Chàng trai thư sinh cong khoé môi, mỉm cười nhìn hai người, nói: “Giờ mới nhận ra sao?”
“Làm thế nào mà…Mặt người…” Cô khó hiểu hỏi.
Liễu Diễm Tư nói: “Thuật dịch dung bình thường thôi, không phải ta đã từng dạy con những cách để có thể nhận biết rồi sao?”
“Tình thế cấp bách, người thử hỏi xem ai mà rảnh để ý từng chút chi tiết một cơ chứ.” Liễu Nguyệt nhún vai nói.
Y nghe vậy lắc đầu, nói: “Kĩ năng quan sát của con còn kém lắm.”
Bỗng y dời tầm mắt, nhìn Tiêu Dã, hỏi: “Còn con thì sao? Giữa thanh thiên bạch nhật lôi kéo Cửu vương điện hạ ngay chốn đông người. Trông vẻ mặt của cậu ta còn chẳng có chút cam tâm tình nguyện nào nữa.”
Liễu Diễm Tư cố tình hạ giọng để đủ cho ba người nghe. Dù sao nơi đây vẫn luôn ồn ào, từ “Cửu vương điện hạ” chắc cũng chẳng có ai ngoài ba người nghe được.
“Mấy tháng người mất tăm mất tích mà thông tin mới như vậy vẫn chạy tới được, kể cũng hay.” Cô nói.
Liễu Diễm Từ cười nhạt, đáp: “Cái này đối với con thì phải là bình thường rồi chứ.”
Tiêu Dã lúc này cất giọng hỏi: “Người là Liễu lão gia?”
“Cửu vương, lâu rồi không gặp, chắc cũng năm năm rồi nhỉ?” Y nói, “Cũng không thay đổi nhiều lắm, có cao hơn ta chút thôi.”
“Ta còn nhớ hồi xưa cậu chỉ tới eo ta, sau tới vai. Chắc cũng mét tám bảy tám tám phải không?”
Tiêu Dã nói: “Chuyện này, ta không để ý nhiều nên không biết.”
“Cha, sao người chắc chắn hắn cao bao nhiêu?” Liễu Nguyệt hỏi.
Liễu Diễm Tư: “Ta hồi còn thiếu niên đo được bản thân cao mét tám, thằng nhóc này cao hơn ta một chút, há chẳng phải cận mét chín rồi sao.”
“Mà sao lại chuyển sang đề tài chiều cao rồi. Nguyệt Nhi, con nói cho ta biết hai đứa tại sao lại có mặt ở nơi này.” Y hỏi.
“Thục Phi, người đi đâu…” Liễu Hạo bất ngờ xuất hiện, nói. Ban đầu cậu chỉ để ý tới mỗi Liễu Diễm Tư, sau nhìn kĩ mới thấy Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã cũng đang đứng nói chuyện với y, mắt chữ o miệng chữ a lắp bắp hỏi: “Sao…Sao hai người này lại ở đây?”
“Liễu Hạo, cái tên lông gà này.” Liễu Nguyệt thấy cậu liền lập tức dậy lên bản tính trêu chọc đối phương, nói.
Liễu Hạo nghe thế đã ngay lập tức xù lông lên, mắng: “Liễu Nguyệt!”
Liễu Diễm Tư ở trước giơ tay cản cậu lại, nói với cô: “Trả lời câu hỏi của ta trước.”
Liễu Nguyệt sau đó cũng thu lại dáng vẻ trêu đùa, nghiêm túc tường thuật lại mọi chuyện xảy ra một cách ngắn gọn cho y nghe.
Nghe xong y liền nhìn cô, mắt phượng vốn dĩ đã bị thay thế bởi đôi mắt to tròn ngây thơ của thư sinh nhưng cũng không giấu nổi dáng vẻ uy áp thường ngày của y ngay lúc này. Liễu Diễm Tư lạnh giọng chất vấn Liễu Nguyệt: “Vốn dĩ đã có đường lui, vậy mà con lại còn ham chơi lôi theo cả Cửu vương theo. Nguyệt Nhi, có hai điều ta phải nói rõ cho con biết. Bây giờ người đang đứng bên cạnh con không còn là thằng nhóc A Dã ngày xưa ngày ngày chạy theo cung phụng con nữa, giờ người đã là Cửu vương Cửu điện hạ của Châu Quốc rồi. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra với người, mà còn tới tai của hoàng thượng thì con tính sao?”
“Chưa kể sau khi nghe con nói thì ta nhận ra con đã sớm biết tình hình giữa Thương Quốc với Châu Quốc đang vô cùng căng thẳng, con kéo vương tử của hoàng thượng sang nước địch chơi nếu chuyện này mà tới tai hoàng thượng thì để ta xem con giải thích sao.”
Liễu Diễm Tư nghiêm nghị chỉ điểm lại lỗi sai của Liễu Nguyệt. Mặc dù tính cô y biết, lời của mình nói chắc chắn sẽ chẳng có nổi mấy chữ vào đầu cô nhưng Liễu Diễm Tư vẫn phải nhắc nhở đôi chút. Bởi vì thân phận của Tiêu Dã hắn vốn đã rất quan trọng, mà nếu chỉ là hoàng tộc không thì y đã chẳng tốn thời gian để giáo huấn cô.
“Con biết giờ phải làm gì chưa?” Liễu Diễm Tư hỏi Liễu Nguyệt.
“Vâng.” Cô nhìn y đáp, dáng vẻ hết sức nghe lời.
Liễu Diễm Tư: “Tuyệt đối không được gây náo loạn gì lớn, cũng không được để bại lộ thân phân của Cửu vương. Còn bây giờ hai đứa muốn chơi đâu thì tuỳ, nếu cần thì ta sẽ cho người tới đón hai đứa lúc về, đề phòng nguy hiểm thôi.”
Không bại lộ thân phận thì dễ thôi, nhưng ý đầu thì có vẻ hơi khó với Liễu Nguyệt. Bởi vì cô đã sớm…
“Nếu không còn gì khác thì bọn con đi nhé?” Liễu Nguyệt hỏi Liễu Diễm Tư.
Y sớm đã nhận ra cô có chút khác thường, vì thế khẽ nâng mắt, không nhanh không chậm đáp: “Cứ từ từ, có mấy lời ta chưa nói hết. Ban nãy hai đứa muốn vào cái quán đằng kia đúng không, vào đi rồi ta nói chuyện.”
Liễu Nguyệt: “…”
Hoa Sắc Lâu.
Cả bốn người được xếp cho ngồi ở một chiếc bàn trống cuối góc. Mà cũng không phải ngẫu nhiên mọi người ngồi đó, tất cả đều đã được cô sắp xếp từ trước.
Tiêu Dã tuy không muốn đặt chân vào nơi này cho lắm nhưng cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng vào theo.
“Cha, nếu con gây chuyện ở đây thì người có giận không?” Liễu Nguyệt hỏi.
Liễu Hạo nghe vậy lập tức cười trào phúng nói: “Ta biết ngay mà, ban nãy vừa vào trong ta đã thấy có người quen rồi đấy.”
“Chẳng phải hỏi ngươi, đáp lời làm gì chứ.” Cô nói.
Liễu Diễm Tư thư thả nhấp ngụm trà, lãnh đạm đáp: “Nếu trong phạm vi cho phép thì được.”
Tiêu Dã ở bên nghe cuộc đối thoại của hai người mà lông mày nhíu chặt, linh tính của hắn mách bảo rằng sắp có biến.
Rầm!
Tiếng bàn bị đập phá.
“Lão tử hôm nay không đánh chết ngươi thì không phải là người!”
“Mẹ nó, ông đây hôm nay cũng không định bỏ qua cho ngươi đâu!”
“Huynh đệ, chúng ta lên!”
Keng! Keng!
Rầm! Rầm!
Xoảng!
“Á! Có đánh nhau!” Tiếng nữ nhân thét lên.
Điểm lạ ở chỗ mọi người trong này đều nhốn nháo la hét chạy đông chạy tây kêu cứu các kiểu nhưng chỉ riêng một bàn bốn người đang ngồi ở góc vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí còn trông vô cùng bình thản nữa.
“Người quen kìa.” Liễu Hạo cắn một miếng bánh, chỉ đánh về phía đánh nhau đã sớm thành một mảng hỗn loạn đằng kia.
Liễu Diễm Tư cũng đưa mắt ra xem, nhướn mày nói: “Quen thật.”
“Ôi trời ơi!” Một người phụ nữ trông có vẻ như chính là phú bà của thanh lâu chạy xuống, hoảng hốt kêu lên.
Tiêu Dã nhìn thấy bà ta, lông tơ như dựng ngược hết cả, máu như chảy ngược vào trong.
Liễu Nguyệt từ đầu đến cuối đều thu trọn biểu cảm của hắn vào mắt, thấy vậy cũng không làm gì nhiều. Vẻ mặt vô cùng thư thái ngồi xem kịch vui.
Tiếng kiếm sắt va vào nhau vô cùng kịch liệt, bàn ghế bị phá tan thành gỗ vụn, bát đĩa rồi đồ ăn rơi xuống sàn nhà, rèm lụa bị kiếm chém nát như miếng vải vụn. Khung cảnh nhốn nháo vô cùng.
Ngay sau đó không lâu nguyên một toà thanh lâu to lớn đã trở thành một tòa nhà tan hoang chỉ còn dư lại chút tàn tích. Mọi người chạy ra ngoài hết cả, đám cảnh vệ hay mỹ nhân cũng vì mạng sống của mình cũng không dám nán lại đây. Hầu hết trẻ con trong này đã ra ngoài hết, có đứa chắc chắn đã phải bỏ trốn rồi.
Lầu trên hay lầu dưới đều bị phá đến tanh bành hết cả. Tú bà thì ở ngoài khóc tu tu, cảnh vệ cũng chẳng thể kiểm soát được đám người bị bắt mà để xổng một vài người bỏ trốn.
Tiêu Dã mở to mắt nhìn nơi còn mấy phút trước rộn ràng tiếng nói, người ra người vào mà giờ đây nhìn qua chẳng khác nào một mớ phế tích, khiến trong lòng hắn có chút hỗn độn.
Riêng bàn ăn của bốn người không hề bị ảnh hưởng gì cả, một miếng gỗ vụn cũng chẳng dám đánh tới, trông đối lập với khung cảnh xung quanh vô cùng.
Còn đám người gây ra trận ẩu đả và phá tan nơi này sớm đã trèo qua cửa sổ rồi bỏ biến đi mất dạng từ lâu.
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, vỏn vẹn năm phút đã có thể san bằng một thanh lâu to lớn như này. Mà đám người tú bà cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn khung cảnh tan hoang của khu lầu, mặt mũi trắng bệch ngơ ngác chẳng biết phải làm gì tiếp theo.
Đòi bồi thường thì biết tìm ai mà đòi?
Mà tân trang lại đống này thì tiền đâu cho đủ.
Liễu Nguyệt vẫn ngồi bên trong, tâm tình tự dưng vui vẻ không ít.
Liễu Hạo trợn trừng con mắt, nói: “Tiểu Nguyệt…là ngươi đứng sau đúng không?”
Cô nhập một ngụm trà, bình thản nói: “Ừ.”
“Người trong này động vào ngươi?”
“Cũng có thể coi là như vậy.” Ánh mắt thoáng lạnh băng, cô đáp. “Chỉ là nhìn có chút chướng mắt, đập đi rồi tự dưng thấy dễ chịu hơn.”
Tiêu Dã ở bên nghe cô nói vậy thì thoáng đứng hình, trái tim sớm đã bị cưỡng ép đóng băng nay như được chảy thêm mật ngọt làm tan chảy cả trái tim.
Là vì hắn sao?
Cô phá tan nơi này liệu có phải vì hắn không?
Liệu cô…
“Nhân tài của Liễu gia là để con sai làm mấy trò phá phách vặt vãnh này à?”
Liễu Diễm Tư nhìn Liễu Nguyệt, ánh mắt không biết là đang đùa hay đang giận.
“Con có thể gánh vác trách nhiệm.” Cô nói, “Con sẽ mua lại chỗ này.”
Liễu Hạo nghe xong thoáng niệm thầm cho Liễu Nguyệt, sau đó cậu liền nghe thấy tiếng cười lạnh của Liễu Diễm Tư ở bên cạnh. Y nói: “Mua lại? Toà thanh lâu này chính là của Liễu gia ta.”