Một năm sau.
Mấy ngày gần đây. Ngũ Hoa Sơn đặc biệt
náo nhiệt. Khách điếm trong phạm vi mười dặm dưới chân núi không tìm
được một gian phòng trống, ngay cả quán trà và quán rượu cũng ngồi đầy
người. Bàn tính của chưởng quầy nảy lên không ngừng, bạc chất đầy hòm,
buôn bán thuận lợi.
Chường quầy cười đến ngoác miệng, trong lòng hận không thể để cho đại hội luận kiếm tại Ngũ Hoa Sơn tổ chức mỗi tháng một lần.
“Hai lồng bánh nướng, ba cân thịt dê,
một bình chè xanh, thêm một vò rượu trái cây nữa. A, còn cả…” Tiểu nhị
lẩm nhẩm nhớ lại mấy lần, đi qua quầy thì chưởng quầy lại đột nhiên đập
cho hắn một phát.
Tiểu nhị “au ui” một tiếng, sờ đầu mình: “Chưởng quầy, sao ngài lại đánh ta!”
Chưởng quầy liếc xéo hắn một cái.
“Lại đang lười biếng có phải không? Ngay cả khách gọi đồ ăn gì cũng không nhớ! Một con gà quay, hai lồng bánh
nướng, ba cân thịt dê, hai chén canh cá, một bình chè xanh, một vò rượu
trái cây, còn cả hai cái bát nhỏ sạch sẽ!”
Tiểu nhị nói: “Chưởng quầy, trí nhớ của ngài thật tốt!”
Chưởng quầy tiếp tục liếc xéo: “Đi làm việc đi!”
Tiểu nhị vội vàng vâng vâng dạ dạ, trong lòng lại than thở thật lâu. Đúng là người không thể nhìn tướng mạo, rõ
ràng là một cô nương, vậy mà sức ăn thật đáng sợ! Nhưng tiểu nhị cũng
không cảm thấy lạ nhiều lắm, mỗi ba năm Ngũ Hoa Sơn luận kiếm đều xuất
hiện những kiếm khách kỳ kỳ quái quái như thế.
Tiểu nhị đã thấy rất nhiều lần, không còn lạ nữa.
Đồ ăn rất nhanh được dâng lên.
Tiểu nhị trộm đánh giá cô nương có sức
ăn khỏe như voi kia. Nàng mặc quần áo màu đỏ, tóc búi hơi nghiêng, mặt
tuy không trang điểm nhưng nàng rất thanh tú xinh đẹp. Nếu không phải
bên cạnh nàng là một thanh kiếm thì bất kể ai cũng không nghĩ rằng đây
là một kiếm khách.
Bỗng dưng, cô nương váy đỏ hình như nhìn thấy cái gì đó, nàng cười hô: “Tu Nhi, ở chỗ này!”
Tiểu nhị nhìn theo ánh mắt của vị cô
nương, liền thấy một thiếu niên môi hồng răng trắng đang chạy tới. Thiếu niên đứng trước bàn, bất đắc dĩ nói: “Sư phụ, sáng nay chúng ta mới ăn
gà nướng.” Hắn có đôi lúc rất hoài nghi bụng sư phụ là thung lũng sâu
vạn trượng, làm sao ăn lắm thứ thế mà vẫn chưa đầy!
A Chiêu cười nói: “Sáng nay ăn gà nướng, hiện tại không thể ăn tiếp hay sao? Còn nữa, sau này không thể tiếp tục nghi ngờ bụng của sư phụ.” Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Trong
lòng cũng không được!”
Ninh Tu nói: “Vâng vâng vâng, Tu Nhi biết rồi ạ!”
Nửa năm trước, A Chiêu trên đường đi
vòng qua Uyển quốc, vừa vặn thấy người ỷ lớn hiếp nhỏ. Nàng liền ra tay, thuận tiện cứu Ninh Tu. A Chiêu vốn định đưa Ninh Tu về nhà nhưng không ngờ đứa nhỏ này lại muốn bái nàng làm sư. Thủ đoạn bám người của Ninh
Tu quá lợi hại, A Chiêu hết cách chỉ đành thu hắn làm đồ đệ.
Càng về sau, A Chiêu càng cảm thấy may mắn bởi quyết định của mình.
Ninh Tu rất hiểu chuyện, cũng có vài
phần tuệ căn, vả lại A Chiêu cũng có thể sai sử hắn đi làm rất nhiều
chuyện. Trước kia nàng không biết khổ tâm của sư phụ, hiện giờ chính
nàng cũng làm sư, nàng mới biết quả thật thầy trò loạn luân chính là đại sự!
Nghĩ đến đó, nàng hiểu nàng đã gây ra cho sư phụ mình không ít phiền toái.
Lúc này, chợt có người nói: “Sắp luận kiếm đại hội rồi, người thắng tất nhiên lại là Phương Huyền.”
Có người lại nói: “Theo ta đoán, Phương
Huyền chưa chắc đã tiếp tục tham gia. Hắn đã thắng liền hai lần, trong
đám kiếm khách không ai là không biết Phương Huyền, kỳ danh sớm truyền
tam quốc. Năm trước hắn được Uyển Vương mời chào, vào triều làm quan.
Hiện tại luận võ đại hội, hắn nhất định không thèm nhìn vào mắt.”
Có người hừ nhẹ, nói: “Phương Huyền ấy à, khó nói khó nói.”
Lại có người nói: “Cho dù Phương Huyền
tham gia, lần này chưa chắc đã thắng. Mọi người đều biết, hiện giờ Thiên Vân đại lục của chúng ta đã xuất hiện một kiếm khách kỳ quái không rõ
danh tính, mọi người chỉ biết hắn thích mặc đồ đỏ.”
“Ồ? Ngươi nói Hồng Kiếm Khách à?”
“Ờ, chính hắn! Năm vừa rồi không ít ác
đồ nghe tên Hồng Kiếm Khách đã sợ mất mật. Nghe nói kiếm thuật của Hồng
Kiếm Khách xuất quỷ nhập thần, một người chống lại trăm người cũng không hề tổn thương một sợi tóc. Kiếm thuật của Phương Huyền không nhất định
có thể so được với Hồng Kiếm Khách.”
“Không so bằng thì như thế nào chứ, ta dám cược một cân thịt dê, Hồng Kiếm Khách sẽ không tham gia luận kiếm đại hội.”
Ninh Tu nghe, liền liếc mắt nhìn người vừa nói một cái.
Người nọ sáng rực hai mắt, vẻ mặt tràn đầy sự sùng bái.
“Hồng Kiếm Khách là người có đức độ,
không màng danh lợi. Cái tên Hồng Kiếm Khách hôm nay mọi người đều biết, trong tam quốc thế nào không có người muốn mời chào? Hắn còn nổi danh
hơn cả Vệ Cẩn phái Thiên Sơn vào mười năm trước.”
Nhắc tới Vệ Cẩn, mọi người không khỏi
thổn thức vài phần. Đệ tử phái Thiên Sơn không người nào là không văn
thao vũ lược. Mười năm trước, mọi người đều chờ đợi tài năng của Vệ Cẩn
sẽ tạo lên sóng gió trong tam quốc, không ngờ hắn lại lặng yên không
tiếng động.
Lúc trước mặc dù Vệ Cẩn tới Khâu quốc,
cũng dâng tặng không ít thượng sách trị quốc nhưng hắn lại không ở lại
đây, không biết hiện tại đã đi nơi nào.
Có người cảm khái: “Vệ mặc dù đã nhập thế nhưng đáng tiếc vẫn mang tâm tính của kẻ xuất thế.”
Một người khác nói: “Tâm cảnh của Vệ
lang làm sao chúng ta có thể tưởng tượng, chỉ có thể nói cao nhân vẫn
mãi là cao nhân, chúng ta khó mà suy đoán nổi.”
A Chiêu gắp một miếng thịt dê cho Ninh Tu rồi hỏi: “Có tìm được chỗ nào tốt không?”
Ninh Tu vỗ ngực nói: “Đồ nhi ra tay, sư
phụ cứ yên tâm đi, là chỗ quan sát tốt nhất luôn!” Ninh Tu ăn thịt dê,
lại uống một ngụm nươc chè. “Sư phụ có kiếm thuật cao siêu, vì sao không tham gia luận kiếm đại hội? Lấy thực lực của sư phụ, nhất định có thể
đoạt giải nhất.”
A Chiêu cười nhạt nói: “Vi sư chỉ đến xem náo nhiệt.”
Ninh Tu cười híp mắt nói: “Sư phụ, bọn
họ đều đáng nói đến người đấy!” Nếu không bái vị cô nương trước mắt này
làm thầy, Ninh Tu hắn cả đời cũng không ngờ Hồng Kiếm Khách đỉnh đỉnh
đại danh lại là một vị cô nương, ừm, còn là một vị cô nương có sức ăn
siêu lớn.
Hắn vảnh tai nghe người ta đàm luận,
nhưng mà cũng chỉ trong thời gian ngắn vậy thôi, thức ăn trên bàn đã bị
sư phụ càn quét hơn một nửa. Hiện giờ, trên bàn chỉ còn một cái đùi gà,
hai cái bánh nướng. Thấy A Chiêu còn tiếp tục muốn lấy cái đùi, Ninh Tu
nhanh tay cướp trước.
Tiếp tục ăn nữa, sư phụ không lo lắng, đồ nhi như hắn cũng phải lo lắng thay.
A Chiêu không so đo với hắn, lại vòng tay cầm cái bánh nướng.
Một cái bánh nướng vào bụng, A Chiêu
uống hết chén rượu trái cây. Thấy Ninh Tu dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn
chén rượu, A Chiêu liếc hắn một cái, nói: “Trước mười sáu tuổi, ngươi
không được uống!”
Ninh Tu đành phải thất vọng hớp chè xanh.
A Chiêu nói: “Chờ luận kiếm đại hội kết thúc, vi sư sẽ dẫn ngươi đi bái kiến sư tổ.”
Năm vừa rồi, nàng đi khắp tam quốc, còn
đi ra hải ngoại một chuyến, đã trải qua nhiều vậy rồi, nàng hoàn toàn
buông phần tình ý với sư phụ xuống, có thể thản nhiên đối mặt với người.
Thấy Ninh Tu chậm chạp không có phản ứng, A Chiêu hỏi; “Làm sao vậy?”
Ninh Tu uống ngụm trà, lắc đầu không nói.
Hắn tuy là chưa thấy qua sư tổ nhưng
trong lòng lại luôn tồn tại cảm giác không thích sư tổ. Hắn cảm thấy sau khi gặp sư tổ, sư phụ sẽ không để ý tới hắn nữa. Nhớ tới bộ dáng ngày
thường sư phụ ngẫu nhiên nhắc tới sư tổ, Ninh Tu lại rầu rĩ uống mấy
ngụm trà.
Vệ Cẩn năm này đi rất nhiều nơi.
Hắn chờ đợi ở Cảnh Nam gần nửa tháng,
đáng tiếc không tìm thấy A Chiêu đâu cả. Lúc sau, hắn rời Cảnh Nam, đi
khắp tam quốc nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng A Chiêu như trước.
Mỗi khi đến một nơi, hắn lại tới quán ăn nổi danh nhất để hỏi thăm.
Có không ít người gặp A Chiêu nhưng đáng tiếc Vệ Cẩn lại không có vận khí đó.
Một năm cứ thế trôi qua.
Vệ Cẩn nhận được tin tức, có người nói ở quán ăn dưới chân Ngũ Hoa Sơn gặp A Chiêu. Vệ Cẩn lập tức ra roi thúc
ngựa, không ngừng chạy tới Ngũ Hoa Sơn.
Vệ Cẩn cũng từng thu được thiếp mời đến
dự đại hội luận kiếm ở Ngũ Hoa Sơn. Nhưng hắn từ trước đến giờ không ưa
náo nhiệt, những năm gần đây cũng bỏ qua nhiều lần.
Hiện giờ, Vệ Cẩn biết A Chiêu ở Ngũ Hoa
Sơn, dùng đầu ngón chân cũng biết nàng tới đó là để tham gia đại hội
luận kiếm. Vệ Cẩn cảm thấy vô cùng vui mừng, đại hội luận kiếm ít nhất
phải cử hành nửa tháng, lần này hắn nhất định có thể gặp được A Chiêu.
Một năm qua, Vệ Cẩn chưa bao giờ ngừng tìm kiếm nàng.
Mới đầu hắn rất lo lắng cho A Chiêu, chỉ là càng về sau Vệ Cẩn càng phát hiện không biết từ khi nào, hắn lại
cũng có tâm tư y hệt như A Chiêu năm đó. Một năm rồi không gặp, hắn rất
nhớ nàng.
Hắn muốn tìm A Chiêu, muốn nói cho nàng biết.
Vi sư cũng thích con.
Đại trưởng lão nói A Chiêu là kiếp số của hắn, hắn xuống núi là vì độ kiếp.
Nhưng bây giờ Vệ Cẩn cam nguyện để kiếp sộ độ hóa cho mình.
Hắn nên sớm phát hiện, mỗi lần hắn
nhượng bộ A Chiêu đều không phải bởi vì A Chiêu là bé gái, cũng không
phải A Chiêu là đồ nhi hắn, mà bởi vì hắn thích nàng.
Sắp tới Ngũ Hoa Sơn, lòng Vệ Cẩn lại có vài phần thấp thỏm.
Một năm rồi không gặp, không biết A Chiêu trở nên như thế nào.
Lần này nhìn thấy A Chiêu, hắn nhất định phải nói rõ cho nàng hay, không thể để nàng tiếp tục chạy thoát khỏi hắn.
Vệ Cẩn đưa tay sờ chiếc trâm ngọc cắm trên búi tóc.
Lúc trước hắn không thích trâm ngọc, cảm thấy đeo vào rất nặng nề. Nhưng mà bây giờ cài trâm ngọc A Chiêu tặng,
thời gian lâu rồi, hắn đã trở nên thích nó, ngược lại một ngày không
mang sẽ cảm thấy không quen.
Vệ Cẩn cưỡi ngựa phóng tới trước.
Phía sau còn có một chiếc xe, bên trong
chính là rất nhiều cuộn tre ghi chép cách nấu món ăn ngon. Mỗi lần đi
tới một nơi mà ăn được món ngon, Vệ Cẩn liền dùng hết phương pháp để
kiếm được cách làm món đó.
Tròn một năm, mấy cuộn tre ghi cách nấu ăn đó cũng đã chất thành một tòa núi nhỏ.
Vệ Cẩn nghĩ nếu A Chiêu nhìn thấy, sau này mặc dù nàng muốn vụng trộm trốn đi cũng phải đắn đo suy nghĩ thật nhiều.
Đến Ngũ Hoa Sơn.
Vệ Cẩn sửa sang xiêm y, tay dắt ngựa, cất bước đi vào trấn nhỏ dưới núi.
A Chiêu, ta tới rồi.