Mây đen xếp chồng thành từng mảng từng mảng chằng chịt như xếp ngói, bầu trời bắt đầu rơi những hạt tuyết lớn như lông ngỗng.
Bông tuyết tinh khôi rơi trên chóp mũi cô, dán lên đôi môi bị lạnh đến trắng bệch. Người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn lạnh lẽo mềm mại ấy. Anh vừa dừng lại, hai người nhìn nhau, ngại ngùng cười cười.
Đội trưởng Kỷ ôm chặt cô, cúi đầu muốn hôn sâu hơn, ai ngờ cách đấy không xa truyền đến mấy tiếng huýt sáo trêu đùa.
Giang Miểu bị dọa giật mình, giấu mặt vào trong ngực anh. Đội trưởng Kỷ khó chịu nhìn sang thì thấy đám nhóc con vốn tay chân mệt nhoài lại đang ôm nhau thành một đám núp sau cánh cửa sắt đen ngòm, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Giang Mục dẫn đầu gào đến lạc giọng: “Đội trưởng Kỷ, cố lên nhé!”
Những người khác cũng tôi một câu anh một câu phụ họa theo, hô khẩu hiệu rung trời: “Anh Kỷ mạnh mẽ, bánh bao tới rồi, lại thêm cái nữa.”
“Đội trưởng Kỷ, chúng tôi không nhìn thấy gì cả, anh cứ tiếp tục đi, mặc kệ chúng tôi!”
Cô gái nhỏ da mặt mỏng, xấu hổ cực kỳ, chỉ hận không thể đào một cái hố để chui xuống.
Khuôn mặt đội trưởng Kỷ nghiêm lại, dùng lời lẽ hung ác để che giấu nỗi thẹn sâu trong lòng.
“Mấy cậu đều rảnh rỗi không có gì làm à? Hết mệt rồi hả? Ngứa đòn rồi đúng không?”
“Không có chuyện gì thì đến thao trường chạy mười vòng đi.”
“Biến biến biến.”
Đại ma vương đã nói một câu, không ai dám cãi lại cả.
Giang Mục vội vã ra lệnh cho mọi người lui lại, miễn cho người đàn ông này tức lên thì tất cả mọi người đều phải chịu khổ.
“Chúng tôi sẽ biến ngayđây, không quấy rầy chuyện tốt của hai vị nữa.”
Năng lực hành động của quân nhân không cần phải nghi ngờ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tất cả mọi người đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Người đã đi hết rồi nhưng cô gái trong ngực cũng đã mất hết dũng khí lao về phía trước như lúc nãy, nhẹ nhàng lui ra tránh khỏi anh, nhẹ giọng nói: “Ừm… Em về trước đây…”
“Muộn rồi.”
Đội trưởng Kỷ vất vả lắm mới tìm lại được thứ đã mất đi, làm sao có thể thoải mái thả người được, sờ đầu cô như đang an ủi: “Đêm nay ở lại đây đi.”
Giang Miểu sửng sốt: “Đội cứu hỏa sao?”
Người đàn ông cười nhẹ: “Ừ.”
Khoảng chừng mười phút sau, Giang Miểu đi theo người đàn ông vào trong khu kí túc xá, nói là có phòng riêng dành cho người nhà đến thăm.
Không gian trong phòng không lớn nhưng rất ngăn nắp, đồ đạc đơn giản, một chiếc giường đơn, được trang bị hệ thống sưởi, toilet và đồ dùng đơn giản của phụ nữ.
Giang Miểu nhìn chằm chằm vào dòng nước nóng chảy xuống, trong làn hơi nước mù mịt, cô vẫn cảm thấy đêm nay có chút không thật, giống như bản thân đã bước vào một giấc mộng hư ảo.
Cô mơ màng tắm xong, bởi vì không có quần áo để thay nên chỉ có mặc tạm quần áo của anh, cổ áo rộng trượt xuống, vạt áo vừa vặn che qua bờ mông trắng nõn.
Cô dùng máy sấy thổi khô mái tóc dài ẩm ướt, tấm gương trước mặt bỗng hiện lên bóng dáng người đàn ông, Giang Miểu vừa muốn xoay người lại, người đàn ông đã dùng một tay đè vai cô lại, ý bảo cô đứng yên.
Sau đó, anh nhận lấy máy sấy từ tay cô rồi tiếp tục động tác vừa nãy. Luồng gió ấm thoải mái thổi qua sợi tóc đã khô được một nửa, mái tóc mềm mại lướt qua lòng bàn tay anh, mượt mà như nước.
Một lúc sau, Kỷ Viêm bỏ đồ trong tay xuống, dắt tay cô gái nhỏ đến bên cạnh giường. Anh ngồi xuống, hai chân hơi mở rộng ra, nhẹ nhàng ôm người đặt lên đùi.
Vừa đến gần, cô đã có thể ngửi được hương xà phòng tươi mát trên người anh, đoán rằng anh vừa tắm xong đã đến đây.
Anh để trần nửa người trên, trên làn da màu lúa mạch đầy những miệng vết thương sâu có nông có, có vài cái Giang Miểu đã từng thấy qua, có vài cái hiển nhiên là gần đây mới thêm vào. Vết sẹo rất sâu, đỏ ửng trông rất đáng sợ.
Giang Miểu đau lòng muốn chết, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào: “Anh lại bị thương… có đau không?”
“Không đau.”
Cô gái nhỏ yên lặng trừng anh: “Anh lại lừa em…”
Người đàn ông cười, cánh tay dài vòng qua thắt lưng nhỏ nhắn của cô, bàn tay to lớn trong phút chốc đã chui vào trong quần áo. Không có áo ngực che chắn, một tay anh ôm lấy một bên ngực mềm mại, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đỏ lên. Giang Miểu cắn môi, cúi đầu xuống bên tai anh, nhịn không được mà khẽ ngâm ra tiếng: “Đang ở trong đội cứu hỏa mà anh cũng dám…”
Đội trưởng Kỷ nhướng mày, tỏ vẻ không hề áp lực.
Anh không nhanh không chậm cởi quần áo của cô ra, cúi đầu lại gần, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên thịt mềm trơn nhẵn vừa bị anh thô bạo xoa nắn, một ngụm ngậm lấy thịt viên nhỏ phấn hồng, môi lưỡi khô nóng thỏa thích cắn mút.
Giang Miểu chịu không nổi kích thích này, bắt đầu mềm giọng hừ nhẹ. Người đàn ông được nếm ngon ngọt nên hài lòng liếm môi, cười lưu manh: “Làm việc này với vợ mình thì ai quản được chứ…”
Cô gái nhỏ nghe thấy xưng hô này thì như mở cờ trong bụng, trên mặt lại giả vờ kiêu ngạo: “Ai đồng ý lấy anh chứ?”
Người đàn ông cắn chóp mũi của cô, thấp giọng hỏi: “Ban nãy ghi cái gì trong sổ đăng kí hả?”
Mặt Giang Miểu đỏ lên, khí thế giảm đi hơn nửa: “Người nhà.”
Kỷ Viêm mang vẻ mặt đắc ý khi đạt được mục đích, cúi đầu nhìn chằm chặp vào đầu nhũ bị liếm đến lấp lóe ánh nước, so với quả ngọt được hái vào ban sớm còn dụ người hơn.
Tay anh không nhanh không chậm kéo quần lót nhỏ của cô xuống dưới, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai của cô, nhẹ nhàng cắn mút, bên tai cô đều là hơi thở nóng dụ người của anh: “Nhịn một chút…”
Cô gái ngây ngốc bị người cởi sạch quần lót, hai tay vòng qua cổ anh, bị bàn tay to thô ráp và nóng bỏng của anh vuốt ve cánh mông, lực độ khá nặng, khắp nơi đều là dấu tay hồng hồng.
Cô yêu kiều thở dốc: “Nhịn cái gì… Ưm…”
Người đàn ông bỗng hôn môi cô, đầu lưỡi thô nóng mạnh mẽ chui vào, bá đạo khuấy đảo hô hấp của cô, quấn lấy đầu lưỡi thơm mềm, dịu dàng quấn quít. Anh đè lên trán cô, đôi đồng tử đen nhánh bị che mờ bởi dục vọng nồng nhiệt.
“Chỗ này cách âm không tốt, kêu bên tai anh ấy, chỉ được kêu cho anh nghe thôi…”
Sau đó, anh ôm ngang cô gái nhỏ trên đùi mình, đầu ngón tay khô ráo chậm rãi tiến vào giữa hai chân cô, miệng huyệt yêu kiều non nớt chảy ra mật dịch dính dấp, vừa sờ thì đều là nước.
Giọng người đàn ông khàn đặc: “Nơi này của em cũng muốn, có đúng hay không?”
Giang Miểu rũ mắt, gương mặt đỏ như một quả hồng, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, ngoan ngoãn trong vòng tay anh như chú mèo nhỏ.
Mặt mày người đàn ông đầy ý cười, hôn xuống đôi mắt cô, ôm cô xoay người qua, nhẹ nhàng đặt người lên giường, một tay anh cường thế ghì chặt đôi chân trắng nõn thon dài.
Nhờ vào ánh sáng vàng chanh ở đầu giường, cúi đầu xuống là có thể thấy được miệng huyệt non mềm đang hé ra hợp lại, phun ra chất lỏng trong suốt.
Cổ họng đội trưởng Kỷ khô nóng, cúi đầu tiến vào nơi ướt đẫm mật ngọt của cô.
“Kỷ Viêm…”
Cô gái nhỏ hoảng hốt, gắng nhịn tiếng kêu to, sốt ruột muốn dùng tay ngăn anh nhưng lại bị anh bắt được bàn tay nhỏ bé, ép chặt trên giường.
“Anh… ư… đừng mà… chỗ đó dơ lắm…”
Người đàn ông ngước mắt lên, ánh mắt sâu thẳm như muốn nuốt cô vào bụng, bất cứ lúc nào, anh cũng có thể khiến cô ngơ ngác vài giây. Dưới ánh nhìn hoang mang của cô gái, đội trưởng Kỷ một tay bọc lấy nơi mềm mại vểnh lên trước ngực cô, chậm rãi vân vê.
Đầu lưỡi nóng bỏng quét qua hoa tâm no đủ đỏ hồng, cẩn thận liếm từ từ dưới lên trên, huyệt nhỏ mẫn cảm bị hơi thở nóng rẫy phun lên, sự tê dại trong nháy mắt đó khiến xương cốt cô như nhũn cả ra.
Giọng anh ồm ồm: “Anh khát…”
Khát?
Cho nên…
Anh liếm rất chăm chú, đầu lưỡi vừa dài vừa mềm chặn miệng huyệt lại, bắt chước động tác ân ái mạnh mẽ chen vào bên trong, vừa tiến vừa lui, vừa mút vừa đâm, tần suất mơn trớn càng lúc càng nhanh.
“A…”
Cô đột nhiên cao giọng thét lên, cứ thế mà tới cao trào. Bàn tay nhỏ bé vội vàng che miệng lại, bị đầu lưỡi mạnh mẽ của người đàn ông khiến cho toàn thân run rẩy.
Một lượng dịch lớn từ trong cơ thể tràn ra, có một chút dịch chảy dọc theo đầu lưỡi dày vào trong cổ họng. Cổ họng người đàn ông trượt một cái, đều nuốt hết xuống.
Giang Miểu xấu hổ đến váng vất, cuối cùng cũng hiểu được thâm ý khi anh nói “khát”.
Người đàn ông này… Đúng là một con sói dữ đội lốt dê non.