Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

Chương 60: Biến hắn thành người chết sống lại




Phần dưới của giá sách được làm lõm xuống, để lộ một chiếc tủ. Chu Tước mở cửa tủ ra, bên trong có một chiếc túi vải màu xanh thông thường.
Bạch Mạn đưa tay nhéo chiếc túi vải màu xanh, bên trong là một chiếc hộp hình vuông mơ hồ. Nàng giấu chiếc túi vải màu xanh dưới váy dị quốc của mình và bình tĩnh nói: "Đi thôi."
Chu Tước cho là Bạch Mạn muốn tìm sổ sách, nhưng khi thấy Bạch Mạn rời đi, nàng không rõ ràng cho lắm, đi theo.
Bạch Mạn đóng cửa lại, hai người nhanh chóng ra khỏi địa đạo, rời khỏi hòn non bộ.
Chu Tước nhỏ giọng hỏi: "Chủ tử, ngài đang tìm cái túi vải không có cái gì lạ thường này sao?"
Bạch Mạn nhẹ giọng nói: "Đây không phải vật bình thường."
"Đó là cái gì?" Chu Tước hiếu kì.
Bạch Mạn quay đầu lại và mỉm cười ngọt ngào với Chu Tước.
"Là ngọc ấn."
Thượng cổ bảy hiền kiến quốc*, dùng ngọc ấn quyết nghị chính sự. Từ kia về sau, ngọc ấn liền trở thành biểu tượng cầm quyền của Hoàng đế. Mấy trăm năm sau, ngọc ấn bị đánh cắp, kể từ đó, người dân các triều đại đều tìm kiếm nó, có câu "Ngọc ấn ở đâu, vận mệnh sẽ trả lại".
(*) Thượng cổ bảy hiền kiến quốc: Nghĩa là vào thời cổ đại, bảy nhà hiền triết đã thành lập đất nước.
Nhưng ngọc ấn này có lúc xuất hiện, có lúc biến mất, kèm theo chiến tranh và bạo loạn, rất thần bí.
Ánh trăng chiếu xuyên qua tán cây cổ thụ, khuôn mặt của Bạch Mạn lốm đốm bóng tối. Chu Tước nhìn nụ cười ôn nhu của Bạch Mạn, nghe chủ tử của mình thốt ra những lời khó tin nhất một cách bình thường, cả người của nàng chấn động, như bị tạt một chậu nước đá, văng từ đầu đến chân:
"Ngọc, ngọc ấn?!" Sắc mặt của Chu Tước nhanh chóng biến sắc, "Ngọc ấn quyết định vận mệnh?!"
Bạch Mạn bình tĩnh gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường.
Đột nhiên Chu Tước nắm lấy cánh tay của Bạch Mạn: "Chủ tử!"
Giọng nói của nàng trở nên khàn khàn vì sợ hãi, lông tơ trên người của nàng dựng đứng lên, "Sao ngài biết... Không, cho dù ngài biết, ngài sẽ làm gì với thứ này? Nếu ngài tham gia vào cái này, chắc chắn sẽ chết!"
Bàn tay mềm mại ấm áp của Bạch Mạn đặt lên tay của Chu Tước, nhẹ nhàng siết chặt.
"Đúng, sẽ chết." Bạch Mạn thản nhiên nói, "Nhưng ngươi và ta vốn là sẽ chết."
Đồng tử của Chu Tước nhanh chóng mở to: "Biết là mình sẽ chết, nhưng thực ra... Chúng ta chỉ là những nữ nhân có chút tài sản, ngài dùng thứ này làm gì? Nhanh chóng thu hồi lại! Trừ khi ngài muốn... "
Nói tới chỗ này, thanh âm của Chu Tước dừng lại, nàng hít một hơi khí lạnh, dường như đột nhiên nhận ra điều gì, dùng ánh mắt cực kỳ xa lạ nhìn Bạch Mạn.
Nàng lùi lại hai bước.
Bạch Mạn vẫn ôn nhu cười, nụ cười giống như lúc còn là Vương phi, không khác chút nào: "Ta muốn đoạt đích."
Khuôn mặt của Châu Dung thoáng hiện lên trong đầu của Bạch Mạn. Nàng biết mình đã đưa ra lựa chọn này, từ nay trở đi nàng chỉ có thể sống chết cùng nàng ấy. Bạch Mạn chỉ cảm thấy đau lòng một lúc, rồi buộc mình phải cứng lòng.
"Đúng vậy, ta muốn đoạt đích." Bạch Mạn lặp lại, tựa hồ là đang hạ quyết tâm, "Ta muốn quyền lực."
Toàn thân của Chu Tước run rẩy lên.
Đoạt đích?
Nàng vốn tưởng rằng chủ tử của mình chỉ là một nữ nhân hậu trạch, cho dù người kia có chút nổi loạn thì việc phản nghịch này cũng chỉ đồng nghĩa với việc rời khỏi trượng phu, đoạn tuyệt với gia đình.
Hôm nay Bạch Mạn nói câu này, tam quan của Chu Tước đã bị đập cho vỡ nát.
Chân của Chu Tước mềm nhũn, cơ hồ nữa quỳ xuống đất, được Bạch Mạn ôm lấy.
Chu Tước tay gắt gao bắt lấy cánh tay của Bạch Mạn, mạch máu trên cánh tay phồng lên: "Chủ tử, ngài là nữ tử! Đã là nữ tử thì sao lại muốn đoạt đích? Trên đời này ai chẳng biết, địa vị của nữ tử là thấp nhất, bất quá chỉ là một con trâu của một nhà khá giả, một viên ngọc quý của một thương nhân giàu có, đây là cương thường đạo lý! Ngài vậy mà muốn làm trái lại hay sao?"
Bạch Mạn dùng sức nắm lấy vai của Chu Tước: "Chu Tước, ngươi nghe ta nói, Cửu Vương sắp khởi nghĩa."
Toàn thân của Chu Tước chấn động, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Bạch Mạn một mực đỡ lấy Chu Tước đang muốn xụi lơ, lau mồ hôi lạnh trên trán của nàng, sau đó nói vào tai của nàng:
"Chu Tước, ta muốn dùng ngọc ấn này để củng cố địa vị Cửu Vương phi, đồng thời ta cũng muốn dùng ngọc ấn này để chứng minh bản thân."
"Ngài vốn chính là Cửu Vương phi!"
"Ta không phải." Bạch Mạn nhẹ nhàng nói.
"Chính phi của Cửu Vương là đích nữ của Bạch gia, không phải là ta."
Chu Tước có cái hiểu cái không.
"Đây chính là ngọc ấn truyền thuyết trong thời thượng cổ truyền quốc." Bạch Mạn nhẹ nhàng nói: "Khi đến ngày Cửu Vương đảo chính, hắn sẽ làm thế nào để chứng minh tính chính đáng của mình? Hắn sẽ cần thứ này."
Đầu của Chu Tước quay cuồng với những lượng tin tức liên tiếp gây chấn động, đáng ngạc nhiên là có quá nhiều bất ngờ đến nỗi nàng dường như trở nên chết lặng, nàng dần dần trấn án mình.
"Ý của ngài là... Đem truyền kỳ ngọc ấn cho Cửu Vương trước mặt mọi người vào thời điểm bọn hắn đang bị chất vấn, giúp hắn che đậy hành vi giết phụ hoàng và soán ngôi của mình?" Chu Tước khó khăn nói, "Vẫn có thể xem là ngăn chặn miệng mồm của người trong thiên hạ là một biện pháp tốt."
"Không, không, không, không, không."
Cho dù Bạch Mạn làm nữ nhi khuê các, hay là làm trạch nữ, điều nàng thường nói nhất là "tốt".
Bây giờ nàng không muốn nói đồng ý nữa.
Nàng chỉ muốn nói không.
"Không." Bạch Mạn cười, "Ta muốn dùng cái ngọc ấn này để Cửu Vương kết minh cùng ta. Đợi Cửu Vương thượng vị về sau... "
Bạch Mạn vẫy vẫy cái bọc giấy nhỏ mà nàng vừa mang từ thương nhân bán hương liệu về.
"Biến hắn thành người chết sống lại."
Chu Tước gắt gao cắn môi dưới cho đến khi mùi máu tràn ngập bên trong miệng của mình. Lúc này nàng chợt hiểu ý đồ thực sự của Bạch Mạn là gì.
Bạch Mạn muốn làm nhiếp chính.
Thứ nàng muốn từ đầu đến cuối không phải là một nam nhân, không phải là một trượng phu, và chắc chắn không phải là một dinh thự. Thứ nàng muốn là quyền lực!
"Chu Tước." Giọng nói mê hoặc của Bạch Mạn vang lên, "Ngươi có thực sự sẵn sàng làm như vậy không? Tứ đại thiếp thân người hầu bên người gia gia, văn võ song toàn. Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ bởi vì là nam nhân, bây giờ cũng coi như trở nên nổi bật ở Bạch gia, làm tới một phương chủ quản. Mà ngươi thì sao? Chỉ vì là nữ tử đương nhiên đảm nhận tất cả những việc tầm thường và khó chịu nhất mà họ không sẵn lòng làm, đồng thời hỗ trợ ba người còn lại. Bây giờ ngươi đã đến ở với ta, một trạch nữ."
Vẻ mặt của Chu Tước thay đổi liên tục mà không có bất kỳ phản bác nào.
"Không chỉ là một trạch nữ." Thật lâu, Chu Tước thấp gọng nói.
"Ngươi cũng không chỉ là phụ trợ." Bạch Mạn nói.
Chu Tước không nói gì thêm, Bạch Mạn cũng không tiếp tục nhiều lời.
Chu Tước chính là người trợ giúp mà Bạch Mạn đã chọn cho mình từ rất sớm. Sớm hay muộn Chu Tước cũng cần biết mình thực sự muốn làm gì.
Chỉ là, Chu Tước vẫn cần thời gian để tiêu hóa lượng thông tin lớn như vậy trong một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.