Nương Nương Khang

Chương 65:




Lý Trình Tú tỉnh dậy, đầu đau như sắp nứt ra. Quá trình mở mắt rất khó khăn, cố gắng lắm mới mở được. Bị bao phủ trong chăn khiến cậu rất khó thở, cổ họng khô khan, đặc biệt đau.
Cậu cảm thấy quá nóng, muốn đưa tay ra khỏi chăn. Vừa di chuyển một cái, bên người như có một thứ gì đó cũng động đậy một chút.
Khuôn mặt mệt mỏi của Thiệu Quần ngay lập tức xuất hiện trong tầm nhìn mông lung của cậu.
Lý Trình Tú mở miệng, Thiệu Quần lập tức cúi xuống lo lắng nói: “Trình Tú, anh tỉnh rồi à, có khó chịu chỗ nào không? Có muốn gì không?”
Cổ họng của Lý Trình Tú quá khó chịu, cậu khàn giọng nói: “Nước …”
Thiệu Quần nhanh chóng rót cho cậu một cốc nước nóng, tự mình thử nhiệt độ rồi mới đưa tay ra sau lưng đỡ cậu dậy, đưa cốc tới bên miệng Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú cau mày, ực ực uống vài ngụm nước. Mặc dù nước ấm chảy qua cổ họng khiến cậu cảm giác cổ họng mình như đang bị nghiền nát bởi cái gì đó nhưng dù gì thì cũng khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn.
Lý Trình Tú nhìn xung quanh mới kịp phản ứng ra đây là bệnh viện. Cậu hỏi Thiệu Quần: “Điện thoại di động của tôi đâu?”
Thiệu Quần nhanh chóng rút điện thoại di động của cậu ra khỏi ngăn kéo.
Lý Trình Tú lật danh bạ điện thoại, trước mắt có hơi mờ.
Thiệu Quần nắm tay anh: “Trình Tú, đã hơn ba giờ đêm rồi, anh định gọi cho ai?”
Lý Trình Tú sững sờ, nhìn sắc trời một chút rồi nhìn điện thoại.
Cậu biết mình phải nhập viện, phải xin công ty nghỉ phép.
Thiệu Quần biết cậu vẫn chưa tỉnh táo lại nên ấn cậu xuống giường: “Anh nghỉ ngơi trước đi. Có chuyện gì chờ ngày mai tỉnh táo hơn, được chứ?”
Có lẽ lý do là vì bị ốm đến hỏng người nên Lý Trình Tú không chống cự lại sự tiếp cận của Thiệu Quần, mơ màng được hắn nhét lại vào trong chăn. Chỉ lát sau lại bị dỗ ngủ.
Sau khi Thiệu Quần đuổi Tiểu Quý đi, hắn nhìn Lý Trình Tú rồi bò lên giường cậu ngủ thiếp đi. Sau khi tỉnh lại thì mới phản ứng kịp, thằng bé đó chưa trở về.
Thiệu Quần cau mày, nghĩ cậu ta sẽ không cướp xe của mình chứ.
Hắn không sợ có người ăn cắp xe của hắn. Trên xe có GPS xác định vị trí để chống trộm, hắn chỉ cần mở một cái là có thể biết nó đang ở bất cứ đâu. Nhưng để Lý Trình Tú mặc quần áo ướt đẫm mồ hôi khiến hắn rất khó chịu.
Thiệu Quần đợi Lý Trình Tú ngủ thiếp đi, đứng dậy trở về.
Khi hắn trở lại nơi họ sống mới phát hiện  cửa nhà thằng bé kia khép hờ, đèn cũng không tắt.
Hắn đẩy cửa ra nhìn một cái, căn phòng bị xáo trộn rất nhiều. Dường như cậu ta đã đánh nhau với ai đó, chìa khóa của hắn và Lý Trình Tú bị ném trên ghế sofa.
Thiệu Quần đi qua nhặt chìa khóa, tự hỏi đây là bị cướp à, hắn có nên gọi cảnh sát không?
Lại suy nghĩ, cậu ta bị cướp thì càng tốt. Hắn chỉ ước cái đuôi suốt ngày loanh quanh sau mông Trình Tú sớm biến mất một chút.
Hắn vào nhà Lý Trình Tú, lấy hai bộ đồ ngủ và đồ dùng vệ sinh cho cậu. Trước khi rời đi còn thêm một ít thức ăn cho chó vào bát của Trà Bôi nhỏ.
Trở lại bệnh viện thì trời đã sáng, Lý Trình Tú vẫn đang ngủ ngon lành, Thiệu Quần thò tay vào giường sờ quần áo cậu.
Hắn nhẹ nhàng mở chăn ra, cởi nút áo của Lý Trình Tú, định thay quần áo cho cậu.
Khi bộ ngực trắng nõn của Lý Trình Tú bị lộ ra, Thiệu Quần cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên tăng tốc như sắp nhảy ra khỏi cổ họng hắn.
Mặc dù hắn ta không phải là **. Tuy đã thấy qua biết bao cảnh trần trụi của tuấn nam mỹ nữ, vóc dáng xinh đẹp như thế nào cũng từng nhìn qua nhưng không ai có thể khiến hắn khẩn trương như thế này.
Lúc này Lý Trình Tú thực sự không phòng bị chút nào, nhắm nghiền mắt lại bình tĩnh ngủ say, mặc hắn định đoạt.
Trong đầu Thiệu Quần không nhịn được mà nhớ về thời điểm hai người còn tốt đẹp. Hắn đã làm với cơ thể này rất nhiều chuyện hoang đường khiến người khác phải đỏ mặt tim đập mạnh. Nghĩ một chút mà cảm thấy mình như sắp bùng cháy tới nơi.
Khi hắn nâng nhẹ vai Lý Trình Tú lên để thay quần áo, Lý Trình Tú đang mê man cũng dần tỉnh táo lại.
Lý Trình Tú híp đôi mắt ướt áp nhìn hắn. Khuôn mặt đỏ ửng, miệng hơi hé mở, cơ thể mềm như bùn nhão, mái tóc khéo léo dính lên mặt, lông mi nhẹ nhàng run rẩy. Hình ảnh nhẹ nhàng như vậy lại khiến người ta phải máu thịt sôi trào lên.
Não của Thiệu Quần ù đi, khẩn trương tới nỗi chảy đầy mồ hôi, hắn tự giải thích: “Tôi… tôi chỉ… thay quần áo, chỉ… thay quần áo cho anh.”
Lý Trình Tú dường như không hiểu gì cả, nhìn một hồi rồi nhắm mắt lại.
Thiệu Quần thở phào nhẹ nhõm. Khát vọng của hắn đối với người này đã đạt đến mức khó tin. Chỉ khi ở gần cậu, hắn mới cảm thấy mình thực sự còn sống. Không may là hắn không có gan làm chuyện gì quá đáng. Lý Trình Tú còn đang rất bài xích hắn, sao hắn còn dám làm phiền cậu nữa. Nhưng nếu không thừa dịp thay quần áo mà sờ hai ba cái thì hắn quả thực không phải đàn ông.
Sau khi thay quần áo cho Lý Trình Tú, cả người hắn cũng dính đầy mồ hôi. Mặc dù hắn cả đêm không nghỉ nhưng lúc này vẫn không thể ngủ nổi. Hắn thức dậy, đi chuẩn bị thứ gì đó cho Lý Trình Tú ăn sáng.
Trưa hôm đó Lý Trình Tú mới tỉnh lại.
Y tá lấy nhiệt độ của cậu, nhiệt độ đã giảm rất nhiều, cả người cũng lên tinh thần hơn chút.
Thiệu Quần đỡ cậu lên, mở hộp cơm trưa cách điện ra, mỉm cười với cậu rồi nói: “Cháo vừa được làm bởi khách sạn, rất thơm, anh ăn đi.”
Mũi của Lý Trình Tú nghẹt lại, cậu không thể ngửi thấy nó cũng không nhìn cháo mà nhìn Thiệu Quần trước hỏi: “Còn Trà Bôi thì sao?”
Thiệu Quần xoa dịu: “Yên tâm đi, tôi đã cho nó ăn.”
“Thế còn… Tiểu Quý?”
Thiệu Quần cau mày: “Tôi không biết.”
Lý Trình Tú thở dài, mệt mỏi nói: “Tôi, còn biên lai của tôi thì sao?”
Thiệu Quần sững sờ: “Biên lai gì?”
“Nhập viện… Cho tôi. Tôi xuất viện… sẽ đưa tiền cho cậu.”
Bàn tay của Thiệu Quần đang cầm cháo bỗng cứng lại. Hắn lặng lẽ đặt bát xuống, khó chịu nhìn cậu: “Trình Tú, anh có cần phải so đo với tôi vì những chuyện này không?”
Lý Trình Tú lắc đầu: “Tôi không muốn nợ cậu.”
Mặt của Thiệu Quần đen xì, hắn giằng co một hồi lâu rồi mới cúi xuống lôi thùng rác dưới gầm giường ra, lấy một mảnh giấy nhàu nát đưa cho cậu.
Lý Trình Tú cầm cục giấy, tự hỏi không biết liệu công ty có thể thanh toán cho mình không?
Tay cậu vô lực, gần như không thể rút điện thoại di động ra gọi cho sếp. Ông chủ bên kia đang rất bận rộn. Vừa nghe cậu bị bệnh liền không ngừng than thở nhưng cũng không có cách khác, qua loa lấy lệ bảo cậu nghỉ ngơi cho khỏe rồi cúp máy.
Thiệu Quần vẫn còn bưng bát nhìn cậu.
Lý Trình Tú nhìn cháo trong tay hắn, đưa tay ra.
Trên mặt Thiệu Quần khẽ động một cái.Hắn nhanh chóng cầm chiếc bát lên, múc một muỗng rồi đưa nó lên miệng cậu.
Lý Trình Tú theo phản xạ lùi lại. Nhìn thấy sự lúng túng trên khuôn mặt của Thiệu Quần, cậu cũng cúi đầu.
Thiệu Quần đưa cháo cho cậu, ôn nhu nói: “Anh có thể tự ăn được không?”
Lý Trình Tú giơ tay, cầm lấy cái bát. Cậu không biết nói gì, chỉ có thể ăn cháo trong im lặng.
Thiệu Quần không thoải mái đành huyên thuyên: “Bác sĩ nói ngày mai sẽ có thể hạ sốt. Mùa này rất dễ bị cúm. Không có gì đáng ngại… Anh ăn chậm thôi, không nóng đâu… Nóng à? Có ngon không??”
Lý Trình Tú không nói, cậu ăn một nửa thì thôi.
Cậu vừa mới đặt nó xuống thì Thiệu Quần đã nhận lấy, cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng cho cậu.
Lý Trình Tú có hơi không chịu được sự ân cần của Thiệu Quần.
Cậu lớn đến bây giờ nhưng chưa từng có ai chỉ vì lấy lòng mà ân cần như vậy, nói gì đến khi bệnh tật.
Người này lại là Thiệu Quần, cậu không biết phải đáp lại như thế nào.
Thiệu Quần đưa cho cậu một miếng đệm lưng, nhẹ nhàng cầm tay cậu: “Trình Tú, anh có cảm thấy tốt hơn không?”
Lý Trình Tú lặng lẽ rút tay ra, nhắm mắt lại.
Trong căn phòng yên tĩnh này chỉ có hai người là cậu và Thiệu Quần. Ngồi gần người này đã khiến cậu cảm thấy khó chịu huống chi là còn ở một mình. Cậu hoảng loạn tới nỗi buộc mình phải lui vào góc tường.
Cậu chỉ có thể cố gắng không nghe hoặc nhìn hắn để có thể kìm nén sự kích động sâu trong nội tâm, duy trì biểu cảm bình tĩnh.
Thiệu Quần cũng đã quen với việc bị cậu xem nhẹ. Hắn giơ tay lên, dịch chăn cho cậu, nhẹ nhàng nói: “Ngày 1 tháng 5 là ngày nghỉ, anh không cần phải suy nghĩ về công việc nữa. Cứ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ đi cùng anh.”
Lý Trình Tú lặng lẽ nhìn hắn, khàn giọng nói: “Thiệu Quần, đừng lãng phí thời gian trên người tôi.”
Thiệu Quần cảm thấy trong lòng đau xót, nhưng bề ngoài vẫn nở nụ cườ: “Tốn thời gian trên người anh sao có thể coi là lãng phí chứ.”
Lý Trình Tú trông có vẻ mệt mỏi: “Chúng ta sẽ không thể trở về quá khứ đâu, cậu hãy để tôi đi đi.”
Đôi mắt của Thiệu Quần như bị bao phủ bởi một lớp sương mù màu xám, hắn thì thầm: “Trình Tú, chúng ta không nói chuyện này nữa nhé? Tôi đã nói tôi sẽ không bao giờ từ bỏ, cũng không thể tuyệt vọng với anh. Anh không bỏ rơi được tôi đâu, Thiệu Quần tôi có ý định dây dưa với anh suốt đời. “
Trên mặt Lý Trình Tú lộ ra một biểu cảm đau khổ: “Thiệu Quần, cậu có tất cả mọi thứ. Còn tôi, không có gì… không có gì, cậu hãy để tôi đi.”
Hốc mắt Thiệu Quần chua xót, tầm mắt mơ hồ trong chốc lát. Hắn nghiến răng nói: “Trình Tú, anh nói như vậy là không công bằng, tôi có thể cho anh mọi thứ, nhưng anh không cần. Tôi không có anh, tôi mới là kẻ không có gì.”
Lý Trình Tú nhắm mắt lại, trong mắt tràn đầy vẻ buồn bã.
Thiệu Quần mỉm cười cay đắng: “Trình Tú, nếu anh đã nói vậy thì chúng ta hãy nói chút đi. Tôi muốn nói chuyện với anh rất nhiều, nhưng anh vừa thấy tôi đã chán ghét, hay là bây giờ chúng ta nói chuyện đi, được không?”
Hắn nghĩ đây có thể là một cơ hội tốt. Tất cả mọi người đều nói những người bị bệnh thường dễ mềm lòng, dễ dựa dẫm vào người khác hơn. Nếu lúc này hắn chịu cố gắng, không chừng Lý Trình Tú sẽ nói “được” chăng.
Thiệu Quần giữ chặt tay cậu, không cho cậu rút lại, dùng ánh mắt âu yếm nhìn cậu.
“Trình Tú, cho đến bây giờ, tôi nói gì anh cũng không muốn tin, nhưng có mấy lời tôi nhất định phải nói, anh có biết tôi đã tìm thấy anh như thế nào không?”
Lý Trình Tú nhìn hắn.
Thiệu Quần nói: “Tôi đã đến quê của anh.”
Lý Trình Tú run rẩy, ngây người nhìn hắn.
Thiệu Quần trầm giọng nói: “Tôi đã đến quê hương của anh. Tôi đã thấy bà Trương, hàng xóm của anh, còn cả dì Bốn của anh nữa.”
Biểu cảm của Lý Trình Tú có chút xúc động: “Bà ấy, họ, khỏe không?”
Thiệu Quần trấn an sờ tay cậu, “Tất cả đều ổn. Sau khi tôi tìm thấy dì Bốn của anh, tôi đã liên lạc với người trông mộ cho mẹ anh. Khi anh gửi tiền cho hắn, tôi truy tìm ngân hàng gần đây… Trình Tú, sau khi anh rời đi ngày nào tôi cũng cố gắng tìm anh. Anh có biết tôi lo lắng thế nào không? Tôi… tôi chỉ bảo anh chuyển ra ngoài thôi, nào ngờ anh lại biến mất không một dấu vết. Anh thực sự rất tàn nhẫn. “
Thiệu Quần nở một nụ cười cay đắng. Quá trình tìm kiếm cậu có lẽ là khoảng thời gian ảm đạm và u tối nhất cuộc đời hắn. Cho tới bây giờ chỉ cần nhớ lại cảm giác đau đớn và thống khổ vì nhớ nhung nhưng không được giải thoát ấy cũng khiến cả người hắn phát lạnh.
Đời này hắn không dám trải qua lần thứ hai.
Lý Trình Tú hít một hơi thật sâu, dường như cậu đã bị cuốn sâu vào vòng xoáy ký ức.
Thiệu Quần nói tiếp: “Họ đã kể cho tôi rất nhiều về thời thơ ấu của anh. Tôi khi còn nhỏ rất khốn nạn, nếu không phải tại tôi, anh sẽ không… không xui xẻo như vậy. Tôi … lúc ấy tôi không nghĩ tới chuyện đó, tôi chỉ…” Khuôn mặt của Thiệu Quần lộ rõ ​​sự đau đớn và tội lỗi.
Lý Trình Tú rùng mình.
Những ký ức thời thơ ấu của cậu hầu như không có gì tốt đẹp. Điều duy nhất đáng nhớ là quãng thời gian với Thiệu Quần. Thật không may là ngay cả những ký ức tuyệt đẹp như vậy cũng hoàn toàn bị xóa sạch bởi một loạt những chuyện phát sinh sau đó.
Bây giờ nghĩ lại, khi Thiệu Quần xuất hiện lần nữa cậu nên tránh xa không chút do dự nào mới phải. Cũng vì nhớ tới những ảo ảnh hèn mọn ngọt ngào đó mà cậu lại không nhịn được bị hắn thu hút lần nữa.
Thiệu Quần lau mặt, khàn giọng nói: “Trình Tú, người tôi có lỗi nhất trong đời này chính là anh. Tôi không chỉ khốn nạn khi còn là một đứa trẻ, trưởng thành cũng… lại làm tổn thương anh. Tất cả đều là sự thật, Thiệu Quần tôi đây chưa bao giờ yêu ai trong đời. Tôi không có kinh nghiệm, tôi không biết cách đối xử tốt với anh, tôi đã làm rất nhiều điều sai trái, tôi thực sự không có mặt mũi để gặp lại anh. Nhưng tôi dám nói, tôi… tôi… tôi thực sự yêu anh. Không ai trên thế giới này sẽ yêu anh nhiều hơn tôi. “
Lý Trình Tú cảm thấy trái tim mình bị đập mạnh, nhất thời đau đớn đến nghẹt thở.
Người đàn ông này nói yêu cậu.
Đẩy cậu xuống vực thẳm, sau đó lại chìa tay ra, nói hắn thực sự yêu cậu.
Ánh mắt của Thiệu Quần đỏ hoe, cố nén nước mắt. Hắn nắm chặt tay Lý Trình Tú như thể đó là một khúc gỗ nổi, nếu hắn buông tay thì sẽ chết đuối ngay lập tức vậy.
“Trình Tú, anh tin thì tốt, không tin cũng không sao nhưng anh không thể đuổi tôi đi. Tôi đã sớm suy nghĩ xong, tôi muốn sống với anh cả đời. Vì tôi đã chắc chắn mình sẽ sống với anh cả đời cho nên tôi không sợ phải chờ đợi. Hai năm, mười năm, hai mươi năm. Anh có thể coi tôi như trâu như chó mà sai khiến, tôi tình nguyện, miễn là tôi có thể nhìn thấy anh, tôi sẽ tự nguyện làm mọi thứ. Tôi sẽ không cho anh cơ hội được sống tốt với người khác, tới thằng nào đuổi thằng đó, tôi sẽ không để anh biến mất khỏi tầm mắt của tôi một lần nữa. Anh đi đâu tôi đi đó. Trình Tú, tôi là một người như vậy đó, anh thực sự không đuổi được tôi đi đâu. Nếu anh không đuổi tôi đi, anh hãy để tôi được chăm sóc anh. Đây là những gì tôi nợ anh, tôi xứng đáng. Anh nói anh không có gì, tôi cho anh, như vậy thì anh sẽ có tất cả mọi thứ, phải không? Hãy để tôi chăm sóc anh, anh có thể dùng tôi thoải mái nếu cần, nếu anh thấy khó chịu, tôi sẽ nhìn anh ở chỗ xa hơn … “
“Đừng nói nữa…” Đôi vai của Lý Trình Tú run rẩy rũ xuống.
Thiệu Quần nhìn biểu cảm Lý Trình Tú, dường như có dấu hiệu nới lỏng. Hắn tiếp tục: “Trình Tú, anh nghĩ một chút, thực ra anh cũng không quá bài xích với tôi như vậy. Anh cũng thích tôi, phải không? Trước kia chúng ta đã tốt biết bao. Tôi chỉ muốn như trước đây, về nhà là có thể thấy anh, sau một ngày làm việc mệt nhọc có thể ăn đồ anh nấu, rồi chúng ta sẽ đi nghỉ mát khắp nơi như những cặp vợ chồng bình thường. Tôi muốn sống với anh như thế đó, tôi muốn chúng ta có thể có một gia đình…”
“Đừng nói nữa!” Lý Trình Tú đột nhiên hét lên, lấy tay ôm đầu.
Cơn sốt cao ba mươi chín độ có lẽ đã đốt cháy thần kinh yếu ớt của cậu. Cậu dường như suy sụp trong giây lát, khàn giọng khóc lóc: “Thiệu Quần, cậu là một tên cầm thú! Cậu chỉ biết… chỉ biết lừa dối tôi… Cậu… cậu kết hôn, cậu vẫn vậy, xúc phạm tôi. Tôi… tôi không tin cậu, cậu cút ra ngoài! Thiệu Quần, cậu là một tên cầm thú!”
Thiệu Quần thậm chí còn ảo tưởng trái tim mình đang chảy máu. Hắn ôm Lý Trình Tú, nức nở nói: “Tôi là một tên cầm thú nhưng tôi thực sự thích anh. Trình Tú, nhìn tôi, nhìn tôi thật kỹ. Nếu tôi lừa dối anh, tôi cần phải làm chính mình biến thành cái dạng này sao, như vậy thì tôi được gì? Tôi muốn cái quái gì? Bây giờ tôi thậm chí còn không về nhà, tôi chỉ muốn ở bên anh, tôi sẽ không bao giờ nói dối anh nữa. Tôi chưa bao giờ yêu ai, anh phải cho phép tôi phạm sai lầm chứ… Trình Tú, anh phải cho phép tôi phạm sai lầm, tôi sai rồi, tôi thật sự con mẹ nó sai quá nhiều rồi. Anh hãy cho chúng ta một cơ hội trở về đi, chúng ta phải quay lại với nhau, chỉ cần quay lại với nhau, ông đây có thể bổ trái tim này ra cho anh. Miễn là anh gật đầu, miễn là anh cho tôi một cơ hội khác, được không? Chỉ cần cho tôi một cơ hội khác thôi. “
Lý Trình Tú không biết lấy sức mạnh từ đâu ra đẩy hắn, nhanh chóng rúc vào trong chăn, lấy chăn che đầu, cơ thể run lên dữ dội.
Trong lồng Thiệu Quần trống rỗng, trái tim hắn cũng trống rỗng. Hắn hung hăng lau mặt, nhìn người đang co rúm trong chăn, trên mặt đều là thống khổ.
Ai có thể chỉ cho hắn một con đường không, hắn nên làm gì?
Người này đã bịt kín trái tim mình, cho dù hắn ở bên ngoài vừa khóc vừa kêu, không ngừng dậm chân, cậu cũng không chừa cho hắn một chút khe hở.
Hắn không nhịn được nghĩ tới cuộc sống mà Lý Trình Tú gọi dạ bảo vâng với hắn, đó dường như là một giấc mơ vậy.
Hắn đã từng sở hữu tất cả của người đàn ông này… Bây giờ cho dù hắn có móc tim ra, người ta cũng không thèm nhìn một cái. Đời người con mẹ nó như một đống c*t. Hắn cũng không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu, liệu có một ngày nào đó hắn sẽ bị bức điên lên rồi làm chuyện gì đó khiến Lý Trình Tú căm hận mãi mãi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.