Mạnh Giai bị hai ngừơi
con trai xuất sắc kẹp ở giữa, nét mặt thản nhiên không có gì thay đổi, đối với
những ánh mắt nhìn chăm chú ở quanh mình thì làm như không thấy.
"Tình hình bác trai
bây giờ thế nào rồi?"
"Đã vượt qua giai
đoạn nguy hiểm, còn lại chính là dưỡng bệnh."
"Mạnh tiểu thư trở
về Mỹ kịp thời ?"
Thấy em gái không có ý
lên tiếng, thì Lý Tế Hoa trả lời thay, "Trở về ngày hôm kia."
"Tế Hoa cậu cũng
thiệt là, quan hệ của chúng ta là thế nào, sao em gái cậu trở về mà không cho
tôi biết một tiếng."
Anh không nhịn được mà
cắn răng nói: "Cũng là vì có quan hệ tốt nên mới không thông báo."
Đức hạnh của nhà ngươi ai mà không biết, tôi còn không rõ hay sao? Cậu không đánh
chủ ý lên em gái tôi, tôi cũng không dám để cho cậu gặp, huống chi bây giờ cậu
lòng dạ bất chính (tâm hoài bất quỹ). Người
anh trai này sẽ tận hết sức lực bảo vệ, trong lòng thầm oán.
Hoắc Thanh Lam đối với
ánh mắt đằng đằng sát khí của bạn tốt làm như không thấy, mỉm cười nói.
"Lúc tôi ở Đài Loan nhờ em gái cậu chiếu cố, bây giờ hãy để cho tôi tận
tình chủ nhà mới đúng." Cậu đừng đề phòng như cướp chứ, chờ tôi theo đuổi
được em gái cậu, vị trí anh vợ này của cậu làm thế nào cũng không chạy thoát
được đâu.
Không biết ánh mắt của
hai người đàn ông này đang giao chiến, Mạnh Giai nghe vậy chỉ hơi liếc mắt, sau
đó nói câu, "Chờ học trưởng tới Mỹ thì Hoắc tiên sinh mời anh ấy một ly cà
phê là được."
Nụ cười trên mặt của Hoắc
Thanh Lam cứng đờ.
Lý Tế Hoa thiếu chút nữa
thì cười ra tiếng. Em gái bảo bối nhà anh đối với người không có liên quan thì
sắc mặt luôn luôn không thay đổi .
"Mạnh tiểu thư, hình
như cô đối với tôi có ý kiến rất lớn."
"Không phải, chỉ là
không muốn có dính dáng tới anh." Cô nói rất thẳng.
Lý Tế Hoa gần như không
nhịn được mà vỗ tay cho em gái.
Đang nói chuyện, thì
trước mặt có người đi tới, sau đó có một giọng nói vui mừng truyền đến.
"Hoắc thiếu, anh tới
thăm ba em à."
Mạnh Giai ngẩng đầu nhìn,
rồi lặng lẽ kéo tay áo của anh trai.
Anh ấy hiểu ý, khoác lên
vai của cô rồi từ bên cạnh vòng qua, bỏ đi.
Lặng lẽ liếc nhìn em gái,
anh không nhịn được tò mò mà hỏi: "Giai Giai, học trưởng em mới vừa nói là
ai vậy?"
Cô liếc anh một cái,
không lên tiếng.
"Giai Giai, anh là
anh trai của em, anh có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho em."
"Em và anh ấy biết
đã tám năm." Rất an toàn.
Trong nháy mắt Lý Tế Hoa
liền kích động, một phát nắm lấy cánh tay của em gái, giọng nói cũng có chút
run rẩy. "Hắn làm cái gì? Bao nhiêu tuổi? Tên gì? Cha mẹ trong nhà làm gì.
. . . . ."
Mạnh Giai buồn cười vỗ vỗ
vai anh ấy, "Anh trai, anh đừng kích động như thế, bộ dạng làm như muốn
lập tức thay mặt điều tra tổ tông mười tám đời nhà người ta vậy." Bốn năm
cô ở Mỹ, anh trai chính là luôn doạ những sinh vật giống đực xuất hiện bên cạnh
cô như vậy.
"Đừng có nói quanh
co, mau trả lời anh đi."
"Chúng ta đi vào
thăm dượng trước đi." Cô nâng cằm lên rồi bước hai bước ra bên ngoài phòng
bệnh.
Anh bất mãn em gái cứ nói
sang chuyện khác như vậy, nhưng, vẫn tiến lên đẩy cửa đi vào.
"Cha, con và Giai
Giai đến thăm cha."
Lý Tiến Nghiêm nằm ở trên
giường bệnh nhưng ánh mắt cố gắng nhìn ra cửa.
Mạnh Giai chậm rãi đi lên
trước, rồi khẽ gọi "Dượng, con tới thăm ngài, ngài hãy dưỡng bệnh cho
tốt."
Nghe vậy, trong nháy mắt
ánh mắt của ông ảm đạm xuống, chỉ yên lặng nhìn cô, há mồm nhưng lại không phát
ra tiếng được, Lý Tế Hoa khó xử nhìn thoáng qua em gái, muốn nói lại thôi.
"Thấy dượng không
sao, vậy thì con an tâm rồi, ngày mai con sẽ trở về Đài Loan ."
Vừa nghe em gái nói như
thế, thì anh nhất thời cả kinh.
Lý Tiến Nghiêm cũng khẽ
động ngón tay.
Mạnh Giai nói tiếp,
"Con biết ngài muốn con ở lại Mỹ, nhưng mà nơi này ——" cô ngừng lại,
rồi tiếp tục từng chữ từng chữ một, nhẹ nhàng và kiên định nói: "Không
thích hợp với con, con chỉ muốn cuộc sống của riêng mình."
Ông nhìn
thẳng vào ánh mắt của cô, nháy mắt cũng không.
Cô cũng không tránh đi,
chỉ là trong mắt rất bình tĩnh, không gợn sóng.
Cuối cùng, Lý Tiến Nghiêm
dời ánh mắt đi.
Mạnh Giai cúi đầu,
"Dượng bảo trọng."
Lý Tế Hoa thấy bọn họ đã
ngầm hiểu rõ, thì trong lòng thở dài, cũng không tiện nói gì nữa.
Sau khi cùng với em gái
đi ra bệnh viện, anh đột nhiên nắm lấy hai vai của cô, giọng nói có ẩn nhẫn đè
nén.
"Giai Giai, anh chưa
từng có yêu cầu gì với em, nhưng mà bây giờ cha đang bị như vậy, tại sao em
không thể ở lại làm bạn với ông?"
"Anh hai, em không
muốn ở nhà này nữa." Ngoại trừ mỗi tháng cha chuyển một khoản tiền lớn đến
sổ tiết kiệm của cô, thì năm cô mười tám tuổi còn đem hai mươi phần trăm cổ
phần của công ty chuyển sang tên cô, điều này làm cho cô lập tức trở thành con
gái nhà họ Lý được chú ý nhất.
Đưa tới rất nhiều ghen
ghét mà cô khó có thể chịu đựng, rõ ràng cho tới bây giờ cô đều không muốn
tranh giành cùng những người đó.
Tay của Lý
Tế Hoa hơi cứng, sau đó cứng rắn nói: "Cha muốn đền bù cho em, anh thương
yêu em gái của mình, bọn họ có phần gì mà muốn ý kiến."
Mạnh Giai cười nhìn anh
ấy, và mím môi lại, sau đó nhào vào trong ngực của anh, ôm hông của anh nói:
"Anh hai, có anh là em đã rất hạnh phúc rồi, không cần gì nữa."
Anh lập tức cười híp
mắt."Em là em gái bảo bối của anh, anh không thương em thì thương
ai."
Cô lặng lẽ chảy mồ hôi.
Cô thường có loại cảm giác, anh trai giống như một người ba khác của cô, có lúc
nhiều ba cũng là chuyện rất phiền não.
"Thừa dịp Thanh Lam
còn chưa thoát thân được, anh đưa em rời đi trước."
Mạnh Giai lẳng lặng nhìn
anh trai mình nói là làm, kéo cô đến bên cạnh xe, mở cửa xe ra thì vội vàng
nhét cô vào.
Một lúc sau, rốt cục cô
cũng tìm được giọng nói của mình. "Anh hai, anh có cần khoa trương như vậy
hay không?"
"Em không biết cái
tên Thanh Lam kia công lực như kẹo da trâu, bị nó dính lên cũng không phải là
chuyện tốt."
"Trước kia em chưa
từng thấy qua anh ta nha, sao anh ta lại vô duyên vô cớ cảm thấy hứng thú với
em?" Cô hoài nghi mà quan sát anh trai.
Sống lưng của Lý Tế Hoa
lạnh, rồi nhắm mắt nhận tội, "Tên kia là bạn của anh, anh đang xem lại
những hình ảnh quay em, không biết lúc nào thì hắn nhảy ra xem. . . . . ."
Đầu của Mạnh Giai đập lên
cửa sổ xe. Cô cũng biết không có lửa làm sao có khói. "Anh hai, em mặc kệ,
chuyện này tự anh giải quyết đi."
"Anh giải quyết, anh
giải quyết." Anh vội vàng hứa.
Xe lái đến dưới chỗ ở của
Mạnh Giai thì Lý Tế Hoa dừng xe lại, không vội để cho em gái xuống xe, mà là
khuôn mặt nghiêm túc quay đầu nhìn cô.
Bị anh chằm chằm nên cô
có chút sợ hãi, không nhịn được mà rụt về phía sau, sợ hãi hỏi: "Anh
hai?"
"Bây giờ chúng ta
nói một chút về chuyện học trưởng của em."
Trong lòng của Mạnh Giai
lộp bộp một chút, trên mặt xem như không có chuyện gì lạ nói: "Có gì tốt
mà nói."
"Em vẫn liên lạc với
hắn."
Cô thành thật gật đầu.
Lý Tế Hoa đột nhiên nóng
nảy, "Em vậy mà cùng một người đàn ông giữ vững liên lạc, hơn nữa còn
không nói cho anh biết?" Cá tính của Giai Giai, không để người nào ở trong
lòng vốn lãnh đạm lại gần như lạnh lùng, nhưng người đàn ông kia đựơc cô để ở
trong lòng nhiều năm như vậy, vậy đối với cô tuyệt đối có ý nghĩa.
Mạnh Giai vội vàng trấn
an anh trai nhà mình, "Anh hai, bình tĩnh bình tĩnh. Hơn nữa, em cũng có
quyền kết giao bạn bè nha, em cũng đã là người lớn rồi."
"Em trẻ người non
dạ, thời này đàn ông hư nhiều như vậy, ai biết tim hắn chứa gì." Lý Tế Hoa
trừng mắt. "Không phải là hắn biết bối cảnh của em, hướng về phía phần đồ
cưới phong phú của em chứ?"
Cô nâng trán rên rỉ, cắn
răng nói: "Anh hai, anh đừng nghĩ người ta cũng là con buôn vì công danh
lợi lộc như vậy chứ."
"Anh chỉ có một em
gái bảo bối như em, mẹ không có ở đây, em chính là trách nhiệm của anh."
Anh nói lời nghiêm khắc.
Mạnh Giai không nhịn được
vỗ một cái vào trên vai người anh trai đang mất khống chế của cô, dùng một
giọng điệu đặc biệt thâm trầm nói: "Anh hai, trên thực tế bên ngoài biết,
là anh có một em trai, hai em gái, mà em thì không có ở trong đó. Chúng ta ngay
cả họ cũng không giống, anh không cần nghiêm túc như vậy."
"Giai Giai —— em mau
nói gia thế bối cảnh của người đó cho anh biết."
Cô trừng mắt, "Anh
mà còn như vậy, em sẽ tức giận thật đó."
Lý Tế Hoa xoa xoa mi tâm
của mình, hít một hơi, vô cùng đau đớn nói: "Em gái anh sắp bị người ta
lừa gạt đi, ngay cả đối phương là ai anh cũng không biết, anh làm thế nào báo
cáo với ngượi mẹ đã chết đi đây."
Mạnh Giai che mặt xoay
qua một bên. Cái bộ dáng này của anh trai nếu để cho người của công ty thấy
nhất định sẽ tiêu tan.
"Anh hai, em
đi." Cô quyết định không nói với anh nữa.
Lý Tế Hoa nắm lấy cô,
"Hôm nay em không nói cho anh biết người đó là ai, cũng đừng mong đi ra
khỏi xe của anh."
Đối mặt với anh trai bá
đạo như vậy, Mạnh Giai cũng nóng nảy. "Chờ đến lúc, em đương nhiên sẽ giới
thiệu cho các người biết, bây giờ nói cho anh biết, thì anh đi quấy rối người
ta sao?"
Anh bị cơn giận hiếm thấy
của em gái dọa mà sửng sốt, sau đó không nhịn được mà hơi chột dạ híp mắt lại,
trong miệng vẫn không quên đòi hỏi bảo đảm ."Sẽ giới thiệu anh biết?"
"Sẽ, " Mạnh
Giai tức giận trừng mắt với anh, "Anh là anh của em, anh ấy sẽ phải biết
người anh vợ là anh đây."
Lý Tế Hoa âm thầm nghiến
răng. Cũng đừng để cho anh biết là tên khốn kiếp nào đã cướp em gái bảo bối của
anh đi.
Thật vất vả với trấn an
đựơc anh trai nhà mình, nhìn theo xe của anh rời đi, Mạnh Giai rốt cục cũng thở
phào nhẹ nhỏm, từ từ quay lại.
Thật ra thì, thấy cha ở
trên giường bệnh cô cũng khó chịu, cũng muốn ở lại chăm sóc ông. Nhưng mà, mỗi
ngày sống với công kích của những người đó, thì cô mệt quá. . . . . . Huống
chi, ở Đài Loan còn có người đang đợi cô.
Bước chân từ từ ngừng
lại, vốn là động tác móc chìa khóa đã cứng đờ, ánh mắt không thể tin lại vô
cùng vui mừng nhìn thân ảnh tựa ở cạnh cửa kia.
Người nọ từ từ đứng thẳng
người, cười ấm áp mà cưng chìu với cô. "Tiểu Giai."
"Học trưởng ——"
cô nhào tới anh, chưa từng có một khắc nào như bây
giờ, cuối cùng cũng tìm đựơc cảm giác an toàn thuộc về mình.
Giang Dĩ Thành cười đưa
tay ôm lấy cô.
Mạnh Giai ôm hông của anh
ở trong ngực anh cọ xát. "Sao anh lại đến?"
"Bởi vì không yên
lòng," Anh đem càm tựa vào đỉnh đầu của cô, giọng điệu nhẹ nhàng hô.
"Thấy em không sao, anh mới thấy nhẹ nhõm một chút, về sau không cho phép
làm anh sợ như vậy."
Cô dựa sát vào bộ ngực
anh, lẳng lặng nghe từng tiếng đập vững vàng mà có lực.