Nuông Chiều Anh

Chương 28: Công chúa piano và hoàng tử tranh vẽ (2)




Dạo gần đây, Long và Sương thường phải ở nhà luyện tập nên ngoại trừ thời gian ở lớp thì tôi ít khi thấy hai đứa nó đi với nhóm. Có lẽ vì sắp đến ngày thi nên tụi nó phải cố gắng luyện tập nhiều hơn.
Trước đây tôi từng thấy Sương đánh đàn một lần ở buổi khai giảng lớp 10, ngoại trừ vẻ đẹp cực kì thu hút, Sương còn khiến tôi cảm thấy thoải mái mỗi khi từng nốt nhạc mà nhỏ đánh lên. Nó nhẹ nhàng, êm dịu, đáng yêu như tính cách của nhỏ.
Sau này tiếp xúc với Sương, tôi mới biết rằng tính cách cũng có thể thấm vào từng phím đàn và hướng đến người nghe.
Sương khá nhút nhát, e dè, thế nên sau khi nhỏ nói cho tôi biết về crush của nhỏ, tôi đã rất bất ngờ. Một phần vì không nghĩ nhỏ đã yêu đơn phương người ta lâu như vậy, phần hơn là người ấy cũng không biết gì về sự hiện diện tình yêu của Sương.
Cho đến một ngày tôi biết được đối tượng mà Sương hướng đến thì mới vỡ lẽ.
"Sương, tay mày bị đau à?"
Tôi nheo mắt, trân trân nhìn Sương xoa bóp cổ tay mình.
Sương cười mỉm: "Không có."
Thi vừa hút hộp sữa, vừa dò hỏi: "Dạo này mày luyện tập nhiều quá chứ gì? Thằng Long bắt nạt mày à?"
Vừa nhắc tên tào tháo thì tào tháo liền có mặt, Long bước tới ghế rồi ngồi xuống, tay ôm chặt quả bóng rổ: "Tụi mày lại nói xấu gì tao đấy?"
Đức ngồi bên cạnh Thi, cọ cọ mặt vào má Thi, cười tươi roi rói: "Nói xấu thằng Long thì cho tao nói xấu cùng với."
Thi nguýt bạn trai mình một cái, vẻ mặt hiện lên sáu chữ "Chỉ có chuyện này là giỏi".
Tôi lườm lườm Long, mặc dù ý kiến muốn Sương đánh đàn là của tôi, nhưng tôi cũng không muốn Sương phải chịu khổ như vậy. Đang tính bất bình giúp Sương, nhỏ đã kéo kéo tay áo tôi, nhẹ lắc đầu.
"Tụi mày định làm gì vậy, vẽ cái gì, rồi chọn nhạc chưa?"
Thân là một lớp trưởng, Thi vẫn rất quan tâm đến tiết mục quan trọng của lớp.
"Chọn rồi, tao vẽ mùa hè, còn Sương đánh bài One Summer's Day."
Thi ngạc nhiên: "Chà, cũng hợp lí dữ."
Long nhún vai, tôi cá là nó đang vui vcl nhưng vẫn cố kìm lại. Không hiểu sao nó thuyết phục cha mẹ kiểu gì mà cha mẹ nó đã đồng ý đến xem, ngay cả tôi cũng khá bất ngờ. Từ trước đến giờ, thân với thằng Long từ khi học cấp hai, ít nhiều gì tôi cũng gặp ba mẹ nó khá nhiều lần, đặc biệt trong mắt tôi dì chú đều rất nghiêm khắc, bận rộn, và rất ít khi dành thời gian cho thằng Long.
Điều này có lẽ cũng là lí do khiến nó vui như vậy.
Long xoay xoay bóng rổ, chợt nhớ ra điều gì, nó ngước mắt nhìn Sương: "Mày đừng áp lực, nhớ lời tao đấy."
Có đứa nào an ủi mà đe dọa như nó không, tôi cạn lời lắc lắc đầu.
Sương cong môi: "Ừ." .
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Từ nãy giờ tôi luôn để ý đến cử chỉ của Sương, thấy Long nhìn đến, Sương cũng đồng thời giấu tay về phía sau. Tôi chớp chớp mắt, vẫn chưa hiểu rõ tình trạng trước mặt, nhưng ánh mắt của Sương khi nhìn Long bỗng khiến tôi ngờ ngợ ra mọi chuyện.
Sương chưa bao giờ nói rõ với tôi về crush của nhỏ, cái duy nhất tôi biết đó là nhỏ đã đơn phương người này rất lâu. Tuy vậy nếu xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện, người con trai mà nhỏ tiếp xúc nhiều nhất không phải là Long sao?
Giờ tự học.
Mải nghĩ đến chuyện đó mà tôi không thể tập trung, Khang đang giảng bài, thấy tôi không chú ý đến lời cậu nói, Khang bực:
"Mày nghĩ cái gì vậy?"
Tôi nhanh chóng phủ nhận, lắc đầu lia lịa: "Không có gì."
Kết quả vừa nói, Khang đã bơ tôi một trận từ đầu đến cuối. Nói chứ dạo này Khang hay giận tôi kinh khủng, mà tôi chẳng biết cậu giận cái gì. Ngày ngày Khang cứ hỏi tôi quên gì không, tôi trả lời là không thì cậu giận.
Thế đấy, một con người kì lạ.
Cuối giờ, chị Diệp lại đến tìm tôi và Thi. Chị Diệp là trưởng ban câu lạc bộ nhảy của trường, thế nên vì để chuẩn bị cho cuộc thi tài năng sắp tới, nhà trường đã yêu cầu câu lạc bộ nhảy cho ra một tiết mục. Đương nhiên chuyện này không liên quan gì đến tôi, nhưng hai ngày trước, tôi và Thi đã bị chị Diệp lôi đi tập nhảy.
Ban đầu tôi và Thi không đồng ý, nhưng anh Dương nhờ chúng tôi hãy giúp anh ấy. Anh muốn nói chuyện với chị Diệp mà chưa có cơ hội, vì vậy lần này có lẽ là cơ hội duy nhất của anh Dương.
Thế là bất đắc dĩ, tôi và Thi phải tham gia vào câu lạc bộ nhảy của trường. Ngày nào ra về cũng tập quần quật đến 8h tối khiến hai chân tôi nhức mỏi không thôi.
Cuối cùng, ngày tổ chức cuộc thi cũng tới. Bởi vì buổi sáng và buổi chiều đều có lịch học, thế nên nhà trường quyết định tổ chức cuộc thi vào buổi tối. Mới 6 giờ tối, tôi và Thi đã bị chị Diệp lôi đi trang điểm.
Nhìn mình trong gương, tôi bỗng thấy hơi ngồ ngộ, thường ngày mắt tôi khá to, ngay sau khi được chị Diệp tạo điểm nhấn đã càng to hơn, tuần trước tôi đã cắt tóc ngắn, thế nên nhìn toàn thể khuôn mặt thì trông rất hài hòa.
Tôi mặc một chiếc áo croptop trắng trễ vai dài tay, đi kèm là chiếc váy xếp ly màu đen. Đẹp thì có đẹp, nhưng tôi cảm thấy nó trông khá... lạnh. Mùa đông mà mặc kiểu này chắc dễ cảm lạnh như chơi.
Tôi gãi gãi đầu: "Chị Diệp, có cái áo nào không trễ vai không ạ? Em chưa mặc áo kiểu này bao giờ."
Diệp tặc lưỡi, lắc lắc đầu nhìn tôi: "Da em trắng, mặc như vậy là hợp rồi, không cần thay đổi gì đâu."
Lời nói tôi muốn thốt ra nghẹn lại nơi cổ họng, tôi khẽ thở hắt ra một tiếng, thôi thì lâu lâu thử thay đổi phong cách một lần cũng khá ổn.
Tiết mục của tôi ngay sau tiết mục của Sương, vì thế khi Sương đang chuẩn bị bước ra sân khấu, tôi cũng đang trấn an nó sau khán đài.
"Mày đừng lo, chỉ cần làm như thường là được."
Sương cười mỉm, vỗ vỗ nhẹ lên đầu tôi: "Cảm ơn, nhưng mày trông có vẻ mất bình tĩnh hơn tao đấy."
Nhớ đến vụ người Sương crush là Long, tôi chẹp miệng, nhìn lướt qua thằng Long bên cạnh: "Em iu của tao nhờ vào mày đấy."
Long đáp lại qua loa, trông nó có vẻ khá hồi hộp. Có lẽ vì nó biết, trong đám đông ngoài kia, có hai người là cha mẹ nó đang dõi theo. Đợi đến khi Long và Sương ra sân khấu, trái tim tôi đã đập mạnh hơn cả bọn nó.
"Này."
"Đến tiết mục của Sương và Long rồi à?"
Tôi bất bình nhìn Thi: "Mày đến muộn đấy."
Thi cười cười: "Xin lỗi xin lỗi, do đường tắc đấy."
Tôi cũng lười đáp lại nó, từ khi Long bước ra, đám đông ở phía dưới như bùng nổ. Tiếng hét và tiếng vỗ tay vang lên rầm rầm. Mặc dù biết trước độ nổi tiếng của nó, nhưng tôi cũng khá bất ngờ vì nó được chào đón như vậy.
Tuy vậy ít phút sau, khi Sương bước ra, mang theo là một chiếc đàn piano, khán giả xung quanh đều im bặt.
Người trong khán đài cũng phải xuýt xoa:
"Chà, xinh ghê, sao lúc trước tao không thấy bạn này nhỉ?"
"Khai giảng năm ngoái có đánh đàn piano đó, lúc đó em ấy không trang điểm đã xinh lắm rồi, giờ trang điểm trông còn nổi bật hơn."
"Đm, lớp nào vậy, giá trị nhan sắc cao vãi l**"
"11A1. Chắc năm nay lại giật giải lớp được bầu chọn nhiều nhất rồi."
Diệp khoanh tay, đứng bên cạnh tôi và Thi: "Sau này chị cũng phải lôi bé này vào câu lạc bộ nhảy mới được."
Lúc này, đột nhiên tiếng đàn piano vang lên. tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về sân khấu. Từng thanh âm trầm bổng như xuyên vào trái tim người nghe, cô gái mặc một bộ váy trắng cùng ngón tay lướt nhẹ nhàng trên phím đàn, chàng trai mặc bộ vest đen theo cùng nhịp điệu khắc họa nên một bức tranh hoàn mĩ.
Mái tóc đen nhánh dài thẳng của Sương rũ xuống, nhìn nhỏ không khác gì một nàng công chúa đáng yêu. Đứng bên cạnh, chàng hoàng tử phối hợp với công chúa để biến không gian xung quanh trở thành thế giới chỉ có riêng hai người họ.
Như hòa hợp vào nhau, hai người tạo nên một cảm giác khiến người xem chẳng thể rời mắt. Đến khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, chàng trai cũng hoàn thành bức tranh. Đó chính là sự kết hợp giữa công chúa piano và hoàng tử tranh vẽ.
Tôi ngẩn người nhìn theo bóng dáng Sương đang bước vào khán đài, tôi dám chắc rằng nó đã truyền tải hết tình yêu của nó giấu diếm bấy thời gian qua vào bài hát, cũng cố gắng hết sức để đứng cùng một sân khấu với Long.
Trước đây, nhỏ nói với tôi rằng nhỏ và người nó yêu thuộc hai thế giới khác nhau. Nhưng hiện giờ, tôi biết rõ, nàng công chúa đã thành công tiến vào thế giới của chàng hoàng tử mà nhỏ yêu.
"Này, ngơ ra cái gì đó, đến lượt chúng ta rồi kìa." Thi đập nhẹ vào vai tôi, dục.
Tôi ậm ờ vài tiếng, hít sâu một hơi rồi bước ra ngoài. Xung quanh tràn ngập tiếng hò hét, ánh sáng hắt vào mặt khiến mắt tôi khẽ nheo lại.
"Bạn gái tao kìa! Thi! Nhìn về phía này này."
Dù đang đứng đây nhưng tôi vẫn có thể nghe ra đứa nào vừa hét câu vừa rồi. Đưa mắt về tiếng hét, tôi chợt nhận ra không chỉ có Đức đứng đó, còn có thêm Khang đứng bên cạnh. Ánh mắt tôi chạm phái cái nhìn sâu thăm thẳm của cậu.
Có vẻ biết tôi đang nhìn cậu, Khang nghiêng nghiêng đầu, không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn tôi, khuôn mặt đẹp trai dưới ánh sáng lập lòe như càng thêm nổi bật.
Tôi cụp mắt, đột nhiên lúc này không cảm thấy hồi hộp nữa. Thay vào đó là cảm giác muốn hoàn thành thật tốt những gì mình đã luyện tập.
Bốn phút rất nhanh đã trôi đi, bài nhạc kết thúc, tôi khẽ cười một tiếng. Mặc dù đã sơ suất một hai lần, nhưng nhìn chung vẫn rất tốt. Ánh mắt đảo xuống phía dưới, không thấy người nào đó đứng đó nữa, chẳng hiểu sao lòng tôi chợt chùng xuống.
Vì chương trình vẫn còn dài phía sau, thế nên tôi bước xuống sân khấu, hòa nhập vào khán giả phía dưới mà nhìn lên sân khấu. Trái tim vẫn chưa hết đập mạnh, đột nhiên cánh tay bị nắm lấy, chưa kịp suy nghĩ tôi đã bị người kia lôi đi.
Đến một vị trí khá khuất, nơi mà mọi người ít lui tới, Khang mới buông tôi ra. Anh bạn rất tự nhiên cởi áo khoác, tay nhanh chóng quấn quanh hông tôi.
"Nhìn ngứa mắt thật."
Nhớ đến việc dạo này Khang hay giận tôi vô cớ, lại thêm câu nói này khiến tôi càng bực thêm, tôi cáu.
"Ngứa mắt thì đừng nhìn."
Khang đút tay vào túi áo, làn gió nhè nhẹ thổi qua, mùi gỗ lim thoang thoảng bay xung quanh.
"Bạn còn dám giận tôi cơ à?"
Chưa kịp để tôi trả lời, Khang đã sải chân tiến sát về phía tôi, cậu chống tay vào thân cây phía sau, giọng nói mềm mại quanh quẩn bên tai.
"Này, bạn trốn tránh tôi hơi bị lâu rồi đấy, chúng ta yêu nhau được chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.