Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

Chương 93: Bọn họ có thể không cần yêu nhau




Khi Bạch Mạn tỉnh lại, toàn thân đều đau nhức.
Tay của Châu Dung nhẹ nhàng vuốt ve khóa trên cổ của đối phương.
Bạch Mạn trở mình, viên minh châu từ trong ngực rơi xuống lóe lên, Châu Dung nhẹ nhàng kéo viên minh châu ra.
Nàng đặt viên minh châu tại tim của mình.
Trái tim của Châu Dung tương phản với người thường, giờ phút này, viên minh châu này không e dè dán ở chỗ chí mạng của Châu Dung.
Bạch Mạn nhìn chăm chú chỗ bí mật này, không nói gì.
Châu Dung cúi người, hôn Bạch Mạn một cái, sau đó duỗi tay ra.
Một tiếng "cạch".
Cổ của Bạch Mạn chợt trở nên nhẹ hơn.
Nàng khó có thể tin mà đưa tay đi sờ cổ của mình, thật trống rỗng.
"Ngươi tháo xiềng xích cho ta?" Bạch Mạn thốt ra.
Nàng thực sự rất kinh ngạc.
Những ngón tay thon dài, trắng trẻo và lành lạnh của Châu Dung chơi đùa với chiếc vòng cổ. Nàng cụp mắt nhìn sắt thép vô hồn trong tay, vung tay một cái, những sợi xích bay ra, kêu leng keng thành một đống trên mặt đất.
Đôi chân trần trắng như tuyết của Bạch Mạn chìm trong lớp lông mềm mại. Nàng lùi lại một bước, chạm vào đống xiềng xích, phát ra một âm thanh khe khẽ.
Ánh mắt của Châu Dung ngước lên từ đôi chân trần của Bạch Mạn, lướt qua bắp chân mịn màng, cặp đùi đầy đặn và vòng eo thon gọn của đối phương. Từ trên cao cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt sáng như trăng của Bạch Mạn, đối diện với đôi mắt đen tròn của nàng.
"Ta trả lại tự do cho ngươi." Châu Dung thở dài.
"Tự do?!"
Bạch Mạn khó có thể tin mà lặp lại.
Bạch Mạn đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, không ngờ thân thể của nàng lại yếu ớt đến mức nếu không chống đỡ thì suýt nữa nàng lại trượt xuống giường.
Những ngày này, Bạch Mạn một mực âm thầm tìm cách hòa giải vì để chính mình được giải thoát.
Sau khi Bạch Mạn tự mình đem ngọc ấn để đổi lại vị trí chính thê, lại lên kế làm Cửu Vương bị Trần gia và Dương gia ghi hận, át chủ bài của hắn bị lộ ra ngoài. Tiếp đến Cửu Vương đối kháng với Tấn Vương mưu phản, lực lượng thủ hạ cơ hồ đã chết hết. Bây giờ hắn lại đứng đoạt đích ở chỗ sáng, minh thương ám tiễn nhiều vô số kể, tất nhiên hắn cần Bạch gia ủng hộ.
Kể từ đó, Cửu Vương chỉ có một lựa chọn là Bạch Mạn.
Vô luận muốn hay không muốn, Độc Cô Viêm cùng Bạch Mạn nhất định phải là một đôi phu thê ân ân ái ái.
Bạch Mạn vốn là chờ đến yến tiệc của Hoàng đế, bất luận như thế nào Cửu Vương đều muốn đưa nàng trở về, nhưng bây giờ...
Bây giờ, Châu Dung đột nhiên trả tự do cho nàng?
Nhìn sắc mặt của Châu Dung, trong lòng của nàng hiện lên nhiều loại suy đoán lo ngại, trực tiếp truy vấn:
"Ngươi muốn đi đâu?"
Chuyện Đông Hồ cùng Tây Nhung xâm chiếm, Châu Dung tận lực che giấu Bạch Mạn. Cho nên, dù thế nào thì nàng cũng không muốn người kia biết.
Châu Dung chỉ nói là: "Hoàng đế ra lệnh cho ta về Tây Thùy để đóng quân."
Bạch Mạn thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ là trở về Tây Thùy để đóng quân thôi sao?
"Ừ." Châu Dung gật đầu, "Tối nay ta sẽ đi."
Bạch Mạn hoàn toàn không phát giác ra. Châu Dung vốn là đóng quân ở Tây Thùy, xem ra chỉ là công vụ bình thường thôi.
Châu Dung cúi đầu nhìn Bạch Mạn, trong mắt ngàn vạn lời nói, lại chỉ ôm chặt lấy đối phương.
"Ta từng lập chí áo lạnh thiết giáp, da ngựa bọc thây." Thanh âm của Châu Dung ghé sát bên tai của Bạch Mạn, hiếm khi lộ ra chút mềm yếu, "Việc này chưa từng dành cho đám người ở trên triều kia."
Nàng tựa hồ đang nói cho chính mình nghe.
Bạch Mạn nghĩ đến tình cảnh của Châu Dung ở kinh thành.
Châu Dung là vị cứu tinh đối với bách tính ở Tây Thùy, nhưng ở trong kinh thành, nàng lại mang tiếng xấu.
Bạch Mạn chân thành nắm lấy tay của Châu Dung: "Ta biết. Ta biết ngươi bảo hộ cho bách tính ở Tây Thùy, kỳ thật tất cả đều biết."
Châu Dung đặt bàn tay này lên môi và hôn. Nàng cũng không muốn đi.
Nhưng bách tính ở Tây Thùy đợi không được.
Châu Dung còn nói: "Sau khi ta đi, ngươi dọn đến ở phủ của Cửu Vương đi. Để A Thần làm người đánh xe của ngươi. Sau việc Tấn Vương mưu phản, ngoại ô kinh thành vô cùng hỗn loạn, vây cánh còn sót lại cùng thổ phỉ chưa được dọn dẹp sạch sẽ, một mình ngươi ở đây không an toàn."
Bạch Mạn nhẹ nhàng gật đầu. Nàng cũng tính toán như vậy.
Chỉ bất quá, không phải là vì an toàn mà là vì cần cự ly gần để tìm hiểu diễn biến của đảo chính.
Sau khi Châu Dung giao phó xong mọi việc thì cuối cùng cũng đến thời khắc nàng phải đứng dậy. Nàng nhìn đi nhìn lại một lần nữ, rốt cục, cắn răng quay người rời đi.
Đến đêm, Châu Dung điều binh rời khỏi kinh thành.
Yến tiệc của Hoàng đế cũng không bởi vì chiến tranh mà trì hoãn.
Ngày thứ hai Châu Dung rời đi, Cửu Vương đến nhà để mời Vương phi cùng vào cung.
Đại chiến sắp đến, binh không có lương thảo, yến tiệc của Hoàng đế vẫn tràn ngập ca hát nhảy múa, không ai đề cập đến chiến tranh ở biên cảnh, Bạch Mạn cũng không hay biết về chuyện đó.
Hiện tại Cửu Vương được Hoàng đế sủng ái, ngay cả Bạch Mạn cũng trở thành trung tâm bị đám người vây quanh.
Sau một ngày hai người đóng vai đôi phu thê ân ân ái ái, cả hai đều mệt mỏi đến kiệt sức. Lúc lên xe ngựa, vẻ mặt của cả hai đều lãnh đạm.
Giữa hai người chưa bao giờ có tình cảm yêu đương gì, tình cảm phu thê đối với thế gia thông gia cũng không trọng yếu chút nào.
Bọn họ có thể không cần yêu nhau, nhưng họ luôn có thể tôn trọng nhau như những vị khách, vĩnh viễn là như thế.
Một đường không ai nói chuyện với ai.
Trở lại phủ của Cửu Vương, nữ sử tiến lên xốc rèm, đỡ Bạch Mạn xuống.
"Vương phi, bước đi của ngài thật là có chút quá lớn, còn ra thể thống gì..." Một nữ sử mở miệng, chuẩn bị cho Vương phi một cái tát.
Ai ngờ, Bạch Mạn lại hất cằm lên, ngạo mạn chỉ vào nữ sử mà nói: "A Thần, đánh vào mặt nàng cho ta."
A Thần lên tiếng, lưu loát nhảy xuống, nữ sử định ra tay liền bị A Thần bắt lấy, rắn rắn chắc chắc tát xuống mười cái thật to, đánh cho nữ sử kia đến ù cả đầu.
Miệng của nữ sử kia đầy mùi máu tươi, ba chiếc răng hàm buông lỏng, toàn thân run lên vì kinh ngạc và tức giận.
Ai ngờ A Thần là người ở trong quân, căn bản không hiểu được những biểu tình sát khí này, lớn tiếng nói: "Châu đại tướng quân nói, ai làm khó Vương phi sẽ gặp rắc rối với ngài ấy!"
Bạch Mạn mỉm cười thỏa mãn.
Lúc trước mình không được chọn, chỉ có thể dựa vào Cửu Vương có lòng thương xót mới ngồi vững vàng vị trí Vương phi.
Bây giờ ngọc ấn trên tay, dù sao trên danh nghĩa mình cũng là "khuê trung mật hữu*" với Châu Dung, có thể mượn uy quyền của Châu Dung, tại sao lại không dùng?
(*) Khuê trung mật hữu: Bạn thân.
Nữ sử kia bị sỉ nhục đến kêu lên thảm thiết với Cửu Vương:
"Vương gia!"
Cửu Vương cũng đáp ứng với Châu Dung trước khi nàng rời đi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, lần đầu tiên răn dạy nữ sử:
"Làm sao ngươi dám ăn nói như thế với Vương phi? Đó là thê tử của bản vương."
Nữ sử giật mình.
Mấy nữ sử khác thấy thế, đều một đường đưa Bạch Mạn vào phòng. Bọn họ đều ngậm chặt miệng, sợ làm Vương phi không hài lòng sẽ phải chịu chung số phận giống nữ sử kia.
Bạch Mạn nhàn nhã ngồi trong phòng.
Một lúc sau, nàng cũng bước ra.
Ánh mắt của nàng rơi vào trên cửa khắc hoa, rồi nhìn phía tây xa xa qua cửa sổ chạm khắc.
Nơi xa truyền đến một tiếng rồi lại hai tiếng kêu khóc mơ hồ, Bạch Mạn cẩn thận lắng nghe. Âm thanh đó lại lần nữa biến mất, chỉ để lại tiếng gió.
Dưới cửa, các thị nữ bận rộn cũng nghe thấy tiếng khóc mơ hồ. Gần như ngay lập tức, các thị nữ đều đồng loạt im lặng.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Tiếng gió rít gào, cỏ cây rì rào, lại là một tiếng khóc từ phía xa truyền đến, bỗng nhiên lại biến mất.
Lần này, đám người nghe được rõ ràng.
Tiếng kêu khóc mơ mơ hồ hồ kia tựa hồ đến từ trong phòng của Trắc phi Vạn Tiểu Oanh.
Chủ quản* của Vương phủ rất nhanh đã xuất hiện, phất tay đuổi các thị nữ rời khỏi gian phòng.
(*) Chủ quản: người trông coi, giám sát trong phủ. Ở hiện đại và cận hiện đại thì gọi là quản gia.
Bọn thị nữ trao đổi ánh mắt với nhau rồi cúi đầu lui xuống.
Chủ quản thấy đám người đã giải tán sạch sẽ, mới mời hai đại phu* tiến vào phòng của Vạn Trắc phi.
(*) Đại phu: Thầy thuốc.
Trong phòng chỉ đốt hai cây nến.
Một chút ánh sáng ấm áp không thể xua tan bóng tối trong phòng. Vạn Tiểu Oanh co ro sau tấm bình phong, toàn thân run rẩy, nước mắt rơi xuống giường như hạt châu vỡ.
Cửu Vương đứng ở một bên, sắc mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Đại phu hành lễ xong rồi tiến lên bắt mạch. Một lát sau, hai vị đại phu đều nói: "Chúc mừng Vương gia, Trắc phi có hỉ."
Sau tấm bình phong Vạn Tiểu Oanh phát ra một tiếng khóc nức nở, trên mặt của Cửu Vương lại không có chút vui mừng nào.
"Giết đứa bé đi." Cửu Vương nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.