Sau khi A Chiêu tỉnh thì thấy cả người đau nhức.
Nàng mở mắt ra, vừa định xoa đầu không
cẩn thận chạm vào gáy, đau đến nỗi nàng phải kêu một tiếng. Thải Thanh
vui mừng nói: “A Chiêu tiểu thư, người tỉnh rồi.”
A Chiêu thực sự rất nhức đầu.
Nàng hỏi: “Có chuyện gì thế? Đầu ta…”
Thải Thanh dâng một bát canh giải rượu
lên, nói: “Hôm qua mãi người vẫn chưa về nên công tử đi tìm người. Khi
về thì hình như tiểu thư đã uống nhiều rượu, sau đó công tử chăm sóc
tiểu thư một lát rồi phân phó cho nô tỳ trông tiểu thư.”
Nghe Thải Thanh nói vậy, đầu nàng bắt đầu hiện lên những cảnh tượng đêm qua.
Nàng cầm kiếm chĩa vào sư phụ, sau đó còn cởi xiêm y của sư phụ, ngồi giạng chân trên người sư phụ. Sau đó, nàng… nàng… nàng…
A Chiêu không dám nhớ nữa.
Khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, vừa quẫn bách vừa xấu hổ, lại vừa hối hận vô cùng.
Nàng đã làm những chuyện như thế với sư phụ!
A Chiêu hỏi: “Đêm qua sư phụ có nói gì không?”
Thải Thanh nghĩ một lát, nói: “Bẩm tiểu thư, công tử không nói gì.”
Nói cũng không muốn nói, chắc hẳn hắn vô cùng chán ghét nàng.
Thải Thanh nói tiếp: “Tiểu thư, uống
canh giải rượu lúc còn nóng đi, khi nguội sẽ giảm tác dụng đấy ạ. A,
tiểu thư không khỏe sao?” Sắc mặt nàng tái nhợt, cả người run run dường
như gặp phải chuyện gì vô cùng đáng sợ vậy.
Thải Thanh hỏi: “Tiểu thư, cần gọi đại phu tới không ạ?”
A Chiêu vội lắc đầu. Nàng nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ giờ đang ở đâu?”
Thải Thanh nói: “Nô tì chỉ biết từ sáng công tử không nói gì đã ra ngoài, cũng không hề nói muốn đi đâu.”
A Chiêu nghe xong thì khép mắt lại.
Chưa nói gì đã ra khỏi phủ, xem ra sư
phụ không muốn gặp nàng. Thân là đồ nhi, vậy mà làm những chuyện như vậy với sư phụ mình, sau này nàng còn mặt mũi nào gặp sư phụ đây.
Vệ Cẩn một đêm không ngủ.
Hắn không biết nên đối xử thế nào với A
Chiêu, hắn không thể nhẫn tâm với nàng. Nhất là từ khi biết tâm tư của
mình với A Chiêu, Vệ Cẩn lại càng không biết nên làm thế nào cho phải.
Còn chưa nói đến quan hệ sư đồ của bọn họ.
Hắn vẫn khát vọng theo đuổi cảnh giới
thành công, sao có thể để tư tình nhi nữ trong đó. Hắn xuống núi trải
nghiệm hồng trần, sao khi về lại có thể để thân mình nhiễm đầy hồng
trần?
Vệ Cẩn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng rời phủ tìm tới Dân Hầu.
Vì con nên trong phủ Dân Hầu có không ít giải dược. Dù A Chiêu đã không sao nữa, nhưng hắn cũng không biết liệu
còn hậu họa gì không, tốt nhất vẫn nên chuẩn bị giải dược trước.
Lúc Vệ Cẩn về phủ thì đã qua được nửa giờ Thìn.
*giờ Thìn: 7h-9h.
Vệ Cẩn gọi thị tì tới sắc thuốc.
Vệ Cẩn đi qua đi lại ở Thiên các, vô
cùng lưỡng lự, không biết nên mở miệng nói chuyện thế nào với A Chiêu.
Thị nữ đã sắc thuốc xong, tới xin lệnh của Vệ Cẩn, “Công tử, thuốc bưng
tới cho tiểu thư ạ?”
Vệ Cẩn do dự, nâng cái khay trên bàn lên.
“Lui xuống đi.”
Chỗ ở của A Chiêu yên lặng bất thường,
ánh mắt Vệ Cẩn dần đen lại, hắn bước nhanh vào phòng A Chiêu. Thấy dưới
đệm có người, Vệ Cẩn mới yên tâm lại.
Hắn đặt khay thuốc lên bàn, đi tới bên giường.
Vệ Cẩn im lặng hồi lâu mới cất giọng gọi một tiếng: “A Chiêu.”
Người nằm trên giường trùm kín chăn, không hề nhúc nhích.
Vệ Cẩn nói tiếp: “Hôm qua con uống phải
thứ dược kia nên mới làm ra chuyện như vậy. Vi sư không trách con, con
cũng đừng tự trách mình. Nếu nói sai thì thực ra vi sư cũng có sai. Vi
sư…”
Đang nói thì dừng hẳn lại.
Vệ Cẩn thấy bên gối không có gì, cũng
không thấy Trầm Thủy kiếm đâu. Từ trước tới giờ A Chiêu luôn để kiếm ra
xa mình, dù hôm qua nàng say rượu, trước khi rời khỏi quán rượu cũng vẫn nhớ cầm theo Trầm Thủy kiếm.
Mắt Vệ Cẩn tối lại, hắn xốc chăn lên.
Thấy người nằm trên giường, mặt Vệ Cẩn
biến sắc. Đó không phải A Chiêu mà là Thải Thanh đang bị trói! Vệ Cẩn
tháo miếng vải bịt miệng Thải Thanh ra, hỏi: “A Chiêu đi đâu rồi?”
Thải Thanh nói: “Sáng nay tiểu thư A
Chiêu mới tỉnh đã không nói lời nào trói nô tỳ lại, nô tỳ cũng không
biết đã xảy ra chuyện gì.”
Sau đó Vệ Cẩn hỏi người trong phủ, cũng không ai biết A Chiêu đã đi đâu.
Vệ Cẩn chưa từng cảm thấy sợ như bây giờ.
A Chiêu dọn đồ xong, cầm theo Trầm thủy
kiếm rời phủ. Nàng biết sư phụ sẽ tới tìm nàng, sư phụ đối xử với nàng
rất tốt, dù có chán ghét cũng sẽ không mặc kệ không quan tâm tới nàng.
Nhưng nàng chẳng còn mặt mũi nào gặp sư phụ nữa.
A Chiêu không muốn bị Vệ Cẩn tìm thấy
nên lấy ngọc quan* buộc tóc lại, mặc đồ nam tử rồi mua con ngựa, vội vã
cưỡi ngựa ra khỏi kinh thành Khâu quốc. Trời đấy bao la, A Chiêu cũng
không biết mình muốn đi đâu nữa.
*ngọc quan: đồ dùng để buộc/búi tóc của nam. Ảnh của ngọc quan ở cuối post.
Nàng chỉ biết rằng không thể quay về kinh thành, nếu không nhất định sư phụ sẽ tìm được nàng.
Dù sư phụ có thể tha thứ cho nàng, nhưng nàng cũng không cách nào đối mặt với lòng mình. Nếu gặp sư phụ, nàng sợ rằng mình sẽ sụp đổ. Vậy nên hãy cứ để nàng ích kỉ nhát gan, đến khi
nàng có thể thực sự tha thứ cho mình thì sẽ gặp lại sư phụ.
Đột nhiên, một tiếng nói vang lên.
“… A Chiêu? Là cậu sao?”
A Chiêu nhận ra giọng Tạ Niên, nàng quay đầu, ngạc nhiên hỏi: “Tạ Niên, sao cậu lại ở đây?”
Tạ Niên nhìn gánh đồ trên vai A Chiêu, nói: “Đúng lúc có việc đi ngang qua. Cậu… muốn đi khỏi kinh thành sao?”
Tạ Niên sao lại vừa đúng lúc đi ngang
qua được, A Chiêu vừa ra khỏi cửa đã có người báo cho Tạ Niên. Tạ Niên
biết vậy thì cưỡi ngựa đuổi theo. A Chiêu dù mặc đồ nam tử nhưng hắn vẫn có thể vừa nhìn qua đã nhận ra nàng.
Tạ Niên nhớ hôm qua gặp Vệ Cẩn, lại thấy vẻ mặt A Chiêu lúc này cũng đoán loáng thoáng ra sự tình. Hắn trầm
giọng nói: “A Chiêu, nếu cậu không biết đi đâu thì tới Tạ phủ đã? Cậu
không muốn bị ai tìm được, tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho cậu.”
A Chiêu hơi do dự.
Tạ Niên lại nói: “Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, chẳng phải vậy sao?”
A Chiêu cuối cùng cũng gật đầu.
Đợi tin đồn qua thì nàng sẽ đi khỏi Tạ
phủ, như vậy cũng tốt. A Chiêu nói với Tạ Niên: “Tôi giả làm tùy tùng
của cậu để vào Tạ phủ, được không?”
Tạ Niên gật đầu nói: “Cũng được.”
Trong phủ Tạ Niên có một viện để trống,
không được Tạ Niên cho phép thì không ai được vào. A Chiêu ở mấy ngày,
chưa từng bước ra khỏi viện, những ngày qua đồ ăn đều do Tạ Niên đưa tới cho A Chiêu.
Ngày đầu A Chiêu tới Tạ Kiều đã biết,
thấy vẻ mặt A Chiêu thì Tạ Kiều cũng không hỏi đã có chuyện gì xảy ra.
Tạ Kiều biết A Chiêu thích ăn lê giống ca ca nàng nên khi dùng cơm trưa
xong nàng cầm mấy quả lê đi vào trong viện của Tạ Niên.
A Chiêu đang ở trong phòng đọc sách, thấy Tạ Kiều tới thì vội đặt sách xuống, ngước mắt lên nhìn, cười nói: “Cô đến rồi à.”
Tạ Kiều mỉm cười nói: “Mang lê đến cho
cô đây. Dù không phải là lê Kim sơn của Uyển quốc nhưng ăn cũng rất
ngon, ca ca cũng rất thích. Cô có khẩu vị khá giống với ca ca, chắc hẳn
cô cũng thích.”
A Chiêu nói: “Lê Kim sơn dù tốt nhưng tấm lòng của A Kiều lại càng tốt.” Nàng cắn một cái, cười nói: “Quả thực rất ngọt.”
A Chiêu đưa một quả cho Tạ Kiều, “Cô cũng ăn đi.”
Tạ Kiều lắc đầu, “Ta ăn rồi.” Thấy sách
trên bàn, Tạ Kiều cũng nói: “Viện của ca rất chán, chả có gì để chơi,
toàn sách là sách. Sao cô có thể ở trong viện của ca lâu như vậy.”
A Chiêu cười nói: “Nào có chán, có kiếm có sách, dù bắt ta ở một năm cũng không thấy không vui.”
Tạ Kiều cũng cười nói: “Phải rồi phải rồi, cô rất hợp tính ca ta mà.”
A Chiêu chợt nhớ tới một điều, nói tiếp: “À, A Niên hình như rất thích Uyển quốc, ta thấy sách của cậu ấy phần
lớn đều có liên quan tới Uyển quốc.”
“Chuyện này…” Tạ Kiều nói: “Chắc cô
không biết, phụ mẫu ta vốn là người Uyển quốc, sau tài của phụ thân
không được Uyển vương trọng dụng nên phụ mẫu cùng tới Khâu quốc. Đó là
do ánh mắt Uyển vương bị làm sao, phụ thân Kiều Kiều nhất định là anh
hùng dũng mãnh đệ nhất thiên hạ.”
A Chiêu cười cười, “Ra là vậy.”
Tạ Kiều nói: “A Chiêu, sau này cô định thế nào?”
A Chiêu khẽ nói: “Ta định nửa tháng sau ta sẽ rời khỏi Khâu quốc. Thế gian lớn như vậy, ta muốn đi những chỗ khác.”
Tạ Kiều ngẩn ra, nàng nói: “A Chiêu,
những ngày qua sư phụ cô vẫn một mực tìm cô. Giờ cả kinh thành Khâu quốc đều biết đồ nhi Vệ lang mất tích, không quản ngày đêm tìm cô. Hôm qua
ta còn gặp sư phụ cô ở Tinh Cơ lâu, nghe hắn nói với chưởng quầy là nếu
gặp cô thì nhất định phải giữ cô lại, còn nói là cô thích nhất canh phù
dung ở quán đó. Dù ta không biết giữa A Chiêu cô với Vệ Công tử đã xảy
ra chuyện gì nhưng dù thế nào thì hai người vẫn là sư đồ mà. Sư đồ nào
có thù gì qua đêm*. Chi bằng…”
*nào có thù gì qua đêm: ý chỉ thầy trò thì không thù lâu, qua một đêm là lại bình thường.
Tạ Kiều đột nhiên không nói được nữa.
Đôi mắt A Chiêu đỏ lên, khiến mũi nàng
cũng tê tê*. Nàng nói: “Được rồi, ta không nói nữa. Cô đừng khóc, nhỡ ca về thấy ta làm cô khóc thế này nhất định sẽ mắng ta.”
*tê tê: không biết dùng từ gì hợp hơn nữa. Đây là kiểu trước khi khóc mũi nó có cảm giác như thế ấy.
A Chiêu dụi mắt, nói: “A Niên thương cô như vậy sẽ không mắng cô đâu.”
Tạ Kiều nói: “Lúc ca giận cũng rất đáng
sợ, cô chưa gặp phải lúc đấy thôi. Nếu cô tận mắt nhìn, nhất định sẽ
không nói thế nữa đâu.”
A Chiêu cười cười.
Sau khi Tạ Niên về, A Chiêu nói quyết
định của mình với hắn. Tạ Niên nghe vậy thì nói: “Thật đúng lúc. Hôm nay tôi đã nói với phụ thân muốn đi trải nghiệm, cũng đã định ngày lành vào nửa tháng sau. Cậu muốn đi thăm thú xung quanh, tôi muốn ra ngoài trải
nghiệm, chi bằng chúng ta đi với nhau? Trên đường đi cũng có thể chiếu
cố lẫn nhau.
A Chiêu hỏi: “Cậu muốn đi Quỳnh quốc à?”
Tạ Niên nói: “Ừ. Trước tôi định đi Uyển quốc trước, nhưng rồi phụ thân bảo đi Quỳnh quốc trước. A Chiêu muốn đi Uyển quốc sao?”
A Chiêu lắc đầu, “Thế nào cũng được.”
Tạ Niên cười ấm áp: “Vậy chúng ta cùng đi Quỳnh quốc được không?”
A Chiêu gật đầu.
“Ừ, được.”