Nương Nương Khang

Chương 57:




Sau khi Lý Trình Tú ăn một quả đóng cửa tiễn khách đầy thô bạo như vậy, cậu cũng không dám gõ cửa thêm lần nữa.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, với tính cách của cậu, nếu gặp phải một người vô lý như vậy, dĩ nhiên là sẽ cố gắng nhịn hệt sức có thể.
Sau khi trở về phòng, Quả nhiên tiếng bóng rổ phòng bên lại vang lên, Lý Trình Tú rất bực mình, cậu tức giận, nhưng không còn cách nào khác.
Ban ngày, cậu tiếp tục ra ngoài tìm việc và phỏng vấn. Tìm công việc kế toán không được suôn sẻ cho lắm. Người bình thường vừa nghe cậu nói chuyện ngắc ngứ là đã không muốn sử dụng cậu rồi. Trước mắt cậu cần tìm một công việc sống qua ngày, xem ra là cậu lại phải trở về nghề cũ.
Ngày đó, Lý Trình Tú trở về nhà như thường lệ thì thấy Trà Bôi nhỏ vùi mình trong ổ, một vũng nước nhỏ màu trắng đục vãi ra trên mặt đất.
Lý Trình Tú cảm thấy kỳ lạ. Khi tới gần nhìn, cậu mới phát hiện ra đó là phân, không phải là ói thì cũng là do nó bài tiết ra. Dù đó là vấn đề gì đi nữa thì cũng đều rất nghiêm trọng.
Lý Trình Tú vội vàng ôm nó dậy, lúc này mới phát hiện nó trông rất uể oải. Lúc này cậu mới nhớ tới việc đã vài ngày Trà Bôi nhỏ không chạy qua và cọ cọ chân cậu khi cậu về nhà rồi.
Trong thời gian này, cậu bôn ba lao lực, không dành nhiều thời gian để chăm sóc nó. Bây giờ có vẻ như nó đã bị bệnh. Một con chó nhỏ như vậy mà còn bị bệnh, này chẳng khác gì là đòi mạng nó.
Lý Trình Tú lo lắng tới phát khóc, cậu lấy hết tiền mặc trong nhà ra bỏ vào người, bọc Trà Bôi nhỏ vào trong chăn rồi đi ra ngoài. Cậu hỏi đường mãi mới tìm được một phòng khám thú y. Lúc này người ta sắp đóng cửa tới nơi, Lý Trình Tú gần như là lao vọt vào.
Bác sĩ thú y là một thanh niên béo, trông rất tốt bụng. Ngay khi nhìn thấy bộ dáng lo lắng lật đật của Lý Trình Tú, cửa còn chưa đóng đã vào xem bệnh cho Trà Bôi nhỏ.
Hắn nhìn Trà Bôi nhỏ, nói: “Ồ, giống chó này rất rắc rối. Trà Bôi này được chọn ra từ những con chó xù nhỏ nhất trong một lứa được con cái sinh ra. Theo thời gian nó sẽ sinh chó càng ngày càng nhỏ. Nhưng cậu nghĩ xem, người nhỏ con còn thường ốm yếu, chó nhỏ như vậy, sức đề kém yếu không nói, tuổi thọ cũng không dài, bệnh một cái thì thực sự là chết tới nơi. “
Lý Trình Tú sắp khóc tới nơi, “Bác sĩ, nó sẽ ổn chứ?”
Bác sĩ rõ ràng không thích ứng nổi với dáng vẻ đau khổ và hoảng loạn của một người đàn ông như vậy, trong lòng mềm nhũn lại, hắn nhanh chóng an ủi cậu. “Nó bị như này là vì có những con bọ trong dạ dày của nó. Loại chuyện này cũng thường xảy ra với thú cưng. Nếu có chuyện gì xảy ra thì phải xem sức đề kháng của nó. “
Lý Trình Tú ngồi một bên, vẻ mặt như đưa đám, nhìn Trà Bôi nhỏ đang được bác sĩ chăm sóc
Nó chỉ to bằng lòng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, bây giờ lại co tròn  thành một quả bóng nhỏ nằm trên tấm ga trải giường trắng như tuyết, đôi mắt nhắm chặt, thân thể dao động phập phồng yếu ớt, con chó nhỏ như vậy, yếu ớt không chịu nổ một kích, trái tim của Lý Trình Tú sắp nhồi lên cổ họng cậu rồi.
Cậu cảm thấy trước mắt có hơi choáng váng, chóp mũi ê ẩm, nước mắt thiếu chút nữa liền rơi xuống.
Cái thế giới này ngoài chừ Trà Bôi nhỏ, cậu không còn nghĩ đến bất cứ ai cần cậu, như vậy thì sao cậu lại phải sống tiếp.
Nếu ngay cả nó cũng không còn ở bên cậu nữa, cậu thực sự không biết mình còn tồn tại để làm cái gì.
Lý Trình Tú càng ngày càng khổ sở, không nhịn được mà khóc nấc lên.
Bác sĩ kia bị dọa sợ, hoảng hốt nói: “Vị khách này, đừng khóc, nó chưa chắc là bị bệnh đâu. Con người cũng hay bị bệnh mà, đã là vật sống thì nhất định sẽ bị bệnh. Chuyện này rất phổ biến, anh đừng lo lắng quá nhiều.. “
Lý Trình Tú lắc đầu rồi lại gật đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay, nghẹn ngào nức nở nói, “Bác sĩ, anh mau cứu nó đi.”
Bác sĩ gật đầu nhanh chóng, “Tôi sẽ cố gắng hết sức, tôi sẽ cố gắng hết sức, như vậy đi, anh hãy để nó ở đây, tôi sẽ cho nó một ít thuốc, nhưng tôi vẫn cần phải quan sát nó thêm.”
Lý Trình Tú ngẩng đầu lên, nhìn nó như vậy, không dám đi, “Bác sĩ, tôi có thể, ở lại đây.”
Bác sĩ bối rối, “Một mình anh ở đây cũng vô ích. Hơn nữa, tôi cũng không có chỗ cho anh ở. Anh về nhà trước đi. Sáng sớm mai anh có thể sang đây xem nó. “
Lý Trình Tú suy nghĩ một lát, ở lại cũng chỉ gây thêm rắc rối cho bác sĩ. Trong phòng này nhiều thứ như vậy, sao người ta có thể tin cậu không phải là kẻ trộm?
Lý Trình Tú gật đầu, trả tiền đặt cọc khoảng 300 NDT, bò lên mép giường nhìn Trà Bôi, sờ nó thật lâu rồi mời rời đi, vừa đi vừa quay lại nhìn nó.
Khi về đến nhà, cậu thậm chí còn không thể ngủ được, cậu cứ liên tục nghĩ tới kết quả có thể có được của Trà Bôi, tự dọa mình sợ tới phát khóc.
Cậu thực sự không có bất kỳ biện pháp nào vào lúc này. Sự bất lực và tuyệt vọng này không ngừng phá hủy ý chí của mọi người, đặc biệt là khi chúng cứ lặp đi lặp lại.
Cậu nhớ lại những trải nghiệm của mình trong một năm qua, cậu cảm thấy chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà sợ rằng đã tiêu hao hết sạch năng lượng cả đời cậu. Cho dù là cái hố khổng lồ mà Thiệu Quần giáng xuống đời cậu, hay là cảm giác buồn bã áy náy khi chia tay với Lê Sóc, tất cả đều hành hạ cậu tới mức nghẹt thở.
Cậu không biết mình còn phải chịu đựng bao nhiêu biến cố và trắc trở, cũng không biết mình có thể chịu đựng được bao nhiêu.
Cậu cảm thấy quá mệt mỏi. Ông trời thậm chí còn không cho cậu thời gian để dừng lại và nghỉ ngơi, cứ liên tục đẩy cậu tới vách đá, bây giờ cậu có cảm giác một nửa bàn chân của mình đang lơ lửng trong không trung, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa, liệu cậu có sụp đổ hoàn toàn không?
Một đêm không ngủ, rạng sáng ngày hôm sau, Lý Trình Tú chạy đến phòng khám.
Trà Bôi nhỏ đã tỉnh lại, nhưng nó vẫn không chịu ăn, cứ nằm dài như vậy, bác sĩ chỉ nói là phải quan sát tiếp.
Lý Trình Tú không đi tìm việc làm nữa, lo sợ ở bệnh viên ngồi nguyên một ngày.
Khi cậu trở lại vào ban đêm, tâm trạng của cậu thậm chí còn chán nản hơn.
Trong khi đang nằm trên giường, cậu lại nghe thấy tiếng đập bóng rổ ở phòng bên cạnh.
Lý Trình Tú đột nhiên bùng cháy, trán cậu như sắp bị nướng đỏ tới nơi.
Trong lúc tâm trạng lo lắng tới cực điểm lại còn phải nghe những thứ tạp âm dễ khiến người ta nóng nảy như vậy, cái này thực sự có thể chọc giận cảm xúc của một người lên tới đỉnh điểm.
Lý Trình Tú gần như là không suy nghĩ chút gì chạy sang gõ mạnh vào cánh cửa nhà chàng trai trẻ kia.
Tiếng bóng rổ dừng lại, thay vào đó là tiếng bước chân.
Ngay khi Lý Trình Tú nghe thấy tiếng bước chân, cậu mới đột nhiên tỉnh táo lại, sau khi kịp phản ứng ra mình đang làm cái gì, cậu khẩn trương đến nổi chảy đầy mồ hôi tay.
Cậu không dám tưởng tượng nổi mình sẽ phải làm gì nếu người trẻ tuổi kia tức giận động tay động chân.
Trà Bôi nhỏ vẫn đang nằm trong bệnh viện, cậu cũng không thể vào cùng nó luôn.
Cánh cửa mở ra đúng như dự đoán. Người đàn ông cau mày và nhìn Lý Trình Tú. Rõ ràng, tiếng gõ cửa nặng nề rõ ràng là khiêu khích trong tai cậu.
Hai tay cậu ta ôm ngực, người đó nhìn Lý Trình Tú từ trên cao xuống, hiển nhiên là mấy tiếng gõ cửa kia nghe vào lỗ tai của hắn rất có vẻ khiêu khích.
Mặc dù Lý Trình Tú rất lo lắng nhưng cậu vẫn cố nói: “Cậu, cậu đừng chơi trong nhà nữa, chơi bóng rổ, quá ồn ào, tôi không thể nghỉ ngơi.”
Người đàn ông tròn mắt, không kiên nhẫn  nói: “Ngại ồn ào? Anh không biết tìm một nơi tốt hơn để sống à”
Lý Trình Tú tức giận nói, “Chúng ta, là hàng xóm, phải coi trọng tình làng nghĩa xóm chứ, tại sao cậu, không thể, thông cảm đến người khác.”
Người nọ rõ ràng không đủ kiên nhẫn để nghe tiếp những lời lắp bắp của Lý Trình Tú, hầm hừ nói, “Nói cũng không nói ra lời còn bày đặt dạy dỗ tôi, tôi còn phải tập bóng nữa, không muốn nghe thì anh cứ dọn đi.”
Đôi mắt của Lý Trình Tú đỏ hoe, bạn và bạn không thể nói được.
Người đàn ông kia thấy Lý Trình Tú vừa mới bị nói vài lời mà đã lộ ra dáng vẻ sắp khóc tới nơi, rõ ràng rất giật mình, sau đó liền lộ ra ánh mắt như nhìn người thần kinh.
Lý Trình Tú nói: “Cậu có thể đến sân bóng rổ.”
Người nọ bĩu môi, “Nếu tôi có thể tìm thấy một sân bóng rổ thì tôi đã đi sớm rồi, tôi chỉ mới dọn tới có vài ngày, sao biết được chỗ nào có sân bóng chứ?”
Lý Trình Tú sững sờ một lúc, ngập ngừng nói, “Tôi biết, có một cái ở gần đây.”
Đôi mắt của chàng trai sáng rực lên, “Thật sao? Miễn phí?”
Lý Trình Tú gật đầu.
Người đàn ông nhặt quả bóng lên, “Mau mang tôi đến đó đi.”
Lý Trình Tú nói, “Tôi nói cho cậu, làm thế nào để đến đó”
Người đàn ông phất tay một cái, “Đừng nói nhảm nữa, cứ trực tiếp đưa tôi đến đi.”
Vì một bên tai của cậu nghe rất rõ mệnh lệnh này, Lý Trình Tú đành phải mang cậu ta đi.
Trên đường đi quả thật có hơi xấu hổ, Lý Trình Tú muốn giảm bớt áp lực của hắn, “Tên cậu, là gì?”
Người đàn ông liếc nhìn Lý Trình Tú, ‘Tôi họ Quý.”
Lý Trình Tú nghe cậu ta chỉ nói tên họ nên cũng không tiện nói tên mình, liền nói, “Tôi họ Lý, cậu gọi tôi là, anh Lý cũng được.”
Người nọ giễu cợt nói, “Người có thể khiến tôi gọi “anh” toàn là những nhân vật quyền quý, còn giống anh thì gọi là chị Lý cũng không sai đâu.”
Lý Trình Tú biết cậu ta chế nhạo mình ẻo lả, cậu cảm thấy không thoải mái trong lòng, cũng không nói chuyện nữa.
Sân bóng rổ cách chỗ bọn họ ở không xa lắm, đi bộ chỉ mất mười phút.
Lý Trình Tú có thói quen sau khi tới sống ở một nơi thì sẽ làm quen với môi trường xung quanh. Sân bóng rổ này nằm trong một khu nhà nhỏ.
Người nọ rất vui khi nhìn thấy sân bóng rổ.
Lý Trình Tú nói, “Tôi về trước.”
“Ê.” Người đàn ông ngăn cậu lại, “Anh đợi ở đây đi, anh về rồi sao tôi về được?”
Lý Trình Tú sửng sốt một chút, “Đường cũ, tự về đi.” Đường về không phải rất dễ nhớ sao.
Một tia sáng kinh dị lóe lên trên khuôn mặt của người nọ, cậu ta cau mày, “Tôi chỉ mới đi một lần thì sao nhớ được, anh đợi tôi một lúc rồi đưa tôi trở lại đi, làm việc là phải làm từ đầu đến cuối, anh hiểu không.”
Lý Trình Tú không sẵn lòng, nhưng cứ nghĩ tới chuyện nếu cậu không đồng ý thì cậu sẽ phải tiếp tục chịu đựng tiếng ồn, vì vậy cậu đành phải ở lại.
Người đàn ông kia lấy cái điện thoại trong túi ra, còn tháo cả đồng hồ trên cổ tay xuống, ném tất cả vào người Lý Trình Tú, “Giúp tôi cầm đi một lúc.”
Lý Trình Tú bất đắc dĩ tiếp nhận.
Người thanh niên kia cầm quả bóng rổ lên chạy tới giữa sân, phấn khích đón gió, nhảy lên ụp bóng vào rổ.
Lý Trình Tú chán nản ngồi trên chiếc ghế đá ở bên cạnh, cậu tùy ý liếc những thứ trên mình, cái đồng hồ đeo tay kia thu hút được sự chú ý của cậu.
Nếu cậu nhớ không làm thì cậu đã thấy một chiếc đồng hồ giống như này ở trong nhà của Lê Sóc
Lê Sóc rất thích sưu tập đồng hồ. Anh có cả một tủ đồng hồ nổi tiếng. Lúc đó, chiếc đồng hồ kim cương này đặc biệt đẹp và chói mắt.  Cậu đã nhìn nó vài lần, thấy cậu khá thích nó, Lê Sóc còn bảo anh sẽ tặng cho cậu một cái, cậu rất sợ, nào dám đồng ý với anh.
Sau đó Adrian vô tình biết, Adrian gần như là đấm ngực dậm chấn mắng cậu ngu ngốc, cậu ta nói chiếc đồng hồ sẽ có giá hơn 1,3 triệu NDT, cho không mà còn không muốn, ngu ngốc.
Lý Trình Tú không nhịn được nhìn thêm mấy lần nữa, cậu đoán thứ này có thể là đồ giả.
Nếu chàng trai trẻ này giàu có đến vậy, sao cậu ta có thể sống cạnh nhà cậu?
Lý Trình Tú không nghĩ nhiều, nhưng khi cầm chiếc đồng hồ này cậu vẫn hơi sợ làm rơi nó xuống đất, dù sao thì cậu cũng không biết giá trị hàng hóa. Trong trường hợp cái này thực sự là hàng thật thì chỉ cần đụng một cái là cậu có bán thân cũng không đền nổi..
Sau khi chơi được một lúc, người thiếu niên kia có lẽ đã chơi một mình quá chán, liền gọi Lý Trình Tú tới.
Lý Trình Tú khoát tay lia lia, “Tôi không chơi đâu, tôi không biết chơi bóng rổ.”
“Bóng rổ có gì khó đâu, chỉ cần ném vào khung là được, tới đây.”
Lý Trình Tú vẫn lắc đầu, “Thực sự không biết đâu.”
Người đàn ông “hừ” một tiếng, bất ngờ kéo cậu đứng lên.
Lý Trình Tú bị hắn đang kéo cậu vào giữa sân, “Dễ mà, anh chỉ cần làm người luyện tập cho tôi là gì.”
Lý Trình Tú còn chưa hiểu “người luyện tập” là gì, đứa trẻ kia đã vung bóng rổ lên rồi lao về phía cậu từ xa. Lý Trình Tú cả kinh thất sắc, cậu hét lên, nhanh chóng bỏ chạy.
Người đàn ông sững sờ, cũng không mất bình tĩnh mà chỉ cười mắng: “Anh làm bằng giấy à? Hay là nữ giả trang thế.”
Vẻ mặt Lý Trình Tú đau khổ,  cậu cảm thấy mình không thể hiểu nổi mấy trò quậy phá của những người trẻ tuổi, liên tục xin tha “Tôi thực sự không biết chơi.”
Người nọ có lẽ cũng không thấy thú vị, sau khi tự mình chơi một lúc, thấy trời đã tối hoàn toàn thì bảo cậu dẫn mình quay lại.
Lý Trình Tú như được ân xá, sau khi trả lại mọi thứ cho cậu, cậu nhanh chóng dẫn cậu ta về nhà.
Đêm đó, nhà bên cạnh quả nhiên không có âm thanh nào, Lý Trình Tú cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Trà Bôi nhỏ ở lại phòng khám bốn ngày cuối cùng cũng đã có dấu hiệu cải thiện – nó bắt đầu ăn gì đó.
Bác sĩ nói chỉ cần ăn được là tốt rồi.
Trái tim lơ lửng của Lý Trình Tú cuối cùng cũng rơi xuống, cậu cẩn thận viết tất cả những gì bác sĩ dặn dò vào một tờ giấy rồi mang Trà Bôi về nhà ngay trong ngày.
Khi trả tiền, tay của Lý Trình Tú có hơi mềm đi. Cậu không thể ngờ nổi thú cưng của mình gặp bệnh lại tốn tận 1.400 NDT để chữa trị, cậu chưa bao giờ thấy một căn bệnh đắt tiền như vậy.
Nhưng chỉ cần Trà Bôi nhỏ khỏe mạnh thì dù như nào đi nữa, cậu cũng chấp nhận, chẳng qua là tay cậu cứ siết chặt lại.
Trong vài ngày đầu, cậu vẫn không dám ra khỏi cửa. Cậu chỉ sợ mình vừa ra ngoài thì Trà Bôi sẽ xảy ra chuyện, nhưng tiền chỉ ra không vào, càng dùng càng ít, Lý Trình Tú hoảng sợ.
Đêm nọ, cậu hầm món súp xương ở nhà. Trà Bôi nhỏ gần đây đã có cảm giác thèm ăn, Lý Trình Tú muốn làm cho nó ăn ngon hơn một chút.
Đang hầm đồ ăn thì chuông cửa réo ầm lên.
Lý Trình Tú mở cửa ra thì thấy chàng trai trẻ họ Quý kia đang đứng ngoài. Cậu ta dò xét nhìn cậu. Người thanh niên có vẻ hơi xấu hổ, giả vờ như tùy ý mà nói: “Cái đó, lần trước, sân bóng rổ kia ấy, anh ờ. đưa tôi tới một lần nữa. “
Lý Trình Tú sửng sốt một chút, “Tôi, tôi có việc phải làm.”
“Không phải chỉ là vài phút đi đường thôi à, anh đưa tôi tới đó một chuyến đi.”
Lý Trình Tú suy nghĩ một lúc, cau mày hỏi, “Cậu không biết đường à?”
Khuôn mặt của người kia hơi thay đổi, vô thức lên giọng, “Tôi chỉ đến đó một lần  thôi, sao nhớ được?”
Lý Trình Tú bất lực, người này thực sự là mù đường, con đường kia rất dễ nhớ, chỉ cần rẽ ba khúc cua là được.
Cậu nhìn Trà Bôi nhỏ ngồi xổm trên sàn bếp đang nhìn chằm chằm vào nồi lẩu hấp, áy náy, “Ngày mai, được không? Hôm nay tôi có hơi bận.”
Người đàn ông cao hơn vai cậu, dễ dàng rướn người nhìn vào trong, nhà rất nhỏ, hầu hết mọi thứ đều rõ ràng, dĩ nhiên là sẽ thấy tất cả những gì ở trong đó.
Mùi súp xương thơm đậm đà cũng bay vào mũi cậu ta, bụng cậu vô thức kêu lên.
Cả hai đều có chút xấu hổ, người đàn ông kia lúng túng nhìn Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú lịch sự hỏi, “Ăn, cậu đã ăn cơm chưa?Nếu không thì..”
Lý Trình Tú chính là có ý lịch sự, nhưng không ngờ chàng trai trẻ này lại khong thèm khách khí, nói “Được” một cái rồi bước vào trực tiếp.
Lý Trình Tú ngây người nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu ta.
Hàng xóm chăm sóc lẫn nhau cũng là một chuyện tốt,  Lý Trình Tú đóng cửa lại, mời hắn ngồi xuống.
—–
Má rùi mẹ này là ai đâyyyyy????
Liệu có ai để ý Trình Tú đã đổi nhà trong cùng một tập chương mị đăng lên không nè:)) Chương trước vừa về chung một nhà với Sóc, chương sau đã rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.