Ý Phùng đại nhân muốn nói là tuy tấm bảng này được đưa đến Nghiêm gia, nhưng cũng không phải là cho Nghiêm gia bọn họ, mà là của riêng Khương Phù. Nếu như lời của Khương Phù cùng Nghiêm Văn Hoa mà phân tách, vậy thì Khương Phù hoàn toàn có thể mang tấm bảng ngự ban này đi.
Mà bọn họ đã cùng đại phòng phân tách, tấm bảng này đối với họ một chút quan hệ cũng không có.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận ai ai cũng tiếc xanh ruột, nhưng không còn cách nào khác, nhà bọn họ cũng đã phân tách xong xuôi, ngay cả văn thư sang tên nhà đất cũng đã đi đến nha môn làm, bây giờ muốn đổi ý cũng không kịp nữa.
Khương Phù nhìn sắc mặt của mấy người Nghiêm gia, cảm thấy vô cùng hả giận.
Đô thành là kinh đô của nước Cảnh, tốc độ truyền tin ở kinh thành vẫn rất nhanh, hơn nữa triều đình do cố ý lan truyền, rất nhanh tin Nghiêm đại thái thái vì bách tính Du Ninh phủ mà quyên tặng ba trăm vạn lượng bạc trắng đã lan truyền ra toàn bộ Đô thành.
Khương Phù vốn chỉ là vì muội muội nên mới quyên ba trăm vạn lượng bạc trắng, nhưng bây giờ nàng cảm thấy cho dù không có quan hệ gì với Khương Mạn, ba vạn lượng bạc kia nàng quyên cũng đáng.
Người làm ăn chú trọng nhất là gì, đó là danh tiếng. Được một lần tuyên dương như vậy, bất kể là danh tiếng cửa tiệm của Khương Phù hay cửa tiệm của Nghiêm gia đều sẽ tốt lên không ít.
Thấy Nghiêm gia bởi vì góp bạc mà lấy được nhiều lợi như vậy một vài đại thương hộ ảo não nghĩ tại sao trước đây mình không nghĩ đến việc quyên bạc cho triều đình, cũng đồng thời tỏ thái độ với triều đình rằng bọn họ cũng nguyện ý quyên bạc.
Nhất là những thương hộ giàu có hơn Nghiêm gia, số tiền bọn họ góp không thể ít hơn của Khương Phù được.
Vĩnh An đế cũng không ngờ rằng hiệu quả lại tốt như vậy, mấy ngày nay người của Hộ bộ cũng mặt mày hớn hở, không còn bộ dạng mặt ủ mày chau vì bạc như trước đây nữa.
Các thương nhân góp bạc, lại thêm đại thần triều đình cũng góp sức, không chỉ giúp bách tính gặp nạn ở Du Ninh phủ an ổn vượt qua mùa đông này, xây lại nhà bị thiên tai tàn phá, còn giúp quốc khố thêm dồi dào.
Trong thời gian ngắn hẳn là Hộ bộ sẽ không thiếu bạc để dùng, hắn cũng không cần lo lắng sẽ có một ngày đến bổng lộc cho triều thần hắn cũng không phát ra được.
Giải quyết xong chuyện cứu nạn thiên tai, cuối cùng cũng có thể thở phào một cái, sau đó hắn lại nhớ đến chuyện này trực tiếp gián tiếp đều có sự giúp đỡ của Khương Mạn, quay lại liền đi ngay đến Ngọc Phù uyển.
Tại hậu cung, mọi người cũng đã sớm nghe nói chuyện tỷ tỷ của Khương Mỹ nhân dẫn đầu góp cho triều đình ba trăm vạn lượng bạc trắng.
Nghe được tin tức này, một vài phi tần nhạy bén một chút đang trách người nhà mình không biết chớp lấy thời cơ, đồng thời cũng ý thức được trong khoảng thời gian tiếp theo Khương Mỹ nhân sẽ không thể thiếu thánh sủng.
Cho nên khi nghe Vĩnh An đế đã lâu chưa bước vào hậu cung, vừa đặt chân vào hậu cung đã đi đến Ngọc Phù uyển các nàng càng thêm hâm mộ cùng ghen tị, nhưng cũng không nằm ngoài suy đoán.
Khương Mạn từ khi nghe được chuyện tỷ tỷ góp bạc liền hiểu điều tỷ tỷ nói ở lễ gột rửa của Nhị Hoàng tử.
Nhưng lúc đó chuyện động đất ở Du Ninh phủ còn chưa truyền tới kinh thành, Khương Mạn có chút không hiểu làm thế nào mà tỷ tỷ lại biết.
Thật ra thì Khương Phù biết được chuyện này cũng coi như trùng hợp, nàng chỉ muốn sớm đem danh tiếng cửa tiệm của mình lan ra phương bắc. Khi đó nàng xếp người đi Du Ninh phủ tìm chỗ nào ổn để mở cửa tiệm, sau khi động đất xảy ra hắn liền truyền tin này về cho nàng đầu tiên.
Bất quá mặc dù Khương Mạn không hiểu, nhưng đối với chuyện này nàng cũng không hề lo nghĩ rối rắm, nàng chỉ cần biết tỷ tỷ đã hết lòng trợ giúp nàng là được.
Tỷ tỷ đã dùng nhiều bạc như vậy, nàng cũng không thể tỷ tỷ uổng công chi số tiền đó được, sau khi biết tin nàng vẫn đang vì việc Vĩnh An đế sẽ đến mà chuẩn bị.
Lúc Vĩnh An đế tới, Khương Mạn đang thêu quần áo cho Nhị Hoàng tử. Trong nhà bày hai chậu lửa, trong chậu đốt than Ngân Sương trung đẳng, mặc dù không quá lạnh, nhưng cũng không bằng cung điện được đốt Địa Long.
"Thiếp thân khấu kiến bệ hạ, bệ hạ thánh an." Khương Mạn hướng Vĩnh An đế hành lễ.
"Ái phi mau đứng lên." Vĩnh An đế tiến lên tự mình đỡ Khương Mạn đứng dậy, hỏi: "Ái phi đang làm gì thế?"
Khương Mạn ôn nhu đáp: "Thiếp đang cùng mấy cung nữ bên người thêu thùa a."
Vĩnh An đế niết tay Khương Mạn một cái, nói: "Mấy chuyện như vậy để hạ nhân làm là được, ái phi cẩn thận tổn thương mắt."
Khương Mạn cười nói: "Hoàng thượng yên tâm, thiếp thân bình thường cũng lười biếng, phần lớn đều là người của Thượng Cung Cục cùng cung nữ bên người làm, thiếp chỉ là thỉnh thoảng có tâm tư mới làm một món."
Đây là lần đầu tiên Vĩnh An đế nghe có người tự mình nói mình lười, hắn nhất thời không biết nên nói cái gì, quay lại cầm món đồ vẫn chưa làm xong lên, hiếu kỳ nói: "Xiêm áo Nhị Hoàng tử mặc nhỏ như vậy sao?"
Khương Mạn giải thích: "Đó là Hoàng thượng chưa nhìn thấy quần áo Nhị Hoàng tử mặc lúc mới sinh ra, nó chỉ lớn hơn bàn tay thiếp một chút, bây giờ so với lúc ấy đã lớn hơn rồi."
Vĩnh An đế lại nhìn một chút, phát hiện bộ xiêm áo này cũng được làm không tệ, kim châm tỉ mỉ không nói, phía trên thêu con hổ nhỏ cũng rất đáng yêu.
Lúc đặt bộ y phục xuống, Vĩnh An đế vô tình phát hiện một cái hà bao trong khay đan, tầm mắt liền dừng lại trên đó chốc lát.
Khương Mạn hướng theo tầm mắt Vĩnh An đế nhìn sang, sau đó ngượng ngùng nói: "Hoàng thượng có thể đồng ý cho thiếp thân nuôi Nhị Hoàng tử đến đầy tháng, thiếp hết sức cảm kích. Thiếp nghĩ cũng không thể chỉ nói cảm ơn suông thế được, liền làm cái hà bao này. Nhưng thiếp lại sợ đồ thiếp làm không vừa mắt Hoàng thượng, nên mới một mực không dám đưa cho ngài."
Vĩnh An đế cảm thấy rất mới mẻ, hắn là Hoàng thượng, không biết đã cho bao nhiêu đại thần tần phi vinh sủng, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào chuẩn bị cho hắn quà cảm ơn.
Vĩnh An đế tự mình lấy cái hà bao đó ra, phát hiện hà bao được làm rất tốt, bất kể là phối màu hay là kiểu dáng hắn cũng rất thích.
Hắn đem hà bao đưa tới trước mặt Khương Mạn, nói: "Trẫm rất thích, giúp trẫm đeo lên đi."
Ngang hông Vĩnh An đế có treo một cái hà bao màu vàng thêu kim long ngũ trảo, trông vẫn còn rất mới. Khương Mạn không biết rốt cuộc cái này có phải là do phi tần nào làm hay không, cũng không biết nàng ta có biết cái hà bao mình làm treo lên chưa được bao lâu đã bị người khác gỡ xuống không, nàng chẳng qua là thuận theo lời Vĩnh An đế tháo nó xuống giao cho Triệu Toàn Phúc, đem cái mình làm treo bên hông Vĩnh An đế.
Sau đó Vĩnh An đế tiếp tục ngồi ở Ngọc Phù uyển một lúc, nói chuyện với Khương Mạn một hồi, ở Ngọc Phù uyển dùng bữa tối liền chuẩn bị đi, cũng không có ý định qua đêm ở đây, Khương Mạn cũng không giữ hắn lại.
Thứ nhất là nàng mới ra tháng cữ không lâu, thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Thứ hai là khoảng thời gian này Vĩnh An đế đang vì chuyện cứu nạn thiên tai mà bận rộn, trên mặt vẫn còn vương mệt mỏi, nhất định hắn sẽ muốn nghỉ ngơi cho khỏe.
Khương Mạn tiễn Vĩnh An đế đến cửa Ngọc Phù uyển, Vĩnh An đế hướng Khương Mạn nói: "Nàng cũng trở về đi thôi, bên ngoài lạnh lắm, sau này trẫm lại đến gặp ái phi."
"Vâng." Khương Mạn ngoài miệng đáp vậy, nhưng vẫn đợi đến khi bóng lưng Vĩnh An đế biến mất hoàn toàn mới quay trở về Ngọc Phù uyển.