Nuôi Sói Trong Nhà: Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 162:




“Vị công tử, liệu có thể nhường lại nương tử của mình cho đệ đệ ta không?”
Câu hỏi nghe tưởng như vô lí nhất trên đời lại có thể phát ra từ miệng của nam nhân trông có vẻ sáng sủa vô nhường này.
“Tuyệt đối không thể.” Tiêu Dã nguy hiểm nhìn Nhị đương gia, gằn giọng nói.
Cho dù có là đang đóng giả, cho dù Tiêu Dã hắn không phải là phu quân của Liễu Nguyệt thật, con mẹ nó trừ phi hắn chết, cô tuyệt đối không thể là của kẻ khác, không…hắn có chết cô cũng không được phép!
“Bình tĩnh chút.” Liễu Nguyệt nói nhỏ với hắn.
“Ta hiểu rằng chẳng người làm phu quân nào lại có thể dễ dàng trao nương tử đầu ấp tay gối của mình cho kẻ khác…” Nhị đương gia chậm rãi nói, “Mười vạn lượng vàng.”
“Ý gì?” Tiêu Dã đè nén phẫn nộ trong lòng, hỏi.
“Chẳng phải hai ngươi đang vô cùng thiếu thốn sao? Ta cho ngươi mười vạn lượng vàng, ngươi để nương tử của mình ở lại đây, làm tam thiếu phu nhân, làm đệ phụ của chúng ta, ăn sung mặc sướng cả đời, toàn bộ tiền tài phú quý đều cho nàng ta hết, vị công tử đây thấy sao?”
Nghe vậy ánh mắt Tiêu Dã thoáng vụt qua sát ý, hắn giữ chặt Liễu Nguyệt bên mình, thấp giọng nói: “Ta đã nói rồi, không là không.”
“Cho dù các ngươi có là ân nhân cứu mạng, dám động tới nương tử của ta thì đều phải chết.”
Tiêu Dã nói, giọng nói cùng gương mặt của hắn giờ phút này toả ra sát ý mãnh liệt ghim thẳng lên người đối phương. Liễu Nguyệt tuy được hắn bảo hộ bên cạnh nhưng cũng không khỏi cảm thấy rét run.
“Hỗn xược!”
“Thằng ranh con này láo toét quá rồi!”
“Thủ lĩnh! Xin hãy để tôi chém chết nó vì tội mạo phạm tới các ngài.”
Bầu không khí sục sôi hơn bao giờ hết, câu nói đầy tính khiêu khích của Tiêu Dã đã chính thức châm ngòi cho sự tức giận của đám người xung quanh. Cơ mà vẻ mặt hai người cũng chẳng lấy làm hoảng loạn, Liễu Nguyệt thì bị hắn một tay ôm chặt, mà Tiêu Dã hắn thì dùng ánh mắt cao cao tại thượng của mình nhìn xuống đám người như sâu như bọ, điều này không tránh khỏi việc hắn càng lúc càng chọc cho đám người đó nổi điên, một hai đều muốn đòi lấy mạng của hắn.
“Đủ rồi!”
Tam đương gia im lặng nãy giờ lên tiếng.
“Các người bị sao vậy?! Làm giao dịch mua vợ ngay trước mặt ta, còn muốn ta rước thê tử của kẻ khác về, mẹ nó đều điên hết rồi sao!” Y quát.
Cả đám người ban nãy còn hùng hổ hô chém hô giết giờ miệng ai nấy đều im bặt, một âm thanh nhỏ cũng chẳng dám phát ra.
“Tam đệ, đệ đang nổi nóng, bình tĩnh chút rồi chúng ta nói chuyện.” Nhị đương gia dịu giọng nói.
Tam đương gia trừng mắt nhìn y, nói: “Bình tĩnh cái gì! Không phải đều là do các huynh hết sao!”
“Bọn ta dù sao cũng chỉ vì nghĩ cho đệ thôi…”
“Nghĩ cho ta?” Tam đương gia tức giận nói, “Nghĩ cho ta mà ngay cả ý kiến của ta cũng chẳng hỏi đến mà nói là nghĩ cho ta, ta cưới hay các người cưới!”
“Tam đệ, đệ cân nhắc chút xem.” Bội Triệu Tư ở trên nhỏ nhẹ nói, “Mặt mũi cô nương này trắng trẻo lại xinh đẹp vô cùng, nếu để vuột mất thì e là…”
“Ca, nhưng nàng ta đã có phu quân rồi.”
“Có thì đã sao. Nếu muốn, không lập chính thất cũng được, đệ lập nàng ta làm thứ, coi như yên bề gia thất…”
“Này!” Liễu Nguyệt ở dưới không nhịn được nói, “Mấy người đùa ta đấy à? Cho dù bà đây có ra sao đi nữa thì mẹ nó đã cướp vợ người khác rồi mà còn không biết xấu hổ muốn lập ta làm thứ. Ta thấy mắt các ngươi con mẹ nó vứt cho chó gặm hết rồi.”
“Hỗn xược!” Bội Triệu Tư nổi giận nói.
Liễu Nguyệt đương nhiên không sợ, vì giờ chỉ cần cô được thoát ra khỏi nơi này, điều động người của Liễu gia tới, cô tin chắc chỉ trong một canh giờ nguyên quả núi này sẽ ngay lập tức bị san phẳng.
Chưa kể đến việc dường như Tiêu Dã cũng đã bị chọc cho nóng máu rồi, hắn chỉ cần nói một câu thì bao binh hùng tướng mạnh dưới trướng hoàng thượng chắc chắn sẽ được điều tới đây xử gọn cái đám này.
Ánh mắt như dao găm không hề tỏ ra hoảng sợ hay lo âu của hai người như một điều mới lạ mà cả đám người xung quanh đây lần đầu được chứng kiến. Đến nỗi mà sau khi nổi giận xong, Bội Triệu Tư còn phải mở miệng hỏi: “Hai ngươi có thật sự là vợ chồng tiện dân không đấy?”
“Phải.” Tiêu Dã đáp.
“Nếu là thật thì vợ chồng hai người kì lạ thật, sắp chết tới nơi rồi mà vẫn cứng đầu như vậy.” Nhị đương gia ở bên nói, “Tiếc cho nhan sắc trời ban của cô nương đây thật, vốn chúng ta đã có thể trở thành người một nhà rồi đó.”
Liễu Nguyệt lườm y, không chút kiêng nể nói: “Ai làm người một nhà với ngươi.”
Nhị đương gia: “…”
“Sống chết của bọn ta cũng chẳng phải do các ngươi định đoạt.” Cô nói.
“Cái này.” Nhị đương gia bật cười bất lực nói, “Hai người đúng là…”
Chết đến nơi rồi mà vẫn không biết sợ.
Ánh kiếm mới loé lên bỗng dưng bị chặn lại, Nhị đương gia ngạc nhiên nhìn Tam đệ của mình, thắc mắc hỏi: “Đệ…?”
“Hai người này vốn chẳng động chạm gì tới chúng ta. Là do huynh mang bọn họ về trước, nói năng lỗ mãn lại không biết điều như vậy, huynh còn định hại chết người vô tội sao?”
Tiêu Dã khẽ nâng mắt, ban nãy rõ ràng hắn nhìn thấy được ánh sáng của thân kiếm loé lên bên hồn của kẻ được gọi là Nhị đương gia đó, nếu không phải do cái vị Tam đương gia kia chặn lại thì bây giờ có lẽ đã xảy ra đánh nhau thật rồi.
Nhị đương gia nhìn Tam đương gia hồi lâu, cuối cùng thở dài, nói: “Ta chịu thua đệ, rồi đệ muốn thế nào?”
Tam đương gia lạnh lùng đưa mắt nhìn sang hai người, nói: “Ta nghe bảo huynh đã hứa với bọn họ bao giờ tên kia khỏi hẳn thì sẽ cho phép hai bọn họ rời đi. Giờ xin huynh hãy làm theo đúng lời hứa, quân tử nhất ngôn, chờ đến khi tên đó trị hết độc thì để hai người họ đi.”
Nhị đương gia khẽ đưa mắt về hướng Bội Triệu Tư đang ngồi trên chờ ý kiến, mà Bội Triệu Tư thấy xong cũng thoáng thở dài, nói: “Nghe theo Tam đệ vậy.”
“Đa tạ đại ca.” Tam đương gia cúi người nói.
“Thế là không phải đánh nhau hả?” Liễu Nguyệt hỏi.
“Không.” Tam đương gia lạnh lùng nhìn cô, đáp.
Nữ nhân này bị cái quái gì vậy, nói gì không nói, ít ra cũng phải biết cảm tạ y một câu, đằng này lại nói ra cái câu như thể đang tiếc nuối vì không xảy ra chuyện gì lắm không bằng.
Tam đương gia bỗng cảm thấy có chút nực cười nghĩ.
Mà y lại không hề hay biết. Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã ở cái nơi nguy hiểm này đương nhiên không thể thiếu vật phòng thân. Ví dụ như trong người cô đã sớm giấu sẵn một con dao găm lấy trộm được trong nhà bếp từ trước, còn Tiêu Dã hắn thì là một thanh kiếm tuy có hơi cùn và cũng là lén lấy được trong nhà kho nhưng có vẫn hơn không. Vì lẽ đó hai người họ mới có thể hiên ngang khiêu khích đám người ở đây mà không chút lo sợ nào.
Tiêu Dã không phải tự cao nhưng hắn hoàn toàn tin vào khả năng của mình có thể đấu được đám người ở đây. Liễu Nguyệt tuy không bằng hắn nhưng cô suy cho cùng vẫn là người đã từng cùng hắn luyện tập, là người đầu tiên dạy hắn cách cầm kiếm, vì vậy chẳng lí nào cô lại dễ dàng để bản thân rơi vào chỗ chết được cả.
“Hai người, có thể ở lại đây cho tới khi khoẻ hẳn hoặc rời đi.” Bội Triệu Tư nói.
Liễu Nguyệt chẳng cần suy nghĩ đã đáp ngay: “Ở lại, bọn ta muốn ở lại.”
“!!!”
Một quyết định có thể nói là táo bạo.
Vì dường như trong số những người ở đây, kẻ nào cũng nghĩ chuyện xảy ra đến mức này, còn dám bám víu ở lại chính là kẻ ngu.
Cơ mà Liễu Nguyệt lại không nghĩ thế, cô là đang muốn xem xem mấy tên ở đây rốt cuộc có cái tài cán năng lực xuất thần đến mức nào mà lại dám hiên ngang xây dựng lên cái sơn trại bành trướng nguyên cả ngọn núi này.
Thời gian này cô đều là rảnh rỗi, lại còn có Tiêu Dã hắn ở đây, cứ coi như là đi vui chơi cùng hắn đi. Nghĩ vậy cô liền nói: “Ta muốn phu quân của ta bình phục hẳn rồi mới rời đi, không được sao?”
“Ở một nơi toàn nam nhân thế này mà ngươi không sợ sao?” Bội Triệu Tư cất giọng hỏi.
“Sao phải sợ, không phải có phu quân của ta ở đây rồi sao?” Liễu Nguyệt kiêu ngạo nói.
Nam chính của cô có mặt ở đây, nửa ánh mắt cũng chẳng rời, có lí nào hắn để cho cô gặp nguy hiểm được.
Tiêu Dã bắt gặp được ánh mắt của cô, trong người bỗng dâng lên chút cảm xúc cưng chiều cùng mềm lòng khó tả.
Nguyệt Nguyệt của hắn đây là đang muốn dựa dẫm chờ hắn bảo hộ sao?
Nghĩ vậy Tiêu Dã thoáng mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu cô, giọng nói hiếm khi lộ ra chút sủng nịnh, hắn nói: “Nương tử ta yêu nhất trên đời, sao lại để nàng phải sợ hãi trong khi có ta ở đây được chứ.”
Liễu Nguyệt sau đó hệt như một con mèo nhỏ mà quàng tay qua eo ôm lấy hắn rồi dụi đầu vào ngực của Tiêu Dã. Nếu có thể, Tiêu Dã hắn giờ phút này quả thực chỉ muốn đè cô ra hôn cho bõ công kìm nén cảm xúc bấy lâu nay thôi.1
“Nam nhân cao lớn cường tráng như tiểu huynh đệ đây chẳng lẽ ở cái nơi này mà không kiếm nổi một công việc tay chân sao mà đến nỗi phải đi sang nơi khác tìm?” Bội Triệu Tư hỏi, “Mặt mũi trông cũng sáng sủa, tuy không muốn thừa nhân nhưng nam nhân anh tuấn thế này là người thứ hai ta được chiêm ngưỡng sau tam đệ đó.”
“Đương gia quá khen.” Tiêu Dã vòng tay qua ôm Liễu Nguyệt, vẫn không quên khách sáo đáp lại.
Liễu Nguyệt cảm thấy diễn vai nàng thê tử yếu đuối đã xong liền ngước đầu lên nhìn hắn, sau đó quay sang nói với Bội Triệu Tư: “Đại ca, thử nghĩ xem phu quân của ta có nhan sắc tuyệt vời như vậy, mà khi nãy ông xui ta bỏ huynh ấy theo đệ đệ của ông không cảm thấy quá nực cười sao?”
“Đừng nói thế, tam đệ của bọn ta cũng không kém cạnh gì phu quân của ngươi đâu.” Bội Triệu Tư nói.
Liễu Nguyệt đưa mắt đánh giá vị tam đương gia vừa cứu bản thân cùng Tiêu Dã một phen, nhìn hồi lâu cuối cùng cô chép miệng nói: “Dù sao cũng không hơn được phu quân ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.