“Hai vị bàn bạc tới đâu rồi.” Chu Vận mở cửa bước vào trong phòng, tươi cười hỏi.
Tiêu Dã nhìn y, mặc kệ đối phương ban nãy có nghe được cuộc hội thoại vừa rồi không, hắn lạnh giọng đáp: “Bọn ta quyết định ở lại, xin làm phiền các vị vài hôm.”
“Phải thế chứ, ý kiến sáng suốt đấy.” Chu Vận nói, “Mà ta còn chưa được biết nên xưng danh với vị công tử đây thế nào.”
“Đại ca cứ gọi huynh ấy là A Dã đi.” Liễu Nguyệt nói.
“Không có họ sao?” Chu Vận thắc mắc.
Liễu Nguyệt lắc đầu: “Không có, huynh ấy từ nhỏ đã sống một mình, không cha không mẹ, tên cũng là do mọi người xung quanh đặt cho huynh ấy.”
“Ồ. Thì ra là vậy.” Y khẽ nâng mắt, ngạc nhiên nói.
Tiêu Dã cũng đang nhìn cô, vẻ mặt lạnh băng không biết đang nghĩ.
Chu Vận: “Đợi khi nào hai người nghỉ ngơi xong rồi thì ăn uống một chút sau đó cùng ta đi tới gặp đại ca. Huynh ấy chính là thủ lĩnh của nơi này.”
“Được.” Tiêu Dã đáp.
Chu Vận dặn dò một lát rồi ra ngoài để hai người nghỉ ngơi thật.
Liễu Nguyệt khó hiểu nói với Tiêu Dã: “Cái sơn trại kì lạ này, không phải quá hiếu khách rồi sao?”
“Ừm…Ta còn không biết làm thế nào mà bản thân lại bị mang đến nơi này. Địa hình vị trí còn chưa xác định rõ, tốt hơn hết nên cẩn thận.”
Liễu Nguyệt: “Biết rồi.”
Nghe xong câu đó ánh mắt của Tiêu Dã bỗng dính chặt lên người cô, Liễu Nguyệt nhìn hắn không hiểu bản thân đã nói sai gì sao, cô hỏi: “Sao vậy?”
“Ngươi.” Tiêu Dã chỉ tay về phía cô, nghiêm nghị nói: “Luôn phải ở trong tầm mắt của ta, một bước cũng không được rời xa.”
Ngẫm nghĩ mấy giây hắn liền bồi thêm câu: “Ở nơi toàn mấy tên đực rựa này, tuyệt đối không cho phép ngươi đi lại lung tung, chỉ được ở bên cạnh ta.”
Liễu Nguyệt: “…”
…
“Đại ca, hai người họ tới rồi.” Chu Vận nói.
Vị thủ lĩnh ngồi trên ghế trải thảm lông hổ. Vẻ mặt băm trợn cùng làn da ngăm đen đã khiến Tiêu Dã cùng Liễu Nguyệt không hẹn mà cùng nhìn sang nhau.
Không ổn.
Ánh mắt Liễu Nguyệt chính là muốn nói lên điều đó.
Cứ bình tĩnh.
Tiêu Dã đáp lại cô.
Hai người sau đó lại nhìn về hướng của người trước mặt. Vẫn là Tiêu Dã đứng ra trước, nói: “Mạng của vợ chồng tiểu dân chính là được những vị đại ca ở đây rộng lượng cứu giúp. Ơn này quả thực tiểu dân không biết trả sao mới hết, cũng chỉ biết khấu đầu đa tạ đại ơn đại nghĩa của các vị.”
Liễu Nguyệt nghe xong cũng nói đệm cho hắn: “Bẩm đại ca, vợ chồng chúng tôi dù sao cũng chỉ là tiện dân thấp hèn sống phía bên kia ngọn núi ở trong ngôi nhà tranh đơn sơ không có lấy nổi một hạt gạo để ăn. Đi bộ hai ngày để tới được đây mong có thể kiếm được kế sinh nhai. Ai ngờ việc thì chưa có mà hoạ thì đã ngay lập tức ập lên đầu chúng tôi…”
Cô ra vẻ đau khổ nói: “Khi mặt trời còn chưa ló rạng, tiểu nữ cùng phu quân toan rời đi sang nơi khác để kiếm sống, nào có ngờ vừa mới bước ra khỏi cửa đi được mấy bước đã bị một đám người lạ mặt không biết từ đâu xông tới, bắt bọn ta phải giao hết tài sản trên người ra. Mà sau khi chúng ta giao sạch chút tài sản ít ỏi trên người đưa cho bọn chúng với mong muốn bảo toàn tính mạng thì mấy tên đó lại nói chẳng giữ lời, muốn giết chết bọn ta, chúng còn thẳng tay chém phu quân ta một nhát ở lưng. Thử hỏi xem người làm nương tử như ta tận mắt thấy sao không đau lòng cho được cơ chứ.”
Tiêu Dã ở bên chốc lại vỗ về an ủi cô chốc lại nhìn lên phía vị thủ lĩnh kia nhằm dò xét vẻ mặt.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, dù sao việc này cũng đã được Tiêu Dã lên kế hoạch bài bản từ trước nên việc cần làm bây giờ của hai bọn cũng chỉ có làm cách nào để qua mặt được mấy người này thôi.
Người đàn ông ngồi trên ghế lười biếng nhìn xuống hai người, khoé miệng bỗng câu lên, hỏi: “Hai vị đây nói là sống ở nhà tranh đơn sơ không có lấy nổi một hạt gạo để ăn, cho ta hỏi vì lí do nào mà trên người vị cô nương đây lại mặc bồ đồ trông có vẻ không thể dưới một lượng vàng vậy?”
Tiêu Dã: “Cái này…”
“Bộ đồ này là do bọn ta ăn trộm được đấy.” Liễu Nguyệt mặt không đổi sắc nói.
Tiêu Dã nhìn cô: “…”
Hắn vốn định nói là do hắn đã dùng số tiền ít ỏi muốn mua quà tặng cho nương tử vì thấy nàng đã vất vả vì hắn nhiều rồi, thế quái nào qua miệng cô đã lại thành đi ăn trộm vậy.
Thật là…
Tiêu Dã thở dài trong lòng.
Thôi thì đã đâm lao thì phải theo lao luôn vậy.
“Các ngươi ăn trộm?” Người ngồi trên ghế ngạc nhiên hỏi.
Tiêu Dã cung kính nói: “Vâng.”
“Nhà đã không có điều kiện, làm sao có thể như lời ngài nói, mua bộ đồ với giá trị hơn một lượng vàng.”
Liễu Nguyệt lười quanh co, sớm đã chịu hết nổi nên chờ hắn nói xong câu này liền đứng thẳng lưng, đưa mắt lên nhìn người ở trên hỏi: “Nói chuyện một hồi, rốt cuộc vẫn chưa biết nên xưng hô với đại ca ra sao.”
Vì từ nhỏ sớm đã quen với việc ở trên nhìn xuống kẻ khác nên hiếm khi cô phải cong lưng cúi người, giọng điệu cũng chẳng phải nhún nhường gì mà trực tiếp hỏi thẳng khiến bầu không khí bất giác bị ngưng trệ. Hã𝓎 𝙩ìm đọc 𝙩ra𝓃g chí𝓃h ở ⩶ 𝙩rùm𝙩r𝓊𝓎ệ𝓃.V𝓃 ⩶
Tiêu Dã thấy mọi chuyện có vẻ đang tệ đi, ngoài mặt thì tỏ vẻ bình thản nhưng bên trong sớm đã tính đến phương án bản thân ra tay quét sạch đám người ở đây rồi đem Liễu Nguyệt đi chạy trốn.
Nhưng nằm ngoài dự kiến, người ngồi trên đó vẫn chỉ điềm đạm đáp lại cô, vẻ mặt chẳng lấy gì tức giận khi bị kẻ ở dưới kia ăn nói xấc xược với mình: “Tại hạ tên Bội Triệu Tư, là thủ lĩnh của nơi này, sớm đã biết tới việc hai vị được đưa tới đây vì nhị đệ của ta vô tình đi ngang qua tiện thể ra tay cứu hai người. Chỉ là có một vấn đề muốn hỏi lại cho kĩ…”
Tiêu Dã: “Ngài cứ nói.”
“Chẳng là…”
“Thủ lĩnh! Nhị đương gia với Tam đương gia về rồi!” Một tên bỗng chạy vào thống báo.
Ngay sau đó tiếng bước chân uy lực ngày một rõ hơn, cô cùng hắn cũng vì tò mò mà nhìn ra theo hướng của mọi người, thấy được hai nam nhân một nho nhã một lạnh băng tiến vào.
Bội Triệu Tư thấy hai người đó thì vui vẻ thấy rõ, lập tức đứng lên cười lớn nói: “Hai đệ cuối cùng cũng về rồi.”
“Vâng.” Người mặt lạnh đáp, nói xong tầm mắt lại dừng lên Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã, hỏi: “Hai người này là ai vậy đại ca?”
“Chắc là hai người ta mới cứu sáng nay. Khoan quan tâm đến xuất thân, tam đệ thấy cô nương kia thế nào?” Nam nhân nho nhã hỏi.
Nghe vậy người bên cạnh cũng thật sự nghiêm túc đánh giá Liễu Nguyệt theo lời nam nhân đó nói.
Ánh mắt săm soi của y khiến Tiêu Dã có phần khó chịu. Điều khiến cho hắn tức giận hơn chính là tên đó vậy mà còn dám tiến tới định đưa tay ra nâng cằm cô lên.
Chưa để Liễu Nguyệt gạt tay gã đó ra, Tiêu Dã ở bên mặt mũi sớm đã đen hết lại lấy tay dùng hết mười phần lực của mình hất phăng cái tay đang có ý định động chạm đó ra khỏi cô.
“Hỗn xược!”
“Tên có mắt như mù đó dám vô lễ với tam đương gia!”
“Chán sống rồi sao!?”
Bầu không khí thoáng chốc bùng nổ vì hành động vừa rồi của Tiêu Dã, nhưng hai người cũng chẳng lấy gì là sợ hãi.
Liễu Nguyệt lạnh mắt nhìn kẻ đúng ra đang “vô lễ” với cô mới đúng.
Tâm trạng đang không tốt thì cô chẳng lấy đâu hơi sức mà đi diễn kịch cho mấy tên này xem. Liễu Nguyệt đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, thống kê xác xuất bản thân cùng Tiêu Dã hắn liệu có thể xử lí gọn mấy kẻ to xác ở đây rồi bỏ đi không.
“Vị tiểu cô nương, thất lễ rồi.” Kẻ được gọi là Tam đương gia, cũng chính là tên “vô lễ” với cô vừa xong, nói.
“Hai người xem chừng đúng là vợ chồng thật rồi, có tướng phu thê lắm đấy.” Nhị đương gia, nam nhân mặt mũi nho nhã cười nói.
Tiêu Dã nghe vậy tự dưng thấy sướng tai, vẻ mặt cũng không hung dữ như trước đó nữa mà thoải mái đáp lại: “Đó vốn là chuyện đương nhiên.”
Liễu Nguyệt: “…”
Bội Triệu Tư ở trên thì khẽ thở dài, nói: “Ban nãy ta đang định hỏi xem hai vị đây có phải là vợ chồng thật không, ai ngờ là thật. Vị tiểu cô nương xinh đẹp thế này…uổng quá.”
Tiêu Dã dường như nhận ra điều gì đó, không vui nói: “Sao lại uổng?”
“Thì tại…” Bội Triệu Tư toan nói liền bị Nhị đương gia cướp lời, y nói với Bội Triệu Tư: “Đại ca, để ta giải thích thì hợp lí hơn.”
“Vậy đệ nói đi.”
Nhị đương gia gật đầu, sau đó nhìn Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã, mỉm cười nói: “Ta nói điều này, mong hai vị đừng giận.”
Liễu Nguyệt: “Đại ca cứ nói.”
“Ban đầu khi nhìn thấy hai vị thương tích đầy mình nằm la liệt trên nền đất lạnh, mà khi đó xung quanh chẳng lấy một bóng người thì ta, một kẻ không liên quan vốn đã định bỏ qua mặc kệ sống chết của hai người.”
Nhị đương gia thản nhiên nói.
“Nhưng rồi ánh mắt của ta lại vô tình dừng trên gương mặt có phần khiến lòng người phải thổn thức của vị tiểu cô nương đây.”
Tiêu Dã nghe thấy thế liền cau mày, âm u hỏi: “Rồi sao?”
Nhị đương gia không để ý đến vẻ mặt lạnh băng của hắn, chỉ nói phần của mình: “Sau đó ta liền nghĩ tới đệ đệ ta, tiểu tử này sớm đã đến tuổi lấy vợ mà chẳng chịu làm quen với ai…”
“Huynh định đem nữ nhân này về cho ta?” Tam đương gia ở bên nổi giận hỏi.
Không chỉ mình y, Tiêu Dã hắn cũng sớm đã đoán được chín phần mười câu chuyện, ánh mắt chẳng lấy vui vẻ gì nhìn chằm chằm cái tên mà đang lẽ ra mình phải gọi là “ân nhân” trước mặt.
“Vốn định là thế, nhưng lại chẳng dễ ăn như vậy.” Nhị đương gia ở bên thở dài nói, “Trong khi ta đang chỉ muốn một mình vị tiểu cô nương kia, vị huynh đệ đây mặc dù bản thân đang mang thương tích trên người, thậm chí còn là bán bất tỉnh vẫn nhất quyết ôm chặt không buông cô nương ra. Bọn ta làm hết cách, cuối cùng quyết định mang hai người về cùng, nếu không phải phu thê thì tốt, mà nếu phải…”
“Thì sao?” Tiêu Dã lạnh lùng hỏi.
“…”
Nghe xong đáp án, hắn bỗng dưng cảm thấy máu trong người sục sôi hơn bao giờ hết.
Nhị đương gia chính là đáp lại hắn thế này: “Vị công tử, liệu có thể nhường lại nương tử của mình cho đệ đệ ta không?”1