Editor: Sunn & Mứt Chanh
Thời tiết đúng là càng ngày càng lạnh, từ từ xuất hiện cai1se lạnh cuối thu. Đã tới gần đầu mùa đông, những ngọn cây khô héo, ánh bình minh phía chân trời cũng ảm đạm, tựa như hai má đỏ hây hây của người đẹp khi say rượu......
Tâm tình mấy ngày gần đây của Tô Hoài Cẩn càng ngày càng tốt, không vì cái gì cả, chỉ vì mạch ngọc bích nàng đào được bên trong hoa viên.
Mỗi khi mạch ngọc được khua chiêng gõ mõ khởi công, người khác đào mạch ngọc chỉ hơn một ngàn vạn người, bao gồm cả nhân công và hỏa lực, còn chưa kể đến vô vàn nguy hiểm đang rình rập chực chờ.
Còn Tô Hoài Cẩn thì sao?
Nàng chỉ cần lệnh cho người khiêng cái cuốc, còn đơn giản hơn trồng trọt, tùy tiện đào hai cuốc đã ra được mạch ngọc rồi.
Tô Hoài Cẩn đã đánh giá qua, mạch ngọc này chỉ có thể tạo ra mấy khối ngọc bích bình thường thì cũng đã đủ đối chọi với cả một đất nước, chứ đừng nói là với một thành nho nhỏ như thế này, chỉ tính riêng ở kinh thành ho khan một tiếng cũng đủ chấn động. Có thể nói, nàng đang trên đường tiến đến vị trí phú bà trong tương lai rồi
Nếu như mạch ngọc này sản xuất một ít ngọc với tỉ lệ tốt, vậy......
Tô Hoài Cẩn lập tức cười cười, đừng nhìn nàng đời trước là thiên kim Thừa tướng, Hoàng Quý Phi chỉ huy lục cung, thế nhưng nhiều tiền bạc như vậy, Tô Hoài Cẩn thật đúng là chưa được trải nghiệm qua.
Tâm tình của Tô Hoài Cẩn rất tốt, bởi vì thời tiết có chút lạnh nên đành ngồi ở trong phòng uống trà, còn gọi Lục Y mang mấy thứ điểm tâm ăn sáng đến.
Nghe thấy âm thanh Lục Y chạy đến, hận không thể chạy nhanh hơn con thỏ, ngay sau đó chính là "loảng xoảng!" một tiếng, dường như là lấy đầu tông cửa trực tiếp vọt vào.
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ lắc đầu, sợ tới mức điểm tâm trên tay nàng thiếu chút nữa ném đi.
Hành động của Lục Y nếu là ở kinh thành phủ Thừa tướng, bị người khác nhìn thấy nhất định phải ăn roi nhưng Tô Hoài Cẩn cũng không để ý, cũng không phải lười quản mà là hoàn toán "dung túng" nàng ấy.
Lục Y từ đời trước đã đi theo bà già Tô Hoài Cẩn này, mãi cho đến khi Tô Hoài Cẩn đốt cung Du Cẩn, Lục Y đều trung thành và tận tâm, tuy rằng ngày thường có chút lỗ mãng nhưng tuyệt đối không hai lòng.
Người như vậy, Tô Hoài Cẩn tất nhiên phải "dung túng" một ít.
Lục Y chạy vào, thở hổn hển, dồn dập vỗ vỗ ngực của mình rồi lau một mồ hôi, vẻ mặt khiếp sợ nói: "Tiểu thư! Tiểu thư!"
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ nói: "Lại chuyện gì?"
Lục Y hưng phấn nói: "Ngọc! Ngọc! Mạch ngọc á! Đào ra một khối thật lớn, tỉ lệ cực phẩm! Thợ đào ngọc vừa rồi đã nhìn qua, tiểu thư! Chúng ta phát tài rồi!"
Tô Hoài Cẩn cười cười, này tựa như cũng đã đoán trước được sự tình, bởi vì nàng vừa rồi uống trà ăn điểm tâm, không cẩn thận đã suy nghĩ một chút.
Quả nhiên, nghe "Đinh ——" một tiếng.
【 hệ thống: May mắn cấp tám, có hiệu lực 】
Gần đây may mắn liên tiếp có hiệu lực, không biết có phải thêm chỉ số quá cao hay không, quả thực chính là "cầu được ước thấy".
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Đi nhà kho lấy ít bạc ban thưởng cho nhóm thợ đào ngọc, cả thợ chế tác ngọc nữa."
"Dạ được!"
Lục Y lập tức nghe lời, cầm thẻ bài của Tô Hoài Cẩn, chạy nhanh một đường đi phục mệnh.
Tô Hoài Cẩn thấy Lục Y đi rồi, lúc này mới yên tĩnh bắt đầu uống trà, mới đổ một ly trà nhỏ, bưng lên thổi nguội rồi mới đưa đến bên môi.
Ấy vậy mà lại nghe tiếng bước chân kích động như đi tiến quân, sau đó "ầm!" một tiếng, Lục Y đã quay trở lại.
Tô Hoài Cẩn thiếu chút nữa đã sặc, nhanh chóng đặt lại ly trà lên trên bàn trà, bất đắc dĩ nói: "Lục Y, lại thế nào? Em cứ chạy như vậy, không cẩn thận lại ngã bây giờ."
Lục Y vội vàng chân thành xua tay: "Không đáng ngại không đáng ngại, không ngã không ngã được đâu ạ!"
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ trợn mắt, nói: "Cẩn thận chính em bị ngã, lại ngã hỏng khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, sau này làm sao có thể gả vào nhà tốt được?"
Nàng vừa nói như vậy Lục Y ngay lập tức ngượng ngùng, hai má đỏ bừng, nàng ấy còn nhỏ hơn Tô Hoài Cẩn một chút, thoạt nhìn nghịch ngợm đáng yêu.
Lục Y xấu hổ đến không chịu nỗi: "Tiểu thư, người đừng nói bậy, Lục Y chính là muốn hầu hạ tiểu thư cả đời!"
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Ta tin em chắc? Nhìn em cười, khóe miệng đã kéo đến tận mang tai rồi kià miệng lưỡi lươn lẹo."
Lục Y một mặt ngượng ngùng cười, một mặt lại vẫn biện giải: "Không có không có, Lục Y làm sao dám nói dối tiểu thư, nói đều là những câu......"
Nói tới đây, Lục Y đột nhiên "ối!" một tiếng, Tô Hoài Cẩn đã thấy nhiều không trách, thoạt nhìn Lục Y đã quên mình có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Quả nhiên nghe Lục Y nói: "Tiểu thư! Vương gia tới! Đang ở sảnh ngồi chờ!"
Tô Hoài Cẩn vừa nghe xong, trách không được mới vừa rồi mí mắt bản thân giật kinh hoàng, thì ra là Tiết Trường Du lại tới nữa.
Từ ngày ấy Tô Hoài Cẩn đi cửa hàng cùng với Thủy Tu Bạch, Tiết Trường Du cảm giác tình cảnh chính mình cực kỳ gấp gáp, bởi vậy thường xuyên bớt thời giờ chạy sang bên này, chạy càng thêm cần cù.
Dáng vẻ kia thật giống như bắt đầu làm việc đưa tin, Tô Hoài Cẩn nên cho hắn tiền công mới đúng.
Tô Hoài Cẩn có chút bất đắc dĩ, sửa sang lại váy áo mới nói: "Đi đi, đi nhìn Vương gia một cái."
Tiết Trường Du ở giữa sảnh ngồi chờ, Tô Thần với Tô Ngọ tiếp khách, cùng Tiết Trường Du nói chuyện phiếm.
Tiết Trường Du hỏi thăm một ít sự tình mấy ngày gần đây của Tô Hoài Cẩn, đơn giản là thích ăn cái gì, gặp hay làm cái gì linh tinh.
Nhìn thấy khung cảnh này, Tô Hoài Cẩn liền từ trong đường vòng ra tới, Tiết Trường Du nhìn thấy nàng, lập tức đứng lên, cười nói: "Cẩn Nhi."
Tô Hoài Cẩn đi tới, cực kỳ quy củ hành lễ, nói: "Bái kiến Vương gia."
Nàng vừa hành lễ, liền nghe "Đinh ——" một tiếng, hệ thống lại bắt đầu quấy phá.
Đúng rồi, quấy phá!
Vì sao nói là quấy phá?
Bởi vì hệ thống mị lực thêm vào, lại bắt đầu ngớ ngẩn......
【 hệ thống: Mị lực cấp hai, có hiệu lực 】
Tô Hoài Cẩn đang hành lễ, thiếu chút nữa lập tức ngã xuống đất, gần đây hệ thống không phải thấu đáo rồi sao? Tại sao hệ thống lại ngu ngốc đến vậy?
Tô Hoài Cẩn hoài nghi ngẩng đầu lên liền thấy đường đường là Yến Vương Tiết Trường Du, đang dùng một loại ánh mắt si mê nhìn chính mình, ánh mắt kia tràn đầy thâm tình, phong thái như nước màu thu, tràn đầy sức sống, thâm tình cưng chiều, tựa như......
Muốn nhấn chìm Tô Hoài Cẩn ở bên trong đó......
Tô Hoài Cẩn không ngờ tới mà run rẩy, cười gượng một tiếng: "Vương gia, mời ngồi."
Lúc này Tiết Trường Du mới phản ứng lại, vội vàng thu hồi ánh mắt, ho khan một tiếng, cười nói: "Đúng rồi, Cẩn Nhi cũng ngồi đi."
Hai bên ngồi xuống, Tô Hoài Cẩn cúi đầu, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ phải tăng giá trị mị lực lên nữa hay sao?Như vậy mới có thể hoàn thành mọi việc chứ nhỉ? Nếu chỉ số quá thấp, sợ là hệ thống sẽ bị dùng sai nữa ấy chứ?
Tô Hoài Cẩn nghĩ như vậy liền cảm thấy trong lòng có chút ảo não, đột nhiên rất hối hận vì thêm ở năm cấp vào may mắn, tuy rằng may mắn xác thật rất quan trọng, mang đến một mạch ngọc bất khả chiến bại.
Chỉ là......
Nếu mị lực luôn hoạt động như thế này, Tô Hoài Cẩn cũng chịu không nổi, bởi vì ánh mắt Tứ hoàng tử thật sự qúa đáng sợ.
Hai người nói được một lát, Tô Hoài Cẩn liền lấy cớ chính mình mệt mỏi, Tiết Trường Du cực kỳ quan tâm, vì thế Tô Hoài Cẩn cho Tô Thần cùng Tô Ngọ tiễn khách, chính mình vào nội đường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Ánh mắt Tiết Trường Du chậm rãi thâm tình, diện mạo lại tuấn mỹ vô trù, cũng không phải Tô Hoài Cẩn tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Nếu luận về tư sắc, chỉ sợ không có nam tử nào có thể so sánh với Tiết Trường Du.
Tô Hoài Cẩn cảm giác chính mình có thể chỉ là một tục nhân, bởi vậy mới bị ánh mắt Tiết Trường Du thâm tình chân thành nhìn chằm chằm, trong lòng mới có thể đột nhiên rung động.
Tô Hoài Cẩn nghĩ thầm, không thể trêu vào, còn trốn không nổi sao?
Tô Hoài Cẩn một mặt cho rằng Tiết Trường Du đi rồi, dù sao nàng cũng đã tiễn khách, kết quả một lát sau, Lục Y liền cười tủm tỉm nói: "Tiểu thư, Vương gia tự mình làm canh gà, nói là cho tiểu thư bồi bổ thân mình, tiểu thư mau uống đi cho nóng!"
Tô Hoài Cẩn có chút phát ngốc: "Canh gà?"
Lục Y chân thành gật đầu, nói: "Đúng vậy ạ! Thơm lắm!"
Tô Hoài Cẩn càng là kinh ngạc nói: "Làm ở đâu?"
Lục Y nghĩ nghĩ, chỉ chỉ bên ngoài mới nói: "Sau...... Sau bếp ạ, tiểu thư, làm sao vậy?"
Tô Hoài Cẩn hít sâu một hơi, nói: "Vương gia chưa đi à?"
Lục Y lại nghĩ nghĩ mới nói: "À, hình như là nói là muốn mượn bếp trong nhà, làm canh gà xong liền đi."
Tô Hoài Cẩn nghe xong, tên điên này, Tứ hoàng tử còn bắt đầu tỏ vẻ đáng thương làm canh gà rồi mới đi? Chính mình về tình về lý, có thể không biết xấu hổ cứ như vậy tống cổ hắn đi sao? Còn không cung kính thỉnh hắn lưu lại dùng cơm trưa?
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ, nghĩ thầm "thủ đoạn" của Yến Vương quả nhiên là không bình thường......
Tô Hoài Cẩn đi vào thính đường dùng cơm, quả nhiên nghe thấy được một hương thơm của canh gà, đặc biệt tươi ngon, lộ ra mùi ngọt ngào.
Tứ hoàng tử Tiết Trường Du quả nhiên là chưa hề đi, đứng ở thính đường, tự mình đặt chén cơm ên bàn, cười nói: "Cẩn Nhi đến rồi sao?"
Tô Hoài Cẩn vội vàng hành lễ: "Làm phiền Vương gia, thật là khiến cho Hoài Cẩn xấu hổ."
Tiết Trường Du cười cực kỳ hòa nhã: "Có cái gì mà xấu hổ hay không xấu hổ? Cẩn Nhi thay ta chắn một đao, đây là việc ta hẳn nên làm."
Hắn nói xong lại cực kỳ hòa nhã: "Mau tới dùng cơm trưa đi, ta đi về trước, ngày khác lại đến quấy rầy."
Tô Hoài Cẩn thấy hắn cười đến vẻ mặt "dối trá", đành phải căng da đầu nói: "Vương gia vất vả như thế, không bằng lưu lại dùng cơm rau dưa ạ."
Tiết Trường Du chờ chính là câu này, lập tức ánh mắt sáng lên, Tô Hoài Cẩn phải hoài nghi rằng chính mình nhìn thấy trên đỉnh đầu Tứ hoàng tử mọc ra lỗ tai vẫy vẫy......
Tuy Tiết Trường Du cực kỳ vui mừng, nhưng vẫn cứ trưng dáng vẻ Vương gia, lệnh chính mình thoạt nhìn nho nhã lễ độ, không mất phong độ, cười nói: "Thật là phiền toái Cẩn Nhi, nhưng gia chủ đã cho mời, ta đây làm khách, sao dám cự tuyệt đây?"
Trong lòng Tô Hoài Cẩn suy nghĩ, đáp ứng lưu lại dùng cơm trưa, đây mới là đứng đắn dõng dạc này.
Tô Hoài Cẩn cười gượng, mời Tiết Trường Du ngồi trước, đúng lúc này Tô Thần Tô Ngọ đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt kinh hoảng, nhìn thoáng qua Tứ hoàng tử Tiết Trường Du, lại nhìn thoáng qua Tô Hoài Cẩn, tựa hồ có chút hoang mang khó nói.
Tô Hoài Cẩn nhăn nhăn mày, nói: "Có việc gấp gì sao?"
Tô Thần cùng Tô Ngọ xô đẩy nhau một chút, cuối cùng vẫn là Tô Thần ấp úng nói: "Kia...... Cái kia...... Tô phu nhân từ kinh thành tới đây ạ."
Tô Ngọ bổ sung nói: "Đã tới cửa rồi ạ."
Tô Thần lại bổ sung: "Nhị, nhị tiểu thư cũng đi theo cùng nhau tới rồi ạ."
Tô Hoài Cẩn vừa nghe thấy lập tức đã hiểu, Tô Thần cùng Tô Ngọ hai người xô xô đẩy đẩy ấp úng, nói vậy cũng là nghe nói qua lời đồn đãi trên phố phường về tướng phủ nhị tiểu thư Tô Cẩm Nhi cùng Tứ hoàng tử Tiết Trường Du, cho nên ngại mặt mũi Tô Hoài Cẩn, không dám nói, nhưng lại không dám không nói, dù sao đoàn người Tô phu nhân đã tới cửa.
Không hề có dấu hiệu, một chút tin tức cũng không có, Tô phu nhân thế nhưng ngàn dặm xa xôi từ kinh thành chạy tới vùng đất hoang vu này?
Trong lòng Tô Hoài Cẩn hiểu rõ, còn có thể vì cái gì? Chẳng lẽ là vì muốn lấy lại công đạo cho Mã quản gia hay sao?
Tất nhiên sẽ không, tất nhiên là vì cái mạch ngọc bất khả chiến bại, nói vậy tin tức đã truyền tới kinh thành rồi.
Đâu chỉ là truyền tới kinh thành, có thể nói là chấn động một thời!
Tô Thần Tô Ngọ nói xong, sắc mặt Tiết Trường Du trầm xuống, không nghĩ Tô Cẩm Nhi lại theo tới, đời trước chính là bởi vì Tô Cẩm Nhi mới có nhiều hiểu lầm như vậy, đời này Tiết Trường Du cũng không muốn cho Cẩn Nhi bất cứ hiểu lầm gì, bởi vậy sắc mặt có chút khó coi.Sau đó đã nghe được liên tiếp tiếng cười, ngay sau đó là "Nữ nhi à! Nữ nhi ơi! Ôi! Xem nương tới thăm con này!"
Tiếng cười tới gần, quả nhiên đã thấy Tô phu nhân một đường đi vào nhà ăn, thấy được Tô Hoài Cẩn, cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt đều xô ra tới, mặt đầy vẻ lấy lòng: "Ôi, con gái của vi nương! Vi nương nhớ muốn chết! Con gái ngoan, tới đây nương nhìn xem, ôi, càng thêm đáng yêu! Vì nương ở kinh thành đều nghe nói con gái bị người khác hành thích, ôi chao, có phải con suốt đêm không ăn không ngủ? Ngựa chạy liền tục không ngừng nghỉ, sợ con gặp phải vấn đề gì bất trắcCon gái ngoan, con không có việc gì chứ?"
Tô Hoài Cẩn thấy Tô phu nhân quan tâm mình khác thường như vậy, trong miệng lại là ngôn từ nhão dính dính, lập tức càng tin tưởng, Tô phu nhân khẳng định là nghe thấy mùi mạch ngọc nên mới tới đây.
Tô Cẩm Nhi theo ở phía sau, từ bên ngoài tiến vào, ả ta không để ai vào trong mắt, liếc mắt một cái đã hấy được Tứ hoàng tử Tiết Trường Du ngồi ở bên cạnh bàn, lập tức ánh mắt còn tình ý hơn so với Tô phu nhân.
Vẻ mặt ái mộ khó có thể hòa tan được.
Thời điểm Tô Hoài Cẩn rời kinh thành, Tô Cẩm Nhi còn chưa kịp hồi phục, hôm nay vừa thấy đã nhìn ra được vết thương được bảo dưỡng khá tốt, thế nhưng trên trán vẫn còn mơ hồ có chút sẹo, bị tóc mờ mờ ảo ảo che đi, nếu không để ý thì không thể nhìn thấy được.
Tô Cẩm Nhi chầm chậm đi vào, bước chân như hoa, ánh mắt như nước, muốn nói chuyện với Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du sao có thể không nhìn ra?
Hiện giờ thật vất vả mặt dày mày dạn mới được ở chung với Cẩn Nhi, có chút chuyển biến tốt đẹp nho nhỏ nên hắn không muốn làm cho Tô Hoài Cẩn hiểu lầm thêm gì.
Tiết Trường Du lập tức đứng thẳng lên, nói với Tô Hoài Cẩn: "Ta còn có chút công vụ phải giải quyết, nên không tiện làm phiền."
Tô Hoài Cẩn gật gật đầu, cung kính nói: "Cung tiễn Vương gia."
Tiết Trường Du cũng không lập tức rời đi, lại dịu dàng dặn dò: "Thân thể nàng suy yếu, gần đây thời tiết lại thay đổi càng ngày càng lạnh, này là canh gà ta đích thân hầm, ta đã gạt hết váng mỡ sang một bên, ăn sẽ không ngán, Cẩn Nhi uống nhiều một ít."
Tô Hoài Cẩn nghe Tiết Trường Du dịu dàng dặn dò, trong lòng không lý do run rẩy, liếc mắt vừa thấy Tô Cẩm Nhi đứng ở bên cạnh, nhìn Tiết Trường Du từ từ dịu dàng như vậy, đã muốn xé nát khăn tay, nghiến răng nghiến lợi, Tô Hoài Cẩn đột nhiên liền cảm thấy bình thường trở lại, cảm giác run rẩy kia cũng nhanh chóng biến mất.