Nuông Chiều Trong Tay

Chương 9:




Tiêu Đình Hòa thu xếp cho Tiêu lão phu nhân xong thì đưa ta rời khỏi Khôn Ninh Cung.
Hắn dừng lại trước mặt ta, đánh giá ta từ đầu đến chân: “Có bị thương không?”
Ta vỗ váy lắc đầu.
Hắn thâm thúy nhìn ta, bỗng dưng ngồi xổm xuống.
“Tướng quân, ta...”
“Còn nhúc nhích ta đánh gãy chân.” Hắn nói.
Ta không dám động đậy nữa, hắn nhấc váy ta lên một chút thì thấy ống quần cháy xém cùng mắt cá chân bị bỏng. Lúc nãy thế lửa quá lớn, ta không né được nên bị bén lửa.
“Như này mà dám nói là không bị thương? Nàng không đau à?”
“Đau!” Ta nói.
Lúc này ta mới thấy lo sợ, chóp mũi chua xót, nước mắt không chịu nghe lời mà rơi xuống. Ta xấu hổ lắm, vội vàng dùng tay áo lau đi: “Vẫn, vẫn ổn, không đau lắm đâu.”
Hắn đứng dậy nhìn ta, nặng nề thở dài.
“Đi nổi không?” Hắn hỏi.
Ta gật đầu, đi sau lưng hắn. Mới vừa đi được hai bước đã đau tới mức buột miệng kêu lên.
Hắn quay đầu hỏi: “Ôm được không?”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, hắn không cho ta cơ hội trả lời mà nói tiếp: “Hỏi nàng cũng như không.”
Ngay sau đó hắn ôm ngang ta lên. Chung quanh có rất nhiều người quan sát chúng ta. Tiêu Đình Hòa mặc kệ họ, nhanh chân tiến đến Thái Y Viện. Hắn cũng không nhiều lời, thả ta xuống là đi luôn.
Sau khi xử lý xong vết thương thì ta định tự quay về nhà một mình. Không ngờ là thái y giữ ta lại: “Tiêu Tướng quân dặn ngài chờ ở đây, lát nữa cùng nhau về nhà.”
Ta ở lại Thái Y Viện, đợi lâu mệt quá nên ngủ mất. Lúc tỉnh lại, ta nghe Tiêu Đình Hòa hỏi thái y là có để lại sẹo hay không. Sau khi nhận được câu trả lời phủ định thì hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Tỉnh?” Hắn đỡ ta ngồi dậy: “Chuyện trong cung xử lý hết rồi, nàng muốn về nhà ngay bây giờ hay là đợi thêm một lát?”
Ta hỏi hắn giờ giấc thế nào, hắn bảo là giờ Tý.
“Vậy về nhà đi.” Ta muốn đi bộ nhưng hắn lại bế ta ra ngoài, ta cũng không dám lộn xộn, tùy tiện để hắn ôm.
Ban đêm ở hoàng cung rất yên tĩnh, dường như mọi náo loạn vào ban ngày chưa từng tồn tại. Ta chỉ nghe thấy tiếng bước chân không nhẹ không nặng của Tiêu Đình Hòa, nương theo ánh trăng mờ đánh giá gương mặt hắn. Đôi mắt hắn hướng về phía trước, không hề chú ý đến ta.
“Đầu Ninh Vương phi là do nàng đánh à?” Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng khiến lòng người thấy bình yên.
“Đánh, đánh không đủ mạnh hả?”
“Đánh đáng lắm.” Hắn dịu dàng nói: “Chuyện hôm nay ta cũng không đoán trước được, chắc là Ninh Vương đã tính toán trong lúc ta hôn mê. May mắn có nàng, không thì hôm nay chúng ta chết hết rồi.”
May mắn ta đánh cược chính xác.
Tiêu Đình Hòa rũ mắt nhìn ta: “Mẹ ta nói nàng cược ta nhất định không biết chuyện, bởi vì cho dù ta có giúp Ninh Vương cũng sẽ không dùng thủ đoạn cầm tù nữ giới bỉ ổi như vậy. Không biết bà có nói đúng không?”
“Đương nhiên.” Ta cười nói: “Ngài có đạo đức tốt, nhân phẩm lại cao thượng. Mấy chuyện này ngài không thể nào làm được.”
Khóe môi hắn cong lên.
Thấy sắc mặt hắn hiền hòa, ta nhẹ thở ra một hơi thật dài.
Bỗng dưng hắn nghiêm mặt nói: “Nghe Lý phu nhân nói nàng muốn hòa ly với ta?”
Không đúng, ngắn ngủn có một ngày làm sao hắn nghe nói nhiều như vậy được?
“Không, không có.” Ta không dám nhìn hắn, mắt đảo loạn khắp nơi, sau đó cứ cảm thấy sai trái thế nào: “Tướng quân còn hỏi ta làm gì, chuyện hòa ly không phải là ý của ngài à?”
Tiêu Đình Hòa chợt dừng bước, cúi đầu nhìn ta nói: “Ta từng nói muốn hòa ly với nàng sao?”
Khóe môi ta run run, lẩm bẩm nói: “Thế, thế thì ngài không định để ta nhường lại vị trí này cho Dung Nguyệt hay sao? Hai người đều đã...”
Tiêu Đình Hòa cười lạnh một tiếng: “Ta và nàng ấy như thế nào?”
“Ngài đừng có gạt ta, tối hôm đó ta đã thấy hết rồi.”
Hắn trào phúng nói: “Nàng thấy rồi? Thấy rồi còn cẩn thận giúp ta đóng cửa lại cho kỹ à?”
“Không thì sao? Chẳng lẽ bắt ta vào đánh ghen?”
“Tống Thanh Ương, nàng biết bản thân đang nói gì không!” Hắn tức giận trừng mắt: “Chiều hôm đó nàng vừa nói ta tốt lắm, muốn báo đáp ta, một canh giờ sau thấy ta bị hại mà nàng còn trợ giúp người ta đóng kín cửa lại.”
“Nàng báo đáp ta như thế mà coi được?”
“Nàng hại ngài? Vậy, vậy không phải ngài cam tâm tình nguyện để nàng ôm sao?” Ta không phục nói.
“Con mắt nào của nàng thấy ta cam tâm tình nguyện?”
Ta bị rơi vào thế bí.
“Chỉ cần nàng bước thêm một bước là có thể nhìn thấy ta choáng váng ở trên ghế. Nếu không phải Vân Hạc tiến vào thì ta...” Giọng Tiêu Đình Hòa hơi uất ức: “Dung Nguyệt nói là nhờ có nàng góp ý, dạy Dung Nguyệt bỏ thuốc vào trà của ta.”
“Ta không có.” Ta lớn tiếng phân trần: “Nàng cứ lắm lời trước mặt ta, bảo là Tướng quân đối xử tốt với ta không phải vì bản thân ta. Đổi lại người khác thì ngài cũng sẽ đối tốt với họ. Ta không nhịn được nên mới móc mỉa nàng, nói nàng không có bản lĩnh, đi cướp chồng người khác mà chỉ biết khóc sướt mướt.”
Chúng ta bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu yếu thế.
“Cho nên nàng tin lời người khác nói, cho dù người nào gả đến đây ta cũng sẽ đối xử tốt với người đó à?” Tiêu Đình Hòa nói.
“Ta chẳng hiểu ngài muốn nói gì, chẳng lẽ là vì ngài thích ta nên mới đối xử tốt với ta sao, chúng ta đâu có thân thiết gì cho cam.” Ta ngoảnh mặt đi không thèm nhìn hắn nữa.
“Được, chúng ta không thân!”
Tiêu Đình Hòa thả ta vào xe ngựa, bánh xe từ từ lăn về phía trước. Ngọn đèn đung đưa bên trong chiếu rọi gương mặt hắn lúc sáng lúc tối, khó mà đoán được đang vui hay buồn.
Một lúc lâu sau hắn mới mở lời mà giọng điệu hung hăng vô cùng: “Đối phó với loại người như nàng không thể quá khách sáo.”
Đêm đó ta ngủ ở bên ngoài giường, còn Tiêu Đình Hòa ngủ bên trong giường.
Từ lúc về đến nhà hắn vẫn luôn tức giận, ta cẩn thận quan sát thì bị hắn liếc xéo: “Nhìn cái gì?”
Ta cười nói: “Nhìn ngài đẹp trai.”
“Chỉ biết nịnh nọt lừa gạt ta.”
“Ta không có.” Ta thận trọng đẩy hắn: “Ngài đừng giận nữa, trông ngài hung dữ lắm.”
Hắn hít vào thật sâu, trở mình đối mặt với ta: “Nàng còn sợ ta? Loại người không tim như nàng cũng biết sợ là gì à?”
Giọng điệu này không giống Tiêu Đình Hòa chút nào, ngược lại cứ như đứa trẻ đang giận lẫy.
“Xin Tướng quân bớt giận, chuyện đã qua lâu rồi mà. Ngài không cưới Dung Nguyệt nữa, vậy thì... ta tiếp tục làm Tiêu nhị phu nhân là được chứ gì.”
Hắn nở nụ cười, tỏ ra hết sức tủi thân: “Làm phu nhân ta khổ sở lắm à?”
Ta kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn vài lần, xác nhận người nằm bên cạnh ta là Tiêu Đình Hòa chứ không phải ai khác mới ngồi dậy: “Ta không có thấy khổ sở gì hết, ta rất vui lòng, thật đấy.”
Hắn liếc ta trắng mắt.
Ta dụi mắt, tiếp tục xác nhận lại là không có nhìn nhầm.
“Tướng quân?” Ta đẩy hắn, làm hắn trở mình.
Ta thò đầu qua ngắm kỹ gương mặt hắn: “Tướng quân?”
Hắn mặc kệ ta.
“Phu quân?” Ta sáp lại gần cười nói: “Phu quân đừng giận, ta sai rồi, lúc ấy ta nên cứu ngài mới đúng.”
Hắn dần được xoa dịu, bỗng dưng xoay người qua. Ta bị hắn đụng vào, cánh tay trượt xuống té ngã lên người hắn.
Ta luống cuống tay chân muốn bò dậy, trên eo chợt thấy nặng nề. Ta bị hắn kéo vào lòng, lập tức dán lên người hắn.
Mặt hắn ửng hồng: “Tống Thanh Ương, rốt cuộc nàng có lương tâm không?”
Ta gật đầu: “Có chứ, ai mà không có?”
“Hừ! Ta thấy nàng không có đâu. Lúc nàng đẩy ta cho người khác không hề do dự một chút nào. Ta hàng đêm ngủ không ngon, còn nàng ngày nào cũng vui vẻ, hận không thể lập tức hòa ly rồi chắp cánh bay tới Giang Nam.”
Hắn vậy mà còn biết cả việc này, ta lắc đầu, bảy tỏ lòng trung thành: “Đó là vì trước đây ta hiểu lầm ngài mà? Bây giờ hóa giải hiểu lầm rồi, hay là chúng ta cứ như trước đây đi. Phu quân, ngài đối xử tốt với ta thì ta sẽ báo đáp ngài.”
Hắn cong môi: “Báo đáp như thế nào?”
Ta sửng sốt.
Bỗng dưng hắn kéo ta vào trong chăn, làm ta dán lên lồng ngực hắn. Cơ thể hắn chẳng khác gì bếp lò, nóng đến độ làm tay chân ta luống cuống.
Trong bóng đêm yên tĩnh chỉ còn lại tiếng tim đập của ta và hắn.
“Ngài, ngài, ngài muốn ta báo đáp như thế nào cũng, cũng được hết.” Ta khẩn trương nói: “Nếu không thì, ta sinh cho ngài một đứa con nhé?”
Hắn nhéo cằm, nhìn sâu vào đôi mắt ta: “Đúng là ta muốn sinh con, như thế thì nàng không thể tính kế bỏ trốn mỗi ngày nữa.”
“Ta không có...” Ta còn chưa nói xong đã bị hắn hôn.
Cơ thể hắn rất khỏe, không hề giống người bệnh nặng mới khỏi. Ta tức giận véo eo thì hắn mới thấy thỏa mãn tạm dừng lại.
“Tống Thanh Ương.” Hắn ôm ta, gọi tên ta rất nhẹ nhàng, rất mềm mại: “Không phải ai tới xung hỉ ta cũng giữ lại đâu. Bởi vì người xung hỉ là nàng nên ta mới có ý nghĩ đó.”
Ta a một tiếng cho có lệ.
“Nàng không tin.” Hắn hỏi.
“Tin tin tin.” Ta gật đầu.
Không sao cả, trên đời này đâu phải chuyện gì cũng cần nói rõ ràng thông suốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.