Mấy ngày nay, người tới Tô phủ cầu hôn quả thực nhiều đếm không xuể, trong triều những đại thần có uy tín danh dự, Vương gia, hầu gia, có thể tới thì hầu như tất cả đều tới.
Mới đầu Tô Hoài Cẩn đau đầu không thôi, sau này chỉ cảm thấy đã chết lặng, Tô Chính thật ra vui trời vui đời, mỗi ngày đều mang danh sách đến cho Tô Hoài Cẩn xem, bảo Tô Hoài Cẩn chọn một người tốt nhất vừa ý nhất.
Tô Hoài Cẩn nhìn "danh sách" trong tay, tùy tiện lật lật, mặt trên còn có cả mấy bức họa, quan tước cao, hoặc là vớ va vớ vẩn, hoặc là trong nhà cơ thiếp thành đàn, quan tước thấp nhưng thật ra có cân xứng nhưng đã bị Tô Chính bỏ qua cả rồi.
Tô Hoài Cẩn tùy tay giở giở, một chút hứng thú cũng nhấc không nổi. Lục Y ở một bên hầu hạ, cũng cúi đầu nhìn nhìn rồi thở dài: "Haizz, theo Lục Y, quả nhiên vẫn là Tứ hoàng tử tuấn mỹ, người khác đều kém hơn, hơn nữa muốn quan chức có quan chức, muốn tước vị có tước vị."
Tô Hoài Cẩn nghe xong nhìn thoáng qua Lục Y cũng không nói lời nào.
Lục Y lại nói: "Tiểu thư, Lục Y ra bên ngoài nhìn xem, lúc này, Tứ hoàng tử phỏng chừng chắc sắp sai người đưa điểm tâm lại đây rồi."
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ vẫy tay, bảo Lục Y rời đi.
Mấy ngày nay người đạp vỡ ngạch cửa cầu hôn không ít, Tiết Trường Du tất nhiên không có khả năng thiếu cảnh giác như vậy, hắn quyết định lại cố gắng một chút, bởi vậy mỗi ngày đều sẽ mang đến cho Tô Hoài Cẩn một ít điểm tâm, mỗi ngày không trùng lặp. Lục Y đều đã quen thuộc, biết giờ nào Tứ hoàng tử sẽ đến thăm.
Nhưng Tô Hoài Cẩn không thấy Tiết Trường Du, chưa bao giờ thấy, mặc kệ hắn chạy nhiều hay ít. Tứ hoàng tử vốn luôn gắt gỏng lạnh lùng, thế nhưng một chút tính tình cũng không có, vẫn cứ mỗi ngày tới, mỗi ngày tới hận không thể sáng trưa chiều đều tới.
Không đến một khắc sau đã nghe được một tiếng "Kẽo kẹt", Lục Y quả nhiên đã quay lại, trong tay bưng hộp đồ ăn. Hộp đồ ăn hai tầng, mặt trên là điểm tâm, phía dưới là mâm đựng trái cây. Bây giờ đã bắt đầu vào thời tiết mùa đông, cũng không biết Tiết Trường Du đi nơi nào tìm đến thế nhưng còn có trái cây mới.
Lục Y đi vào nói: "Tiểu thư, mới vừa rồi lão gia trở về, tựa hồ có việc gấp tìm người."
Quả nhiên, Tô Chính nhanh chóng tới tìm Tô Hoài Cẩn.
Công chúa nước Thương Dương muốn đi từ kinh thành ra vùng ngoại ô tham quan chùa miếu lễ Phật, đồng thời du lãm một chút phong cảnh Phật Sơn, bởi vậy mong Tô Hoài Cẩn cùng đi, giảng giải một chút phong thổ địa phương.
Lục Y oán giận nói: "Thời tiết rét đậm như thế này, rét lạnh như thế, còn gọi tiểu thư đi cùng? Trên núi có cái gì để xem chứ? Tất cả đều trọc lóc hết cả rồi! Công chúa nước Thương Dương này cũng không biết nghĩ như thế nào, không phải khóc thì chính là kiếm chuyện, nếu đông lạnh hỏng tiểu thư rồi, sau này làm sao sinh con được?"
Tô Hoài Cẩn nhăn mày, nhưng nàng không nghĩ ra, hỏi với giọng hoài nghi: "Nước Thương Dương......"
Nước Thương Dương là quốc gia tôn giáo, nhưng bọn họ cũng không thờ phụng Phật giáo. Theo lý mà nói, tôn giáo là một loại thủ đoạn quản lý quốc gia, nước Thương Dương cho tới nay cũng vẫn như thế. Công chúa nước Thương Dương thân là quý tộc nước Thương Dương, sao sẽ đột nhiên nhớ tới đi lễ Phật?
Tô Hoài Cẩn cảm thấy này kỳ quái cực kỳ, hơn nữa kỳ quái đến làm người ta không thể tưởng tượng được.
Lục Y nói: "Còn có thể vì cái gì? Quả nhiên không có hảo tâm, nhất định là vì làm khó dễ tiểu thư, tiểu thư, người đừng đi."
Tô Hoài Cẩn lắc đầu rồi nói: "Không, đi vẫn là phải đi, nếu không đi, không chừng trong triều có bao nhiêu người muốn tặc lưỡi, nói ta lớn lối, Hoàng Thượng đều thỉnh không nổi ta."
Hiện giờ Tô Hoài Cẩn là người tâm phúc đương triều, Tô Hoài Cẩn có bao nhiêu hồng thì có bao nhiêu người đố kỵ nàng, tuy rằng ngoài miệng không nói, đều mang theo vẻ mặt ôn hoà nịnh bợ nhưng sau lưng vẫn có không ít người muốn ngáng chân.
Đội ngũ công chủ nước Thương Dương ba ngày sau phải xuất phát, Hoàng Thượng chuyên phái một đội ngự tiền thị vệ bảo hộ đội ngũ, sáng sớm tinh mơ đã chuẩn bị khởi hành. Bởi vì chùa miếu ở kinh thành nằm ngay vùng ngoại ô, cho nên muốn sớm khởi hành, cứ như vậy yêu cầu đi về trong một ngày mới có thể bảo đảm vào đêm trước gấp gáp trở về.
Đội ngũ đi không hề chậm, chưa đến giữa trưa đã tới chùa trên đỉnh núi rồi, xe giá công chúa phía trước đã ngừng lại, được nha hoàn bên người đỡ, từ trên xe ngựa bước xuống dưới.
Tô Hoài Cẩn dậy từ lúc sáng sớm, hiện giờ đã buồn ngủ, ở trong xe ngựa mê mang một hồi, lúc này còn chưa ngủ đủ, lệnh Lục Y đỡ, cũng từ phía sau xa giá chậm rãi đi xuống.
Hiện giờ đúng là vào đông, trên đỉnh núi gió càng thêm lớn, Tô Hoài Cẩn từ xe ngựa ra ngoài thì rùng mình, lạnh không chịu được. Nếu có khả năng, chỉ muốn trở về phòng ngủ tiếp một giấc cho đã.
Trong khi Tô Hoài Cẩn còn chưa kịp hoàn toàn tỉnh lại đã nghe được "Đinh ——" một tiếng, hệ thống vang lên.
【 hệ thống: Mị lực cấp sáu, có hiệu lực 】
Tô Hoài Cẩn lập tức thấy bất đắc dĩ, không phải trùng hợp đến vậy chứ? Đến chùa lễ Phật, còn có thể gặp được vương công quý tộc con trai cháu trai môn sinh hoặc là bà con xa thân thích sao?
Kết quả là ngay lúc tốt đẹp như thế này, chỉ nghe một giọng nói dịu dàng cười nói: "Cẩn Nhi, thật là trùng hợp?"
Trong lòng Tô Hoài Cẩn đứng khựng, quay đầu nhìn lại, thì ra không phải cái gì mà vương công quý tộc con trai cháu trai môn sinh bà con xa thân thích, mà là một tên còn càng lì lợm la liếm......
Tiết Trường Du!
Tiết Trường Du một thân bạch sam, hôm nay ăn vận lịch sự tao nhã khéo léo, tuy rằng nhìn như giản lược nhưng thực sự lỗi lạc, hơn nữa hắn cao lớn, bả vai rất vững chãi, trời sinh người biết võ, cho dù một thân thô y vải bố cũng đoan chính vô cùng.
Tiết Trường Du ăn mặc như một thanh niên tuấn tú, hôm nay là một ngày mùa đông, trên tay cầm một chiếc quạt gấp, trên lòng bàn tay nhẹ nhàng gõ, trên ngón tay cái đeo một cái nhẫn ban chỉ hồng ngọc, cười nhẹ nhàng, ánh mắt cực kỳ chiều chuộng.
Tô Hoài Cẩn không khỏi lại cảm thấy một trận run rẩy, nghĩ thầm, nhất định là do trời quá lạnh.
Tô Hoài Cẩn cười gượng một tiếng, kỳ quái chính là nàng hiện giờ nhìn thấy Tiết Trường Du đã không còn mang theo thù hận như ban đầu, bởi vì...... Hiện tại bị Tiết Trường Du lăn lộn gần như chết lặng.
Đều nói giơ tay không đánh người mang gương mặt tươi cười, huống chi gương mặt tươi cười kia hiện tại chính là Yến Vương đương quyền đương triều, Tô Hoài Cẩn càng không có đạo lý đánh cái gương mặt tươi cười này.
Công chúa nước Thương Dương không nghĩ đến ở chỗ này cũng có thể gặp được Tứ hoàng tử Tiết Trường Du, nhưng Tiết Trường Du cũng không phản ứng gì khi thấy nàng ta, cái này làm cho công chúa nước Thương Dương rất là thương tâm.
Nha hoàn bên cạnh nói: "Công chúa, sao ngài lại khóc?"
Công chúa nhỏ xoa nước mắt, lắp bắp nói: "Không, không có gì, ta chỉ là suy nghĩ...... Quả nhiên Cẩm Nhi tỷ tỷ nói đúng......"
Nha hoàn kinh ngạc nói: "Tô nhị cô nương? Tô nhị cô nương cùng công chúa nói cái gì sao?"
Công chúa nhỏ không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Tô Hoài Cẩn, tựa hồ như đang hạ cái gì đó quyết tâm lắm vậy.
Tiết Trường Du trùng hợp gặp Tô Hoài Cẩn muốn cùng tiến chùa miếu Phật, dù sao Tô Hoài Cẩn cũng chỉ là cùng đi với công chúa nhỏ lễ Phật, cho nên cũng không có cự tuyệt.
Nếu đều tới thì Tô Hoài Cẩn liền tính toán cầu một quẻ, nhìn xem chính mình đời này sẽ thế nào.
Tô Hoài Cẩn cầm quẻ, mới vừa đi ra khỏi bảo điện đã có một cái Đại hòa thượng vừa lúc đi ngang qua, thấy được Tô Hoài Cẩn, cười nói: "Tô cô nương."
Tô Hoài Cẩn cười cười, hành lễ: "Đại sự, ngài quen tiểu nữ?"
Đại hòa thượng kia cười nói: "Tô cô nương ở biên thành làm việc thiện, đã sớm truyền khắp kinh thành, bần tăng tự nhiên nhận ra được."
Đại hòa thượng lại thấy trong tay nàng có quẻ, nhìn thoáng qua, ngay sau đó cười rộ lên: "Tô cô nương tâm địa Bồ Tát, quả nhiên có Phật Tổ phù hộ, cô nương không cần sốt ruột, lương duyên đã là lương duyên, cho dù khó khắn trắc trở cũng sẽ kết thúc."
Tô Hoài Cẩn có chút kinh ngạc: "Lương duyên?"
Nàng không nghĩ đến, chính mình đời này còn sẽ có cái gì đó mà lương duyên? Tô Hoài Cẩn nghe xong đã không tin cái này đúng nữa rồi.
Đại hòa thượng này lại cười nói: "Đúng thế, Tô cô nương, lương duyên ở trước mắt."
Đại hòa thượng dứt lời thì cười cười, tạo thành chữ thập hành lễ, sau đó cười rời đi, Tô Hoài Cẩn có chút nghe không hiểu, trước mắt?
Chính lúc này, lòng Tô Hoài Cẩn tràn đầy hoài nghi, vừa ngẩng đầu thế nhưng lơ đãng thấy được bóng dáng Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du một thân bạch sam, quỳ gối ở đại điện bên trong, chắp tay trước ngực, mày nhíu lại thành kính bái lễ, không biết đang khẩn cầu cái gì.
Tiết Trường Du sau đó đứng thẳng người lên hồi thần, vừa lúc đối diện với ánh mắt Tô Hoài Cẩn, lông mày đang nhíu lại kia một chút đã giãn ra, khuôn mặt tuấn dật nháy mắt treo lên ý cười dịu dàng, lập tức tiến đến chào đón.
Tô Hoài Cẩn nhăn mày, khẽ lắc đầu, đuổi ý nghĩ kỳ quái trong đầu ra.
Công chúa nước Thương Dương ở chùa miếu lễ Phật xong, lại ở chùa miếu dùng cơm chay, sau giữa trưa vốn nên quay về thế nhung công chúa nước Thương Dương không quay về, còn muốn lãnh hội một chút phong cảnh Phật Sơn.
Bây giờ đang vào mùa đông, lại không phải cuối mùa thu đầu mùa đông còn có thể nhìn thấy một ít lá đỏ, hiện giờ cái gì cũng không có, trụi lủi một mảnh, mấy tảng đá kì quái lởm chởm.
Nhưng là công chúa nước Thương Dương khăng khăng muốn xem, mọi người cũng không có cách nào khác. Tiết Trường Du cởi áo choàng mình xuống, khoác ở trên đầu vai Tô Hoài Cẩn, cười nói: "Sắc trời có chút âm u, ta thấy nàng chỉ mặc một thân đơn bạc, khoác thêm cái này vào sẽ ấm hơn rất nhiều."
Lục Y ở một bên yên lặng khẽ nói, đơn bạc? Tiểu thư nghe nói muốn lên núi lễ Phật, đều đã nhanh chóng bọc mình thành một trái cầu! Vương gia thế nhưng còn nói tiểu thư ăn mặc đơn bạc, con mắt nào nhìn ra vậy?
Tô Hoài Cẩn vội vàng chối từ, nói: "Đa tạ Vương gia quan tâm, vẫn là Vương gia nên khoác lại thôi."
Tiết Trường Du hơi chơi lớn, dù sao mặc quá nhiều tất nhiên không đủ phong lưu phóng khoáng, làm sao có thể để lại ấn tượng xấu trong mắt người khác? Tứ hoàng tử cũng bỏ cả vốn gốc, hiện giờ lại lấy được áo choàng, quả thực là chơi lớn mà.
Nếu Tiết Trường Du có cái gì xấu xảy ra thì Tô Hoài Cẩn gánh không nổi cái trách nhiệm này, cũng không nghĩ sẽ gánh cái trách nhiệm này.
Công chúa nhỏ nước Thương Dương đi đằng trước, nghe thấy ở phía sau hai người vì một áo choàng mà nhường qu nhường lại, "tình chàng ý thiếp", vẻ mặt lập tức lại muốn khóc, cuối cùng cắn chặt răng, tựa như đứa ra quyết định quyết định cuối cùng: "A! Túi thơm của ta rớt rồi!"
Mọi người nghe thấy, tất cả đều ngừng bước, vẻ mặt của công chúa nước Thương Dương nôn nóng, bật khóc: "Túi thơm của ta rớt rồi, đó là ta mang đến từ Thương Dương, dùng để thấy vật nhớ nhà, nếu thật sự mất đi, như thế nào cho phải?"
Như hôm nay đã không còn sớm nữa, cũng là buổi chiều rồi, công chúa nhỏ nước Thương Dương còn muốn cho ngự tiền thị vệ ở đỉnh núi tìm túi thơm, rất có thể không tìm thấy được túi thơm thì không thể xuống núi.
Tiết Trường Du không có cách nào khác, nếu không xuống núi thì chỉ sợ cũng phải ở đây qua đêm, đành phải bảo bọn thị vệ tách ra đi tìm, nhanh chóng tìm cho bằng được.
Tô Hoài Cẩn ngồi nghỉ chân ở bên cạnh tảng đá, Lục Y nhỏ giọng: "Tiểu thư, người nhìn công chúa kia xem, cái quỷ gì thế này? Còn túi thơm, sao Lục Y mà nhìn thấy nàng ta tựa như không muốn xuống núi?"
Tô Hoài Cẩn nắm thật chặt cổ áo, quả nhiên sắc trời càng ngày càng tối, tuyết sắp rơi rồi. Nếu Lục Y đều đã nhìn ra, chẳng lẽ Tô Hoài Cẩn không thấy được, công chúa kia không chỉ có chút kỳ quái mà còn luôn liên tiếp trộm nhìn qua Tô Hoài Cẩn.
Bọn thị vệ phân công nhau đi tìm, chỉ có hơn một nửa thị vệ ở lại bảo vệ mọi người, ngay lúc này, thình lình nghe âm thanh "sàn sạt", từ gốc cây khô đột nhiên nhảy ra một vài hắc y nhân che mặt.
Lục y khiếp sợ hét lên một tiếng, thị vệ bên cạnh lập tức phản ứng, hai bên hỗn chiến một hồi.
Lục Y nhanh chóng lại đây che chở Tô Hoài Cẩn lui về sau, nào biết những thích khách lao tới, cũng không nhằm vào công chúa nhỏ nước Thương Dương thế nhưng tất cả đều tập trung lại đây, đi về phía Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn lắp bắp kinh hãi, ngay lúc này, hệ thống lại vang lên.
"Đinh ——"
【 hệ thống: Lễ Phật thật ra là bẫy rập 】
Tô Hoài Cẩn lập tức muốn cảm thán một tiếng, như nhận thức được điều gì đó, thích khách đều lao tới, đứa ngu cũng biết là bẫy rập.
Thị vệ đều phân tán ở trên núi, bên này đột nhiên hỗn loạn lên nhưng nước xa không cứu được lửa gần, đội ngũ đã tan rã. Lục Y té lăn trên đất, nhìn thấy mấy hắc y nhân tiến lên.
Lục Y sợ tới mức hô to: "Tiểu thư! Tiểu thư chạy mau!"
Những hắc y nhân kia là đi về phía Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Cẩn vội vàng lui hai bước, xoay người chui vào rừng cây khô phía sau, những hắc y nhân đó vừa thấy, quả nhiên tất cả đều đuổi theo phía Tô Hoài Cẩn.
"Sàn sạt sa......"
Tô Hoài Cẩn chui đầu chạy nhanh vào trong rừng cây, tuy nàng khi còn nhỏ thường xuyên cùng đại ca leo lên nóc nhà lật ngói cũng thật là ham chơi nhưng dù sao cũng là con gái thế gia, thể lực cũng không phải quá tốt. Trong rừng cây nơi nơi đều là cây khô, Tô Hoài Cẩn một thân váy sam, chạy cũng không nhanh nhẹn, suýt nữa đã té lăn trên đất.
Hắc y nhân phía sau lại theo đuổi không bỏ, không nói một lời, chỉ lo đuổi theo Tô Hoài Cẩn, tuyệt đối là có chuẩn bị mà đến.
Rừng cây trên núi không lớn lắm, Tô Hoài Cẩn chạy một hồi, lập tức ra khỏi rừng cây.
"Ha ——"
Tô Hoài Cẩn đột nhiên hít hà một hơi, vội vàng lui về sau một bước, sợ tới mức lập tức một đầu mồ hôi lạnh, bị gió trên núi thổi qua chợt rùng mình một cái.
Hóa ra phía trước rừng cây là một thung lũng, đáy vực sâu thẳm, hai sườn là bức tường đổ, Tô Hoài Cẩn đã tới được bức tường đổ, phía trước vốn có một cây cầu gỗ nhưng cầu gỗ không biết đã sụp xuống từ khi nào, hoàn toàn không có cách nào sử dụng.
Tô Hoài Cẩn suýt nữa lao ra khỏi bức tường đổ, nếu cứ như thế này mà ngã xuống, tuyệt đối té thành việc hệ trọng thứ sáu!
"Cẩn Nhi!"
Vào ngay lúc này, Tô Hoài Cẩn nghe thấy một tiếng quát khẽ, Tiết Trường Du đột nhiên từ trong rừng cây lao tới, "Xuy ——" một tiếng, dẫn kiếm ra khỏi vỏ, chiến đấu cùng những hắc y nhân kia.
Thị vệ bên cạnh của Tiết Trường Du là Phùng Bắc cũng nhanh chóng tới. Tuy rằng bọn họ chỉ có hai người nhưng công phu của Tiết Trường Du cùng Phùng Bắc đều không yếu, sáu bảy hắc y nhân kia lập tức bị bám trụ.
Phía sau còn truyền đến tiếng la của bọn thị vệ: "Mau! Ở phía trước!"
"Mau, bảo hộ Vương gia!"
"Bảo hộ Tô cô nương!"
Những hắc y nhân đó nhìn thấy thị vệ càng ngày càng nhiều, tựa hồ có chút sốt ruột, những người khác bám trụ Tiết Trường Du cùng Phùng Bắc, một hắc y nhân đột nhiên lao ra, muốn bắt Tô Hoài Cẩn.
"Đinh ——"
【 hệ thống: Vương tử nước Thương Dương cấu kết với công chúa cùng Tô Cẩm Nhi, vũ nhục bắt ép phải cưới】
Trong đầu lăn tăn hiện ra văn tự hệ thống, Tô Hoài Cẩn lập tức nheo mắt, nghĩ đến ngày ấy chính mình cự tuyệt vương tử nước Thương Dương cầu hôn, vương tử kia thế nhưng còn có thủ đoạn bỉ ổi như vậy, xem ra đám hắc y nhân này cũng không phải tới ám sát ai, mà là muốn trực tiếp bắt Tô Hoài Cẩn đi.
【 hệ thống: Thỉnh nhảy vực, hoàn thành việc hệ trọng thứ sáu 】
Nhảy vực?
Tô Hoài Cẩn theo bản năng nhìn thoáng qua phía dưới vực, trắng xoá, một mảng sương mù che đậy vực sâu, mới vừa rồi nàng chỉ tùy tiện suy nghĩ một chút, nói là từ nơi này ngã xuống sẽ có việc hệ trọng thứ sáu.
Không nghĩ tới hệ thống sẽ " khéo hiểu lòng người" như thế, vậy mà thật sự bắt nàng từ nơi này nhảy xuống.
【 hệ thống: Việc hệ trọng không đau, xin yên tâm nhảy vực 】
Tô Hoài Cẩn: "......" Hóa ra đó là khéo hiểu lòng người?
Tô Hoài Cẩn cảm giác, này không phải là vấn đề có đau hay không, bởi vì Tô Hoài Cẩn hơi...... hơi sợ độ cao.
Bây giờ nàng đứng bên vách núi đã cảm giác được từng trận choáng váng, đầu gối hơi mỏi nhừ, đừng nói đến việc nhảy xuống đó.
Nhưng nếu như không nhảy, hệ thống khẳng định một lần nữa lặp lại cảnh tượng trước mắt.
Thấy hắc y nhân kia gào thét lớn xông tới, Tô Hoài Cẩn cắn răng một cái, dứt khoát nhắm mắt, đột nhiên thả người xuống dưới.
"Tiểu thư ——!!!"
Giọng Lục Y tê liệt hoàn toàn, nàng ấy mới vừa đuổi lại đây đã nhìn thấy tiểu thư nhà mình rơi xuống vách núi, sợ tới mức Lục Y hô to cùng thất thần, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Cùng lúc đó, Tiết Trường Du cũng thấy, hắn bị ba tên hắc y nhân dây dưa, nhìn thấy làn váy màu thủy lam của Tô Hoài Cẩn dao động, ngay sau đó là một tiếng "ầm ——", Tô Hoài Cẩn tựa như là một đám lá rụng lung lay sắp rơi, đột nhiên rơi vào vực sâu......
Trong lòng Tiết Trường Du "thình thịch!", đôi mắt đỏ ngầu tựa như như là dã thú ăn thịt người, giọng nói phát ra một tiếng khàn khàn gầm nhẹ, trường kiếm run lên, "keng ——!" một tiếng, nảy sinh ác độc trực tiếp trát xuyên vào ngực hắc y nhân, đột nhiên một đá, lập tức xoay người rút ra, nhảy khỏi bức tường đổ.
Mọi người chỉ thấy Vương gia đuổi theo, thậm chí do dự cũng không có, giọng nói nghẹn ngào gọi một tiếng "Cẩn Nhi", ngay sau đó thả người nhảy vào vực sâu......