Vĩnh An đế đã nhiều năm như vậy vẫn chưa có hoàng tử, không nói đến mấy lời đồn đãi bên ngoài, đến cả các phi tần hậu cung phần lớn cũng nghĩ có phải số Vĩnh An đế thật sự không có con trai hay không.
Đại Hoàng tử ra đời đã chứng minh không phải Hoàng đế không có con trai, mà là bụng các nàng không biết cố gắng, không sinh được hoàng tử.
Đặc biệt là mấy người muốn trèo lên hậu vị nhưng không thể sinh hoàng tử, đối với đứa bé trong bụng Tống Tu nghi và Khương Mạn lại càng thêm chú ý.
Thân phận của Tống Tu nghi vẫn còn đó, hơn nữa Vĩnh An đế cũng không tấn vị cho Quý Chiêu dung nên mọi người đều nhìn nàng ta bằng ánh mắt phòng bị. So sánh với Tống Tu nghi thì thái độ của mọi người đối với Khương Mạn quả là một trời một vực.
Khương Mạn phân vị thấp, cứ cho là nàng có thể sinh hạ hoàng tử, Hoàng thượng xem trọng công lao của nàng nên tấn vị thì bất quá cũng chỉ là từ tài nhân lên mỹ nhân, vẫn không thể tự mình dưỡng dục hoàng tử, đến lúc đó ai sẽ nuôi hoàng tử chứ?
Mặc dù chuyện này Khương Mạn chắc chắn không thể làm chủ được, nhưng dù sao nàng vẫn là thân mẫu, dù thế nào Hoàng thượng cũng phải cho nàng chút mặt mũi. Vì vậy mà Khương Mạn bỗng được mọi người chú ý nhiều hơn, hôm nay chỗ này gửi chút dược liệu đến Ngọc Phù uyển, ngày mai chỗ kia đưa đến chút vải vóc, ngày mốt lại có người mang đồ bổ đến.
Khương Mạn nhìn mấy thứ được đưa đến mà sốt ruột, đứa con của nàng còn chưa chào đời đâu mà mọi người đã nhìn chằm chằm nó thế rồi.
Khương Mạn xem danh sách lễ vật, lẩm bẩm nói: "Hiền phi thì không nói làm gì, làm sao đến cả Giang Quý phi và Phùng Chiêu nghi cũng đưa lễ đến vậy? Không phải hai người họ dưới gối đều đã có một vị công chúa rồi sao?" Hiện giờ phi vị có ba người thì Giang Quý phi có Tam Công chúa, Đức phi có Tứ Công chúa do Thục phi sinh phụng dưỡng bên người, bây giờ cũng chỉ còn Hiền phi dưới gối không có ai(*).
(*) Đúng ra vị trí Thục phi chưa có ai, convert viết thế á mình cũng không biết nữa;;-;;
Vãn Đông nói: "Quý Chiêu dung có thể sinh hạ hoàng tử nên các nàng cảm thấy chủ tử cũng rất có thể sẽ sinh hoàng tử đi." Dẫu sao công chúa và hoàng tử cũng không giống nhau, nếu được nuôi dưỡng hoàng tử thì khả năng trở thành hoàng hậu sẽ lớn hơn.
Khương Mạn thở dài một cái, nàng cũng không phải là không biết đạo lý này.
Nếu sớm biết cục diện ngày hôm nay sẽ thành ra thế này thì nàng không nên vì cuộc sống thanh tĩnh mà cả ngày núp ở Ngọc Phù uyển. Nếu bây giờ nàng là một trong Cửu tần, vậy lỡ như nàng sinh được hoàng tử cũng vẫn có thể tự mình dưỡng dục, hoặc là một tiệp dư cũng được, sinh hạ hoàng tử rồi cố gắng một chút để được tấn vị thì cũng có thể được tự mình dạy dỗ hoàng tử.
Nhưng bây giờ nàng chỉ là một cái tài nhân nho nhỏ, coi như có thể sinh hạ hoàng tử rồi được Hoàng thượng tấn vị thì bất quá nàng cũng chỉ lên được mỹ nhân, muốn tự mình nuôi dạy cũng không được.
Lúc biết mình có thai nàng cũng từng nghĩ qua về vấn đề này, chỉ là khi đó thì đã muộn rồi. Bây giờ cho dù nàng không quan tâm tất cả mang cái thai đến lấy lòng Vĩnh An đế cũng chưa chắc đã lấy được tình cảm của hắn. Ngay cả khi nàng có thể chiếm được hảo cảm của Hoàng thượng thì cũng không có khả năng trong thời gian ngắn nàng có thể lên được mấy bậc.
Cho nên nàng chỉ có thể hy vọng đứa bé trong bụng mình là con gái, dẫu sao lúc đó nàng cảm thấy khả năng đứa bé này là con gái vẫn lớn hơn.
Khương Mạn cúi đầu nhìn bụng mình một chút, thương lượng với đứa trẻ trong bụng, "Bảo bảo, ngàn vạn lần hãy là con gái nhé!"
Không biết có phải đứa bé nghe thấy lời của Khương Mạn, đá Khương Mạn một cước coi như đáp trả.
Khương Mạn sờ bụng một cái, cười nói: "Ta sẽ coi như là bảo bảo đáp ứng a, đến lúc đó nếu con mà là bé trai thì ta sẽ nhét con lại vào bụng rồi sinh lại lần nữa."
Hai người Liễm Thu cùng Vãn Đông nhìn một màn này đều bật cười.
Nói thì nói thế, Khương Mạn vẫn không thể không cân nhắn nếu đứa bé này là con trai thì nàng nên làm cái gì? Bình thường nàng có thể bình an sinh hạ đứa trẻ chắc sẽ được tấn vị lên mỹ nhân, từ mỹ nhân đến tiệp dư, rồi đến Cửu tần còn cách tận hai bậc nữa, nếu không có tình huống đặc biệt mà chỉ dựa vào sủng ái của Hoàng thượng thì thật không đơn giản.
Bất quá cho dù không đơn giản thì nàng cũng phải cố gắng một chút mới được.
Nhưng mà tất cả đều là chuyện của sau này, hiện tại điều trọng yếu là Hoàng thượng sẽ giao đứa bé này cho ai nuôi?
Đức phi khẳng định là không thể nào, nàng đã nuôi Tứ Công chúa do Thục phi sinh. Quý phi? Chắc là cũng không có khả năng, Quý phi đã đứng đầu trong Tứ phi, cách hậu vị chỉ còn 1 bậc. Nếu Hoàng thượng có ý định để Giang Quý phi làm hoàng hậu thì đã sớm hạ lệnh tấn vị. Nhưng bây giờ nàng ta vẫn chỉ là Quý phi đã nói rõ rằng Vĩnh An đế không có ý muốn Giang Quý phi làm hoàng hậu, như vậy thì hắn cũng sẽ không để nàng ta được nuôi dưỡng hoàng tử bên người.
Giang Quý có ý tưởng muốn nuôi hoàng tử chỉ có thể nói là do người trong cuộc mơ hồ, hoặc là nói động tĩnh của Vĩnh An đế quá ít khiến cho nàng cảm thấy rằng mình vẫn còn cơ hội trèo lên hậu vị.
Còn có Hiền phi, Hiền phi mặc dù phải rất được Hoàng thượng ái, nhưng nói thế nào nàng ta cũng là một trong Tứ phi, hơn nữa bây giờ dưới gối nàng ta cũng chưa có bất kỳ hoàng tử hay công chúa nào.
Nếu Vĩnh An đế muốn chọn một người trong chúng phi để nuôi dưỡng hoàng tử thì khả năng giao cho Hiền phi là cao nhất.
Sau đó chính là tần vị, Phùng Chiêu nghi không được Vĩnh An đế sủng ái, lại có Nhị Công chúa, Quý Chiêu dung vừa sinh hạ Đại Hoàng tử, Tống Tu nghi lại đang có thai.
Trừ mấy vị này ra thì cũng chỉ còn lại Quách Sung nghi và Tô Sung viện.
Nghĩ tới đây Khương Mạn đột nhiên nhớ tới trong sinh nhật yến của Giang Quý phi, Quách Sung nghi đã nói mấy lời quan tâm nàng, chẳng lẽ mấy lời lúc đó là do chủ ý này?
Bất kể lúc đó Quách Sung nghi có ý tưởng này hay không, nhưng nếu trong những người đó Khương Mạn được chọn một người thì nàng cảm thấy Quách Sung nghi là phù hợp hơn.
Mặc dù nàng chưa tiếp xúc với ba người họ bao giờ, nhưng trong cung Hiền phi còn có một Hồ Mỹ nhân do một tay nàng ta nâng đỡ, Hiền phi muốn làm gì mọi người đều rất rõ ràng. Còn Tô Sung viện thì nói thế nào nhỉ? Dù sao nàng vẫn không có cảm giác tốt gì với người này.
Trong ba người này thì Quách Sung nghi khá hơn một chút, nàng ta không có thánh sủng, ngày thường cũng khiêm tốn an phận, cho dù có một hoàng tử bên người thì nàng cũng không có duyên với hậu vị, chỉ biết dạy dỗ hoàng tử thật đàng hoàng để sau này còn có chỗ dựa vào.
Khương Mạn suy nghĩ một hồi mà đầu óc choáng váng, nàng đắn đo nhiều như vậy cũng vô ích, cụ thể thế nào còn phải xem hành động của Vĩnh An đế.
Bất quá Khương Mạn nghĩ nếu nàng thật sự sinh ra một hoàng tử, Vĩnh An đế chắc sẽ vì đứa trẻ mà lo nghĩ một chút chứ? Vĩnh An đế đối với mấy vị công chúa cũng không tệ, nếu nàng sinh được hoàng tử thì trước đó chính là một trong hai hoàng tử duy nhất của hắn, vì tốt cho đứa trẻ, việc chọn người nuôi dưỡng chắc cũng sẽ thận trọng hơn đôi chút.
Nếu như có cơ hội, có lẽ nàng sẽ nói suy nghĩ của nàng cho hắn nghe.
Nghĩ như thế, lòng nàng cũng dần bình tĩnh lại.
Những thứ lễ vật được đưa qua cũng dễ xử lý, Khương Mạn sai người cất đi rồi kêu Vãn Đông đi cảm ơn. Nếu họ còn tìm đến cửa nữa thì khá phiền phức.
Ngọc Phù uyển môn đình đìu hiu cũng không phải ngày một ngày hai, cũng chỉ có lúc nàng vừa được thị tẩm và tấn vị là náo nhiệt mấy ngày, sau khi nàng được giải lệnh cấm túc và có tin mang thai cũng không ai đến cửa, chắc do mắt thấy nàng sắp sinh nên lại tìm tới đây.
- -------------
Editor có lời muốn nói: Sorry mọi người dạo này mình bận quá ko ra chap đều đc. Chắc phải hết tháng 3 mình mới bớt bận, đến lúc đó sẽ ra theo lịch cách 1 ngày 1 chap nhé.