Mắng Thạch Hữu Tuyền xong, ánh mắt sắc bén của Vĩnh An đế lại đảo qua những người đang đứng trong đại điện, "Có phải các ngươi đều nghĩ như vậy không?"
Quần thần đồng loạt quỳ xuống, nói: "Chúng thần không dám."
"Không dám?" Vĩnh An đế cười lạnh nói: "Trẫm thấy các ngươi có cái gan đấy mà. Trẫm cũng không nghĩ các ngươi lại nhàn rỗi như vậy, con trai của Văn đại nhân vì một nữ tử thanh lâu mà ra tay đánh đập em trai của Khương Chiêu viện, Khương Chấn thất thủ vô tình đẩy con trai của Văn đại nhân ngã xuống lầu bị đưa đi Đại Lý Tự. Để Đại Lý Tự phân xử công bằng là được, chuyện thế này mà cũng đáng để các ngươi tâu lên triều đình sao?"
"Nỗi đau mất con của Văn đại nhân trẫm có thể hiểu, Văn đại nhân cảm thấy sự tình ngày hôm nay là do Khương đại nhân không biết cách dạy con, trẫm cũng đã làm theo ý nguyện của đại nhân, trực tiếp bãi chức quan của Khương đại nhân rồi. Chuyện này đến đây nên kết thúc, nhưng các ngươi lại quay sang cắn Khương Chiêu viện một nhát?"
"Khương Chiêu viện đã làm cái gì? Nàng thay đệ đệ cầu tình? Hay là ngăn các ngươi không cho xử trí Khương Chấn? Nếu nói Khương đại nhân không biết cách dạy con, chẳng lẽ Văn đại nhân không sai à? Trẫm không nhắc chuyện Văn đại nhân không dạy được con là vì nghĩ đến nỗi đau của đại nhân. Các ngươi cả đám không biết nỗ lực vì triều đình, đem lại phúc lợi cho nhân dân, cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào hậu cung của trẫm, thật sự không biết phải nói thế nào nữa!"
Vĩnh An đế phát hỏa xong, bỏ lại hai chữ "Bãi triều" rồi xoay người bước nhanh khỏi đại điện.
"Chủ tử, nghe nói hôm nay trên triều có đại thần muốn dùng chuyện của Khương Chấn bắt tội người, Hoàng thượng rất tức giận mắng bọn họ một trận." Trong Vân Hoa Cung, Liễm Thu kể chuyện sáng nay, vừa nhìn sắc mặt Khương Mạn, hơi lo lắng nói: "Nhưng mà, hình như Hoàng thượng thật sự tước chức quan của Khương lão gia rồi."
Khương Mạn nghe vậy, trên mặt lộ ra ý cười, "Vậy sao?"
"Đúng vậy." Liễm Thu kể một lượt chuyện mình đã nghe được cho Khương Mạn, có chút nghi hoặc nói: "Sao nô tỳ thấy chủ tử còn vui hơn thế này? Người từ con nhà quan biến thành dân nữ bình thường, sao lại cao hứng đến thế chứ?"
Khương Mạn cười nói: "Mặc kệ là con quan hay dân nữ gì thì đều tốt cả, hiện tại ta đã là nương nương trong hậu cung này rồi, có gì khác nhau đâu?"
Liễm Thu nghĩ nghĩ, đúng thật, dù sao chủ tử của các nàng đã là nương nương, Khương gia như thế nào cũng không có quá nhiều quan hệ với chủ tử nữa.
Mà lúc này ở Khương gia đã loạn hết cả lên, Khương Văn Diệu nghe được nội dung thánh chỉ liền ngất ngay ra đất, mấy người Khương gia lay mãi Khương Văn Diệu mới tỉnh lại. Khương Văn Diệu trừng mắt nhìn Viên thị, hạ một bạt tai cực mạnh lên mặt bà ta, "Đều do đứa con ngoan hiền bà dạy ra đấy!"
Viên thị bụm mặt, liếc Khương Văn Diệu một cái, cúi đầu che khuất vẻ ngoan độc trong mắt mình.
"Lão gia, bây giờ phải làm sao đây?" Một tiểu thiếp trong nhà hai mắt đẫm lệ kéo cánh tay Khương Văn Diệu, nói: "Không phải nhị cô nương ở trong cung rất được sủng ái sao? Sao lại không biết thay lão gia cầu tình vài câu chứ?"
"Cái con bất hiếu đó!" Khương Văn Diệu tức giận mắng Khương Mạn một câu, quay sang phát tiết lên người Viên thị, "Ngươi còn sững sờ ở chỗ này làm gì? Còn không mau đi truyền tin tức vào trong cung đi."
"Lão gia đừng nóng." Viên thị ôn nhu đáp: "Thiếp sẽ gửi tin vào trong cung ngay."
Viên thị xoay người liền cười lạnh một tiếng, sai người gửi thư vào trong cung.
Đám người Khương Văn Diệu vẫn đang chờ Khương Mạn hồi âm, nhưng chờ nửa ngày cũng không chờ được tin tức gì, ngược lại bọn đòi nợ lại đến cửa lần nữa.
Khương Văn Diệu nhìn hai nhóm người cao to vạm vỡ trước cửa, miệng hùm gan sứa nói: "Ta đã nói rồi, Khương Chấn đã bị ta đuổi khỏi Khương gia. Nó nợ tiền các ngươi thì các ngươi đi tìm nó mà đòi, muốn tay muốn chân hay là muốn mạng của nó đều tùy các ngươi, không cần chạy đến chỗ ta nữa, bằng không ta sẽ báo quan."
"Khương đại nhân." Tên đàn ông cao to lúc trước đã tới gọi Khương Văn Diệu một tiếng, sau đó lại nói: "Ôi, gọi sai rồi, bây giờ phải gọi ngài là Khương lão gia mới đúng."
"Khương lão gia, chúng tôi không phải cứ muốn tìm đến ông, là vợ ông nói còn tiền nên chúng tôi mới đến." Nói xong hắn quay đầu nhìn về phía Viên thị, nói: "Khương thái thái, không biết bà chuẩn bị tiền đến đâu rồi?"
Viên thị cười lấy lòng bọn đòi nợ, "Ta vẫn đang chuẩn bị, phiền các vị đại nhân thư thả cho vài ngày."
Tên đàn ông vạm vỡ nhướng mi cười, nói: "Huynh đệ bọn ta cũng không phải người thích làm khó người khác, nếu đã như vậy, chúng tôi sẽ để cho Khương thái thái thêm hai ngày nữa. Sáng sớm ngày kia nếu chúng tôi không nhận đủ tiền của thái thái thì cũng chỉ có thế đến nha môn phân rõ phải trái thôi."
"Nhất định, nhất định."
Sau khi bọn đòi nợ rời đi, vẻ mặt Khương Văn Diệu âm trầm, hỏi Viên thị: "Bà định đi đâu kiếm một triệu rưỡi lượng bạc trả nợ cho tên nghiệp chướng kia? Tôi nói bà biết, không nói thằng nghịch tử đó tự đưa mình vào nhà lao Đại Lý Tự, bây giờ còn hại ta mất chức quan, Khương gia ta sẽ không trả một xu nào cho nó!"
Viên thị cúi đầu, nói: "Lão gia, thiếp thân biết, tiền trong nhà là để cho hậu thế, thiếp cũng không định lấy số tiền đó để trả nợ đâu, thiếp đang chuẩn bị tới Viên gia tìm cách, xem nhà thiếp có giúp được chút gì không."
Sắc mặt Khương Văn Diệu hòa hoãn hơn một chút, "Bà hiểu được là tốt rồi, nếu muốn đến Viên gia thì đi nhanh đi."
"Vâng, lão gia." Viên thị lên tiếng, quay về chuẩn bị rồi đi đến Viên gia.
Nhìn bóng dáng Viên thị rời đi, trong mắt Khương Văn Diệu có một tia ám quang xẹt qua.
"Lão gia, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?" Một trong hai di nương đứng bên cạnh Khương Văn Diệu sốt ruột nói: "Đến bây giờ vẫn chưa nhận được hồi âm của nhị tiểu thư, chẳng lẽ chúng ta chỉ biết chờ đợi thế này thôi sao? Hay là lại sai người gửi tin cho nhị tiểu thư lần nữa?"
Khương Văn Diệu nghe vậy, khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo, "Cái đứa con bất hiếu này, đã tỏ rõ là không muốn giúp ta rồi, để ta chống mắt lên xem ta mất chức quan thì nó chiếm được chỗ tốt gì."
Hai di nương và hai thứ đệ của Khương Mạn đứng bên cạnh nghe vậy đều có chút không chấp nhận được, tuy chức quan của Khương Văn Diệu cũng không tính là lớn, nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn là người nhà quan, ai ngờ chỉ trong một đêm lại biến thành một nhà dân bình thường, vậy ngày sau phải trôi qua thế nào đây?
Mấy người bọn họ lúc này đều hận Khương Chấn, còn cả Khương Mạn không chịu đưa tay giúp đỡ cũng bị bọn họ ghi hận trong lòng.
Chạng vạng tối, lúc Viên thị trở về từ Viên gia, Khương Văn Diệu liền gọi bà ta vào phòng, trầm giọng hỏi: "Nhà mẹ bà nói thế nào? Có bằng lòng trả nợ cho thằng nghiệp chướng kia không?"
Vẻ mặt Viên thị mỏi mệt nói: "Ca ca ta đã đồng ý chi tiền rồi, nhưng bây giờ số bạc trong nhà không nhiều lắm, bọn họ còn phải thu thập thêm."
Khương Văn Diệu nghe vậy giật mình, "Nhà mẹ bà thực sự đồng ý gánh khoản nợ này sao?"
"Đúng vậy." Viên thị nhìn biểu tình kinh ngạc của Khương Văn Diệu, nói: "Lão gia biết đấy, bọn họ yêu thương Chấn nhi nhất, nghe nói phải thay Chấn nhi trả nợ, bọn họ không nói hai lời đã đáp ứng rồi."