Nuông Chiều Anh

Chương 21: Lí do




Dưới trời mưa, con ngựa sắt của tôi đi mãi mới lết được ra tới cổng trường. Tôi chống một chân, với tay cầm lấy chiếc ô rơi dưới đất rồi lại nhìn về chiếc xe đã đi được một quãng xa. Mắt chăm chăm nhìn về một phía.
Gập lại chiếc ô, tôi thu mắt, nhét chiếc ô vào giỏ xe rồi lết như rùa bò trở về nhà.
Ngày hôm sau, Khang không đến lớp. Nhìn chỗ ngồi trống trơn bên cạnh mình, tâm trạng tôi lúc này một lời không thể nói hết. Tôi muốn gọi điện cho cậu nhưng lại không dám, có cảm giác nếu tôi gọi sẽ làm phiền Khang.
Như một thói quen, tôi xịch mình sang trái một chút, đủ để ngồi ngay giữa bàn. Lúc trước Khang nghỉ học, tôi cũng hay làm như thế, một phần vì để chiếc bàn đỡ trống vắng, phần hơn là giúp bản thân tôi bớt cô đơn.
Giờ ra chơi, nhỏ Thi nhờ tôi đem tập sổ đoàn viên đến văn phòng trường vì nó và Sương phải ở lại lớp để xử lí một số công việc.
Nhìn tập sổ cao chềnh ềnh trước mặt, tôi hít vào một hơi, chợt lo cho cái lưng của mình. Tuy nhiên lo thì lo, tôi nhất quyết không khiêng lần hai.
Thi đứng bên cạnh, tặc lưỡi: "Mày khiêng hai lần đi, làm vậy khéo ngã đó."
Đối với một đứa lười đỉnh cao như tôi, khiêng lần hai là điều không thể, tôi cố chấp với tay, dồn tất cả về một chỗ.
"Đừng lo, tao làm được."
Vẫy vẫy tay với hai nhỏ bạn. Tôi lảo đảo bước ra khỏi lớp với mớ sổ nặng trịch. Chồng sổ cao đến mức che đi gần nửa khuôn mặt tôi, chỉ để lộ hai con mắt để nhìn đường. Mắt thấy chiếc cầu thang dẫn tới văn phòng trường đông người kinh khủng, tôi như muốn sụp đổ ngay tại chỗ.
Chợt cảm thấy tay mình nhẹ bớt, tôi giật mình, đứng thẳng lưng quay phắt nhìn người bên cạnh.
Giang lấy hơn hai phần ba chồng sổ, cười mỉm nhìn tôi: "Để anh giúp em."
Nói rồi không để tôi từ chối, Giang liền đi phía trước, che chắn cho tôi theo sau. Nhìn theo bóng lưng Giang, tôi khẽ thở hắt ra một hơi, thật sự hành động của Giang càng ngày càng khiến tôi chẳng biết làm cách nào đối mặt với anh.
Tôi cũng mới biết được Giang chuyển đến trường tôi, là học sinh lớp 12, tuy vậy có lẽ sẽ có nhiều khó khăn với anh vì tận đến khi học kì 1 đã hết thì anh mới chuyển đến.
Đi trên dãy hành lang lê thê, một người đi trước, một người đi sau, không ai nói với nhau câu gì, cũng chẳng còn không khí tự nhiên như trước. Tất cả chỉ còn lại bầu không khí khó xử.
"Em có ghét anh không?"
Ngạc nhiên trước câu hỏi của Giang, bước chân tôi như chậm lại.
"Không."
Nếu còn ghét thì vẫn còn quan tâm đến người đó, nếu còn thích thì vẫn còn thương người đó. Nhưng đối với tôi, hiện tại "ghét" hay "thích" đều không còn quan trọng, có lẽ đã từ khá lâu rồi, cảm xúc hay tình cảm của tôi không còn đặt lên Giang nữa.
Giang à lên một tiếng. Sau đó, chúng tôi không nói thêm câu nào mà chia tay ở dãy hành lang khối 12.
Trở về lớp, tôi băn khoăn một lúc liền rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Khang. Mặc kệ cậu đọc được hay không, chỉ cần biết tôi đã trút bỏ được một gánh nặng trong lòng.
Ngày hôm đó chúng tôi chỉ học bốn tiết, vì thế chúng tôi được nghỉ sớm hơn thường ngày 45 phút. Giờ ra về, mưa càng ngày càng nặng hạt, học sinh âm thầm than trời trách đất, tôi cùng Sương và Thi hẹn nhau ra cửa hàng tiện lợi gần trường, trời đang mưa nên có khá ít học sinh tới đây, không đông đúc như ngày thường.
Thi ngẩng đầu, vừa gặm bánh bao vừa bực bội nhìn làn mưa trắng xóa trước mặt, nhỏ chúa ghét trời mưa, vừa không thể hoạt động lại vừa nhàm chán, quần áo cũng đôi khi còn có mùi ẩm.
Lại quay sang Sương, Thi bực dọc:
"Ê mày ngửi xem áo tao có mùi ẩm không?"
Sương cúi đầu: "Không có, toàn mùi bánh bao."
Thi: "..."
Cả đám lại cười cợt một lúc, mưa vẫn chưa ngớt, đám mèo con thường ngày cũng chui xuống mái hiên ẩn nấp. Tôi nhìn dáng vẻ co ro của chúng, đột nhiên lại cảm thấy không đành lòng. Tôi nhét hộp sữa chuối đang uống dở vào tay Sương, quay đầu vào cửa hàng một lần nữa.
Đoạn, cả đám nhìn thấy tôi ôm một đống thức ăn cho mèo ra, không nhịn được mà bật cười.
"Ồ, Thảo Đan hôm nay tốt bụng quá nhỉ?"
"Thật đó, dáng vẻ dịu dàng này tao chả quen."
"Tao cứ tưởng mày chỉ có dáng vẻ này với một người thôi chứ."
Thi cười mỉm, không ai nhận ra trong lời nói của nhỏ có vấn đề, mà lòng tôi đang trống rỗng cũng chả quan tâm.
Thi khoác vai Sương, cười cười, đoạn, không hiểu vì sao Thi đưa mắt nhìn về phía con hẻm nhỏ, liền thấy một đám người đông đúc đang đứng đó, bao quanh một cậu học sinh đang ngồi gục bên tường. Nhìn dáng vẻ của bọn họ quả thật không tốt lành gì. Thi vốn định chỉ gọi cảnh sát một tiếng rồi không quan tâm nữa, đột nhiên lại nhìn thấy cái dáng người này trông quen quen.
Nhỏ nheo mắt, nhanh chóng huých mạnh cánh tay Sương đang để bên cạnh.
Sương khó hiểu: "Sao vậy?"
"Nhìn phía con hẻm kìa, sao tao cứ thấy dáng vẻ thằng nhóc kia quen quen."
Sương nâng mắt, nhìn theo hướng của Thi vừa nói đến, vì trước đây Thi và Sương đều gặp Giang khá nhiều lần, vả lại hai người đều có ấn tượng không tốt về Giang, vì vậy hai người không hẹn mà đều nhớ rất rõ, Sương nhẹ giọng:
"Đan, ở đằng kia là Giang đúng không?"
Tôi đặt hộp thức ăn cho mèo xuống, chậm rãi đứng dậy, cứ ngỡ Sương và Thi cố tình trêu mình, tôi cũng miễn cưỡng nhìn theo. Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tôi vội quay qua hai nhỏ:
"Tụi mày gọi cảnh sát đi, nhanh lên."
Thi run run gọi điện thoại cho cảnh sát, cả ba đứa xách ô lén lút đi về phía nọ. Càng tới gần, giọng nói của đám đầu gấu phía trong càng rõ.
Giang dựa lưng vào tường, tay rút ra một điếu thuốc lá, bên khóe miệng đã rỉ máu, từng giọt mưa xuyên thấu qua lớp áo, chạm đến làn da nhợt nhạt, cả thân thể không kìm được mà run lên. Giang nhướn mắt, trong đôi mắt không còn một chút cảm xúc ấm áp nào.
"Các người muốn gì?"
Tên đầu sỏ cầm chút tiền trong tay, nhìn Giang bằng ánh mắt chế nhạo:
"Mẹ mày chơi bạc thiếu tiền, tao không tìm được, đành phải tìm đến con trai bả."
Giang siết chặt tay, trong tay đối phương mang theo vũ khí, cậu ta muốn đánh thì chắc chắn sẽ bị thương. Như vậy càng khiến mọi chuyện thêm phiền phức.
"Bao nhiêu?"
Đầu sỏ bật cười ha hả, đôi mắt xảo quyệt đảo một vòng:
"10 triệu."
Giang hít vào một ngụm hơi lạnh: "Cho tôi số điện thoại, 3 ngày nữa tôi sẽ trả cho ông."
"Không không, không cần phiền phức như vậy, bà mẹ mày đã đủ phiền phức cho tụi tao rồi, bây giờ một là mày trả ngay bây giờ, hai là chịu đòn."
"Giờ tôi không mang theo tiền."
"Ồ..."
Mắt thấy tên cầm đầu chuẩn bị hất tay bảo bọn đàn em đánh Giang, tôi vội vàng mở video tiếng còi cảnh sát, vừa mở vừa hét lớn: "Cảnh sát, cảnh sát đến!"
Bọn đầu gấu vừa nghe thấy hai tiếng "cảnh sát" thì liền giật mình, ném cho Giang vài câu cảnh cáo rồi bỏ chạy. Có lẽ bọn chúng từng bị cảnh sát truy đuổi, thế nên lần này mới hoảng sợ mà bỏ trốn nhanh như vậy.
Con hẻm khá sâu, vì vậy bọn đầu gấu liền chạy sâu vào trong hẻm rồi trốn ra bằng một đường khác.
Đợi đến khi bọn đầu gấu đều đi hết, chúng tôi mới rón rén bước ra. Tôi đưa ô cho Sương, cùng Thi dìu Giang đến cửa hàng tiện lợi gần đó.
Sương và Thi chăm chú nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng đành lên tiếng:
"Thế tụi tao về trước nhé."
Tôi nhẹ gật đầu, dù sao mọi chuyện cũng đã giải quyết ổn thoả. Giờ cũng đã trưa, không thể giữ Sương và Thi ở lại lâu.
Đến lúc này, sau khi không còn bị ngăn cản tầm nhìn bởi nước mưa, tôi mới nhìn rõ vết thương trên người chàng trai đối diện. Bộ đồng phục trắng sạch sẽ ban đầu giờ đã dính đầy bùn đất, bàn tay trắng nhợt lộ ra vết thương đang rỉ máu, xung quanh miệng vết thương bầm tím trông rất đáng sợ.
Tôi khẽ nhíu mày, lấy ống ô xi già mới mua trước đó mở ra.
"Anh cố chịu đau một chút."
Vừa nói, tôi vừa khử trùng qua miệng vết thương. Sau đó dùng băng gạc băng lại. Trước kia tôi thường xuyên làm giúp ba, vì thế trong việc này tôi làm khá tốt.
"Em không muốn hỏi anh chuyện gì à?"
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của Giang, tôi cúi đầu, chỉnh lại băng gạc: "Không cần thiết."
Bên tai tôi vang lên tiếng cười khe khẽ của Giang.
"Xin lỗi vì đã để em dính vào chuyện này."
"Không có gì. Tôi đi ngang qua đây thôi."
Giang không nói gì, im lặng nhìn tôi băng bó. Tay chân đều đã ổn, tôi ngước mắt, thấy khóe miệng anh đã bị rách một mảng nhỏ, tôi bình tĩnh đẩy đống đồ nghề qua:
"Còn lại anh tự làm đi."
Ánh mắt Giang bỗng lay động, anh vươn tay nhẹ mân mê lớp băng gạc còn lại.
"Lúc trước... xin lỗi vì đã bỏ rơi em."
Tôi hít vào một hơi.
"Chuyện cũ rồi, tôi không còn nhớ nữa."
Giang nhìn thẳng vào mắt tôi, cái nhìn khổ sở khiến sóng lưng tôi cứng đờ lại.
"Khi ấy, gia đình anh nợ rất nhiều. Cha mẹ đánh bạc, uống rượu, cách một hai ngày đám xã hội đen lại đến đòi nợ một lần. Anh không sao, nhưng anh rất sợ, sợ một ngày họ sẽ tìm đến em."
Hai vành mắt Giang đỏ hoe, bờ vai anh run lên từng đợt. Nỗi đau từng chút một như ăn mòn con người ấy.
Giang lặng lẽ hít vào một hơi lạnh, anh nói tiếp:
"Ba tháng... ba tháng xa em, anh cảm thấy bản thân như hoàn toàn chìm vào vũng lầy. Dù muốn thoát ra, nhưng bóng đen mãi nhấn chìm anh xuống. Cho đến một ngày, anh gặp lại em, anh mới nhận ra anh yêu em nhiều như thế nào."
Lòng tôi bất giác chùng xuống, cổ họng như nghẹn lại. Tôi cuộn tròn tay, tâm trí hoàn toàn bị đảo lộn. Hóa ra mọi chuyện là như vậy, chia tay, du học, yêu người khác hoàn toàn chỉ là giả dối.
Một triết gia đại tài đã từng nói rằng "Tình yêu có những đặc điểm đâm xuyên qua mọi trái tim, nó đeo dải băng che giấu khiếm khuyết của người ta yêu. Nó có cánh, nó đến nhanh và bay đi cũng nhanh như vậy."
Cũng như con phượng hoàng lúc trước vì muốn bảo vệ một người mà cắt đi đôi cánh của chính nó. Nhưng nó lại không hề biết ý muốn của người mà nó bảo vệ như thế nào. Nó chỉ chăm chăm nhìn vào suy nghĩ của mình, mà không biết rằng người đó cũng muốn bảo vệ con phượng hoàng ấy bằng tất cả mọi cách.
Tôi mỉm cười nhìn Giang, một nụ cười rỗng tuếch: "Lúc trước chúng ta yêu nhau, chữ "yêu" đến từ hai người, tại sao anh vẫn quyết định chọn "một người"?"
Giang như lặng đi.
Chậm rãi đứng lên, tôi cúi đầu tạm biệt Giang, vừa xoay người đã bị bàn tay lạnh toát của người đối diện nắm chặt lấy.
"Thảo Đan, xin em... xin em cho anh thêm một cơ hội."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.