Nuông Chiều Anh

Chương 11: Áp lực




Nhận ra tâm trạng của Khang dần có chiều hướng tệ đi khi gặp người phụ nữ đó, tôi vội vàng kéo hắn đi, lần này Khang không đứng chôn chân tại một chỗ nữa mà lẽo đẽo theo sau tôi.
Khẽ thở hắt ra một tiếng, tôi quay đầu nhìn Khang, lòng chợt dâng lên cảm giác khó chịu, từ lúc người phụ nữ ấy đi qua cho đến tận bây giờ, hắn vẫn chẳng ngước mặt lên, cứ mải chăm chăm nhìn xuống đất.
Ngay cả khi Khang năn nỉ tôi đi cùng hắn với chất giọng buồn rầu đó, hắn cũng không nhìn tôi lấy một lần. Lên xe, Khang nói với bác tài xế địa chỉ của nhà cậu ta rồi liền nhìn ra ngoài cửa xe. Ánh mắt vô hồn lướt qua từng cảnh vật dần biến mất bên vệ cửa. Một câu một chữ đều không nói.
Khang lại trở về dáng vẻ thường ngày, yên tĩnh, lạnh nhạt, một chàng trai luôn chìm vào cảm giác cô độc.
Tôi nhìn Khang, tâm trí rối loạn vì muốn tìm cách khiến cho cậu chàng vui lên. Mãi đến khi xe phía sau bóp còi, tôi mới phát hiện tay mình vẫn nằm trong tay hắn. Máu dồn lên não, tôi khẽ ho vài tiếng. May mắn lúc này Khang chưa nhận ra nên không khí giữa hai đứa có vẻ cũng ổn, chưa đến mức gọi là mất tự nhiên.
Lợi dụng lúc Khang không để ý, tôi lén lút rút tay mình ra. Ấy vậy mà không hiểu sao càng muốn rút thì người kia càng nắm chặt, tôi ngước mắt, khó hiểu khi thấy Khang vẫn mặt dày chẳng thay đổi tí cảm xúc nào trên khuôn mặt.
Đột nhiên Khang buông lỏng tay, vốn định chớp thời cơ ngay lúc này. Ai ngờ tôi vừa mới dang tay để rút ra, hắn đã siết chặt lấy tay tôi, mười ngón tay đan xen.
Tôi mím môi, thôi kệ m* nó, Khang không ngại thì tôi cũng đếch thèm ngại, cứ đơn giản mọi thứ mà sống có khi lại hay hơn.
Tuy nhiên ngay lúc này, tôi không hề để ý đến ánh mắt của bác tài xế đang nhìn chúng tôi với ánh mắt kì dị.
Trong một ngày mà tôi đi thăm đến tận ba căn nhà, may mắn nhà của Khang cũng "bình thường" hơn một chút. Nhỏ hơn nhiều chút. Một phòng đặc biệt của chung cư đắt nhất Hà Nội. Nơi mà tôi chưa bao giờ dám mơ tới việc bản thân sẽ đặt chân vào.
Tôi mím môi, được rồi, não tôi hiện giờ cũng đã dám chấp nhận việc nhà tên này đúng là giàu nứt đổ vách, thuê căn hộ cũng phải thuê ở chung cư đắt nhất mới chịu.
Khang im lặng bước xuống xe, hắn cũng chẳng có ý định buông tay tôi ra mà cứ như vậy trực tiếp đi vào. Tôi thầm thở phào một tiếng, may mà không có ai rảnh mà chú ý đến chúng tôi, chứ nếu đi đường mà gặp người quen thì tôi cũng chẳng biết giải thích như thế nào.
Căn hộ Khang thuê nằm ở vị trí rất đẹp, ban đêm có thể nhìn ra toàn thành phố, ban ngày thì di chuyển đi lại khá thuận tiện. Nhìn dáng vẻ xa hoa của chung cư đắt nhất Hà Nội, tôi tặc lưỡi, sao mà tôi cảm thấy bản thân không xứng đi trên đây kinh khủng.
Cạch.
Cửa mở ra, tôi trợn tròn mắt. Ngang nhiên bấm mật khẩu trước mắt tôi luôn sao, không sợ tôi vào hốt sạch đồ đạc của cậu ta hay gì.
Tôi nhắc Khang: "Tao nghĩ mày nên đổi mật khẩu đi."
Khang dừng bước, nheo mắt nhìn tôi: "Sao?"
"Thì tao thấy mật khẩu nhà mày rồi."
Khang nhún vai, hắn với tay bật nút công tắc đèn, cười cười: "Mày là bạn gái tao mà, cứ tự nhiên như người nhà."
Tôi chẹp miệng, diễn sâu quá rồi đó. Bạn gái có một ngày mà cứ làm như bạn gái forever vậy. Lắc lắc đầu, tôi dơ bàn tay đang bị nắm chặt lên, cuối cùng vẫn không chịu được nữa mà gặng hỏi:
"Chẳng có ai nữa rồi, mày buông tao ra được chưa?"
Khang nhạt giọng: "Chờ một chút."
Vừa nói hắn vừa kéo tôi đi, đến tận khi bước vào một căn phòng khác, tôi mới giật mình tỉnh ra.
"L** mày đưa tao vào phòng mày làm gì, đ* cờ mờ mau buông tao ra. "
Khang bình tĩnh sải bước lại giường, hắn nằm xuống, một tay năm chặt tay tôi, một tay gác lên che đi đôi mắt.
"Ba mươi phút thôi, xin mày đấy Đan, để tao ngủ ba mươi phút."
Tôi im lặng nhìn Khang, cơn giận suýt nữa bùng phát dần lắng xuống. Tôi đảo mắt, ánh mắt dần chậm lại trên một túi thuốc đặt ở bàn. Nếu tôi nhớ không nhầm, trước đây hắn từng nói bản thân bị đau dạ dày.
Quả thật là cậu chàng không nói dóc rồi, tuy nhiên không chỉ đau dạ dày, tôi còn nhận ra lọ thuốc ngủ đã dùng gần hết, lọ thuốc này giống hệt lọ thuốc ngủ lúc trước tôi mua cho mẹ nên không thể nhầm lẫn được. Tôi rũ mắt, mất ngủ trầm trọng, trách gì ngày nào trông Khang cũng mệt mỏi như vậy.
Nhìn đồng hồ, tôi sực nhớ ra là tôi và Khang đều chưa ăn trưa. Lén lút nhìn Khang, sau khi kiểm tra vài lần rằng Khang đã ngủ, tôi nhẹ nhàng buông tay hắn ra.
Rón rén bước ra khỏi phòng, tôi cẩn thận đóng cửa lại giúp Khang. Vì căn hộ này thuộc căn cao cấp, nên phòng bếp đều có đầy đủ đồ dùng. Tôi mở tủ lạnh ra, cạn lời nhìn phía bên trong, ngoại trừ vài ba quả trứng thì chẳng còn gì.
Lại mở tủ đồ phía trên, từ đầu tủ đến cuối tủ đều nhét đầy mì gói. Tôi bực mình nhìn về phía phòng Khang, ăn uống kiểu này thì không đau dạ dày mới lạ.
May mắn là tên này vẫn có mua gạo, vẫn chưa ngu đến mức chỉ biết làm hại bản thân, tôi tặc lưỡi, đành làm một ít cháo trứng vậy.
Làm xong xuôi mọi việc là đã 12 giờ trưa, tôi nhìn vào cánh cửa đang đóng im lìm vẫn chưa có dấu hiệu sẽ mở ra. Thở hắt ra một cái, tôi viết tạm một tờ giấy note đặt trên bàn.
[Khi nào ăn thì hâm nóng cháo lên. Ngu thì ăn mì tôm, dốt thì nhịn ăn, giỏi thì ăn cháo. Chọn một trong ba.]
Kiểm tra lần lượt từ trên xuống dưới xem còn lỗi chính tả nào không. Sau khi chắc chắn là đã hoàn hảo, tôi mới vỗ vỗ nhẹ lên chiếc cổ nhức mỏi của mình, nhanh chóng cầm lấy túi áo rồi rời đi.
Chuyện gia đình của Khang tôi không biết rõ, vì thế tôi sẽ không đào sâu quá nhiều về chuyện này. Tôi giúp đỡ Khang vì chúng tôi là bạn, không hơn không kém, chỉ vậy thôi. Nghĩ xong mọi chuyện, cuối cùng tâm trạng tôi cũng nhẹ nhàng đi không ít.
Nhà tôi cách nhà Khang khá xa, vì thế tôi bắt một chuyến xe buýt ở gần đó. Vừa chạm mông lên ghế, thông báo có tin nhắn từ ô chat đã bật lên. Là từ Khang gửi tới.
[!!!]
Nghĩ đến dáng vẻ của Khang khi nhắn tin nhắn này, tôi chợt bật cười, nhém lại cho cậu một dấu hỏi to đùng.
[???]
Con quỷ mặt lạnh: [Chưa hẹn hò.]
Tôi đỡ trán, đột nhiên lại cảm thấy dở khóc dở cười, đến nước này còn hẹn hò gì nữa hả trời. Mệt đến nỗi vừa về đã lăn ra ngủ còn đòi đi hẹn hò.
[Hẹn hò rồi, sáng nay đó thây.]
Ba giây sau đã có tin nhắn phản hồi.
Con quỷ mặt lạnh: [Mày bị ngu.]
[Ngu cái l**, ăn cháo chưa?]
Khang chụp lại cho tôi tờ giấy note tôi đã để lại, bên cạnh còn vẽ thêm ba dấu chấm hỏi to đùng. Trong vô thức, tôi không biết rằng bản thân đã cười.
Tôi nhanh chóng gõ chữ.
[Ừ, vậy đó, giỏi, dốt, hay ngu là do mày lựa chọn.]
Con quỷ mặt lạnh: [Tao ăn cháo rồi.]
Đọc đến đây, trái tim tôi bỗng hẫng đi một nhịp. Chậm rãi buông điện thoại xuống. Tôi quyết định không trả lời lại Khang nữa.
Chờ mười phút sau, thông báo có tin nhắn lại gửi đến.
Con quỷ mặt lạnh: [Không phải mày nên khen tao giỏi à?]
Sóng lưng tôi cứng lại, khẽ nghiêng đầu khó hiểu. Tên này đúng là sáng nắng chiều mưa, lúc nãy đang im im không dám nói gì mà sao giờ qua tin nhắn tôi lại cứ có cảm giác tên này đang gạ tôi thế này?
Hay là trải qua ba mối tình cay đắng, giờ level ảo tưởng của tôi ngày càng tăng rồi.
Vỗ vỗ lên má mình vài cái, nhớ đến vụ giác quan thứ 6 của Khang, tôi nhắn trả lại, không dám phật lòng anh chàng.
[Giỏi.]
Lần này đầu dây bên kia không còn phản hồi lại nữa.
Trở về nhà đã là một giờ chiều, phát hiện ra một chiếc xe đặt trước cổng, tôi có hơi ngạc nhiên. Hôm nay nhà tôi có khách à, đúng là chuyện hiếm có kinh khủng.
Nhà tôi vốn cách âm không quá tốt, vì vậy những gì ai nói ở trong phòng khách thì người ở ngoài đều có thể nghe thấy. Bước chân tôi dần chậm lại, ánh mắt khẽ động, bàn tay đang đặt trên tay vặn nắm cửa cũng chẳng dám mở ra.
"Con bé nhà em giỏi thật đấy, lần này lại đạt được điểm cao trong kì thi."
"Ôi dào, có gì đâu mà giỏi hở chị, nó học nhiều như vậy em cũng đâm lo. Lâu lâu muốn nó giải trí chút mà nó không chịu."
"Ủa mà con bé Đan nhà chị sao rồi. Lớp 11 rồi thì phải bắt con bé chuyên tâm vào học hành đi chị à."
"Ừ em, nhưng mà chị nghĩ năng lực nó cũng đến vậy. Không dám mong gì hơn đâu em."
Tôi siết chặt tay, mắt rũ xuống.
"Sao vậy, tự dưng bà đứng như trời trồng trước nhà thế?"
Không biết Phương từ khi nào đã xuất hiện sau tôi, cánh tay tôi buông lỏng, cười gượng:
"Tao muốn ngắm cảnh thôi."
Phương xoay qua xoay lại quả bóng rổ trên tay, tặc lưỡi:
"Bà điên. Nếu bà không vào thì tui vào."
Vừa nói Phương vừa đẩy tôi qua một bên, nhưng tiếng nói từ bên trong vọng ra khiến hai chị em lại chìm vào không gian tĩnh lặng.
"Em không có ý gì cả, nhưng sức học của con bé yếu như vậy, mới lớp 11 thì vậy thôi, nhưng lớp 12 nếu không trụ được sẽ không vào được lớp A1 nữa đâu chị."
"Em nghĩ nếu Đan không tự học được giống con Ngân nhà em, thì..."
Vừa nghe đến đây, tôi đều không thể nghe thêm được gì nữa vì Phương đã nắm cổ váy tôi lôi vào nhà. Nó ôm một bên bóng, chào qua o hai một tiếng cho phải phép rồi mới lên giọng.
"O hai, cháu biết em Ngân em ấy học giỏi, nhưng em ấy mới học lớp 8. Kiến thức lớp 8 sao có thể so với lớp 11. Áp lực mỗi lớp đều khác nhau, nên cháu mong o hai đừng bảo chị cháu như này như nọ. Chị cháu được vào lớp A1 là nhờ vào nỗ lực của chị cháu, không phải mua bằng tiền."
Mẹ tôi cau mày nhìn Phương: "Phương, không được nói vậy!"
Phương gạt mẹ tôi qua một bên, nói tiếp: "Cháu quên nói, kì thi của con bé Ngân giống kì thi ở trường cháu. Mức điểm ấy nếu muốn vào đội tuyển học sinh giỏi thì không có khả năng nào đâu ạ."
Nói xong, Phương liền kéo tôi lên tầng. Sau đó tôi không biết gì về chuyện dưới tầng nữa, chỉ nghe loáng thoáng được tiếng nói xin lỗi của mẹ tôi và tiếng trả lời khách sáo của o hai.
Nắm đầu tôi đẩy vào phòng, Phương khoanh tay, đứng chặn trước cửa.
"Nhìn mặt bà giờ đ** khác gì con cá ch**, mau vào lau cái lớp trên mặt hộ tui cái."
Tôi bật cười, liếc xéo Phương: "Xong chuyện thì biến cho bà."
Chẳng đợi tôi nói đến lần hai, Phương đóng cửa một cái rầm rồi rời đi. Căn phòng lại trở về dáng vẻ yên tĩnh của nó.
Tôi mệt mỏi tiến lại bàn học, nhìn đống chữ chằng chịt ghi trên giấy, đáy mắt lại hiện lên một nỗi buồn phiền. Thật ra o hai nói không sai, tôi học khá yếu, kì thi xét lớp vào năm lớp 11 tôi phải cố gắng lắm mới vớt vát được vào lớp 11A1, trong lớp, thứ hạng của tôi đều từ 30 trở xuống. Trong khi lớp chỉ có 40 học sinh.
Nếu theo đà này, quả thật năm sau có thể tôi sẽ phải chuyển lớp. Nghĩ đến đây, bờ vai tôi bỗng chốc run lên, cảm giác thất bại đột nhiên kéo đến.
Lấy một tờ đề toán cô giáo mới đưa sáng nay ra, tôi chậm rãi nhìn qua từng bài. Có bài tôi làm được, có bài tôi phân vân, và cũng có bài đến đề tôi còn chẳng hiểu.
Lúc này tôi mới nhận ra, o hai nói tôi không thông minh, lại không dám nỗ lực, có lẽ tất cả là vậy thật.
Ngày hôm sau, tôi mang cả tập đề toán đến trường, quyết định giờ ra chơi phải giải quyết hết một đề.
Đến bài thứ ba, môi tôi mím chặt, cánh tay tôi chợt dừng lại. Nhìn lại những dòng chữ nguệch ngoạc trên giấy nháp, khóe mắt bỗng cảm thấy cay cay, tôi không giải được, dù đã đọc đề rất nhiều lần, dù dạng bài này đã được học qua, tôi vẫn chẳng thể nhớ nổi cách làm của nó.
"Này?"
"Bùi Thị Thảo Đan?"
Tâm trí tôi như một mớ hỗn đột, tôi chẳng thể suy nghĩ được điều gì nữa, gạt phắt tay người bên cạnh ra, tôi quát lớn:
"Đừng làm phiền tao nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.