Nuông Chiều Anh

Chương 17: Quá khứ của Nguyễn Danh Khang




"Con muốn sống cùng với ai? Ba hay mẹ?"
"Con... muốn sống với mẹ."
Một cậu nhóc mười tuổi đứng trước tòa án, lên tiếng nói lên nỗi lòng của bản thân. Cuối cùng mẹ cậu nhóc chiến thắng trong việc tranh dành quyền nuôi con. Không ai biết tại sao cậu nhóc đó lại chọn mẹ thay vì ba, duy chỉ có cậu nhóc biết được rằng ba mình đã ngoại tình và lừa dối mẹ.
Thế nên cậu nhóc khi ấy đã chọn mẹ. Cứ nghĩ sự lựa chọn của mình là đúng, cho tận đến khi cậu chuyển đến ở cùng mẹ, cậu mới ngỡ ngàng nhận ra một sự thật, không chỉ ba cậu ngoại tình, mà đến mẹ cậu, trước đó và cho đến tận khi ấy cũng đã từng lừa dối ba.
Dần chôn vùi trong nỗi sợ và lo lắng, cuộc sống cậu nhóc thay đổi theo hướng xấu đi. Ngày ngày trong khuôn nhà rộng lớn, chỉ còn lại những tiếng lạnh nhạt của người mẹ và không gian yên tĩnh của những đồ vật không có linh hồn.
"Hôm nay đến khuya mẹ mới về, con tự ăn cơm tối đi."
"Khi mẹ về thì con nhớ đeo khẩu trang vào, nhìn con mẹ lại nhớ lại thằng cha ch** tiệt kia."
"Đây là dượng con, đây là em trai con, nhớ đừng làm phiền họ."
Tuổi thơ của cậu nhóc khi ấy đã hoàn toàn bị chôn vùi bởi hai chữ "gia đình".
Và cậu nhóc ấy... chính là tôi.
Tôi hé mắt, dòng kí ức dần ùa về, mệt mỏi nhìn sang chiếc đồng hồ bên cạnh, đồng hồ điểm đúng hai giờ sáng, tôi đặt tay lên mắt, lại thêm một đêm mất ngủ. Hôm nay là sinh nhật tôi, là ngày mà đứa trẻ không đáng được sinh ra lại chào đời trong niềm hạnh phúc giả tạo của ba và mẹ.
Tôi với tay, muốn lấy vỉ thuốc ngủ trên bàn xuống, nhưng lại nhận ra liều cuối cùng tôi đã uống vào tối hôm qua, buông thõng tay, tôi hít nhẹ vào một hơi, cười khẩy một tiếng. Mọi thứ sao mà thật rỗng tuếch.
Sáng hôm đó, tôi xin phép nghỉ học, một phần vì cảm thấy khá mệt trong người, phần hơn là tôi sợ tâm trạng của mình sẽ làm ảnh hưởng đến con nhóc kia.
Đang mải mê suy nghĩ, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, là tin nhắn ông ngoại gửi đến.
[Khang, chiều nay cháu đến nhà ông ăn cơm đi.]
Tôi biết rõ ông có ý định tổ chức sinh nhật cho tôi, tôi cũng biết chiều nay ba mẹ tôi đều đến đó, vì thế tôi muốn từ chối ngay lập tức, nhưng nghĩ lại đã lâu không gặp ông ngoại, tôi đành miễn cưỡng đồng ý. Tiếng thông báo lại vang lên, lần này không phải thông báo tin nhắn, mà là thông báo tiền chuyển tới tài khoản.
Tôi rũ mắt, quà sinh nhật, cũng chính là tiền. Bởi vì họ chưa bao giờ biết sở thích, hay món quà tôi muốn là gì.
Nhanh chóng thu lại cảm xúc vừa rồi, tôi nhấc chân, sải bước về phòng tắm để chuẩn bị. Đi từ nhà tôi đến nhà ông ngoại mất tầm 30 phút. Đến nơi đã là 7h30 tối, vừa đặt chân vào phòng khách, tôi đã nghe thấy tiếng ồn ào vọng ra ngoài.
"Ba, hôm nay con bận lắm, sao ba cứ bắt con đến đây vậy?"
Ông ngoại tức giận đập gậy xuống đất: "Bận? Hôm nay là sinh nhật con trai mày? Mày bận cái gì."
"Sinh nhật thì sinh nhật, ba nói anh ta đến đây làm gì?"
"Mày câm chưa, Hoàng cũng là ba thằng Khang, nó có quyền ở đây."
Tôi siết chặt tay, bàn chân như đeo gông, chẳng thể bước thêm được bước nào nữa. Thở hắt ra một hơi, tôi sải chân, chậm rãi đi vào.
Thấy tôi, cả ba người ở trong đều im lặng hẳn đi. Tôi khẽ cúi đầu.
"Ông ngoại."
"Khang, thấy mẹ mà không chào hỏi gì hết à? Phép tắc đâu?"
Tôi nhìn lướt qua mẹ tôi, cúi đầu với bà ấy một lần rồi không nói thêm gì nữa, hiện tại đang ở nhà ông, tôi không muốn làm ông ngoại khó chịu.
"Được rồi, cơm canh đã dọn xong, mọi người mau vào phòng ăn đi."
Mẹ tôi nhìn qua đồng hồ, tức giận bước thẳng vào trong, tiếng giày cao gót đập xuống nền đất càng khiến không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.
"Dạo này... con sống ổn không?"
Giọng nói của người đàn ông đứng bên cạnh tôi cất lên, tôi cười nhạt, nếu hiện tại tôi chỉ là đứa trẻ 10 tuổi năm đó, chắc chắn tôi sẽ vui mừng đến mức phát khóc. Nhưng hiện tại đã là tôi của bảy năm sau, sẽ không có "hiện tại" nếu xuất hiện hai chữ "nếu như".
"Bình thường thôi chú."
Nghe thấy một tiếng "chú" từ tôi, người đàn ông kia gượng gạo quay đi. Ngay cả trong lúc ăn, không một ai nói chuyện, chỉ có tiếng chén đĩa va vào nhau. Ông ngoại gắp cho tôi một miếng tôm chiên, cười xuề xòa: "Hôm nay là sinh nhật cháu, ăn nhiều vào."
Tôi gật nhẹ đầu, ánh mắt nhạt hẳn đi.
Đợi một lúc, tiếng chuông điện thoại vang lên, thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người. Mẹ tôi không rời đi mà thản nhiên bắt máy. Đặt máy dựa vào chiếc ly bên cạnh, tiếng trẻ em non nớt từ điện thoại vang lên. Tôi đoán là người em trai mà tôi mới chỉ gặp một lần duy nhất.
"Mẹ, khi nào mẹ mới về?"
Mặt người đàn ông và ông ngoại tôi tái xanh, họ ngay lập tức quay qua nhìn tôi. Nhưng họ không biết rằng, từ trước đến nay tôi đều đã quen với chuyện này. Vì vậy lòng tôi đã chẳng còn chút gợn sóng nào từ lâu.
"Hôm nay mẹ có chút việc, con đợi mẹ một lát rồi mẹ về."
"Mẹ nhớ mua đồ ăn cho con đó nha."
"Ừ ừ, mẹ nhớ rồi."
Kết thúc cuộc trò chuyện, xung quanh lại quay về sự yên tĩnh vốn có. Người phụ nữ đặt điện thoại vào trong túi, đẩy ghế đứng dậy.
"Ba, con về trước đây, con của con đang chờ ở nhà."
Vừa dứt lời, ông ngoại đã đập bàn một cái rầm, tay ông run run.
"Ngọc Lam, mày quá đáng lắm rồi. Con của mày ở nhà? Không lẽ thằng Khang không phải con của mày?"
Người phụ nữ khẽ nhíu mày: "Ba, sao có thể so sánh như vậy? Thằng Khang nó lớn rồi. Em trai nó đang ở nhà một mình, nó phải biết thông cảm cho em nó chứ."
"Mày... mày..."
Mắt thấy Ngọc Lam chuẩn bị rời đi, dường như người đàn ông đã không thể chịu nổi nữa, ông nắm chặt lấy cổ tay bà.
"Hôm nay là sinh nhật con, cô chịu khó ở lại thêm một lúc đi."
Bà gạt thẳng tay, cười khẩy: "Anh đừng tưởng tôi không biết, chẳng phải vợ của anh gọi cho anh mấy cuộc liên tục nói anh trở về nhà sao? Ở đây giả vờ làm người cha tốt làm gì?"
"Cô câm miệng! Hôm nay là sinh nhật Khang, cô đừng cố tình làm loạn."
"Làm loạn? Anh..."
Ông ngoại ngồi phịch xuống ghế, lên tiếng cắt đứt cuộc xung đột sắp diễn ra.
"Không ăn xong bữa này, đứa nào muốn về thì bước qua xác tao."
"Ba!"
"Ngọc Lam, mày là mẹ, hãy cư xử đúng mực với tư cách là một người mẹ."
Người phụ nữ hừ lạnh, cuối cùng cũng không nói thêm điều gì nữa. Không gian dần yên ắng hẳn đi, bánh kem lúc này cũng đã được đưa ra. Ông ngoại vươn tay, thắp đủ 17 ngọn nến giúp tôi, ông cười khanh khách: "Nào, cháu mau ước rồi thổi nến đi."
Nhìn ngọn nến lập lòe trước mặt, tôi chắp hai tay vào nhau, ánh mắt dừng lại vào một nơi vô định.
"Tôi ước, sinh nhật sau này, hai người đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Tôi không có quyền oán trách họ, bởi vì họ vẫn luôn là cha mẹ tôi.
Nói rồi tôi liền thổi tắt ngọn nến, không để ý sắc mặt của hai người đối diện tôi như thế nào, tôi cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh, nhanh chóng đứng dậy, tôi quay qua ông ngoại.
"Hôm nay cháu rất vui. Tạm biệt ông, sau này cháu sẽ quay về thăm ông."
Ông ngoại lẩm bẩm trong miệng: "Hứa mà đ** thực hiện là ch** với ông."
Tôi cười khẽ, gật đầu một cái rồi liền quay đầu rời đi. Tôi có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi nhau từ phía sau, có giọng mẹ tôi đang oán trách tôi, cũng có giọng ba tôi can ngăn bà lại. Nhưng cho đến bây giờ, tôi không còn quan tâm nữa, một đứa trẻ có đầy đủ ba mẹ, nhưng tâm hoàn toàn đã không còn bóng dáng của họ.
Trở về nhà, tôi đem vứt đi toàn bộ tất cả các bức ảnh gia đình mà ngày xưa tôi luôn giữ kín trong hộc tủ với mong ước gia đình kia có thể quay trở lại. Nhưng mười bảy tuổi, tôi hoàn toàn có thể nhận ra chẳng còn cơ hội nào nữa.
Xử lí xong xuôi, tôi thay quần áo, vốn muốn đi mua thêm vài liều thuốc ngủ cho tối nay thì vừa bước ra ngoài đã gặp vị khách không mời mà tới.
"Từ từ, anh mày có chút chuyện cần nói."
Dương chặn ngang cửa, nhoẻn miệng.
Tôi hơi mất kiên nhẫn: "Chuyện gì?"
Dương dúi vào tay tôi một túi quà, trần thuật lại mọi chuyện: "Đây là của ông ngoại đấy, hôm nay có vẻ ông chưa kịp đưa cho em nên mới nhờ anh đưa."
Dương nghĩ nghĩ gì đó, nói thêm: "Với cả ông bảo em đừng quan tâm tới chuyện tối nay."
Tôi nhận món quà, nhàn nhạt trả lời lại: "Tôi không quan tâm, trước giờ đều như vậy rồi."
Dương im lặng hồi lâu, cuối cùng vươn vai, lảng sang chuyện khác: "À mà sáng nay anh thấy Thảo Đan đi cùng với cậu nhóc nào đấy."
Tôi ngước mắt, cười lạnh: "Có vẻ lâu rồi anh chưa bị đánh nhỉ?"
Dương bĩu bĩu môi, đang định nói gì đó thì mặt đã bị cửa đập trúng, tôi thản nhiên bước vào nhà. Mặc cho hắn ta đang la oai oái ở ngoài.
"Này! Không cần anh ăn sinh nhật cùng em à? Anh đang rảnh lắm."
Tôi xoa xoa bờ vai nhức mỏi, lười đáp lại Dương.
Chửi thề một tiếng trong lòng. Có Dương đứng ở đó, tôi cũng chẳng thể đi mua thuốc được nữa. Nếu tôi mua, hắn ta nhất định sẽ nói với ông ngoại. Khi ông ngoại phát hiện, mọi chuyện sẽ càng trở nên rắc rối hơn.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa rất lớn, mùi hơi đất xuyên qua khe cửa thổi hắt vào. Tôi bước lại gần, lòng dần dịu đi. Thảo Đan... không hiểu vì sao, ngay lúc này đây, tôi muốn gặp nhỏ ấy.
Một con nhỏ thích đào, thích hồng trà. Mùa hè một năm trước, tôi cũng gặp nhỏ trong thời tiết mưa tầm tã như thế này.
Tiếng chuông cửa lại reo lên inh ỏi, tôi đỡ trán, đã nói vậy rồi mà vẫn chưa chịu đi, anh ta giống y chang tính cách ông ngoại. Vốn định lơ đi, nhưng không hiểu lí do vì sao, chân tôi lại theo phản xạ tiến về phía cửa. Nhập mật khẩu vào.
Cánh cửa vừa mở khóa, tôi chậm chạp đẩy cửa ra.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, sóng lưng tôi liền cứng lại. Cánh tay chợt buông thõng.
Thảo Đan dơ tay, cong môi: "Sinh nhật vui vẻ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.