Nương Nương Khang

Chương 60:




Thiệu Quần liền hỏi người kia có thể cho hắn bức ảnh này hay không.
Bức ảnh được chụp khi người họ hàng kia kết hôn. Vào thời điểm đó cả làng đều được mời, bên trong cũng không có người nào trong nhà, bà liền đưa nó cho hắn ta.
Thiệu Quần cực kỳ cẩn thận cất bức ảnh vào trong túi.
Người phụ nữ lớn tuổi tò mò: “Hai người có phải là bạn học của đứa trẻ đó không? Nó không phải đang làm việc ở miền Nam à? Hai người chạy đến đây tìm người thân nó làm gì?”
Thiệu Quần không nói, hắn không biết phải giải thích như thế nào với bà già nhiệt tình này. Hắn đã đánh mất người này thì bây giờ dĩ nhiên là phải tìm về rồi.
Người phụ nữ lớn tuổi thấy hắn không nói cũng không hỏi tiếp, thở dài nói: “Đây là một đứa bé ngoan, những năm nay nó có gặp rắc rối gì không? Năm ngoái nó còn trả tiền định kỳ theo tháng, sau đó đột nhiên trả hết sạch, chắc là phát tài rồi phải không?”
Thiệu Quần cứng nhắc gật đầu.
“Đêm đó lúc mẹ nó gặp nạn tôi cũng đã đến giúp đỡ. Ngôi nhà cũ của nó cách đây không xa. Lúc đó, nhà nào đang ngủ cũng bị nó khóc lóc gọi dậy xin hỗ trợ, nửa làng đều tỉnh dậy. Mà ngày đó cũng thật kỳ lạ, đứa trẻ kia đến 12 giờ đêm mới về, cũng không biết tại sao hôm ấy nó lại về muộn như vậy. Nếu nó về sớm thì đã kịp đưa mẹ mình đến bệnh viện rồi, có lẽ còn cứu được. Mẹ nó ngày nào cũng uống rượu. Không biết sao lại có người mẹ như vậy luôn, uống lắm quá nên tự biến mình thành kẻ bại liệt. Sau khi mẹ nó nhập viện thì nó cũng bỏ học luôn. “
Sắc mặt của Lý Văn Tốn thay đổi, dường như hắn đã nhớ lại trò đùa dai hồi nhỏ của mình.
“Đứa trẻ đó là rất ngoan, nghe nói hồi đi học nó hay bị bắt nạt ở trường, tai của nó cũng bị điếc luôn, haiz.”
Thiệu Quần giật mình, hắn kinh ngạc ngước nhìn bà lão: “Anh ta, tai anh ta?”
“À, cái này cậu không biết cũng không có gì lạ. Tôi cũng quên mất một bên tai của nó không nghe được đấy, dù sao thì nghe bằng một tai vẫn không dễ, khả năng nghe tệ hơn nhưng vẫn có thể nghe được. Người bình thường không dễ phát hiện được đâu.”
Thiệu Quần quay lại nhìn Lý Văn Tốn.
Lý Văn Tốn cũng sững sờ. Nhìn thấy Thiệu Quần liếc mình hắn tức giận nói. “Mày nhìn tao làm cái gì? Tao không đánh.”
Thiệu Quần cúi đầu đầy chán nản.
Hắn đã ở chung với Lý Trình Tú rất lâu, hắn ấy chưa bao giờ phát hiện Lý Trình Tú có vấn đề về thính giác. Hay phải là hắn chưa bao giờ chú ý đến Lý Trình Tú, những gì cậu cần, tâm trạng của cậu như thế nào, những chuyện này không phải là điều hắn từng cần phải xem xét.
Cẩn thận nhớ lại một chút thì thực sự cũng có một vài lần nếu hắn không hét lên thì Lý Trình Tú sẽ không trả lời.
Thiệu Quần nghĩ tới những gì Lý Trình Tú phải chịu đựng hồi còn đi học, đã nhiều năm như vậy, cũng không biết là ai đã làm chuyện này. Ngay cả trong nhóm của hắn cũng không thiếu người bắt nạt cậu.
Khuôn mặt của Lý Văn Tốn có chút lúng túng, không nhịn được nhìn cánh tay mình một chút. Mình cũng từng tát anh ta, không phải là mình làm anh ta bị điếc đấy chứ?
Thiệu Quần có hơi ngạt thở. Khó chịu, buồn bã, tội lỗi và hối tiếc tràn ngập trong lòng Thiệu Quần, hắn nhanh chóng bị nhấn chìm vào trong những cảm xúc tiêu cực này.
Chuyện Lý Trình Tú bị đánh lúc hắn còn nhỏ, hắn biết rõ. Nhưng hắn cũng biết mình không thể cho người ta biết là đồng tính, vào thời điểm đó người đồng tính bị coi là yêu ma quỷ quái, cho nên hắn mới trốn chạy.
Hắn không phải chưa từng nghĩ tới việc những người bạn của mình sẽ đối phó như thế nào với cậu để cậu im lặng, nhưng sự căng thẳng và hoảng loạn lúc đó khiến hắn chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, không để ý tới Lý Trình Tú.
Sau đó hắn ra nước ngoài, có một cuộc sống giàu có và tự do hơn, dần dần cũng quên hết mọi chuyện.
Lúc này hắn mới nhận ra mình đã gây ra bao nhiêu thiệt hại cho Lý Trình Tú. Khó trách tại sao lần đầu gặp mắt cậu lại luôn tỏ ra thù địch và cảnh giác với hắn như thế.
Hắn làm mọi cách để khiến cậu mất cảnh giác và nới lỏng phòng bị ra, nhưng hắn lại làm tổn thương cậu tiếp. Bây giờ phải làm như thế nào Lý Trình Tú mới có thể tin hắn thêm một lần nữa?
Thiệu Quần cảm thấy tay chân mình lạnh như băng, trái tim hắn hoàn toàn bị xuyên thủng, hắn vô thức sờ vào bức ảnh trong túi.
Người phụ nữ lớn tuổi kia lải nhải thêm vài lời. Chốc lát sau, con trai bà trở lại.
Con trai của bà lão gọi cho họ hàng của Lý Trình Tú, gọi xong thì ném điện thoại ra đưa họ đi.
Khi hai người bước ra, về cơ bản là trời đã tối đen rồi. Chẳng qua vẫn có chút ánh sáng, rất dễ nhận ra sắc mặt của cả hai đều không được tốt cho lắm.
Đi bộ qua một lối đi ghập ghềnh, con trai của bà già kia đưa họ đến một dãy các tòa nhà gần trạm xe buýt.
Cũng chỉ mất mười phút nhưng chỗ này đã cách hơi xa thành cổ rồi.
Sau khi đưa họ ra cửa xong, một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt khôn khéo bước ra mở cửa. Thiệu Quần nhớ Lý Trình Tú gọi người phụ nữ này là Dì Bốn.
Lý Văn Tốn nhét chút tiền vào cho con trai của bà lão, người đàn ông kia đẩy ra vài lần rồi mới nhận tiền.
Dì Bốn thấy hai người ăn mặc đẹp, trông cũng đẹp trai nên lịch sự cho họ vào nhà.
Ngay khi Thiệu Quần bước vào, hắn liền tránh nặng tìm nhẹ giải thích ý định của mình, cố ý biên soạn một lý do nói trước kia Lý Trình Tú từng làm việc ở chỗ hắn, bây giờ hắn có chuyện cần tìm cậu, nhờ dì Bốn giúp hắn tìm cách tìm Lý Trình Tú.
Lý Văn Tốn ở bên cạnh nói nếu bà có thể giúp đỡ thì họ sẽ rất cảm kích.
Dì Bốn nói: “Hai người tìm đúng người rồi đấy. Đứa bé đó từng nhờ con trai tôi làm mộ cho mẹ nó mà. Bây giờ có lẽ vẫn có thể tìm ra chỗ đấy đó. Chỗ đó có rất nhiều ngôi mộ hoang nhưng vẫn có người quản lý, hình như Trình Tú hàng năm đều gửi tiền cho người đó để chăm sóc ngôi mộ của mẹ nó.”
Thiệu Quần vội hỏi: “Bác có thể liên lạc với đó không?”
“Có thể, có thể. Nơi đó cách chỗ này của chúng ta hơi xa, ngồi xe cũng phải mất hơn ba giờ đi xe. Hôm nay chỗ đó nghỉ, ngày mai được không?”
Trong lòng Thiệu Quần dấy lên ngọn lửa hy vọng.
Nếu Lý Trình Tú gửi tiền cho người khác, hắn sẽ có thể đoán được vị trí gần đúng của cậu, đến lúc đó cho dù phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực cũng phải đem người về.
Nhìn điệu bộ mơ mơ màng màng của Thiệu Quần, Lý Văn Tốn cũng không trông cậy gì vào hắn nữa, hắn nói chuyện với cô Bốn, để lại tiền cho bà và xin thông tin liên lạc của dì Bốn.
Dì Bốn tươi cười rạng rỡ, liên tục nói ngày mai bà sẽ yêu cầu con trai đến tìm người đó hỏi thăm cho.
Trước khi rời đi, dì Bốn hỏi họ: “Trước kia đứa bé đó làm việc ở chỗ của cậu hẳn là rất ổn, bây giờ nó phát tài rồi phải không? Không thì sao có thể trả hết nợ ngay lập tức như vậy.”
Thiệu Quần cứng ngắc gật đầu, không nói nên lời.
Dì Bốn thở dài: “Đứa bé này giỏi lắm, cho dù không học hết cấp hai mà vẫn có thể lấy được chứng chỉ kế toán. Cậu không biết lúc đó nó khó khăn thế nào đâu. Nó có thành tích tốt mà, trường muốn cho nó đi học trên cao, lãnh đạo còn về đây khuyên nó tiếp tục học nữa. Tôi cũng khuyên nó tiếp tục học nhưng mà nó không chịu. Nó nói mình vừa phải chăm sóc mẹ, hơn nữa sau đó nó có nói với một mình tôi là nó không thể tiếp tục học nữa, các bạn cùng lớp đều coi thường nó. Lúc đó tôi rất không thoải mái nhưng lại không thể giúp nó nhiều. Bây giờ biết nó sống tốt, tôi thật sự nhẹ lòng.”
Sau khi Thiệu Quần và Lý Văn Tốn ra khỏi nhà dì Bốn, họ lững thững đi trên đường, không nói một lời nào.
Ánh trăng trên bầu trời có hơi xám xịt và u tối, khiến cho màn đêm trông hơi ảm đạm.
Hai người đi cạnh nhau đến đầu làng, người lái xe đang đợi họ ở bên ngoài.
Lý Văn Tốn đột nhiên không được tự nhiên nói: “Tôi không ngờ anh ta khi còn nhỏ lại khó khăn như vậy.”
Thiệu Quần hít một hơi thật sâu, lúc đi ra hô hấp cực kỳ run rẩy, hắn sợ hãi đến nỗi tim sắp cũng rớt ra ngoài tới nơi.
Hắn ước mình có thể trở lại năm 11, 12 tuổi, cho mình của năm đó hai cái bạt tai.
Thiệu Quần hiếm khi hối hận về những gì mình đã làm, nhưng chỉ có Lý Trình Tú khiến hắn hối hận vì những gì mình đã làm, hối hận đến ruột gan lộn tung phèo.
Cũng vì sự dốt nát và lêu lổng lúc đó mà hắn đi trêu chọc cậu, trêu cho đã xong lại ruồng bỏ người đó vì sự hèn nhát của mình.
Lý Trình Tú từng có thành tích rất tốt, nếu không phải vì mình thì có lẽ bây giờ cậu đã có một tương lai hoàn toàn khác. Ít nhất cậu sẽ không tự ti và sợ hãi giao tiếp với người khác như vậy.
Mình đã làm gì trong nhiều năm nay vậy? Tại sao hắn rõ ràng đã lớn lên nhưng vẫn không chút tiến bộ nào, chỉ biết làm những chuyện sai trái, không chỉ làm tổn thương Lý Trình Tú mà còn hủy hoại tình cảm của chính mình.
Sau một vòng, quả báo cuối cùng đã rơi vào đầu hắn.
Nếu tìm được Lý Trình Tú hắn phải làm gì mới có thể khiến cậu trở lại bên cạnh mình? Hắn vẫn còn cơ hội sao? Nỗi sợ hãi trong trái tim của Thiệu Quần không thể phát tiết ra cũng không thể nuốt trôi. Nó đè lên ngực hắn, khiến hắn nghẹt thở.
Vài ngày sau, họ nhận được cuộc gọi từ Dì Bốn, bà nói họ đã liên lạc được với người kia.
Thiệu Quần vội hỏi Lý Trình Tú có còn liên lạc với người đàn ông đó không.
Dì Bốn nói ngày giỗ của mẹ Lý Trình Tú là vào tháng 9 thì phải. Lý Trình Tú thường gửi tiền cho người đàn ông đó trước hai hoặc ba tháng. Không có thời điểm cụ thể nhưng chưa bao giờ đứt đoạn.
Thiệu Quần cảm thấy lạnh lòng, chợt nghĩ nếu muốn mình phải đợi thêm ít nhất hai hoặc ba tháng mới nhận được tin tức, nhưng mà như vậy còn tốt hơn là không có gì.
Ngày qua ngày, cậu không còn cách nào khác ngoài chờ đợi. Chẳng qua là chờ với đầy mùi vị tội lỗi như là hình phạt dành cho hắn trong khoảng thời gian này. Những suy nghĩ cay đắng và sự hối hận vô tận đã gần như nghiền nát tinh thần của Thiệu Quần..
Kể từ khi Lý Trình Tú đi làm, cuộc sống của cậu dần trở về đúng hướng.
Thừa dịp tan tầm, cậu muốn bán điện thoại di động cho Tiểu Quý.
Đáng tiếc là khi cậu hỏi giá cậu sợ hết hồn, người ta chỉ chịu chi 800.
2trieuVND
Lý Trình Tú biết người ta đang ép giá mình. Cậu lại không thể mặc cả với người khác, vì vậy cậu đi hỏi thêm mấy nhà khác, cơ bản đều là giá này.
Mọi người nói điện thoại di động này là kiểu mới, nhưng mà có mới hơn nữa thì nó cũng là hàng cũ, chưa kể bảo dưỡng quá tệ, phía trên đều là các vết trầy xước, không thể bán được giá cao đâu.
Lý Trình Tú nhìn nó, quả thực là rất nhiều vết xước, vật nhỏ này trông cũng không giống các kiểu loại được người ta ưa chuộng.
Chán nản về nhà, Lý Trình Tú nói với Tiểu Quý.
Tiểu Quý trừng mắt: “Cái gì? Chỉ 800? Chuyện này quá vô lý!”
Lý Trình Tú cũng rất bất lực: “Họ chỉ ra giá như vậy thôi.” Tiểu Quý nghiến răng: “800 thì 800. Anh hỏi họ một chút xem họ có muốn mua máy tính không?”
Lý Trình Tú nhìn một cái, Tiểu Quý đang dựa vào mua đồ online mà sống sót, sao có thể bán được?
Cậu nhớ vài ngày trước, có một công ty dỡ hàng thiếu người. Cậu thấy vóc dáng của Tiểu Quý rất tốt lại còn rảnh rỗi mỗi ngày vì vậy liền nói cho cậu ta biết.
Tiểu Quý hỏi một ngày họ có thể trả cho cậu ta bao nhiêu.
Lý Trình Tú nghĩ một lát: “Năm, sáu chục gì đó.”
Tiểu Quý cho là mình đã nghe nhầm, cậu ta hỏi lại: “Bao nhiêu cơ?”
“Năm, sáu chục.”
Tiểu Quý lộ ra một biểu tình không thể tin nổi rên rỉ: “Có bệnh không thế? Tôi không đi đâu.”
Lý Trình Tú hơi nhíu mày: “Nhưng cậu không thể tiếp tục bán những thứ này.”
Khuôn mặt của Tiểu Quý tối lại, thiếu kiên nhẫn nói: “Đừng lo lắng cho tôi. Tôi sẽ tự mình nghĩ biện pháp.”
Lý Trình Tú nhìn cậu ta như thế cũng biết hắn ra đời chưa sâu, mấy chuyện vụn vặt như củi gạo dầu muối hẳn là chưa bao giờ phải bận tâm. Trong lòng cậu thầm nghĩ người như này chắc chắn sẽ về nhà sớm thôi. Như vậy cũng tốt.
Tiểu Quý ngồi trên ghế sofa, cũng không biết đang hờn dỗi với ai, cúi đầu nhìn xuống cái đồng hồ của mình, sờ thật lâu. Có vẻ như hắn đang do dự.
Sau khi chần chờ hồi lâu, cậu ta quay lại, làm bộ đáng thương nói với Lý Trình Tú: “Tôi đói, chờ anh cả ngày rồi.”
Lý Trình Tú bất đắc dĩ: “Chờ một lát, sớm thôi, sẽ xong.”
Tiểu Quý ôm Trà Bôi nhỏ tới, lẩm bẩm: “Anh có thể về sớm hơn không? Anh mà về muộn như vậy nữa tôi sẽ đói đến hỏng đầu, trực tiếp lấy Trà Bôi ra ăn đấy.”
Lý Trình Tú mỉm cười: “Có đồ trong tủ lạnh, lấy ra mà làm.”
“Không ngon như anh làm.”
Lý Trình Tú mỉm cười lắc đầu một cái. Trong lúc cậu đang nấu ăn, Tiểu Quý ôm Trà Bôi đi xung quanh cậu.
Lý Trình Tú đôi khi có ảo tưởng rằng mình đang thực sự nuôi hai con chó.
Sau vài ngày nữa, Tiểu Quý thực sự đã bán cả máy tính luôn. Lý Trình Tú nhìn ngôi nhà trống rỗng của hắn, không biết hắn có thể bán cái gì khác nữa không.
Quả nhiên, sau khi trả tiền thuê nhà, cứng rắn nhét vào người cậu phí thực phẩm trị giá 2.000 nhân dân tệ, Tiểu Quý lúng túng hỏi cậu: “Chỗ đó vẫn cần người phải không?”
Lý Trình Tú gọi cho quản lý, nói Tiểu Quý là em trai của cậu, muốn kiếm một ít tiền tiêu vặt.
Quản lý rất dễ nói chuyện, bảo cậu cứ mang cậu ta đến đây đi, công việc cũng không yêu cầu kỹ thuật cao siêu gì, chỉ cần chuyển hàng từ kho ra là được.
Lý Trình Tú vốn cho rằng đó là một chuyện rất đơn giản, kết quả Tiểu Quý mới đến làm ngày đầu tiên đã gây ra rắc rối.
Lúc đó cậu đang sắp xếp hóa đơn trong văn phòng. Một đồng nghiệp vội vàng vào nói với cậu rằng em trai cậu đang đánh nhau với người khác, mãi không thể ngăn được, bảo cậu nhanh đến xem chút đi.
Lý Trình Tú hoảng loạn, vội vã đến nhà kho.
Còn chưa đến nhà kho đã nghe thấy tiếng “bốp bốp binh binh” từ bên trong vang ra.
Lý Trình Tú đi vào, thấy ba công nhân di chuyển hàng hóa đang ngã trên mặt đất. Khuôn mặt của Tiểu Quý đỏ ửng, cậu ta bị một số người ôm chặt lại, ngăn không cho tiếp tục nhưng vẫn khăng khăng tiếp tục muốn đánh nhau tiếp.
Lý Trình Tú gọi to: “Tiểu Quý!”
Tiểu Quý liếc cậu một cái không có phản ứng gì, mặt đỏ bừng. Nhìn qua có vẻ bị chọc tức không nhẹ.
Người giữ cậu thấy Lý Trình Tú đến không biết thế nào lại buông lỏng tay ra.
Tiểu Quý nắm lấy cổ áo người đó, ném hắn ra một bên, đi lên đá cho mấy người công nhân nằm dưới đất một cái.
Lý Trình Tú hét lên: “Đừng đánh!” Vừa nói vừa chạy vọt quá.
Tiểu Quý đang bực bội, trong mắt chỉ thấy mấy người kia, căn bản không phát hiện Lý Trình Tú đến gần mình.
Lý Trình Tú vừa đi lên định ngăn lại thì bị khuỷu tay của Tiểu Quý đập vào cằm.
Răng Lý Trình Tú cắn trúng vào lưỡi, trong miệng tràn đầy mùi máu tanh. Não cậu ù ù vài tiếng, tầm mắt tối sầm, ngã ngửa ra đằng sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.