Editor: Sunn & Mứt Chanh
Tiệc mừng thọ của Tô Chính tan rã trong bầu không khí không vui, ít nhất lão thọ tinh Tô Chính không vui vẻ cho lắm.
Mà khách quý của Tô Chính là Lục hoàng tử nước Hình cũng không phải quá vui.
Tiệc mừng thọ đã sớm kết thúc, bởi vì kết thúc quá sớm nên cơ bản không có khách khứa nào ờ lại Tô phủ, tất cả đều từng người một trở về.
Ngày hôm sau Tiết Trường Du gọi Liễu Khai Tễ lại đây. Mặc dù Liễu Khai Tễ đã quy thuận nước Tiết nhưng còn chưa bắt đầu đảm nhiệm chức vụ.
Tiết Trường Du chưa nghĩ ra cho y chức vụ gì bởi vậy vẫn còn đang tìm kiếm cho nên Liễu Khai Tễ trước mắt chưa có chức vụ gì trong người, tương đối thanh nhàn.
Liễu Khai Tễ nhanh chóng vào cung quỳ xuống thỉnh an: "Bái kiến Hoàng Thượng, bái kiến Hoàng Hậu nương nương."
Tiết Trường Du xua tay: "Được rồi, đứng lên đi."
Hắn dứt lời lại cho Liễu Khai Tễ ngồi xuống: "Trẫm có chuyện muốn hỏi khanh."
Liễu Khai Tễ cúi đầu ngồi xuống vô cùng cung kính.
Tiết Trường Du nói: "Nói vậy khanh cũng nghe nói hôm qua Lục hoàng tử nước Hình chạy nạn tới phủ Thừa tướng rồi."
Liễu Khai Tễ đáp lời: "Vâng tiểu nhân có nghe nói."
Tiết Trường Du nói: "Bởi vậy...... Trẫm muốn hỏi khanh một chút, Lục hoàng tử nước Hình là dạng người gì."
Liễu Khai Tễ nghĩ ngợi rồi lập tức trả lời: "Là dạng tiểu nhân âm hiểm, không nên tin tưởng."
Tiết Trường Du sửng sốt, ngay sau đó cười rộ lên: "Liễu tiên sinh sao lại trả lời trực tiếp như vậy?"
Liễu Khai Tễ chắp tay: "Không phải tiểu nhân có gì khúc mắc với nước Hình mà là có gì đáp nấy, tiểu nhân không dám lừa gạt Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương, đây là sự thật."
Tô Hoài Cẩn nói: "Cụ thể nói một câu, Lục hoàng tử ở nước Hình đã làm chức vụ gì? Có công trạng gì không?"
Liễu Khai Tễ nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương, Lục hoàng tử nước Hình trước kia ở nước Hình chuyên phụ trách vơ vét bảo vật tiến cống Hoàng Thượng. Nước Hình có cơ cấu triều đình rõ ràng, Lục hoàng tử cũng không có quá nhiều công tích nhưng miệng lưỡi dẻo quẹo, biết ăn nói, cho nên lăn lộn cũng được coi như một nửa chức quan, đã không có công tích, cũng không binh quyền......"
Cho nên nói các hoàng tử nước Hình khác không chết cũng ngồi tù, duy nhất mỗi Lục hoàng tử trốn thoát. Thật ra không phải công chúa thả cho gã ta một con đường sống mà là công chúa hoàn toàn không đặt gã ta vào mắt, lúc này mới từ từ hành động khiến Lục hoàng tử chịu phạt chạy trốn sang quốc gia khác.
Tiết Trường Du cười lạnh: "Hóa ra là kẻ vô tích sự, còn dám mơ mộng cưới em gái trẫm."
Liễu Khai Tễ lại nói: "Tuy Lục hoàng tử nước Hình không có chiến tích gì cũng không có tài trí nhưng lại là tên tiểu nhân hay ghi thù, trong đầu loanh quanh lòng vòng nhiều, hơn nữa thủ đoạn cũng rất âm hiểm độc ác cho nên xin Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cẩn thận."
Tiết Trường Du gật đầu nói: "Trẫm đã biết."
Hắn lại nói: "Trẫm muốn hỏi khanh một chút, nếu muốn thôn tính nước Hình, khi nào động thủ thì thỏa đáng?"
Ánh mắt Liễu Khai Tễ bình tĩnh, chỉ cúi đầu suy nghĩ rồi đáp lời: "Nước Hình binh hùng tướng mạnh, là một nước lớn phương bắc, bây giờ nước Hình nội loạn, là thời cơ tốt nhất nhưng cũng phải đề phòng nước Hình và nước khác liên hợp lại tấn công Đại Tiết."
Tiết Trường Du cười nói: "Đúng rồi, đến lúc đó tấn công nước Hình, trẫm còn phải làm phiền Liễu tiên sinh."
Trên mặt Liễu Khai Tễ vẫn không có biểu cảm nào dư thừa, tựa như cũng không rối rắm, chỉ chắp tay nói: "Thưa vâng, nghe theo Hoàng Thượng căn dặn."
Tiết Trường Du phất tay: "Đi đi."
Liễu Khai Tễ cung kính hành lễ, lúc này mới rời đi.
Chẳng qua Liễu Khai Tễ đi vài bước rồi đột nhiên dừng lại, quay đầu nói: "Hoàng Thượng......"
Tô Hoài Cẩn nghi ngờ: "Liễu tiên sinh còn có chuyện gì muốn nói?"
Liễu Khai Tễ suy nghĩ một chút: "Hoàng Thượng hôm qua từ chối hôn sự của Lục hoàng tử nước Hình, Lục hoàng tử nước Hình tất nhiên sẽ ghi hận trong lòng, xin Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương cẩn thận."
Tiết Trường Du cười một tiếng: "Như thế nào? Trẫm còn sợ gã trả thù?"
Liễu Khai Tễ lại nói: " Lục hoàng tử nước Hình tuy rằng không có năng lực trả thù Hoàng Thượng, nhưng nhất định sẽ cảm thấy Hoàng Thượng không trợ giúp gã về nước tranh vị nhất định là có người tốt hơn, như vậy Lữ đại nhân......"
Y nói tới đây thì dừng lại, Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn dĩ nhiên biết y chỉ chính là Lữ Ngạn.
Lữ Ngạn chính là hoàng trưởng tôn nước Hình ngày xưa.
Liễu Khai Tễ tiếp tục nói: "Theo như bản tính của Lục hoàng tử, hiển nhiên sẽ trả thù Lữ đại nhân, hơn nữa chắc chắn sẽ tiến hành vào mấy ngày gần đây."
Tiết Trường Du mỉm cười rồi vuốt ve nhẫn hồng ngọc nhẫn ban chỉ trên tay: "Trẫm muốn xem xem gã có năng lực gì?"
Chuyện Tiết Trường Du chỉ hôn cho Thừa tướng Phương Thiên nhanh chóng đã có người biết đến, hơn nữa vẫn là đương sự công chúa Hàm Bình.
Công chúa Hàm Bình vừa nghe thì lập tức vui vẻ vội vàng tới tìm Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương để tạ ơn.
Lúc này Tiết Trường Du đã đến thư phòng, tẩm cung chỉ có một mình Tô Hoài Cẩn, bởi vì còn cách bữa tối khá xa cho nên dẫn theo tiểu hoàng tử và tiểu công chúa đi hoa viên dạo một vòng.
Nháy mắt, tiểu công chúa và tiểu hoàng tử đã tròn tuổi, tiểu công chúa nghe lời đáng yêu, đặc biệt dính người, thích ghé vào lòng Tô Hoài Cẩn. Tiểu hoàng tử thì hiếu động lạ thường, hơn nữa còn cứng cáp lợi hại, thực sự làm người khác đau đầu.
Lúc này Tô Hoài Cẩn ôm con gái, tiểu hoàng tử thì được đặt dưới đất, tiểu hoàng tử đã có thể đỡ đồ vật đi về phía trước chỉ là không phải quá nhanh nhẹn, đi vài bước đã "rầm" một cái té ngã nhưng cũng không khóc, sau khi ngã tự mình bò dậy, sau đó tiếp tục đi loanh quanh.
Đúng lúc cung nhân mang Bánh Bao Thịt ra ngoài "đi dạo", tiểu hoàng tử và tiểu công chúa đều vô cùng thích Bánh Bao Thịt, nhìn thấy Bánh Bao Thịt trong miệng đều ê ê a a nói gì đó.
Trong miệng tiểu hoàng tử mơ hồ không rõ: "Bao...... Bao...... Bao......"
Bánh Bao Thịt cũng biết được đây là chủ nhân nhỏ nên lập tức vui vẻ nhảy lại, cung nhân thiếu chút nữa phải bay theo.
Bánh Bao Thịt vui vẻ xông tới, có thể lớn hơn tiểu hoàng tử quá nhiều, từ trên cao nhìn xuống nhìn tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử đỡ đình bên cạnh ngửa đầu. Tuy rằng vóc dáng hơi nhỏ nhưng khí chất cũng không thua kém chút nào, vỗ đầu Bánh Bao Thịt, trong miệng còn nói: "Bao! Bao......"
Bánh Bao Thịt rất thông minh, biết chủ nhân nhỏ kêu mình nên rung đùi đắc ý.
Bánh Bao Thịt thích chủ nhân nhỏ, thật ra cũng là có đạo lý bởi vì chủ nhân nhỏ mỗi lần nhìn thấy Bánh Bao Thịt đều sẽ cho nó ăn ngon, điểm tâm linh tinh, tóm lại chỉ cần tiểu hoàng tử và tiểu công chúa có thể bắt được thứ bên cạnh đều sẽ đút cho Bánh Bao Thịt ăn.
Vì thế Bánh Bao Thịt đã tăng cân không ít, Tô Hoài Cẩn mới phải bảo cung nhân định kỳ mang Bánh Bao Thịt đến hoa viên tập thể dục, Phật Bánh Bao Thịt cứ tiếp tục như vậy nữa thì nhất định dưỡng phế đi mất!
Tô Hoài Cẩn ôm con gái vào hoa viên, ngồi xuống nhìn con trai và Bánh Bao Thịt chơi đùa.
Ngay lúc này, công chúa Hàm Bình đã nhảy nhót tới và cười nói: "Hoàng Hậu nương nương."
Tô Hoài Cẩn vừa nhìn sang cũng cười nói: "Hàm Bình tới rồi, tin tức nhanh nhạy nhỉ?"
Công chúa Hàm Bình cười tủm tỉm đi tới, trên mặt tất cả đều là tươi cười, còn hơi ngượng ngùng nói: "Hàm Bình tới đa tạ Hoàng Hậu nương nương."
Tô Hoài Cẩn nói: "Là ý của Hoàng Thượng, còn có...... Phương Thiên một hơi đáp ứng, chắc sợ muội bị người đoạt đi."
Công chúa Hàm Bình nghe xong càng ngượng ngùng hơn nhưng vô cùng vui vẻ, tươi cười hận không thể bay lên trời, hai mắt long lanh trong veo như nước chớp chớp, bên trong không ngăn được ái mộ.
Tô Hoài Cẩn thiếu chút nữa ngọt đến e răng bởi biểu cảm của công chúa Hàm Bình nên thở dài: "Hàm Bình à, muội không cảm thấy mình quá yêu Phương Thiên sao? Phương Thiên là một tên cáo già xảo quyệt, như vậy, Phương Thiên sẽ tuyệt đối chiếm thế thượng phong, muội nhất định sẽ bị Phương Thiên bắt nạt."
Vẻ mặt của công chúa Hàm Bình mơ màng: "Hoàng Hậu nương nương, Phương Thiên vì sao phải bắt nạt muội?"
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ nhìn nàng ấy, công chúa Hàm Bình lại nói: "Phương Thiên sẽ không bắt nạt muội, ngày thường huynh ấy rất chăm sóc muội."
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Được được được, ta không nên nói Phương Thiên như vậy. Muội còn chưa gả ra ngoài đâu, thế mà đã giúp Phương Thiên nói chuyện rồi."
Công chúa Hàm Bình bị trêu ghẹo, trên mặt hơi đỏ nhưng vẫn vô cùng vui vẻ hỏi: "Hoàng Hậu nương nương, khi nào thì kết hôn?"
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ nói: "Như thế nào, sốt ruột sao?"
Ngay lúc này, các cung nữ thốt lên, không biết như thế nào, tiểu hoàng tử bò lên trên lưng Bánh Bao Thịt, Bánh Bao Thịt nhảy đi nhảy lại, tiểu hoàng tử bắt lấy lông trên đầu Bánh Bao Thịt, hai người chạy loanh quanh.
Lục Y và các cung nhân bị dọa sợ chạy tới chạy lui, chỉ là các nàng ấy càng đuổi theo thì Bánh Bao Thịt và tiểu hoàng tử càng vui sướng trốn đi, trong hoa viên gần như loạn thành một nùi.
Tô Hoài Cẩn đau đầu không thôi, tiểu công chúa trong lòng lại còn cười khúc khích, tựa như cảm thấy em trai và Bánh Bao Thịt quá ngầu.
Ngay khi Bánh Bao Thịt mang theo tiểu hoàng tử mừng rỡ trốn đi, một thoáng không chú ý "Rầm!"va vào thứ gì, đụng Bánh Bao Thịt đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa ném tiểu hoàng tử xuống đất.
Bánh Bao Thịt ngẩng "đầu chó lớn" của nó lên nhìn, nhất thời xám xịt, đụng vào không phải người ngoài mà là Tiết Trường Du không thể nghi ngờ!
Tiết Trường Du đứng từ trên cao nhìn xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm Bánh Bao Thịt, sau đó giơ tay bế tiểu hoàng tử lên: "Không nghe lời, có phải hay không?"
Tiểu hoàng tử và Bánh Bao Thịt nhất thời đều cùng một biểu cảm là xám xịt, còn rất đáng thương, rất tủi thân nhưng tiểu hoàng tử và Bánh Bao Thịt đều không có bổ trợ khổ sở, bởi vậy thoạt nhìn đặc biệt giả trân.
Tiết Trường Du ôm tiểu hoàng tử vào đình, công chúa Hàm Bình nhanh chóng lại đây thỉnh an, vừa ngẩng đầu đã thấy được một người khác dường như là đi cùng Tiết Trường Du đến.
Là Phương Thiên!
Công chúa Hàm Bình nhìn thấy Phương Thiên thì niềm vui lập tức nhân lên gấp đôi, trên mặt không thể che giấu vui mừng.
Tiết Trường Du cười cười: "Được rồi, Phương Thiên khanh cứ lui xuống trước đi, không có chuyện gì thì đúng lúc tiện đường đưa công chúa Hàm Bình về đi."
Phương Thiên chắp tay: "Vâng Hoàng Thượng."
Công chúa Hàm Bình luôn tương đối chủ động, đã gấp không chờ nổi chạy đến bên người Phương Thiên rồi cười nói: "Phương Thiên, chúng ta cùng nhau đi thôi."
Tiệc mừng thọ của Tô Chính đã nhanh chóng kết thúc, tuy rằng tiệc mừng thọ có hoàng thượng tới tham dự nhưng không khí có vẻ không đúng lắm.
Tô Chính bị ghẻ lạnh, rất không có mặt mũi, ngày hôm sau đã cáo bệnh không vào triều sớm, nói mình không khỏe.
Ngày thường chỉ cần Tô Chính nói trong người không được khỏe, không vào triều sớm thì Hoàng Thượng đều sẽ phái người lại đây an ủi, nhưng lúc này đây đã đợi hai ngày rồi mà không có ai tới hỏi thăm khiến Tô Chính thiếu chút nữa thật sự bị bệnh.
Tô Chính ngồi ở nội đường, đập vỡ chung trà, thiếu chút nữa lật đổ cả bàn trà.
Lục hoàng tử nước Hình đi vào từ bên ngoài, cười nói: "Thừa tướng đại nhân làm sao vậy?"
Tô Chính nhìn thoáng qua Lục hoàng tử nước Hình mà không nói gì.
Lục hoàng tử nước Hình quen thuộc ngồi xuống đối diện Tô Chính: "Ta biết, Thừa Tướng đại nhân vì tiệc mừng thọ mà không vui, Hoàng Thượng không cho ngài chút mặt mũi nào, ngược lại công chúa Hàm Bình lại được chỉ hôn cho Phương Thiên?"
Sắc mặt của Tô Chính lập tức khó coi, Lục hoàng tử nước Hình không ngừng cố gắng nói: " Phương Thiên kia cũng không biết đời trước tích phúc gì, hoặc có lẽ là miệng lanh lợi, biết ăn nói, dỗ Hoàng Thượng thành bộ dạng gì thế này? Ngài xem xem, chẳng qua cũng chỉ là một tên hoạn quan mà thôi thế nhưng lắc mình biến hoá trở thành Thừa Tướng đứng ngang hàng với ngài, y xứng sao? Dựa vào cái gì? Hiện giờ Phương Thiên lại thăng chức rất nhanh, còn lấy được em gái của Hoàng Thượng, đây là đạo lý gì chứ? Để lão thần ngài liều sống liều chết vài chục năm, thấy thế nào? Nghĩ như thế nào?"
"Được lắm!"
Tô Chính gào to: "Không cần nói nữa, lão phu mệt rồi, Lục hoàng tử cũng đi nghỉ đi thôi."
Ông ta vừa nói đã đứng lên, chuẩn bị bước về phía sau nhà, Lục hoàng tử đuổi theo: "Thừa Tướng đại nhân, ngài thật sự cam tâm sao?"
Tô Chính nhất thời dừng lại một chút, Lục hoàng tử cảm thấy có thể lung lay, lập tức lại nói: "Ngài thật sự cam tâm như vậy sao? Nguyên lão ba triều bị một tên hoạn quan đoạt lấy hào quang, sau này ai còn nhớ rõ ngài là Thừa Tướng ba triều, hận không thể đều vẫy đuôi lấy lòng với Phương Thiên! Thừa tướng đại nhân, ngài cam tâm, nghèo túng vượt qua lúc tuổi già sao?"
Tô Chính quay đầu lại: "Ngài nói phải làm sao bây giờ?!"
Lục hoàng tử lập tức cười đi qua nói: "Thừa tướng ngài ngẫm lại xem, Hoàng Thượng vì sao không chỉ hôn công chúa Hàm Bình cho ta? Đừng nói cái gì mà công chúa Hàm Bình ái mộ Phương Thiên, Phương Thiên chẳng qua cũng chỉ là tên hoạn quan, vì sao công chúa Hàm Bình phải ái mộ Phương Thiên? Hoàn toàn là bởi vì Hoàng Thượng không muốn cho ngài chút mặt mũi nào!"
Lục hoàng tử thấy sắc mặt Tô Chính đen thui, cảm giác mình đã châm ngòi ly gián đủ rồi thì nói: "Hết thảy đều bởi vì...... Hoàng Thượng muốn nâng đỡ người khác, đánh tiến thượng vị nước Hình."
Tô Chính kinh ngạc nói: "Là ai?"
Lục hoàng tử nói: "Lữ Ngạn!"
Tô Chính kinh ngạc: "Lữ Ngạn? Tên thị lang nho nhỏ kia?"
Lữ Ngạn là văn thần nhưng cũng chỉ là thị lang, y thời trẻ chạy nạn bị khổ hình đã bị phế đi võ công, cũng không thể tập võ, thoạt nhìn là một tên thư sinh chính hiệu, may mà còn đầu óc. Tiết Trường Du cho y một chức vụ thị lang, ngày thường thật ra cũng rất thanh nhàn.
Lục hoàng tử vỗ tay: "Thừa tướng đại nhân, ngài không biết sao? Lữ Ngạn chính là hoàng trưởng tôn nước Hình trước đây, chính là phế Thái Tử!"
Tô Chính càng thêm kinh ngạc: "Y...... Hắn là quý tộc nước Hình?"
Lục hoàng tử nói: "Đúng vậy, y có hóa thành tro thì ta cũng nhận ra! Tuyệt đối là như thế! Năm đó trước khi Thái Tử tác loạn, ta còn tưởng rằng hoàng trưởng tôn đã chết, không ngờ lại chạy trốn tới nước Tiết, lại còn làm thị lang. Ta nghe nói cái tên Lữ Ngạn kia quan giai tuy không lớn nhưng lại là tâm phúc của Hoàng Thượng, cứ như vậy, tình huống vô cùng rõ ràng. Hoàng Thượng muốn giúp đỡ Lữ Ngạn một tay, đánh ngược trở về nước Hình, để Lữ Ngạn làm hoàng đế nước Hình!"
Đôi mắt Tô Chính điên cuồng xoay chuyển, trong lòng xoay chuyển ngàn lần, không ngừng tự hỏi.
Lục hoàng tử đè thấp giọng lại tiếp tục nói: "Thừa tướng ngài thử nghĩ xem, nếu Lữ Ngạn trở thành hoàng đế nước Hình, ngài có thể được lợi ích gì chứ?"
Tô Chính không trả lời, Lục hoàng tử vỗ tay: "Cái gì cũng không có! Mà nước Tiết thì sao, Phương Thiên đã ngang tầm ngài, ngày thường quan hệ tốt với Lữ Ngạn, cứ như vậy, Phương Thiên không chỉ cầm quyền lớn ở nước Hình, còn thêm nhân mạch, ngài ở đâu? Nhà họ Tô ở đâu? Toàn bộ nhà họ Tô đều phải chờ Phương Thiên cho đi đời nhà ma!"
Tô Chính run rẩy: "Không...... Không cần nói nữa......"
Lục hoàng tử nói: "Lời ta nói đều là lời nói thật, Thừa Tướng đại nhân, ngài không suy xét đến việc...... Phản kích sao?"
Tô Chính nói: "Phản kích như thế nào?"
Lục hoàng tử cười nói: "Hiển nhiên không thể giết Lữ Ngạn, nếu Lữ Ngạn chết thì Hoàng Thượng nhất định sẽ đem đầu sóng hướng về chúng ta, vậy dùng mưu trí sẽ thắng được. Nghĩ một biện pháp vu oan hãm hại Lữ Ngạn khiến cho Lữ Ngạn và Hoàng Thượng lục đục."
Tô Chính cười lạnh nói: "Nói dễ nghe thật, rốt cuộc dùng mưu trí gì mới có thể làm Hoàng Thượng và Lữ Ngạn lục đục? Ngài chắc vẫn chưa biết lúc trước Hoàng Thượng gặp phải thích khách rớt xuống vách núi là Lữ Ngạn ra tay cứu giúp mới có thể sống sót. Cho nên Lữ Ngạn nói trắng ra là ân nhân của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sao có thể ngờ vực Lữ Ngạn?"
Lục hoàng tử cười tủm tỉm nói: "Thừa tướng yên tâm, ta đã có tính toán......"
Tô Hoài Cẩn đang nghỉ trưa, thình lình nghe một tiếng "Đinh", hệ thống có hiệu lực đã dựng ngược nàng dậy.
【 Hệ thống: Phúc khí cấp sáu, có hiệu lực 】
【 Hệ thống: Tai thính cấp năm, có hiệu lực 】
【 Hệ thống: Mắt sáng cấp năm, có hiệu lực 】
Phúc khí cấp sáu có hiệu lực đầu tiên, sau đó là tai thính và mắt sáng có hiệu lực. Tô Hoài Cẩn đã tìm ra quy luật, tình huống như thế này, hẳn là không phải có người nói xấu sau lưng mình cũng không phải sau lưng có người nghị luận mà là có người nghị luận Tiết Trường Du.
Bởi vì mình và Tiết Trường Du có con cho nên phúc khí bổ trợ cột bọn họ vào với nhau.
Tô Hoài Cẩn nghĩ quả nhiên không sai, lập tức đã nghe được giọng Tô Chính và Lục hoàng tử.
Trong lòng thoáng kinh hoàng, Tô Hoài Cẩn nhanh chóng xoay người ngồi dậy, ngồi nghiêm chỉnh cẩn thận nghe.
Thật sự Liễu Khai Tễ nói rất chuẩn, Lục hoàng tử người này bụng dạ hẹp hòi, hơn nữa lại còn âm hiểm ngoan độc muốn mượn sức Tô Chính diệt trừ cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
Mà Tô Chính còn vô cùng tin tưởng.
Trong lòng Tô Hoài Cẩn sốt ruột không thôi, trong mắt Tô Chính ngoan độc và tham lam là loại mà Tô Hoài Cẩn kiếp trước chưa từng thấy qua, mà kiếp này có thêm hệ thống bổ trợ nên mới chứng kiến rõ ràng!
Tô Hoài Cẩn lập tức hơi dao động, kiếp trước......
Kiếp trước cha có thật sự bị oan uổng?
Tô Hoài Cẩn trước kia chưa từng suy xét qua, thậm chí kiếp trước còn luôn vững lòng tin đối với Tô Chính không nghi ngờ, bởi vậy mới có thể lựa chọn tự thiêu ở điện Du Cẩn.
Tô Hoài Cẩn nghe Tô Chính và Lục hoàng tử nói, nhìn ánh mắt tham lam của Tô Chính thì tức khắc lâm vào một loại khủng hoảng không nói nên lời.
Nếu......
Tô Hoài Cẩn không dám tin, ngay lúc nàng đang chìm vào khủng hoảng thì hệ thống bổ trợ mất đi hiệu lực, thu về. Lục hoàng tử và Tô Chính chưa nói ra rốt cuộc muốn ly gián Tiết Trường Du và Lữ Ngạn như thế nào, nhưng nhất định sẽ có chiêu độc nào đó.
Tô Hoài Cẩn ngây ngốc ngồi trên giường, đôi mắt hơi mê ly.
Vừa đúng lúc này Tiết Trường Du đi đến, còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn vẫn đang nghỉ trưa nên cẩn thận từng tí, nhẹ chân nhẹ tay sợ đánh thức nàng.
Tiết Trường Du vừa tiến vào thì nhất thời hoảng sợ, Cẩn Nhi ngồi trên giường không nói năng gì, biểu cảm trên mặt còn rất là lạ.
Tiết Trường Du chưa từng thấy biểu cảm này trên mặt Cẩn Nhi bao giờ.
Không, hắn đã từng thấy qua, chính là kiếp trước khi bản thân hắn vì quá tức giận, giận chó đánh mèo lên Tô Hoài Cẩn mà đi vào điện Du Cẩn, lúc nói nhảm chuẩn bị ban chết Tô Hoài Cẩn, loại ánh mắt ấy là như bây giờ......
Lòng Tiết Trường Du nhảy dựng, nhanh chóng tiến lên vươn tay ôm lấy Tô Hoài Cẩn, nói: "Cẩn Nhi! Cẩn Nhi làm sao vậy? Cẩn Nhi?"
Tô Hoài Cẩn lúc này mới phục hồi tinh thần, tựa như hơi mệt mỏi.
Ngay lúc Tiết Trường Du bị dọa sợ, Tô Hoài Cẩn đột nhiên vươn tay ôm lấy eo Tiết Trường Du, cả người dựa vào trong ngực hắn khiến cho Tiết Trường Du hơi thụ sủng nhược kinh.
Tiết Trường Du vuốt ve tóc nàng dịu dàng: "Làm sao vậy, Cẩn Nhi, gặp phải ác mộng sao?"
Tô Hoài Cẩn không trả lời hắn mà chỉ thản nhiên đáp lời: "Hoàng Thượng, Hoài Cẩn có vấn đề muốn hỏi người."
Tiết Trường Du ngồi xuống rồi ôm lấy Tô Hoài Cẩn: "Là gì?"
Tô Hoài Cẩn dựa vào bả vai của Tiết Trường Du rồi nghiêng đầu nhìn Tiết Trường Du: "Hoàng Thượng...... Cha của thiếp......"
Nàng nói đến đây thì thoáng dừng lại, sau đó lại nói: "Có phải đã thật sự mưu phản hay không?"
"Thình thịch!"
Tim Tiết Trường Du mạnh mẽ rạo rực, có lẽ bởi vì bị kích thích nên đôi mắt đột nhiên co rút, tay ôm Tô Hoài Cẩn cũng theo bản năng nắm chặt.
Tô Hoài Cẩn đau, miệng "Sh" lên một tiếng, Tiết Trường Du vội vàng buông tay ra: "Xin lỗi, làm đau nàng à?"
Tô Hoài Cẩn lắc đầu: "Hoàng Thượng, người chưa trả lời thiếp á?"
Trên mặt Tiết Trường Du hơi cứng đờ: "Làm sao vậy Cẩn Nhi? Sao lại đột nhiên nhớ tới chuyện cũ rích này? Tới đây, nằm xuống, ngủ trưa thêm một lát nữa đi. Mới vừa rồi ta đến đây còn bị Thái Hậu bắt được, dặn dò cả buổi bảo ta chăm sóc tốt cho nàng. Thái Hậu nói nếu ta không chăm sóc tốt cho nàng thì sẽ bắt ta nạp phi, nàng nói một chút xem chuyện này là như thế nào chứ?"
Tiết Trường Du vừa nói vừa đỡ Tô Hoài Cẩn nằm xuống, đắp chăn cho nàng kín mít.
Tô Hoài Cẩn lại nắm lấy tay Tiết Trường Du rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng vẫn thờ ơ: "Hoàng Thượng, Tô Chính rốt cuộc có mưu phản hay không."
Tiết Trường Du cứng đờ cả người rồi nhìn chăm chú Tô Hoài Cẩn, đột nhiên nhìn sang một bên, hít một hơi thật sâu: "Cẩn Nhi, đừng nghĩ về chuyện đó nữa."
Tô Hoài Cẩn không trả lời, lại là một tiếng "Đinh".
【 Hệ thống: Tâm hồn cấp năm, có hiệu lực 】
Tô Hoài Cẩn mở ra tâm hồn, quan sát tâm tư của Tiết Trường Du.
Lúc này tâm tư của Tiết Trường Du sóng to gió lớn, che trời lấp đất đánh úp lại, Tô Hoài Cẩn nhìn sang cũng không nhìn được suy nghĩ cụ thể của Tiết Trường Du là gì, bởi vậy không nhận được tin Tô Chính kiếp trước rốt cuộc có mưu phản hay không.
Nhưng Tô Hoài Cẩn biết được một tâm tư cụ thể.
Đó là Tiết Trường Du...... Đau lòng.
Tiết Trường Du rõ ràng có đau lòng, hơn nữa lại còn đau lòng Tô Hoài Cẩn.
Tất cả đều là không nỡ để Tô Hoài Cẩn bị thương, thậm chí ngay lập tức còn nghĩ tới Thái Thượng Hoàng đối xử quá tuyệt tình với mình.
Tô Hoài Cẩn nhìn thấy rất nhiều suy nghĩ, lẫn lộn nhau, phảng phất như sóng biển, cái trước xuống thì cái sau lên, gần như chôn vùi Tô Hoài Cẩn......
Tô Hoài Cẩn đột nhiên thu hồi tâm hồn, tuy rằng nàng không nhìn được gì cụ thể nhưng là......
Thật ra kết luận đã rất rõ ràng.
Vì sao Tiết Trường Du ngay tại thời điểm này lại nghĩ đến sự tuyệt tình của Thái Thượng Hoàng.
Vì sao Tiết Trường Du tại loại thời điểm này, tâm tư nhiều nhất lại là đau lòng.
Tô Hoài Cẩn cảm thấy bản thân mình có lẽ đã rõ ràng, ít nhất đã rõ ràng tám chín phần, chỉ còn lại có một hai phần may mắn xa vời......
Tiết Trường Du nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng: "Được rồi, Cẩn Nhi, nghỉ ngơi một lát đi."
Tô Hoài Cẩn kéo tay hắn: "Hoàng Thượng còn có việc gì sao? Có thể ở với Hoài Cẩn thêm một lát nữa được không?"
Tiết Trường Du cười nói: "Như thế nào? Cẩn Nhi đang làm nũng với Trường Du ca ca sao?"
Tiết Trường Du nói xong thì cởi áo ngoài ra ném sang một bên, sau đó cũng nằm bên cạnh Tô Hoài Cẩn: "Cũng được, ta đúng lúc cũng đang mệt mỏi, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi một chút."
Tiết Trường Du nói xong thì chuẩn bị nhắm mắt lại, Tô Hoài Cẩn lại xoay người một cái nằm bên tai Tiết Trường Du, giọng nói rất nhẹ nhàng như là một cọng lông chim: "Trường Du ca ca."
"Thình thịch!"
Lòng Tiết Trường Du nhảy dựng, phảng phất như nổi trống thiếu chút nữa đã gõ thủng lồng ngực. Hắn lập tức mở to mắt đối diện với đôi mắt cười như không cười của Tô Hoài Cẩn.
Tiết Trường Du nói thật hung ác: "Nghịch ngợm có đúng không?"
Tô Hoài Cẩn cười tủm tỉm: "Hoàng Thượng, Hoài Cẩn gọi không dễ nghe sao?"
Tiết Trường Du hít thở hổn hển, lập tức xoay người giam cầm Tô Hoài Cẩn trong ngực: "Kêu ta sao, hả? Còn muốn ngủ trưa hả nên dạy dỗ nàng một chút mới được......"
Tiểu hoàng tử và tiểu công chúa đã tròn một tuổi, tiệc là chuyện không thể thiếu, trong cung tất cả đều bận rộn. Dù sao cũng là trưởng công chúa và Đại hoàng tử, dựa theo tập tục lập đích trưởng của nước Tiết, sau này bên trong đấy là không tầm thường, hiển nhiên không ai dám chậm trễ.
Hơn nữa, Hoàng Thượng cưng chiều Hoàng Hậu nương nương, đây là điều nước Tiết ai ai cũng biết. Lúc trước Thái Hậu nương nương vẫn luôn không phản đối Hoàng Thượng nạp phi nhưng bây giờ bởi vì chuyện Thái Hậu bị bắt cho nên cũng không tin ai, chỉ tin tưởng Tô Hoài Cẩn, thái độ quay ngược lại hoàn toàn vậy nên Thái Hậu cũng không tán thành việc nạp phi.
Hiện tại những người trong triều đình muốn đề cử con gái và cháu gái hoàn toàn không có phương pháp, vốn muốn chờ Hoàng Thượng chán ngấy Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương dần dần thất sủng nhưng chờ rồi lại chờ, hoàng tử và công chúa đều đã một tuổi cả rồi, vẫn không thấy chút thất sủng nào mà ngược lại cưng chiều càng ngày càng tăng.
Bởi vì bữa tiệc này vô cùng long trọng, tiểu hoàng tử và tiểu công chúa lại là nhân vật chính, tuy rằng mới lớn chút xíu mà thôi nhưng cũng có không ít lễ nghi phiền phức, còn thêm cả công tác chuẩn bị phức tạp.
Hai đứa nhóc con này đều phải có quần áo định chế riêng, vô cùng lộng lẫy đậm chất tiệc mừng.
Quần áo đã chuẩn bị xong, hôm nay phải xác nhận lại thêm một lần cuối cùng, Lục Y đã đi qua đó nhìn xem có cần thay đổi gì hay không.
Tô Hoài Cẩn ở bên trong tẩm cung, Lục Y mới đi trong chốc lát thì đột nhiên sốt ruột hoảng hốt chạy vào, còn hất tung đồ đạc cả lên, một đầu đều là mồ hôi chảy ròng ròng, hô to: "Nương nương!! Nương nương!"
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc hỏi: "Lục Y, làm sao vậy?"
Lục Y hoảng sợ không thôi, chạy tới nói: "Nương nương! Tiểu công chúa...... Không thấy tiểu công chúa đâu cả!"
"Không thấy?!"
Tô Hoài Cẩn đột nhiên đứng dậy: "Sao lại không thấy?"
Lúc dùng cơm trưa, hai đứa nhỏ vẫn đi theo Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du cùng nhau dùng bữa.
Tiểu công chúa dính lấy Tiết Trường Du, Tiết Trường Du cũng đặc biệt cưng chiều con gái, tự mình đút sữa cho con gái uống còn ôm tiểu công chúa một lát. Chờ bọn nhỏ ăn xong rồi chơi bời thấm mệt mới bảo Lục Y tự mình đưa về.
Lúc này tiểu công chúa và tiểu hoàng tử hẳn là đang ngủ trưa mới phải, thế nhưng lại đột nhiên không thấy?
Tô Hoài Cẩn nhanh chóng đi qua đó với Lục Y, quả nhiên trong cung điện chỉ còn lại tiểu hoàng tử, giường tiểu công chúa rỗng tuếch, bên cạnh cung nhân run bần bật quỳ đầy đất.
Tô Hoài Cẩn xem xét một lúc, Tiết Trường Du đã đến, tức giận gầm lên: "Công chúa còn chưa biết đi, sao có thể tự mình chạy trốn. Trong hoàng cung này của trẫm, có người có thể lặng yên không một tiếng động bắt công chúa đi sao, các ngươi lúc ấy ở chỗ nào?!"
Cung nhân run bần bật, liên tục dập đầu, một đám cũng không biết rõ tình huống là như thế nào.
Tô Hoài Cẩn đi vào, Tiết Trường Du nhanh đỡ lấy nàng: "Cẩn Nhi."
Tô Hoài Cẩn nói: "Lúc ấy là ai trực ban?"
Một tiểu cung nữ run bần bật quỳ dưới đất: "Là...... Là nô tỳ trực ban."
Tô Hoài Cẩn nói: "Ngươi nghe được động tĩnh gì?"
Tiểu cung nữ dập đầu nói: "Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng! Nô tỳ...... Nô tỳ không nghe thấy động tĩnh kỳ quái gì."
Bởi vì mới qua giờ cơm trưa, lúc này các cung nhân đều đi ăn cơm, tiểu công chúa và tiểu hoàng tử lại ngủ rồi, cho nên chỉ còn lại mấy cung nhân trực ban.
Lúc ấy chỉ có một mình tiểu cung nữ này, cũng không nghe được điều gì quái dị.
Nếu có người đến đây bắt tiểu công chúa đi, tiểu công chúa thế nào cũng sẽ khóc toáng lên, tuyệt đối sẽ không lặng yên không một tiếng động mà biến mất.
Cơn giận của Tiết Trường Du đã không thể lấn át, đi vòng tới vòng lui tay rồi quét hết mấy món trang trí trên bàn xuống đất, phát ra tiếng "xoảng!!!", các cung nhân sợ hãi càng thêm run bần bật.
Tô Hoài Cẩn nói: "Từng có ai tới thăm tiểu công chúa không?"
Tiểu cung nữ dùng sức lắc đầu: "Không có, không có người tới thăm tiểu công chúa......"
Tiểu cung nữ nói tới đây, đột nhiên lại nói: "Không...... Chẳng qua, thật ra có người tới thăm hoàng tử điện hạ."
Tiểu hoàng tử và tiểu công chúa trước mắt nuôi dưỡng ở cùng một cung, thậm chí ở trong cùng một điện, chẳng qua phân ra hai gian khác nhau mà thôi. Bởi vì tiểu hoàng tử hiếu động lại chắc nịch, lúc ngủ luôn không thành thật cho nên lúc này mới cho hai đứa nhóc con này nằm ngủ riêng, sợ tiểu hoàng tử luôn bắt nạt chị gái nó.
Tô Hoài Cẩn híp mắt: "Là ai?"
Tiểu cung nữ lập tức nói: "Là Thừa tướng đại nhân, là Tô đại nhân!"
Trong đầu Tô Hoài Cẩn "Ầm ầm", suýt nữa đã nổ tung nồi.
Tô Chính?!
Tiểu cung nữ nói: "Thừa tướng đại nhân đã tới một lát nhưng cũng chỉ là trong chốc lát rồi nhanh chóng bước ra, nhưng không phải đi vấn an tiểu công chúa, là...... Là đi xem tiểu hoàng tử."
Trong đầu Tô Hoài Cẩn rối bời nhưng phải tự bắt mình nhanh chóng bình tĩnh, hít sâu một hơi, mở ra tai thính và mắt sáng bổ trợ.
"Đinh"
Hệ thống bổ trợ thuận lợi mở ra, Tô Hoài Cẩn chủ động dùng hệ thống này đi tìm con gái.
Cảnh vật trước mắt xoay một vòng, lung la lung lay, lại là trên xe ngựa.
Một giọng nói run rẩy vang lên: "Như vậy...... Như vậy có ổn không? Đây chính là cháu ngoại của ta đấy."
Đó là giọng của Tô Chính......
Trong lồng ngực của Tô Chính ôm một cái bao bố phình to che kín mít nhưng bao bố vẫn luôn động đậy, tựa như có thứ gì ở bên trong.
Tô Chính hơi hé bố bao ra một chút, lập tức lộ ra một khuôn mặt nhỏ tròn xoe, quả nhiên là tiểu công chúa!
Tiểu công chúa mở to mắt nhìn, vẻ mặt tò mò còn hơi mê mang nhưng bởi vì nhận ra đây là ông ngoại cho nên hoàn toàn không hề khóc ầm ĩ, cũng không phản kháng, ngược lại còn tươi cười ngọt ngào, còn giơ tay bắt lấy ngón tay của Tô Chính.
Một người khác đã nói: "Thừa tướng, chẳng qua cũng chỉ là cháu gái mà thôi, một đứa con gái thôi mà, đừng nói đến việc không có việc gì xảy ra, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì, ngài không phải còn có cháu trai sao? Nói cho cùng, cháu ngoại ngài làm trữ quân, đâu cần cháu gái làm gì? Hơn nữa, chẳng qua chỉ là giá họa cho Lữ Ngạn, làm cho Hoàng Thượng cảm thấy Lữ Ngạn gây bất lợi cho cháu gái mà thôi."
Tô Hoài Cẩn thấy rõ ràng, người nói chuyện với Tô Chính chính là Lục hoàng tử nước Hình không thể nghi ngờ!
Mặt Tô Chính còn hơi chần chờ nhưng gật đầu, nói: "Thôi thì cứ như vậy đi."
Lục hoàng tử nước Hình cười nói: "Đừng khẩn trương, ta đã hỏi thăm qua, Lữ Ngạn lúc này đang ở trong cung, hôm nay hắn phải trực ban buổi tối. Thừa tướng chỉ cần tìm cái cớ vào phủ Lữ Ngạn giấu tiểu công chúa đi, sau đó chúng ta lập tức tố giác cho Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương biết, nói là Lữ Ngạn bắt tiểu công chúa đi chuẩn bị mưu đồ gây rối, đến lúc đó cho người đi điều tra, bắt cả người lẫn tang vật. Hoàng Thượng có thể tin tưởng Lữ Ngạn nữa hay sao? Ta nghe nói, Hoàng Thượng vô cùng cưng chiều tiểu công chúa, đến lúc đó nhất định sẽ trở mặt với Lữ Ngạn! Ngài chính là cha vợ của Hoàng Thượng, ông ngoại của tiểu công chúa, hoài nghi ai cũng sẽ không hoài nghi ngài, có phải hay không? Yên tâm!"
Tô Hoài Cẩn nhìn đến đây, mắt nhíu lại, đột nhiên thu hồi lại rồi sau đó quay đầu đi.
Nàng tuyệt đối không nghĩ tới biện pháp Tô Chính và Lục hoàng tử diệt trừ Lữ Ngạn lại là động vào con của mình!
Tiết Trường Du nhanh chóng đuổi kịp: "Cẩn Nhi? Cẩn Nhi làm sao vậy?"
Tô Hoài Cẩn híp mắt, cười lạnh: "Đi bắt người, bắt cả người lẫn tang vật."
Đúng, lúc này tuyệt đối là bắt cả người lẫn tang vật, nhưng cũng không phải Lữ Ngạn bị bắt cả người lẫn tang vật mà là Tô Chính và Lục hoàng tử nước Hình....
Tiết Trường Du tuy không biết Tô Hoài Cẩn cụ thể ám chỉ điều gì nhưng đã có kinh nghiệm. Lúc trước cách làm của Tô Hoài Cẩn cũng vô cùng khó hiểu, nhưng kết quả cuối cùng lại vô cùng kinh người, mỗi một lần Tô Hoài Cẩn đều đoán chuẩn.
Thật giống như......
Tô Hoài Cẩn đã biết trước cả rồi.
Tiết Trường Du không nghi ngờ gì mà lập tức nói: "Đi kêu Kỳ Bái và Phùng Bắc mang binh đi theo trẫm."
Tô Hoài Cẩn dừng một chút: "Hoàng Thượng, kêu cả Lữ tiên sinh cùng đi nữa."
Tuy Tiết Trường Du vẫn không rõ vì sao phải kêu Lữ Ngạn nhưng như cũ vẫn căn dặn xuống.
Đoàn người nhanh chóng ra khỏi hoàng cung, Kỳ lão cửu nói: "Hoàng Thượng, không biết ngài muốn đi đâu?"
Tiết Trường Du nhìn về phía Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn híp mắt: "Lữ phủ."
Kỳ lão cửu giật mình, nhìn thoáng qua Lữ Ngạn rồi nháy mắt ra dấu, Lữ Ngạn vẫn chưa biết tình huống gì đã xảy ra.
Đoàn người nhanh chóng xuất phát về phía phủ đệ của Lữ Ngạn, mà Tô Chính hoàn toàn không biết bản thân mình đã lộ tẩy.
Xe ngựa của Tô Chính dừng ở trước cửa Lữ phủ, sau đó nhanh chóng xuống xe. Lục hoàng tử nước Hình để tiểu công chúa vào trong một cái hộp đưa cho Tô Chính: "Chúc Thừa Tướng gia mã đáo thành công, ta sẽ ở chỗ này an tĩnh chờ tin tốt"
Tô Chính gật đầu rồi nhận lấy cái hộp, sau đó ôm hộp đi vào bên trong.
Trong phủ Lữ Ngạn gần như không có hạ nhân, chỉ có một đầu bếp, một quản gia, hai gã sai vặt phụ trách quét tước, ngay cả nha hoàn cũng không có, bởi vì Lữ Ngạn thật ra không nuôi nổi hạ nhân.
Tô Chính đi qua gõ cửa, quản gia nhanh chóng ra mở cửa, mở cửa thì thấy hoảng sợ, ấy vậy mà là Thừa Tướng đương triều.
Trong lồng ngực Tô Chính còn ôm một cái hộp lớn: "Lữ đại nhân có ở phủ không, lão phu tìm y có việc thương lượng."
Lúc này Lữ Ngạn tất nhiên là không ở phủ, hôm nay y trực ban, Lục hoàng tử nước Hình đã sớm hỏi thăm qua.
Quản gia nói: "Thật không phải với Thừa Tướng đại nhân, lão gia nhà tôi không có ở phủ, chắc là đã tiến cung rồi."
Tô Chính lại nói: "Cái gì? Lão phu đã nói với y rồi mà, chắc có lẽ một lát nữa sẽ trở về, vậy lão phu từ từ đi vào trước."
Quản gia cũng không dám ngăn lại, vội vàng nhường đường mời Tô Chính tiến vào sảnh chính rồi vội vàng rót trà cho Tô Chính.
Tô Chính ngồi ở đại sảnh với bộ dạng nôn nóng vô cùng bất an. Cái hộp gỗ đóng kín mít, nhưng bên trong ngẫu nhiên sẽ hơi động đậy, tiểu công chúa ở bên trong phỏng chừng kìm nén đến khó chịu rồi.
Tô Chính đứng ngồi không yên, quản gia bên kia tự mình đi châm trà. Bởi vì trong phủ chỉ có ít người, hoàn toàn không có sai vặt để châm trà, chuyện này khiến Tô Chính thở phào nhẹ nhõm.
Tô Chính chân trước bước vào phủ đệ của Lữ Ngạn, ông lại không biết sau lưng có một đoàn người tiến về bên này.
Lục hoàng tử nước Hình còn đang chờ trong xe ngựa với bộ dạng an nhàn, thình lình nghe được mấy tiếng động khác lạ, còn chưa kịp xốc màn xe lên xem thì "soạt!", màn xe đã bị nhấc lên.
Lục hoàng tử nước Hình cũng chưa kịp phản ứng, một tiếng "A!" hét to đã bị túm xuống xe, vô số lưỡi dao sắc bén đặt trên cổ gã, lập tức bị áp lên thành xe.
Lục hoàng tử nước Hình còn muốn giãy giụa, trừng mắt đã thấy Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn!
Tô Chính hoàn toàn không biết tình huống bên ngoài như thế nào, thấy quản gia rời đi thì muốn giấu cái hộp trong phủ nhà họ Lữ nên vội vàng đứng dậy, ôm hộp, muốn tìm một chỗ an toàn.
Tô Chính mới vừa ôm hộp lên, chuẩn bị bước khỏi đại sảnh thì đã nghe được tiếng bước chân tiến vào.
Tô Chính nhìn kỹ, nhất thời "Hô" hít hà một hơi......