Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Chương 50: Trao đổi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm ấy, nàng sáu tuổi, tỷ tỷ nàng cũng chỉ mới bảy tuổi mà thôi. Bình thường tỷ tỷ thông minh thế nào đi nữa thì vẫn chỉ là một tiểu cô nương, hai người các nàng ở hội đèn lồng nhiều người chen chúc như vậy cũng nhiều lần thiếu chút nữa là bị người ta đạp ngã, thậm chí còn gặp bắt cóc. Cũng chính lần đó tỷ tỷ nàng quen tỷ phu (1).
(1) tỷ phu: anh rể
Khương Mạn nghĩ tới tình cảnh lúc đó không khỏi cười lên, "Lúc ấy ta cùng tỷ tỷ thật sự là thảm hại không chịu nổi, nếu không phải tỷ tỷ kịp thời làm hỏng đèn kéo quân trong tay tỷ phu, có lẽ tỷ muội bọn ta sẽ bị tên bắt cóc đó cứng rắn ôm đi."
Đèn kéo quân kia tỷ phu vất vả lắm mới tìm được, bỗng chóc bị tỷ tỷ làm hư, hắn dĩ nhiên không bằng lòng, hạ nhân bên người lập tức cản tỷ muội ta và cả tên bắt cóc kia lại, muốn chúng ta bồi thường, thấy chúng ta không bồi thường còn muốn đưa bọn ta ra nha môn. Tên bắt cóc kia vừa nghe phải vào nha môn liền ném bọn ta xuống chạy lấy thân, nhưng không chạy được.
Tỷ phu nghe tỷ tỷ nói nguyên nhân làm hỏng đèn kéo quân xong cũng không bắt bọn ta phải bồi thường nữa, còn muốn đưa người kia tới nha môn.
Nhưng cuối cùng tỷ tỷ vẫn mua một chiếc đèn lồng cho tỷ phu, bất quá đó cũng chỉ là một chiếc đèn lồng thông thường thôi. Ngược lại tỷ tỷ lại mua cho bản thân một chiếc đèn hình con thỏ vô cùng đáng yêu, tỷ ấy rất thích, nhưng chiếc đèn đó mới cầm trong tay hơn một canh giờ thì cha biết hai nàng trốn ra ngoài liền bị cha đạp hỏng, tỷ muội bọn họ cũng bị đánh, còn bị phạt quỳ hai ngày ở từ đường.
Sau lần đó, nàng cũng không đi xem lễ hội đèn lồng nữa.
Vĩnh An đế nghe xong trầm mặc một hồi, phi tần hậu cung bất kể là gia cảnh thế nào, từ trước đến giờ ở trước mặt hắn vẫn là một vẻ gia đình hòa thuận, nhắc tới cha mình hay huynh đệ tỷ muội phần nhiều đều là tán dương, nhân tiện còn mong hắn có thể giúp phụ thân mình thăng quan tiến chức nữa. Nhưng Khương Tiệp dư hắn mới tấn phong này lại không giống vậy, cũng không sợ sau khi hắn nghe chuyện này sẽ không thích nhà mẹ đẻ nàng sao?
Nhưng nhớ tới nàng cũng giống như nàng, từ nhỏ cũng không được tiên đế thích, đối với tiểu tần phi trước mắt này ngược lại là có chút thương xót.
"Khương Văn Diệu thật sự quá vô lý!" Vĩnh An đế bất mãn nói một tiếng, lại nói: "Ái phi ngược lại cũng không cần đau lòng, ái phi thích đèn thỏ, quay lại trẫm sẽ tặng nàng một cái."
Khương Mạn đã sớm không còn đau lòng nữa, lúc nàng bị cha đạp hỏng hoa đăng và bị phạt quỳ nàng thật sự rất đau lòng, hơn nữa lúc ấy còn nhỏ nàng cũng không hiểu, rõ ràng đều là con gái của cha, tại sao đối với kế muội thì cha yêu thương chiều chuộng hết mực, còn đối với tỷ muội hai nàng lại chán ghét đủ đường.
Sau đó lớn hơn, nàng cũng hiểu ra cha nàng là một người vô cùng ích kỷ, hắn đối xử không tốt với các nàng là vì bên ngoại các nàng không có ai cả, bất kể là trên con đường làm quan hay ở chuyện tiền bạc cũng không giúp gì được cho hắn. Mà hắn đối tốt với kế muội tốt cũng bởi vì kế mẫu của nàng xuất thân từ Viên gia - một phú thương nổi danh, hàng năm cũng đưa cho Khương gia rất nhiều vàng bạc, để hắn chuẩn bị cho con đường làm quan của mình.
Vì người như vậy mà đau lòng thật sự là không đáng giá.
Chẳng qua là Vĩnh An đế đã có hảo ý an ủi nàng, nàng cũng không thể không biết thúc thời, Khương Mạn nở một nụ cừi cảm kích, nói: "Vậy thần thiếp xin cảm ơn Hoàng thượng trước."
Vĩnh An đế khoát tay, cười hỏi: "Nói đến trẫm còn chưa hỏi ngươi, thăng vị lên tiệp dư có vui không?"
"Dĩ nhiên là vui a, lúc thần thiếp nhận được thánh chỉ thiếu chút nữa là cười ra tiếng rồi, trong đầu nghĩ lần này cuối cùng cũng không bị người ta gọi mỹ nhân mỹ nhân nữa rồi." Khương Mạn vừa nói, giọng cũng cao hơn hai phần, có thể nghe ra là thật sự rất cao hứng.
Vĩnh An đế có hơi không theo kịp ý nghĩ của người trước mắt, vui vẻ vì được thăng vị phân hắn có thể hiểu được, nhưng không bị người khác gọi là mỹ nhân nữa là cái lý do gì?
"Bị gọi là mỹ nhân thì làm sao?" Vĩnh An đế hỏi.
Khương Mạn chớp mắt, nói: "Nếu thật sự là một mỹ nhân đẹp nghiêng sắc nghiêng thành thì người ta gọi là mỹ nhân thì cũng không có gì, nhưng thần thiếp tự nhậ mình cũng chỉ đẹp hơn người bình thường một chút thôi, cách hai từ mỹ nhân vẫn còn xa lắm. Mọi người cứ gọi thiếp là mỹ nhân, thật sự thiếp nghe xong rất chột dạ."
Vĩnh An đế ngẩn người, cẩn thận đánh giá người trước mặt. Hôm nay nàng mặc một cái áo màu xanh nhạt thêu hoa mai cùng váy màu đỏ lựu, bên ngoài khoác một cái áo khoác cùng màu, bên cạnh khảm một vòng lông thỏ trắng như tuyết.
Mái tóc đen nhánh được chải thành kiểu phi thiên kế (2), cài trang sức khảm hồng ngọc hồ điệp đính vài sợi tơ và bộ diêu ngọc lục bảo, trên tai đeo bông tai phỉ thúy, theo động tác nàng hơi lay động, dưới ánh trăng cùng những ngọn đèn đầy trời càng thêm nổi bật, tựa như tiên tử đi xuống phàm trần.
Vĩnh An đế đưa tay khẽ vuốt gò má Khương Mạn, "Ái phi không cần phải chột dạ, nàng trời sinh đã vô cùng xinh đẹp, gọi là mỹ nhân cũng là danh xứng với thực."
Tai Khương Mạn đỏ lên như con mèo dược Vĩnh An đế vuốt ve trong tay, nhỏ giọng thì thầm: "Hoàng thượng thật biết dỗ người khác vui vẻ."
Vĩnh An đế kéo cô gái nũng nịu vèo trong ngực, ha ha cười nói: "Ái phi nói vậy là oan uổng trẫm rồi."
Khương Mạn thuận thế dựa vào ngực Vĩnh An đế, cúi đầu nhìn tay hắn đang để trên người nàng, ngọt ngào hỏi: "Hoàng thượng có biết chơi đàn không?"
Vĩnh An đế không biết tại sao cô nàng lại đột nhiên chuyển sang đề tài này, bất quá tâm tình hắn không tệ, lắc đầu một cái trả lời câu hỏi của nàng, "Trẫm không biết."
Khương Mạn nhàn nhạt thở dài một cái, nói: "Hoàng thượng trời sinh có bàn tay đẹp như vậy, không biết chơi đàn thật đáng tiếc." Khẩu khí than vãn này của Khương Mạn là chân tâm thật ý, tay Vĩnh An đế trông thon dài trắng nõn, nhìn rất đẹp, tay này vô cùng thích hợp chơi đàn.
Khóe miệng Vĩnh An đế giật một cái, "Trẫm không biết đánh đàn để ái phi phải thất vọng rồi."
"Không thất vọng, vừa hay thần thiếp cũng không biết đánh đàn." Khương Mạn giảo hoạt cười một tiếng, tự bộc kỳ đoản (3) nói: "Trước khi thiếp tiến cung cũng từng học chơi đàn, nhưng thật sự thiếp không có thiên phú. Tỷ tỷ bỏ ra số tiền lớn mời cầm sư chỉ dạy thiếp, mấy ngày sau đã nói là không muốn dạy thần thiếp nữa, nói là nghe người khác đánh đàn để hưởng thụ, còn nghe thiếp đánh đàn chính là ngược đãi bản thân."
(3) tự bộc kỳ đoản: thừa nhận sở đoạn của bản thân
Sau khi nghe vậy nàng rất không phục, một hai phải học chơi đàn, lúc đó tỷ tỷ và mấy nha hoàn trong sân cơ hồ đều hận không thể bịt lỗ tai lại, tỷ tỷ ngày nào cũng trốn thật xa. Cuối cùng nàng giằng co gần nửa năm, ngay cả một bài nhập môn cũng đàn không xong, mới không cam lòng thừa nhận mình thật sự không có thiên phú đánh đàn.
Vĩnh An đế bị cách miêu tả của Khương Mạn gợi lên một chút hứng thú, "Lúc nào ái phi thử đàn cho trẫm nghe một chút, xem xem có phải tiếng đàn của nàng có thật sự tệ đến vậy không."
Khương Mạn lộ vẻ do dự, dẩu môi nói: "Thiếp dĩ nhiên rất vui lòng thể hiện sở đoản của mình trước mặt ngài, bất quá tỷ tỷ thiếp từng nói tiếng đàn của thiếp là ma âm xuyên tai, đến lúc đó lỡ như Hoàng thượng bởi vì tiếng đàn quá mức chói tai mà phạt thiếp tội đại bất kính, thế chẳng phải là oan uổng thần thiếp sao."
Lần này Vĩnh An đế thật sự là bị khơi dậy lòng hiếu kỳ rồi, hắn còn đang muốn biết rốt cuộc ma âm xuyên tai là tiếng đàn như thế nào a.
"Trẫm là người không nói lý như vậy sao?" Vĩnh An đế giả bộ tức giận hỏi một câu, lại nói: "Như vậy đi, coi như chúng ta trao đổi, ái phi đánh đàn cho trẫm nghe, trẫm đưa ái phi ra ngoài cung du ngoạn. Hơn nữa trẫm đảm bảo cho dù tiếng đàn của ái phi khó nghe đến mức nào đi nữa cũng sẽ kiên nhẫn nghe xong, tuyệt đối sẽ không vì quá chướng tai mà trách phạt ái phi, nàng thấy thế nào?"
(2) phi thiên kế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.