Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Chương 125: Rốt cuộc đó là ai?




Nếu hắn ta biết chuyện sẽ thành ra thế này thì lúc trước đã sớm từ chối yêu cầu của Quế Nhuế rồi.
Triệu Toàn Phúc không để ý đến tiểu thái giám liên tục xin tha, hắn để chén trà xuống, vỗ vỗ vạt áo vốn chẳng dính chút bụi nào, nói với Nguyễn Lương Anh: "Nhốt người này lại đi."
"Vâng, sư phụ."
Triệu Toàn Phúc ý vị thâm trường liếc nhìn Nguyễn Lương Anh một cái, nói: "Coi chừng cho kỹ, nhớ phải lục soát toàn thân hắn. Nếu trước đó hắn đã mua thạch tín cho người khác thì khó đảm bảo trên người hắn không có, rà soát cẩn thận, đừng để hắn tự sát, hiểu chưa?"
Nguyễn Lương Anh đảo mắt nhìn, gật đầu nói: "Sư phụ yên tâm, đồ đệ hiểu rõ, tuyệt đối không để hắn uống thuốc độc tự sát đâu."
Triệu Toàn Phúc thấy Nguyễn Lương Anh đã hiểu được ý tứ của mình, vừa lòng gật đầu: "Tên này giao cho ngươi đấy."
Triệu Toàn Phúc rời khỏi nơi này, sau đó giao toàn bộ lời khai của tiểu thái giám kia cho Vĩnh An đế. Vĩnh An đế nghe xong, bàn tay đang phê tấu chương hơi ngừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục như không có gì, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi: "Trước đó bảo ngươi nói với Tề Đại Trung là người đưa đến Vân Hoa Cung phải thật sạch sẽ, Tề Đại Trung có làm theo không?"
Cho dù Vĩnh An đế không nhìn mình nhưng Triệu Toàn Phúc vẫn cúi đầu thật thấp cung kính trả lời: "Điều Hoàng thượng phân phó Tề Đại Trung không dám vô tâm, cung nữ tên Quế Nhuế này một là không có vấn đề gì, hai là ẩn giấu quá tốt, đến cả Tề Đại Trung cũng nhìn không ra."
Triệu Toàn Phúc nói xong, không thấy Vĩnh An đế mở miệng, lại nói tiếp: "Nhưng mà theo tiểu nhân thấy, rất có thể là mắt Tề Đại Trung mờ rồi, bị người khác qua mặt."
Lần này nói xong, Triệu Toàn Phúc chờ một lúc thì nghe Vĩnh An đế thản nhiên nói: "Vậy truyền tin về cho Tề Đại Trung, bảo hắn tra lại thật kỹ, cung nữ Quế Nhuế này rốt cuộc là dạng ngưu quỷ xà thần gì. Còn lại ngươi biết phải xử lý thế nào rồi đấy."
Triệu Toàn Phúc đáp "vâng", trong lòng thầm khen bản thân cơ trí.
Sau khi Tề Đại Trung ở trong cung nhận được tin từ Triệu Toàn Phúc, như thể ngồi phải đống lửa mà đứng bật dậy. Những người hắn đưa đến Vân Hoa Cung lúc trước rõ ràng đã tuyển chọn kỹ càng, làm sao vẫn để lọt người do người khác cài vào chứ?
Nếu không may chuyện này là thật, sợ là đại tổng quản Nội Vụ Phủ là hắn sẽ là người chịu tội đầu tiên.
Bây giờ hắn vẫn nên nhanh chóng lấy công chuộc tội, làm rõ xem rốt cuộc là tên Vương Bát Đản nào đã hại hắn.
Tề Đại Trung có thể trở thành đại tổng quản Nội Vụ Phủ chắc chắn phải có chút tài năng mánh khóe. Lúc chọn người đưa đến Vân Hoa Cung, hắn phải chọn nhiều người một lúc như vậy, khó tránh khỏi sẽ có chỗ sơ suất. Lần này chỉ điều tra một mình Quế Nhuế, rất nhanh đã tra ra nàng ta là người của Trường Xuân Cung an bài tới.
Sau khi Triệu Toàn Phúc nhận được tin của Tề Đại Trung thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy quả nhiên là vậy.
Triệu Toàn Phúc không trì hoãn thêm, đem kết quả này cho Vĩnh An đế xem. Vĩnh An đế nhìn tờ giấy trên bàn, đôi mày khẽ nhíu.
Triệu Toàn Phúc thấy phản ứng của Vĩnh An đế, dè dặt hỏi: "Hoàng thượng, người không hài lòng với kết quả này sao?"
Vĩnh An đế chẳng nói hài lòng hay không, chỉ nói: "Giang Quý phi ở trong cung, làm sao biết rõ động thái ở hành cung như lòng bàn tay được?"
Triệu Toàn Phúc hơi sửng sốt, hỏi: "Hoàng thượng cảm thấy Giang Quý phi còn sắp xếp người bên những phi tần khác đến hành cung, hơn nữa người này còn có thể tự do gửi thư qua lại với Giang Quý phi sao?"
Vĩnh An đế lắc đầu, "Giang Quý phi không có bản lĩnh lớn đến thế, huống hồ hiện giờ trong cung còn có Hiền phi kiềm chế nàng, sợ là nàng ta không có tinh lực mưu tính chuyện này đâu."
Thủ đoạn của Giang Quý phi Vĩnh An đế hiểu rất rõ, những chuyện trước kia nàng ta đã làm Vĩnh An đế đều biết rõ, chuyện lần này không thể nào là mưu kế của Giang Quý phi.
Triệu Toàn Phúc mới phản ứng lại, "Hoàng thượng đang nói là người đứng sau Quế Nhuế là một người khác?"
Vĩnh An đế gật đầu, nói: "Bảo Tề Đại Trung tiếp tục tra, bề ngoài thì thấy Quế Nhuế này là người của Giang Quý phi, nhưng thực chất sau lưng nàng ta là một người khác."
Hắn cảm thấy người đứng sau Quế Nhuế rất có thể chính là người đã hại Tống Tu nghi. Chuyện của Tống Tu nghi Liêu Thù tra lâu như vậy, mất không ít công sức mới cạy được miệng của Triệu Đại Hổ, từ đó biết được Triệu Đại Hổ nhận thư từ trong cung truyền ra, bọn họ mới lần được đến Lý Hữu Phúc.
Theo lời của Triệu Đại Hổ thì thư này là Quý Chiêu dung lấy danh nghĩa ân nhân gửi cho hắn, nhờ hắn giúp đỡ vài việc. Quý Chiêu dung có ơn cứu mạng với hắn, hắn ta là người giang hồ trọng ơn nghĩa, Quý Chiêu dung tìm đến hắn đương nhiên hắn sẽ không từ chối.
Nhưng cũng chỉ có thế, thư do ai gửi ra ngoài, làm sao đến tay Triệu Đại Hổ, toàn bộ đều không thể tra ra.
Bên cạnh mình có người thủ đoạn lợi hại như vậy, Vĩnh An đế không thể yên tâm nổi. Nếu thật sự như hắn nghĩ, người đứng sau Quế Nhuế chính là người đã hại Tống Tu nghi, vậy lần này hắn có thể mở mang tầm mắt xem rốt cuộc là ai mà tâm cơ sâu kín đến thế.
Quý Chiêu dung mong mỏi Vĩnh An đế tra ra kết quả rồi xử trí Khương Chiêu viện cả tuần, kết quả không những không nhưng nàng mong muốn, mà Vĩnh An đế vẫn như cũ không phải tự mình đến U Hoàng Uyển thì chính là gọi Khương Mạn đến U Tuyền Điện.
Sau khi đập vỡ mấy bình hoa, Quý Chiêu dung vốn muốn đi tìm Vĩnh An đế, hỏi xem vì sao hắn biết Khương Chiêu viện là người đã hại Đại Hoàng tử mà không xử trí nàng ta, mà còn tiếp tục sủng hạnh nàng ta như thế.
Nếu nói Quý Chiêu dung làm vậy là vì Đại Hoàng tử thì không có khả năng, nhưng nói Quý Chiêu dung không vì Đại Hoàng tử thì cũng không đúng.
Theo Quý Chiêu dung thấy, Khương Mạn hại Đại Hoàng tử chính là ngăn chặn cơ hội để nàng trở thành thái hậu, chuyện này nàng tuyệt đối không thể nhịn. Hơn nữa nàng vốn không quen nhìn Khương Mạn được sủng ái như vậy, lần này nắm được nhược điểm của Khương Mạn, sao nàng có thể nhìn Vĩnh An đế dễ dàng buông tha cho Khương Mạn như vậy chứ.
Cung nữ bên người Quý Chiêu dung khuyên không được, đành phải tìm người gọi Ngọc Châu đến.
Sau khi Ngọc Châu đến, Quý Chiêu dung nhìn Ngọc Châu, nói: "Ngươi lại tới khuyên ta bình tĩnh một chút đừng nóng vội? Nếu ta còn bình tĩnh nữa thì Khương Chiêu viện kia sẽ leo lên đầu ta ngồi mất."
Ngọc Châu lắc đầu, cầm bức thư trong tay đưa cho Quý Chiêu dung, nói: "Lão gia đưa tin cho nương nương, nương nương xem trước đã."
"Phụ thân gửi thư cho ta làm gì?" Quý Chiêu dung nhận phong thư trong tay Ngọc Châu đọc qua, sắc mặt thay đổi rõ ràng, "Phụ thân và đại ca làm sao vậy, sao lại để tẩu tử chạy đến hành cung chứ? Đại Hoàng tử đâu? Ngươi mau đi đến chỗ Đại Hoàng tử, đừng để tẩu tử thấy nó."
Phân phó xong, Quý Chiêu dung cả giận nói: "Đúng là phụ nhân ngu dốt, tự dưng chạy đến hành cung cho thêm loạn làm gì không biết. Rốt cuộc có biết chuyện nghiêm trọng đến nhường nào không, nếu để người khác phát hiện ra dấu vết gì thì không chỉ nàng ta, mà cả Quý gia đều sẽ toi đời."
"Không được." Quý Chiêu dung lại tiếp tục sai Ngọc Châu: "Ngươi mau sai người đi tìm tẩu tử, xem tẩu tử đang ở đâu. Tìm được thì mau chóng đưa người quay về, đừng để ai nhìn thấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.