Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Chương 121: Nghe hí khúc




Khương Mạn cũng hiểu rõ điều đó, cũng không nói thêm gì nữa.
Liễm Thu chọn vài nhành hoa trong số những bông đã hái được rồi cài lên đầu Khương Mạn.
Khương Mạn soi gương, cảm thấy mấy bông hoa dành dành này như thể vẽ rồng điểm mắt, có thêm những nhánh hoa dành dành, cả người Khương Mạn như thêm phần thanh sạch, tươi mát.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Khương Mạn liền dẫn Liễm Thu và Vãn Đông đi U Hà Uyển. Còn Nhị Hoàng tử đã được thái hậu đón đi từ sớm.
Sân khấu kịch đã được dựng xong ở trong vườn từ sớm, gánh hát Đức Xương cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Khương Mạn đi thỉnh an thái hậu trước, sau đó cùng Đại Công chúa dìu thái hậu đi đến sân khấu kịch.
Những phi tần còn lại và các đại thần gia quyến đã đợi sẵn trong vườn, nghe thấy tiếng của thái giám liền đồng thời hành lễ thỉnh an, "Thần thiếp thỉnh an thái hậu nương nương, thái hậu nương nương kim an."
"Đứng lên cả đi." Thái hậu cười, cho mọi người miễn lễ, ngồi xuống ghế rồi mới nói: "Hôm nay gọi mọi người tới đây để xem kịch tiêu khiển một chút, mọi người không cần giữ lễ."
"Thần thiếp tạ ơn thái hậu nương nương." Mọi người tạ ơn xong đều tự ngồi về chỗ của mình, Khương Mạn chủ động chọn một vị trí chéo thái hậu, nhường vị trí gần thái hậu nhất cho Đại Công chúa.
Sau khi mọi người ngồi xuống, trưởng gánh hát Đức Xương đưa cho thái hậu một danh sách những vở diễn, thái hậu nhận lấy rồi đưa cho Đại Công chúa, "Các con chọn đi, vở nào hay ta sẽ thưởng."
Đại Công chúa nhận lấy danh sách, lật vài trang rồi chọn《Tỳ bà ký》rồi đưa cho Khương Mạn. Khương Mạn xem xét một hồi rồi chọn《Vọng Giang Đình》, sau đó Quý Chiêu dung, Mạnh Tiệp dư, Trần Ngự nữ cũng lần lượt chọn một vở diễn.
Chọn lựa xong xuôi thì vừa lúc thanh âm của thái giám bên ngoài lại truyền vào báo Vĩnh An đế đã tới.
Vì vậy, mọi người lại đứng lên hành lễ.
Vĩnh An đế cho mọi người miễn lễ rồi đi đến bên cạnh thái hậu, nói: "Trẫm vừa mới xử lý chính sự, đến có hơi muộn, mong là không làm mẫu hậu mất hứng."
"Chính sự đương nhiên quan trọng hơn rồi." Thái hậu cười nói: "Hoàng thượng đến muộn, bọn họ đều đã chọn xong những vở muốn xem rồi, giờ chỉ có thể ngồi xem cùng thôi."
Vĩnh An đế tỏ vẻ đáng tiếc, nói: "Ai da, quả là đáng tiếc, vất vả lắm mẫu hậu mới mời trẫm nghe hí khúc được một lần, vậy mà trẫm còn không được chọn kịch, thế này cũng thiệt quá đi."
Thái hậu bị Vĩnh An đế chọc cười khanh khách, vừa cười vừa nói với trưởng gánh hát: "Mau đưa danh sách tới đây để Hoàng thượng của chúng ta chọn nào, nếu không Hoàng thượng cứ than thiệt thì chúng ta cũng không thể xem kịch yên bình được đâu."
Trưởng gánh hát vội đưa danh sách cho Vĩnh An đế, Vĩnh An đế lướt qua rồi hỏi: "Các nàng đã chọn những vở nào rồi?"
Trưởng gánh hát nói lại những vở kịch đã được chọn một lần, Hoàng thượng nghe xong, nói: "Mấy vở đó đều là kịch văn, vậy trẫm chọn kịch võ đi, có thể biểu diễn《Kỳ Lân Các》không?"
Trưởng gánh hát đáp: "Đương nhiên là được ạ."
"Vậy thêm vở này là được rồi." Vĩnh An đế nói xong rồi đưa lại danh sách cho trưởng gánh hát.
Người đàn ông dùng hai tay nhận lấy danh sách rồi lui xuống chuẩn bị bắt đầu.
Sau khi trưởng gánh hát rời đi, Vĩnh An đế nhìn về phía Khương Mạn, nói: "Khương Chiêu viện đến ngồi bên cạnh trẫm đi."
Vĩnh An đế ngồi bên tay phải của thái hậu, bên cạnh hắn cũng không còn ghế nào nữa, nhưng hạ nhân cũng không phải người chậm hiểu, nghe vậy liền mau chóng lấy thêm ghế đặt xuống bên cạnh chỗ của Vĩnh An đế.
Dưới ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tị của mọi người, Khương Mạn đi đến bên người Vĩnh An đế.
Sau khi ngồi xuống, Vĩnh An đế nhìn ngắm Khương Mạn một hồi, nói: "Hôm nay ái phi ăn mặc thật đẹp, nhìn vào liền thấy nhẹ nhàng khoan khoái."
Khương Mạn cười ngượng ngùng, nhỏ giọng đáp: "Tạ Hoàng thượng đã khen, Hoàng thượng thấy đẹp thì tốt quá, không uổng công thần thiếp bỏ nhiều tâm tư ăn mặc chỉn chu."
Thanh âm của hai người cũng không lớn, lúc nói chuyện lại hơi nghiêng người về phía đối phương, người ngồi sau không thể nghe được bọn họ đang nói cái gì, chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ thân mật tình tứ của hai người.
Mạnh Tiệp dư nhìn hai người trò chuyện vui vẻ, trong mắt xẹt qua một tia u ám.
Rất nhanh buổi biểu diễn đã bắt đầu.
Vở đầu tiên chính là《Kỳ Lân Các》do Vĩnh An đế chọn, tuy gánh hát Đức Xương không thường xuyên diễn vở này, nhưng cũng rất chăm chút cho từng chi tiết nhỏ, từ hóa trang đến trang phục, cả những động tác võ thuật đều rất đẹp mắt.
Sau khi《Kỳ Lân Các》kết thúc mới đến vở kịch mà Đại Công chúa chọn, sau đó cứ theo thứ tự chọn mà biểu diễn.
Vĩnh An đế vừa nghe xong vở kịch mà Khương Mạn chọn thì có tiểu thái giám đến nói là có đại thần đến bẩm báo chuyện triều chính. Tuy hiện tại Vĩnh An đế đang ở hành cung, không cần lên triều, nhưng hàng ngày đều có người đến báo cáo mỗi một động thái trong triều đình, còn có những chuyện cần hắn ra quyết định nữa.
Vĩnh An đế cáo lỗi với thái hậu, thái hậu xua tay nói: "Chính sự quan trọng hơn, Hoàng thượng mau đi đi, đừng phiền chúng ta nghe hí khúc."
Vĩnh An đế đi rồi, mọi người lại tiếp tục xem biểu diễn. Sau hai vở kịch nữa, thái hậu cũng rời đi, trước khi đi còn nói: "Ai gia lớn tuổi rồi, ngồi lâu mệt mỏi nên đi nghỉ trước, các ngươi cứ từ từ xem."
Thái hậu vừa đi, mọi người cũng không câu nệ như trước, tầm mắt của Khương Mạn vẫn tập trung nhìn lên sân khấu như trước, vẫn nhập tâm vào tiếng ca nhu mì như nước của cô gái.
Tập trung đến mức không nhận ra Tương Mỹ nhân đã đến bên cạnh nàng từ lúc nào.
Tương Mỹ nhân chào Khương Mạn một tiếng, sau đó bắt đầu nói: "Hoa mà Khương tỷ tỷ cài trên đầu thật đặc biệt, đây là hoa dành dành sao? Màu của mấy bông dành dành này thật hiếm gặp, Khương tỷ tỷ cứ thế mà hái để cài đầu sợ là cũng không phải phép lắm nhỉ?"
Khương Mạn thản nhiên lắc đầu, "Có gì mà không phải phép chứ, hoa không phải chỉ để ngắm và dùng làm trang sức thôi sao? Chẳng lẽ Tương Mỹ nhân chưa từng cài hoa lên tóc sao?"
Tương Mỹ nhân nói: "Hoa thì đương nhiên muội muội có cài rồi, chẳng qua muội chưa bao giờ cài mấy loài hoa quý hiếm như tỷ tỷ thôi."
"Ồ." Khương Mạn thản nhiên lên tiếng: "Nếu muội muội thích, ở trước điện của tỷ vẫn còn vài bông, bao giờ về để tỷ cho người hái mấy nhánh cho muội."
Tương Mỹ nhân đương nhiên không muốn chấp nhận lời nói như thể bố thí của Khương Mạn, nàng ta lắc đầu đáp: "Muội đa tạ hảo ý của tỷ tỷ, nhưng muội sợ hoa này cài lên đầu muội sẽ lãng phí, tỷ tỷ cứ giữ lấy mà dùng đi."
Khương Mạn gật đầu, lơ đễnh nói: "Nếu muội muội không muốn nhận thì tỷ cũng không miễn cưỡng."
Khương Mạn nói xong, lại tiếp tục dồn sự chú ý lên sân khấu, không quan tâm tới Tương Mỹ nhân nữa.
Tương Mỹ nhân chán nản, nàng ta vốn muốn trách Khương Mạn không biết tiếc hoa, đem những bông hoa dành dành quý hiếm làm trang sức cài đầu, sao cuối cùng lại thành nàng ta muốn xin ít hoa về vậy?
Nhìn Tương Mỹ nhân thất bại trở về, Quý Chiêu dung và Trần Ngự nữ đều có chút thất vọng mà thu hồi tầm mắt, chỉ có Mạnh Tiệp dư là thần sắc bất biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.