Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Chương 61: Muốn nghe ta đánh đàn sao?




Trước kia Du Sung dung ở thiên điện của Khang Nhạc Cung, ngày kế tiếp sau khi được thăng lên Cửu tần liền dời đến chính điện Khang Nhạc Cung, Khương Mạn cùng Tương Tài nhân vừa đến đã được đưa tới chính điện.
Lúc này trong điện đã có không ít người ngồi, Tương Tài nhân nhìn những người ngồi đây một lượt, cười nói với Khương Mạn: "Du tỷ tỷ mời không ít người nha."
"Đúng vậy." Khương Mạn gật đầu, phụ họa một câu.
Du Sung dung đang nói chuyện thì nhìn thấy hai người, cười chào hỏi: "Hai vị muội muội tới rồi, mau ngồi đi."
"Du tỷ tỷ." Hai người cùng chào hỏi một tiếng.
Ánh mắt của Du Sung dung dừng lại trên người Khương Mạn, vừa muốn mở miệng nói gì đó, kết quả Cao Hiền phi cùng Hồ Tiệp dư tới, Du Sung dung không thể làm gì khác hơn là đi nghênh đón Cao Hiền phi trước.
Hóa ra Du Sung dung mời cả Cao Hiền phi, không biết có phải nàng cũng mời Vi Đức phi và Giang Quý phi không nữa?
Khương Mạn vừa nghĩ như vậy, Vi Đức phi và Giang Quý phi liền một trước một sau tới.
Khương Mạn nhìn phi tần khắp phòng, hình như ngoại trừ Mạnh Tiệp dư và Bạch Tài nhân đang bị thương, những phi tần nàng nghĩ tới hầu như đều đến hết.
Phùng Chiêu nghi nhấp một ngụm trà, đặt ly trà xuống, hứng thú mở miệng, "Du muội muội dụng tâm tổ chức thưởng hoa yến, mời chúng ta tới ngắm hoa, vậy sao còn chưa mang hoa lên đây?"
Du Sung dung cười nói: "Tính tình Phùng tỷ tỷ vẫn gấp gáp như vậy. Nếu tỷ vội muốn ngắm hoa, vậy thì muội muội cũng không thể để Phùng tỷ tỷ thất vọng được. Bây giờ muội sẽ cho người đem mấy bụi mặc lan lên luôn."
Nói xong, Du Sung dung vừa phân phó cung nữ mang hoa lên, vừa nói: "Muội tổ chức thưởng hoa yến này tuy nói là ngắm hoa, nhưng thật ra cũng chỉ là mượn danh nghĩa này mời các tỷ muội tới tụ họp một chút, để mọi người cùng nhau náo nhiệt vui vẻ."
Giang Quý phi gật đầu, "Du muội muội nói không sai, quả thật đã một thời gian dài tỷ muội chúng ta không tụ tập trò chuyện, hôm nay ngược lại là mượn nơi của Du muội muội để vui vẻ một phen."
Du Sung dung cười nói: "Còn phải đa tạ các vị tỷ muội cho ta mặt mũi, để ta có cơ hội được làm chủ."
Trong khi nói chuyện, bốn chậu mặc lan Du Sung dung trồng được mang lên. Bốn chậu hoa này được chăm sóc rất tốt, chậu đựng hoa cũng rất đẹp, mỗi cái lá đều được lau sạch sẽ, sắc xanh bóng loáng dưới ánh sáng, màu hoa tím sẫm, mùi hương thanh mát, là một giống cây quý hiếm. Chẳng qua là Khương Mạn cũng chỉ xem náo nhiệt mà thôi, nếu thật sự để nàng nói một hai ba, nàng đúng thật là không nói ra được.
Mọi người đang vậy quanh thương thức mấy chậu mặc lan thì đột nhiên Vĩnh An đế từ bên ngoài tiến vào. Tất cả mọi người có chút bất ngờ, không nghĩ Du Sung dung lại có mặt mũi như vậy, nàng tổ chức thưởng hoa yến lại có thể kéo Vĩnh An đế tới cho nàng mặt mũi.
Sau khi Vĩnh An đế đi vào liền cười nói: "Trẫm không quấy rầy nhã hứng của các vị ái phi chứ?"
Giang Quý phi cười một tiếng, ôn nhu nói: "Hoàng thượng nói thế nào, ngài tới, chúng thần thiếp vui còn không kịp, sao lại quấy rầy chứ."
"Không quấy rầy thì tốt." Nói xong Vĩnh An đế nhìn về phía mấy chậu mặc lan đặt trên án kỷ, hỏi: "Đây chính là mặc lan Du Sung dung trồng sao? Quả nhiên trồng không tệ, lúc trước trẫm muốn nhìn một chút Du Sung dung còn không cho, một hai phải để đến hôm nay trẫm tự mình tới xem.
Du Sung dung cười nói: "Thần thiếp đây không phải là nghĩ nếu chỉ để Hoàng thượng thưởng thức mấy chậu mặc lan, khó tránh khỏi có chút thanh lãnh, không bằng mời các vị tỷ muội trong cung tụ họp lại, danh hoa mỹ nhân để Hoàng thượng vui mắt sao? Chẳng lẽ Hoàng thượng không thấy cảnh tượng trước mắt rất đẹp à?"
Tầm mắt của Vĩnh An đế quét qua mấy chậu mặc lan, lại nhìn chúng phi tần, gật đầu, cười nói: "Không sai, quả thật rất đẹp mắt."
"Hoàng thượng thấy đẹp thì tốt, bất quá trừ cái này, hôm nay thần thiếp còn đặc biệt chuẩn bị một ca khúc để trợ hứng cho Hoàng thượng và các vị tỷ muội, xin Hoàng thượng và các tỷ muội nể mặt nghe một chút." Vừa nói xong, Du Sung dung liền phân phó Nhã Âm: Đi lấy đàn của ta tới đây.""
Vĩnh An đế nghe chữ "đàn" này, trong chớp mắt theo bản năng nhìn Khương Mạn run run một cái, bất quá rất nhanh hắn đã khôi phục như thường, cười nói với Du Sung dung: "Vậy trẫm rửa tai lắng nghe."
Du Sung dung không bỏ lỡ khoảnh khắc Vĩnh An đế nhìn về phía Khương Mạn kia, trong mắt thoáng tối sầm lại, chờ sau khi Nhã Âm dâng đàn lên liền ung dung ngồi xuống trước đàn, "Thần thiếp xin hiến chút tài mọn của mình."
Tiếng đàn của Du Sung dung có thể được Vĩnh An đế tán dương đương nhiên là hay vô cùng, lúc bắt đầu nghe Khương Mạn đã xuất thần, sau khi tiếng đàn của Du Sung dung dừng mà Khương Mạn vẫn đắm chìm trong đó.
Khi nghe thấy Du Sung dung hỏi nàng, "Khương muội muội, muội cảm thấy thế nào?" lúc này nàng mới hồi thần.
Khương Mạn nói thật, tán dương: "Tài đánh đàn của Du tỷ tỷ cao siêu, thật sự khiến muội muội lĩnh ngộ được thế nào là dư âm văng vẳng, ba ngày không dứt."
Du Sung dung hài lòng cười một tiếng, nói: "Khương muội muội quá khen rồi, tỷ tỷ ta bất quá chỉ là tung gạch nhử ngọc thôi. Nhưng tỷ lại nghe nói tài đánh đàn của muội muội cũng không tầm thường, không biết ta và các tỷ muội ở đây có vinh hạnh được nghe muội muội chơi một khúc không?"
Khương Mạn sửng sốt một hồi, "Du tỷ tỷ muốn nghe ta đánh đàn sao?"
"Đương nhiên, mong rằng muội muội không tiếc công chỉ giáo."
Mà Vĩnh An đế, Triệu Toàn Phúc cùng Vãn Đông - những người đã nghe qua tiếng đàn của Khương Mạn - nghe Du Sung dung nói thế thì cả người cứng đờ, vẫn là Vĩnh An đế phản ứng kịp, hắn ho khan một cái, nói: "Nếu Du Sung dung muốn lãnh giáo cầm nghệ với Khương Tiệp dư, vẫn là để lúc riêng tư lãnh giáo sẽ tốt hơn."
Du Sung dung nghe vậy sắc mặt nhăn nhó một chút, nàng cũng không phải thực sự muốn lãnh giáo cầm nghệ cùng Khương Mạn. Nàng tổ chức cái thưởng hoa yến này là muốn mọi người cùng nhìn một chút tài chơi đàn của nàng và Khương Mạn cao thấp thế nào, nếu để sau này chọn lúc riêng tư thì còn ý nghĩa gì?
"Hoàng thượng." Du Sung dung không chịu buông tha nói: "Không chỉ riêng ta muốn lãnh giáo tiếng đàn của Khương muội muội, các tỷ muội khác cũng muốn nghe tiếng đàn của Khương muội muội một chút, ngài cũng không thể vì thương tiếc Khương muội muội mà ngay cả một chút tâm tư của chúng thần thiếp cũng không thỏa mãn a."
Phùng Chiêu nghi nhìn Du Sung dung một cái, lại liếc nhìn Khương Mạn, cũng mở miệng nói: "Hoàng thượng, mới vừa rồi thần thiếp nghe tiếng đàn của Du muội muội cũng đã cảm thấy kinh vi thiên nhân (1), tiếng đàn của Khương muội muội nếu có thể khiến Du muội muội nói muốn lãnh giáo, vậy có khi còn hơn Du muội muội mấy phần nhỉ? Hay là, ngài để Khương muội muội chơi một bài, cũng cho mấy người như thần thiếp mở mang tầm mắt."
Vĩnh An đế nhìn Phùng Chiêu nghi một cái, nhàn nhạt nói: "Nếu Phùng Chiêu nghi muốn nghe đàn, vậy lát nữa trẫm sẽ sắp xếp cầm sư của Giáo Phường Ti tới Nhân Khánh cung đàn mấy ngày cho ngươi nghe."
Vĩnh An đế vừa dứt lời, trong điện liền yên tĩnh lại.
"Hoàng thượng?" Du Sung dung cắn môi, sắc mặt trắng bệch, Hoàng thượng đây là có ý gì? Vì sao nàng đánh đàn thì được, Khương Tiệp dư đánh đàn thì không được, còn lôi cầm sư của Giáo Phường Ti ra nói, đây không phải là so sánh nàng giống như cầm sư của Giáo Phường Ti sao?
Nhưng Vĩnh An đế cũng không để ý tới suy nghĩ của Du Sung dung, nhàn nhạt nhìn nàng một cái, nói một câu: "Trẫm còn có việc phải xử lý, liền đi trước." Sau đó liền rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.