“Giờ mới để ý, Tiêu Dã, đừng nói là ngươi vẫn còn tình cảm với ta đấy nhé?”
Một đợt rùng mình chạy dọc sốc lưng của Tiêu Dã, hắn nhìn xuống Liễu Nguyệt, cố giấu đi hoảng sợ trong ánh mắt, nói: “Không, đừng có ảo tưởng.”
Nếu hắn nói có, vậy cô sẽ làm gì?
Biến mất khỏi tầm mắt của hắn sao?
Không bao giờ gặp lại?
Hay là lại giết chết hắn lần nữa.
Không! Hắn không cho phép chuyện gì xảy ra hết!
Không được rời xa hắn, cũng không cho phép cô đẩy hắn ra xa.
Liễu Nguyệt, dù cô có phạm tội tày trời, bị đày xuống địa ngục, ta cũng nhất quyết theo cô, bám lấy cô cả đời, không bao giờ buông tha.
Ánh mắt hoảng loạn, nhiệt độ quanh thân bất giác lạnh toát. Cảm xúc của hắn đang vô cùng bất ổn, sự hỗn loạn cùng tâm địa đen tối muốn giữ cô lại đang dần len lỏi ra ngoài, phá vỡ xiềng xích lý trí mà hắn tốn đã phải bao công sức gây dựng, như muốn chi phối tâm trí hắn, chiếm lấy thân xác này mà bộc lộ bản chất u ám sâu bên trong hắn.
Gọi hắn là kẻ điên cũng được, nhưng không ai được phép cướp Liễu Nguyệt từ tay hắn, chính cô cũng không được!
“Liễu Nguyệt, ngoan, ngươi theo ta về rồi sẽ không có gì xảy ra hết, được không?”
Liễu Nguyệt nào hiểu cho ý tốt của hắn, cô lạnh giọng nói: “Ta không cần ngươi phải thương hại. Liễu Nguyệt này có chết cũng không chung đường với ngươi, ta khuyên ngươi bỏ cuộc đi là vừa.”
Nói rồi cô tháo tấm vải lụa đang quàng quanh người ra, lộ rõ hình xăm cánh sen đầy hút mắt ở phần xương quai xanh. Tiêu Dã nhìn thấy nó, sắc mặt trắng như tờ.
“Ngạc nhiên không? Hình xăm này chính là biểu tượng của tổ chức Bạch Liên do ta điều hành đấy. Chính nó cũng sẽ đi theo ta cả đời, ngươi có mơ cũng đừng nghĩ xoá nó ra được khỏi người ta.” Liễu Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, nói, “Ngươi có yêu ta hay không thì bổn tiểu thư mặc xác ngươi, nhưng nói cho ngươi rõ một điều, mỹ vị nam nhân ta cũng đã nếm qua rất nhiều. Chỉ muốn hỏi Cửu vương gia sau khi ta nói ra lời này liệu còn có tâm tình chạm vào ta nữa không?”
Đáy mắt không chút gợn sóng nhưng lời nói ra lại hệt như từng đợt sóng ngầm ầm ầm hung dữ đánh mạnh vào bức tường thành lý trí của Tiêu Dã hắn một lần nữa.
Sợi dây lý trí như đứt phựt một tiếng.
Tiêu Dã âm trầm tiến về phía Liễu Nguyệt đang đứng, cô khi đó có muốn chạy cũng chẳng kịp nữa.
Cánh tay mạnh mẽ vươn ra kéo Liễu Nguyệt về phía mình, Tiêu Dã cúi xuống không chút kiêng nể ngậm lấy bờ môi còn vương chút hương rượu nhàn nhạt của cô. Liễu Nguyệt thất kinh, cố vùng vẫy nhưng mọi thứ đều là vô ích.
Hai người giằng co hồi lâu nhưng đến cùng cô cũng phải khuất phục trước sức mạnh kinh hồn của hắn. Tiêu Dã hệt như con thú đói khát, chiếm lấy môi cô hết lần này tới lần khác, trước sau đều có vẻ không muốn dừng lại, nụ hôn càng lúc càng sâu, như muốn rút cạn hơi thở của cô.
Liễu Nguyệt lại như lần trước, bị hắn làm cho đến tay chân mềm nhũn, khoé mắt đỏ hoe, cả người mềm như sợi bún phải khó khăn bấu víu vào hắn mới may ra có thể đứng vững được.
Lâu sau Tiêu Dã mới chịu buông Liễu Nguyệt ra, cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy eo cô. Giọng nói trầm khàn vang lên: “Miệng thì nói là nếm qua rất nhiều nam nhân mà ngay cả kĩ thuật hôn cơ bản cũng không biết là sao hửm.”
Như bị hắn nhìn thấu, Liễu Nguyệt mặt phủ một sắc hồng nhạt bất giác quay mặt đi, cứng đầu không chịu thừa nhận nói: “Không phải do ngươi làm ta bất ngờ sao.”
Tiêu Dã nghe vậy khoé miệng cong lên, nửa đùa nửa thật nói: “Vậy ta làm lại lần nữa nhưng chậm hơn để cho ngươi theo kịp nhé?”
Liễu Nguyệt lúc này đã sợ hẳn rồi, nào dám trải nghiệm thêm lần nữa. Sắc mặt lúc xanh lúc đỏ nhưng ánh mắt rõ ràng bùng lên ngọn lửa giận hệt như mèo con xù lông trước kẻ không biết điều mà mạo phạm tới nó: “Cút!”
“Ta còn chưa giết ngươi vì tội mạo phạm tới tôn nghiêm của bổn tiêu thư mà ngươi còn định làm thêm lần nữa!?”
“Vậy thì không hôn nữa là được chứ gì.” Tiêu Dã có chút tiếc nuối nói, “Vậy thì ngươi nên ngủ một giấc đi.”
“Cái gì?”
Chưa để cô kịp phản ứng lại thì hắn đã thủ sẵn trong người một chiếc khăn vải có tẩm thuốc mê. Nhanh chóng hành động không chút thừa thãi để cô hít lấy một lượng vừa đủ rồi lăn ra ngất.
Ánh mắt của Liễu Nguyệt khi bản thân không cần thận mà hít hương mê đã hướng lên nhìn lấyTiêu Dã một cách điềm tĩnh tới lạ, nhưng như nhận ra gì đó, trước một giây khi đôi mắt thật sự không chống đỡ nổi nữa thì nó mới loé lên một tia kinh ngạc đầy khó tin nhìn hắn rồi rơi vào bóng đêm.
Ôm Liễu Nguyệt trong tay, Tiêu Dã rũ mắt nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt như sứ của người hắn thương. Giọng điệu nghe ra có chút buồn xen lẫn tủi thân, hắn nói: “Ta biết cơ thể ngươi kháng độc, cũng biết ngươi đã uống Nhược Mộng kịch độc nhân gian nên mấy thứ thuốc mê thông thường chẳng thể làm gì được ngươi. Cơ mà Liễu Nguyệt…”
Tiêu Dã khẽ thở dài, nói: “Ngươi lại quá xem thường độ hiểu biết về ngươi của bổn vương rồi.”
Hắn thậm chí còn hiểu rõ cô hơn chính cô hiểu rõ bản thân mình.
Người này dù có bất cứ hành động gì Tiêu Dã hắn đều có thể đoán ra được bước đi tiếp theo của cô.
Đơn giản là vì hắn quá hiểu cô, từ lối suy nghĩ đến cách hành động. Duy chỉ tình cảm của cô là khiến hắn như đứng trước một màn sương mù dày đặc, nhìn thế nào cũng chẳng thể lần ra.
…
Mùi hương quen thuộc như muốn xộc thẳng vào mũi buộc cô phải thức giấc.
Liễu Nguyệt mở bừng con mắt, bất ngờ ngồi bật dậy.
Da đầu căng chặt nhìn ngó xung quanh, chỉ đến khi nhận ra đây chính là phòng của mình ở Nhạn Uyên Các thì Liễu Nguyệt mới thở hắt ra một hơi.
Cạch!
Cửa gỗ mở ra, Hương Cẩm Lan bước vào, nàng mỉm cười đầy hiền dịu nhìn Liễu Nguyệt. Cầm bát thuốc đi tới bên giường, nói: “Nguyệt Nhi, con tỉnh rồi sao, có thấy bản thân bất thường ở chỗ nào không?”
“Mẹ, sao con lại ở đây?”
“Con còn phải hỏi sao?” Nàng nhìn cô, thở dài nói. “Tiểu Dã nói với ta rằng con chơi tới nỗi mệt lả rồi ngủ mất lúc nào không hay. Tiện thể ở gần nên thằng bé mới ôm con về cho ta đó.”
“…”
Còn có cả loại chuyện này sao.
Liễu Nguyệt nhíu mày xoa xoa huyệt thái dương: “Tên đó nói với người vậy sao?”
“Ừ, thằng bé còn bảo ta dặn con thân thể không tốt thì đừng có chạy nhảy lung tung.”
“Vậy nữa sao…” Cô cười lạnh, nghe sao đây cũng giống như một lời cảnh cáo của Tiêu Dã hắn ngầm ám chỉ cô vậy.
Bất giác nhìn xuống bộ quần áo mà mình đang mặc trên người, Liễu Nguyệt giật thót mình, sắc mặc tái mét vội hỏi Hương Cẩm Lan: “Bộ đồ này…!”
“Là ta thay cho con đấy, ăn mặc thiếu vải như vậy ngộ nhỡ bị cảm lạnh thì phải làm sao.” Nàng nói, cũng không quên nhắc nhở Liễu Nguyệt: “Mà làm gì lại để bản thân trông như vậy hả, con có biết bệnh của con còn chưa khỏi không. Làm gì thì làm chứ vẫn cần ưu tiên cho sức khoẻ hiểu chưa?”
“Vâng.” Liễu Nguyệt nói, cô cá chắc Tiêu Dã hắn lại ở trước mặt Hương Cẩm Lan thêm mắm thêm muối gì rồi.
Thực ra không cần hắn thêm mắm thêm muối thì Hương Cẩm Lan vẫn sẽ quở trách cô vì tội mất tăm mất tích hơn tháng trời. Chẳng qua việc nào quan trọng hơn thì nàng sẽ nói trước, cuối cùng vẫn chỉ muốn Liễu Nguyệt tự hiểu mà ngoan ngoãn hơn chút cho nàng yên tâm.
“Giờ con ở nhà luôn hay lại chạy đi lung tung nữa?”
Liễu Nguyệt xụ mặt ngồi trên giường, có chút không muốn nhưng vẫn nói: “Con ở nhà chơi với người.”
Nghe vậy Hương Cẩm Lan khẽ mỉm cười, xoa đầu của cô: “Con cứ ra ngoài làm mấy công việc nguy hiểm của cha con giao mà ta cứ lo suốt. Thôi thì hãy coi đây là kì nghỉ dài đi, cũng chẳng hiểu nổi cha con nghĩ gì lại đi giao cho con đi giải quyết mấy chuyện lung tung của y. Bao giờ gặp được ta phải nói chuyện rõ ràng mới được.”
“Ai nói với người là con đi làm cái đấy?”
“Thằng bé Tiểu Dã.”
“…” Liễu Nguyệt câm nín.
Là hắn thì còn gì để nói nữa.
Hương Cẩm Lan: “Ta để chén thuốc ở đây, con nhớ uống đi rồi nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
…
Mấy ngày sau việc Liễu Nguyệt làm cũng chỉ có đi quanh quẩn trong Liễu gia rồi giao chỉ thị từ xa tới cho thủ hạ của mình ở phía Kim Gia. Còn lại mọi chuyện để Lưu Ly ở bên đó lo liệu hết.
Nói sơ qua tình hình của Kim Gia thì bây giờ phía triều đình đã niêm phong toàn bộ toà nhà đồ sộ đó để điều tra. Bên phía cô đã bị hắn cho người đánh lui, nhưng cũng chẳng sợ bị lộ gì cả.
Vì cách thức hoạt động của Liễu gia giống hệt như một tấm mạng nhện khổng lồ đầy rắc rối. Bên trên truyền lệnh xuống bên dưới, bên dưới lại truyền xuống bên dưới nữa, cứ như vậy không có điểm dừng, Tiêu Dã hắn cho dù có muốn chỉ điểm Liễu gia liên quan tới việc điều hành trái phép Kim Gia cũng khó.
Do vậy mấy ngày nay và cả mấy ngày sau nữa thì có thể coi là “kỉ nghỉ phép” của Liễu Nguyệt theo đúng nghĩa đen.
Khu vườn phía sau Nhạn Uyên Các.
Trên chiếc xích đu quen thuộc có một bóng dáng cũng quen thuộc không kém nằm dài trên đó, cũng giống như khi xưa, mèo nhỏ nằm dài phơi nắng trên đó, có vẻ đang ngủ rất ngon.
Tiêu Dã không nỡ đánh thức cô dậy, chỉ biết đứng ngẩn ra ngắm lấy dung nhan động lòng người được ánh nắng nhuộm vàng chói mắt.
Có lẽ chỉ khi được nhìn thấy dáng vẻ của cô an tĩnh nằm ngủ trước mắt thì hắn mới cảm thấy trong lòng bình yên tới như vậy.
Bỗng một chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc đen láy đang xoã ra tuỳ tiện của Liễu Nguyệt. Tiêu Dã thấy thế liền cẩn thận muốn lấy nó ra nhưng không ngờ tay còn chưa chạm tới thì Liễu Nguyệt đã tỉnh giấc.
Đôi mắt đen láy mơ hồ có vẻ chưa tỉnh hẳn chậm rãi mở ra xong lại chậm rãi khép lại.
Giọng nói lười biếng vang lên: “Ngủ cũng không để người ta yên, âm hồn bất tán vậy sao…”
Tiêu Dã: “…”
Hương Cẩm Lan ở đằng xa gọi vọng lại: “Tiểu Dã, hôm nay con ở lại ăn với ta cùng Nguyệt Nhi một bữa luôn. Dù sao cũng lâu rồi mới được thấy con mà.”
“Vâ…” Vâng.
“Mẹ! Sao người lại mời hắn ở lại?!” Liễu Nguyệt đột nhiên ngồi bật dậy, không vui nói.
“Nguyệt Nhi tỉnh rồi sao? Con cũng lâu rồi không gặp Tiểu Dã mà, hai đứa ngồi tâm sự cũng ta thấy cũng vui lắm đó, tại ta thấy con cứ quanh quẩn trong nhà mãi cũng chán.”
“…” Liễu Nguyệt trừng mắt nhìn Tiêu Dã, nói với hắn: “Thì ra ta không ngủ mơ, ngươi mẹ nó âm hồn bất tán thật.”
“Đường đường là Cửu vương lại đi ăn trực ở nhà ta không thấy có chút buồn cười à.”
Hắn nhướn mày, hỏi: “Hương phu nhân mời ta làm khách, khách thì đâu thể gọi là ăn trực.”
Liễu Nguyệt ngồi dậy, chẳng chút thiện cảm nhìn lấy hắn: “Phá giấc ngủ của ta, lại còn làm ta thấy chướng mắt. Nhạn Uyên Các này không chào đón ngươi đâu.”
Tiêu Dã nghe vậy lại chẳng cảm thấy gì, thoải mái ngồi xuống chiếc xích đu làm cô đang ngồi cũng bị giật mình mà dựng ngược lông lên đầy cảnh cáo nhìn hắn.
“Mẹ nó ngươi định làm gì.”
Thiếu niên anh tuấn nở nụ cười đẹp tới chói mắt, giọng nói trầm thấp vang lên, nghe sao cũng đều cảm thấy gợi đòn vô cùng.
“Không ăn thịt ngươi là được chứ gì.”