Nuông Chiều Anh

Chương 46: Bế tắc




Warning: Chương này chuyển sang lời kể của Sương nhé.
Tôi gượng người ngồi dậy, hai chân chậm rãi đặt xuống nền đất lạnh lẽo. Xung quanh lặng im như tờ, không gian như ngừng lại trong chớp nhoáng. Mắt lờ đờ nhìn ra cửa sổ, tôi dần nhận ra, trời đã xẩm tối, gió lạnh rít vào khe cửa, thấm vào lớp áo len mỏng, lạnh đến tận xương.
Nhìn qua đồng hồ, đã gần bảy giờ tối. Tôi vươn tay cầm lấy cái bánh mì đã nguội lạnh từ lâu, nhanh chóng đưa lên gặm một miếng.
Cay.
Khẽ thở hắt ra một hơi, trước đó tôi đã bảo quán không cho ớt. Nhưng dường như vì quán quá đông khách nên họ lại nhầm lẫn như lần trước. Mặc tạm chiếc áo khoác đồng phục, tôi mệt mỏi rời khỏi phòng.
Cạch.
Tiếng cửa mở vang lên, sóng lưng tôi dần khựng lại, tôi ngước mắt, nhìn chàng thiếu niên tiều tụy đang đứng ở cửa, hai tay bất giác siết chặt lại, tôi cười gượng:
"Em về rồi à?"
Minh gật nhẹ đầu, cậu vươn vai, hai tay xoa nhẹ lên huyệt thái dương, vừa thay giày vừa nói sơ qua chuyện ở bệnh viện: "Hôm nay mẹ ở lại chăm ba nên không về đâu ạ, mẹ bảo chúng ta cứ ăn cơm trước."
Một tuần trước, ba tôi bị đột quỵ phải nhập viện. Vì người trong nhà máy phát hiện ra ba sớm nên mới giữ được tính mạng. Tuy vậy sau khi tỉnh lại, ba tôi - một người trước đó đang sống khỏe mạnh, chợt bị liệt nửa người.
Điều này không chỉ là một cú sốc lớn đối với ba tôi, mà còn đối với gia đình. Người đàn ông trụ cột của gia đình, luôn luôn vui vẻ, luôn luôn tươi cười, nay chỉ có thể nằm bất động trên giường bệnh, đến di chuyển cũng phải dùng bằng xe lăn. Nghĩ đến đây, hai mắt tôi cay xè, cố giữ cho bản thân mình bình tĩnh trước mặt Minh, tôi liền lảng sang chuyện khác, khẽ nhắc nhở: "Tối nay chị hơi mệt nên chưa nấu cơm được, chị có mua món em thích đặt trong tủ, hâm lại rồi ăn đi nhé."
Minh nheo mắt, níu tay tôi lại: "Chị ăn chưa, vào ăn với em đã."
"Chị ăn rồi, em ăn đi kẻo muộn, tối nay chị về khuya, em nhớ khóa cửa cẩn thận."
Minh giật nảy mình, khó hiểu.
"Muộn vậy rồi chị còn đi đâu? Dạo này chị lạ lắm, chị có chuyện gì giấu em ạ?"
Lòng tôi tựa có một tảng đá đè nặng. Tôi biết chuyện này chắc chắn sẽ có ngày bị lộ ra, nhưng hiện tại tôi vẫn không muốn để gia đình lo lắng. Bịa ra một lí do tạm thời, tôi trấn an Minh: "Chị phải học bổ túc ở trường, cuối cấp rồi, bài vở rất nhiều."
Nghe đến đây, Minh mới chịu buông tay tôi ra, nó dúi vào tay tôi 100 nghìn, gãi gãi đầu.
"Em còn mỗi từng này thôi, lát nữa đói chị mua thứ gì mà ăn, học hành cũng phải chú ý đến sức khỏe. Em vào trong trước."
Nói rồi chưa kịp để tôi đáp lại, Minh đã chạy ù vào phòng bếp. Tôi ngây người nhìn một trăm ngàn trong tay, trong lòng càng trở nên chua xót. Từ ngày ba tôi gặp chuyện, Minh trưởng thành hơn hẳn ngày trước, cậu không còn đi chơi khuya, cũng bắt đầu ra sức học hành, dần dà nụ cười trên môi em ấy cũng nhạt bớt.
Ngay cả dáng vẻ trẻ con lúc trước cũng chẳng còn. Tôi hiểu rõ, ngày gia đình chúng tôi gặp chuyện, tôi và Minh, bắt buộc phải trở thành chỗ dựa vững chắc cho ba và mẹ. Một khi một trong hai chúng tôi sụp đổ, cũng là lúc bế tắc cuộc đời dồn gia đình tôi đến nút cuối của sự tận cùng.
Tôi mím chặt môi, dứt khoát rời khỏi nhà.
Tháng 1, nhiệt độ giảm xuống, không khí ẩm ướt, gió rét căm căm thổi về khiến người đi đường ai nấy đều run bần bật. Tôi vùi mặt vào khăn quàng, hai tay đông cứng khẽ chà xát vào nhau. Đi được một đoạn, mùi hương mê người của lẩu, món nướng dần xộc vào mũi. Người đi hai bên vệ đường lại càng đông đúc.
Đến một quán lẩu nằm giữa trung tâm thành phố, tôi mới dừng xe.
"Sương, em ca 2 à?"
Tôi cười cười, gật đầu một cái với chị nhân viên rồi bước vào quán.
Mùa đông, quán càng đông khách, không khí xung quanh tràn ngập hương thơm.
"Sương, bàn ba vừa mới vào, em qua đó đi."
"Vâng."
Sải bước đến bàn ba, tôi khẽ cúi người, đặt thực đơn lên bàn. Chưa kịp lên tiếng, một bàn tay thô ráp đã chạm nhẹ lên mu bàn tay tôi, người đàn ông cười cợt nhả:
"Bà chủ, quán ăn có gái xinh từ khi nào thế, sao không giới thiệu cho tôi?"
Nhẹ thở ra một hơi, tôi chậm rãi rút tay mình ra khỏi người đàn ông, nhanh chóng đứng thẳng người dậy.
"Mọi người ăn món gì ạ?"
Tôi cảm nhận được ánh mắt kia đánh qua tôi, nhưng rồi nhanh chóng thu lại vì ở xung quanh còn có nhiều người. Hai tay tôi bấu chặt vào váy áo, đợi đến khi vào phòng bếp, tâm trạng tôi mới dần bình tĩnh lại.
Thấy tôi, bà chủ quán liền bước tới bên cạnh.
"Cháu đừng chấp nhặt lão ấy nhé, lão có tật như vậy lâu rồi."
Tôi không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ gật đầu một cái với bà chủ quán. Thật ra làm ở quán ăn, tôi hiểu rõ việc bản thân phải chịu đựng thứ này thứ kia, không chỉ vì một chút khó khăn đã vội bỏ cuộc, ngoài đời có rất nhiều thứ đáng sợ hơn điều tôi gặp phải hôm nay, vì thế tôi biết bản thân phải chịu đựng để có thể sống tốt.
Đồng tiền không thể mua được tất cả mọi thứ, nhưng vốn dĩ tất cả những điều ta làm đều là vì đồng tiền.
"Đồ ăn của quý khách."
Tôi cúi người, cẩn thận đặt từng món ăn xuống bàn.
"Em gái..."
Rầm.
Nồi lẩu bị đặt lệch một bên, nước lẩu theo đà đổ ra hơn phân nửa. Nước bốc khói nghi ngút, lòng tôi chợt trống rỗng, hai mắt như mờ đi vì khói, mặc cho cơn bỏng rát đang truyền tới từ cánh tay.
"Sương, mau xử lí vết thương."
Da đầu tôi tê rần, hai tai như ù đi, Ngân kéo tôi vào phòng bếp, đi đến bồn rửa. Nước lạnh dần chảy xuống, chạm phải cánh tay đỏ ửng vì nước nóng, tựa đang xoa dịu nó cũng tựa xoa dịu lòng tôi.
Ngân bực: "Lão ta đụng chạm vào người cậu phải không, lúc nãy tôi đã không định nói, nhưng vừa rồi lão ta quá trớn lắm rồi."
Tôi cụp mắt, nhớ lại cảm giác ghê sợ vừa rồi, bờ vai bất giác run lên. Ngay trong giây phút đó, tôi cảm nhận được nỗi sợ hãi vô hình đang quấn chặt lấy tôi, cứ như vậy, từng chút, từng chút một ăn mòn tất cả.
"Để tôi nói với bà chủ, bà chờ tôi một lát."
"Đừng."
Tôi siết chặt lấy tay Ngân, khẽ lắc đầu.
"Hôm nay tớ xin nghỉ sớm, cậu nói với bà chủ một tiếng giúp mình, tiền bồi thường, mình sẽ chuyển khoản cho bà chủ sau."
Nói rồi không để Ngân từ chối, tôi đã lập tức rời khỏi quán. Không khí lạnh phả vào mặt khiến tôi lúc này tỉnh táo hơn bao giờ hết, nhìn qua vết thương trên cánh tay, tôi rũ mắt, nhẹ hít vào một hơi lạnh.
Đau.
Thật sự rất đau.
Hai mắt tôi cay xè, nỗi uất ức dâng lên đến cổ họng, nhưng cuối cùng vẫn bị đè nén lại bởi cơn gió mùa đông lạnh lẽo. Nâng tay che đi hai mắt, lồng ngực phập phồng vì run rẩy, tôi cắn chặt môi, mặc cho môi mình đã khô rát đến bật máu.
Đêm đó, lại thêm một đêm tôi thức trắng.
_____
"Sương, vết thương này là sao vậy?"
Tôi giật nảy mình, vội vàng thu cánh tay lại nhưng cuối cùng vẫn bị Thi nắm chặt lấy. May mắn rằng hôm nay tôi mặc áo dài tay, vì vậy chỉ để lộ một vết bầm nhỏ ở mu bàn tay do hôm qua không may đập trúng cạnh bàn.
"Do tao bất cẩn thôi. Không có gì đâu."
Thi nheo mắt, đáng ngờ nhìn tôi: "Thật không?"
Tôi cười mỉm, nhẹ gật đầu. Thi buông tay tôi ra, không hỏi gì thêm về vấn đề này nữa. Tôi thở phào một hơi, chưa kịp bình tĩnh đã bị Đan lấn tới.
"Dạo này mày có chuyện gì thế? Đi muộn nhiều hơn, ngay cả việc học tập cũng bắt đầu chểnh mảng, Sương, nói thật cho tụi tao đi."
Đan ngồi bên cạnh, vẻ mặt lo lắng hiện rõ trên mặt nhỏ. Tôi vươn tay cầm lấy ổ bánh mì trên tay Đan, cười đùa: "Dạo này tao hơi mệt, sức khỏe không tốt lắm nên mới vậy."
Dứt lời, Đan đã vươn tay, chạm nhẹ lên trán tôi. Đan cau mày, đánh mắt từ đầu đến cuối chân tôi. Xem xét một lúc, nhỏ mới bực: "Không khỏe thì đi khám, đầu mày có chưa đất hay không mà ngốc thế."
Tôi không nói gì, chỉ im lặng xem như đồng tình với Đan, chợt nhận ra ánh mắt ai đó đang chiếu thẳng tới mình, tôi nâng mắt, ngay lập tức chạm phảii bóng dáng chàng trai, dưới chiếc ghế căn tin, càng lộ rõ đôi chân dài miên man của cậu, Long khoanh tay, ánh mắt nghiêm túc của chàng trai khiến tôi không kìm được mà tránh đi.
Nghe Đan và Thi dặn dò một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng được buông tha về lớp. Cơn đau rát từ tay lại truyền đến, tôi mím môi.
"Tụi mày đi trước đi, tao đến bồn rửa tay một lát."
"Có cần tao đi cùng không?"
"Không cần."
Nói rồi tôi liền chạy vội đi, đến bồn rửa tay, tôi mới chậm chạp xắn ống tay áo lên, chưa kịp kiểm tra vết thương, giọng nói khàn khàn phía sau đã khiến tôi giật mình quay phắt về sau.
"Vết thương đó là thế nào?"
"Không có..."
Long ngắt lời tôi: "Đừng nói không có gì với tao, mắt tao không mù, có thể thấy rất rõ."
Tôi nghẹn lời, theo cảm tính liền giấu tay phía sau mình. Học sinh xung quanh đều đã trở về lớp học, chỉ còn tôi và cậu đứng đó. Gió lạnh thổi nhẹ mà tựa như thấm sâu đến tận xương tủy, đối diện với cậu, tôi chỉ có thể đứng im bất động.
"Phạm Hoàng Mai Sương."
"Làm sao? Ai bắt nạt mày?"
Vai tôi nhẹ run lên, chân không cần thận lùi về sau một bước.
Long lạnh giọng: "Nói chuyện đi?"
Tôi nâng mắt, cái nhìn dừng lại trên bóng dáng chàng trai, Long đứng đó, giữa hai người đều có một khoảng cách nhất định, gió lạnh thổi qua, khiến mái tóc cậu trở nên bù xù, hai tay đút gọn vào túi áo khoác, vẻ mặt chực chờ câu trả lời của người đối diện dường như có hơi mất kiên nhẫn.
Tôi siết chặt tay, thẫn thờ một lúc, tôi mới bình tĩnh đáp lại cậu, giọng nói mơ hồ đang cầu xin.
"Chuyện này không liên quan đến mày. Long, đừng ép tao phải nói ra, xin mày đấy."
Long chăm chú nhìn tôi, cậu không nói gì, cũng không thể hiện thái độ gì.
Tôi nhìn vào mũi giày của bản thân, đột nhiên không dám đối mặt với cậu.
"Cũng đừng nói cho Đan hay Thi biết, coi như là tao nợ mày."
Không gian yên tĩnh một lúc lâu, tôi mới nghe tiếng Long trả lời.
"Được." Long đáp, một tiếng rất khẽ, giọng nói của cậu tựa hồ nhỏ đến mức chỉ để hai người nghe thấy. Trái tim tôi trong vô thức lại quặn đau.
Long rời đi, mang theo chút cảm xúc lạnh nhạt. Nhìn bóng dáng chàng trai đi xa, tôi khó chịu bấu chặt lấy áo khoác. Cảm giác này rất khó nói rõ, dường như có gì đó trong tôi đang dần vỡ vụn. Có lẽ, tôi phải chấp nhận một sự thật rằng, khoảng cách giữa tôi và Long thật sự rất xa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.