"Ngươi nói đúng, lúc trước không hỏi ra được gì là vì không tìm được điểm mấu chốt, bây giờ đã có rồi, bản cung không tin không tóm được điểm yếu của Cao Hiền phi." Giang Quý phi nói: "Đinh Hương, ngươi gọi thái y phụ trách bắt mạch cho Hồ Tu viện và tất cả cung nhân đến đây, nếu bọn họ vẫn một hỏi ba không biết, vậy để bản cung cho bọn họ trải nghiệm mấy thủ đoạn thẩm vấn trong chốn cung cấm này."
Đinh Hương gật đầu đáp lại.
Hải Đường cũng nói: "Nương nương nói đúng, những người này chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, trước đó là nương nương quá nương tay với bọn họ mới khiến bọn họ không biết điều như vậy, lần này nương nương để bọn chúng nếm trải chút thủ đoạn, bọn họ chắc chắn sẽ khai ra hết thôi."
Thái y và các cung nhân hầu hạ Hồ Tu viện rất nhanh đã bị đưa tới, Giang Quý phi cũng không hỏi từng người một mà nói thẳng luôn: "Các ngươi suy nghĩ thật kỹ lại xem, khoảng tháng 8 năm ngoái sau khi Hồ Tu viện gặp Phong thái y có nói hay nhắc tới chuyện gì không, hoặc là sai các người làm gì đó? Cho dù các ngươi cảm thấy chuyện đó không quan trọng đi nữa cũng phải bẩm báo hết ra cho bản cung."
Đám người đang quỳ không một ai hé miệng, tất cả đều cúi đầu thật thấp, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Mày liễu của Giang Quý phi nhíu chặt, "Làm sao? Bản cung nói các ngươi nghe không hiểu à? Hay là các ngươi thấy bản cung hiền quá? Nếu vậy thì bản cung cũng không khách khí nữa."
Ánh mắt của Giang Quý phi quét một vòng, dừng lại trên người một cung nữ đang quỳ trước mặt, "Bắt đầu từ ngươi đi, người đâu, lôi ra ngoài."
Giang Quý phi vừa dứt lời liền có hai thái giám chạy vào kéo cung nữ kia ra ngoài, cung nữ kia hét lớn: "Quý phi nương nương tha mạng, nô tỳ chỉ phụ trách ngoại điện, thật sự không biết gì hết, Quý phi nương nương tha cho nô tỳ đi..."
Giang Quý phi nâng bàn tay nhìn ngắm những ngón tay ngọc ngà của mình, như thể không nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của cung nữ kia.
Rất nhanh, bên ngoài đã vọng lại tiếng đại bản đánh vào da thịt cùng tiếng gào thống khổ của cung nữ kia, mọi người nghe thấy thanh âm bên ngoài thì cúi đầu càng thấp.
Qua hồi lâu sau, tiếng thét của cung nữ bên ngoài dần trở nên yếu ớt, đến cuối cùng thì bặt tăm không nghe thấy gì nữa.
Một tiểu thái giám tiến vào bẩm báo: "Quý phi nương nương, cung nữ kia không chịu khai gì cả, đã chết rồi."
Giang Quý phi không thèm để ý nói: "Không sao, đánh chết rồi thì đổi người khác là được, không phải ở đây còn nhiều người thế này sao? Để ta xem tiếp theo là ai thì được đây?"
Tầm mắt của Giang Quý phi liên tục quét qua đám người đang quỳ, ai bị Giang Quý phi nhìn đều căng thẳng run như cầy sấy.
Ngay khi ánh mắt của Giang Quý phi dừng lại trên người một tiểu cung nữ, không biết có phải do ham muốn sống mãnh liệt hay không mà đột nhiên nhớ ra một chuyện nhỏ, giọng nói run run: "Quý phi nương nương, nô tỳ đột nhiên nhớ ra một chuyện, không biết có ích gì cho nương nương không?"
"Nói!" Giang Quý phi lạnh lùng nói.
Tiểu cung nữ cúi đầu nói: "Ngày đó nô tỳ và một cung nữ tên Tiểu Hồng phụ trách chăm hoa cỏ trong Ung Hòa Cung đang nói chuyện phiếm về mấy câu chuyện ở quê mình. Lúc đó Tiểu Hồng kể một chuyện ở quê nàng ta, con dâu của gia đình hàng xóm mang thai, ăn uống rất tốt, mẹ chồng ghét bỏ con dâu ăn nhiều nên thường xuyên không cho nàng ta ăn no, cô con dâu thường xuyên bị đói, sau khi sinh xong người nhà bọn họ mới biết sở dĩ thai phụ đó ăn nhiều là vì mang song thai."
Tiểu cung nữ nói nửa ngày cũng chẳng thu được tin tức hữu dụng gì, nhưng Giang Quý phi cũng không vội, vẫn tiếp tục ngồi nghe nàng ta nói.
"Lúc ấy nô tỳ và Tiểu Hồng đều không chú ý đến Tu viện nương nương đang đứng phía sau, lúc phát hiện ra còn sợ Tu viện nương nương thấy chúng nô tỳ không chăm chỉ làm việc, cả ngày chỉ biết nói mấy chuyện linh tinh, sẽ mắng chúng nô tỳ."
"Nhưng mà chúng nô tỳ không ngờ rằng Tu viện nương nương không những không mắng, ngược lại còn rất kiên nhẫn hỏi Tiểu Hồng cuối cùng thì song thai và thai phụ kia như thế nào?"
"Tiểu Hồng kia trả lời thế nào?" Giang Quý phi hỏi.
Tiểu cung nữ nghĩ nghĩ, trả lời: "Tiểu Hồng nói là bởi vì lúc mang thai thai phụ kia ăn không đủ no nên không đủ sức, sinh xong thì qua đời. Còn hai người con trai cũng bởi vì thai phụ thường xuyên bị đói nên sau khi ra đời rất gầy yếu, cuối cùng đều chết yểu."
"Tốt lắm!" Giang Quý phi gật gật đầu, nói: "Chuyện ngươi nói rất hữu dụng."
Nói xong, Giang Quý phi lại nhìn về phía những người khác, "Các ngươi còn ai nhớ ra chuyện gì không?"
Thái y bắt mạch cho Hồ Tu viện nghe câu chuyện của tiểu cung nữ xong thì đột nhiên nhớ ra Hồ Tu viện cũng từng hỏi hắn về thai song sinh, hắn nói: "Hồi Quý phi nương nương, thần chợt nhớ trước đó có một lần Tu viện nương nương hỏi thần rằng trong bụng nàng ta có phải là thai song sinh không, lúc đó thần đáp lại rằng: thần chỉ cảm nhận được mạch đập của một đứa trẻ, Tu viện nương nương gật đầu nói đã biết, sau đó cũng không nói thêm gì nữa."
Một cung nữ khác lập tức nói: "Quý phi nương nương, trước đó một cung nữ là Vi Vũ tỷ tỷ từng nói chuyện song thai với Tu viện nương nương. Ngày đó nô tỳ bắt gặp Vi Vũ tỷ tỷ nói với Tu viện nương nương thế này: nếu cái thai trong bụng của nương nương là song thai thì tốt rồi, có cả hoàng tử lẫn công chúa."
Người tên Vi Vũ chính là cung nữ nhị đẳng bên người Hồ Tu viện, nàng ta nghe vậy liền trừng mắt nhìn tiểu cung nữ một cái, nói với Giang Quý phi: "Quý phi nương nương minh giám, lúc đó Tu viện nương nương đang chọn quần áo cho đứa bé trong bụng, lúc đó nô tỳ thấy có cả quần áo cho bé trai lẫn bé gái nên mới hỏi một câu rằng Tu viện nương nương muốn một tiểu hoàng tử hay là một tiểu công chúa?"
"Lúc ấy Tu viện nương nương cười nói là muốn có một tiểu công chúa, nhưng cũng muốn một tiểu hoàng tử, nô tỳ liền nói câu kia. Nhưng lúc nô tỳ nói rất sớm, là lúc Tu viện nương nương vừa mới chẩn ra hỷ mạch mấy ngày."
Trừ mấy người này ra, về sau không thu được tin tức gì hữu dụng nữa, nhưng chỉ dựa vào lời nói của bọn họ Giang Quý phi cũng đã lờ mờ đoán ra được nguyên nhân Hồ Tu viện lại ăn nhiều đến thế.
Có lẽ Hồ Tu viện bị người khác lừa rằng cái thai trong bụng của nàng ta là song thai, mà người lừa Hồ Tu viện tám phần chính là Phong thái y. Nhìn cách Hồ Tu viện đề phòng tất cả mọi người, cả cung nữ thân cận cũng không tin là biết Hồ Tu viện là người đa nghi, nàng ta giúp Phong thái y vài lần, cảm thấy lời nói của hắn ta còn đáng tin hơn thái y phụ trách bắt mạch cho nàng ta. Hơn nữa thái y kia nói trong bụng nàng ta chỉ có một đứa bé, Hồ Tu viện đương nhiên cũng có thể nghi ngờ có phải thái y đó bị người khác mua chuộc hay không.