Chuyện của Lữ Mỹ nhân và Miêu Bảo lâm bị mọi người trong cung bàn tán mấy ngày, sau đó như cơn gió bay qua không để lại chút dấu vết, bị mọi người lãng quên. Có lúc Khương Mạn nhớ tới lần đầu tiên nàng gặp Lữ Mỹ nhân, Lữ Mỹ nhân đó minh diễm kiêu căng, chỉ cảm thấy thoáng chốc như đã cách một đời.
Mùng ba tháng ba, Khương Mạn nhận được thư của Khương Phù gửi tới, nàng đã đến Phúc Châu, mùng sáu này sẽ từ cảng Phúc Châu ra khơi, trong thư nói lần này Nghiêm Văn Hoa sẽ đi cùng, bảo Khương Mạn không cần lo lắng.
Khương Mạn đọc bức thư xong cũng không nói gì, chỉ sai Liễm Thu và Vãn Đông chuẩn bị bút mực, bắt đầu tự tay chép <Kim Cương Kinh> cầu phúc cho chị.
Lúc Vĩnh An đế đến Ngọc Phù uyển Khương Mạn vẫn đang sao chép kinh phật. Vĩnh An đế không cho người bẩm báo đã đi vào, mà Khương Mạn chép kinh rất chăm chú, Vĩnh An đế đứng bên cạnh Khương Mạn một lúc lâu nàng cũng không biết, đến khi cổ tay Khương Mạn đau nhức vì chép kinh quá lâu, để bút xuống chuẩn bị xoay cổ tay mới phát hiện có người đang đứng cạnh mình.
"Hoàng thượng?" Khương Mạn nhỏ giọng kinh hô một tiếng.
Vĩnh An đế cười khen một câu, "Chữ viết không tệ." sau đó lại hỏi: "Sao đột nhiên ái phi lại nghĩ đến chuyện chép kinh phật thế?"
Khương Mạn cười đáp: "Hôm nay thiếp nhận được phong thư của tỷ tỷ, nói không mấy ngày nữa là ra biển rồi, thiếp không giúp được gì, vậy nên muốn sao chép một quyển kinh văn, coi như cầu cho tỷ tỷ đi một chuyến bình an."
Vĩnh An đế nghe vậy an ủi Khương Mạn nói: "Ái phi không cần quá lo lắng, trẫm đã an bài hộ vệ và người làm có kinh nghiệm đi biển theo hộ tống Nghiêm thái thái, chắc chắn các nàng có thể bình an trở về."
Nói xong, Vĩnh An đế yên lặng một chút lại hỏi: "Ái phi tin phật sao? Sao bình thường trẫm không ngửi thấy mùi đàn hương trên người ái phi nhỉ?"
Khương Mạn lắc đầu, không chút chột dạ nào nói: "Thần thiếp không hề tin phật, thần thiếp cảm thấy thế nhân cầu phật bất quá là cầu sự an tâm mà thôi, hôm nay thần thiếp làm thế này cũng chỉ để an lòng thôi."
Vĩnh An đế cười lên, "Ái phi ngược lại rất sáng suốt."
Khương Mạ nghiêng đầu, hỏi Vĩnh An đế: "Vậy còn Hoàng thượng? Hoàng thượng tin phật, hay là tin đạo?" Hoàng thất Cảnh triều hình như phần lớn đều là tin đạo.
Vĩnh An đế nói: "Trẫm vừa tin phật, cũng tin đạo, lúc trẫm thấy phật nói đúng trẫm sẽ tin phật, lúc thấy đạo nói đúng sẽ tin đạo."
Khương Mạn:...
Thế này có khác nào cái gì cũng không tin, chỉ tin bản thân mình?
Bất quá, là đế vương, vừa không tin phật, vừa không tin đạo, chỉ tin bản thân mình cũng là chuyện tốt, như vậy mới không bị mấy hòa thượng hay đạo sĩ lừa gạt.
Hai người liền thảo luận chuyện tin phật tin đạo một hồi, mắt thấy sắp đến giờ dùng vãn thiện, Khương Mạn nhìn Vĩnh An đế không có ý muốn đi, liền biết hôm nay Vĩnh An đế muốn dùng bữa ở Ngọc Phù uyển.
Khoảng thời gian này Khương Mạn cũng cùng dùng bữa với Vĩnh An đế mấy lần, mặc dù không tính là quá hiểu khẩu vị của hắn, nhưng cũng nhìn ra đại khái, khẩu vị Vĩnh An đế hơi nhạt, không thích ăn ngọt.
Khương Mạn cho người đến thiện phòng chuẩn bị vãn thiện, còn mình thì tiếp tục bồi chuyện với Vĩnh An đế.
Bây giờ người của Ngọc Phù uyển đến thiện phòng lấy đồ ăn, cho dù không nhét bạc cho thái giám, bọn họ cũng không ai dám chậm trễ, hơn nữa thiện phòng làm bất kỳ thức gì tươi ngon cũng để dành cho Ngọc Phù uyển một phần, đây chính là chỗ tốt của việc được sủng ái.
Bất quá Khương Mạn cũng không thiếu bạc dùng, cũng không để cho bọn Tiểu Đậu Tử ở bên ngoài làm kiêu, vì vậy bạc cho mấy thái giám ở thiện phòng cũng không ít, khiến bọn họ lúc nào nhìn thấy Tiểu Đậu Tử cũng cười híp mắt.
"Tiểu Đậu Tử công công tới rồi, hôm nay Khương Tiệp dư muốn ăn cái gì? Hôm nay thiện phòng vừa mới mua măng và cá quế tươi về, có muốn làm thành một món cho Khương Tiệp dư không?" Một tiểu thái giám trong thiện phòng nhìn thấy Tiểu Đậu Tử từ xa liền ra đón, mặt đầy vẻ tươi cười hớn hở.
"Vậy thì làm phiền tiểu công công rồi, trừ món đó ra tiệp dư của chúng ta còn muốn mấy món thanh đạm một chút, bốn món mặn bốn món chay là được." Tiểu Đậu Tử vừa nói vừa đem hộp đựng thức ăn và bạc đưa cho tiểu thái giám.
Tiểu thái giám cười nhận, thuận miệng hỏi: "Hôm nay Khương Tiệp dư có khách sao?"
Khương Mạn không thích lãng phí, ngày thường dùng bữa một mình đều là hai món mặn hai món chay là đủ, hôm nay lượng thức ăn lại gấp đôi, tiểu thái giám nghĩ hơn phân nửa là có khách.
Tiểu Đậu Tử cũng không giấu diếm, nói: "Hoàng thượng ở đó."
Loại chuyện này muốn giấu cũng không giấu được, tung tích của Hoàng thượng không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, hơn nữa chuyện Vĩnh An đế dùng bữa ở Ngọc Phù uyển cũng không cần phải giấu, để bọn họ biết Hoàng thượng cũng dùng bữa ở Ngọc Phù uyển, thức ăn cũng sẽ được làm tốt hơn một chút.
Tiểu thái giám vừa nghe Hoàng thượng muốn dùng bữa ở Ngọc Phù uyển càng không dám lơ là, vội vàng đi khai báo yêu cầu của Tiểu Đậu Tử cho đầu bếp, cũng nói qua thức ăn này là làm cho ai.
Tiểu Đậu Tử ở thiện phòng đợi chưa tới một khắc đồng hồ, thức ăn đã được làm xong, để vào hộp đựng thức ăn.
"Tiểu Đậu Tử công công, có cần tiểu nhân giúp ngài mang về cùng không a?" Một tiểu thái giám lấy lòng, nói.
Tiểu Đậu Tử lắc đầu một cái, từ chối, "Không cần làm phiền công công, ta có thể tự mang về."
Lúc Tiểu Đậu Tử xách hộp thức ăn trở về, KhươnMạg n và Vĩnh An đế đang ở góc tường Ngọc Phù uyển, phía trước bể cá ngắm nhìn.
Khương Mạn nhìn cá cẩm lý (1) đang bơi qua bơi lại, nói với Vĩnh An đế: "Lúc thiếp mới dọn vào Ngọc Phù uyển liền nuôi hai con cẩm lý này, bất quá lúc trước chúng chỉ hơi lớn, qua mấy năm mà đã sắp không nuôi được trong bể này nữa. Mỗi lần thiếp nhìn thấy hai con cẩm lý này đều nghĩ tại sao lúc ấy lại không nuôi loại cá khác, nếu như nuôi cá khác, nhìn trông mập như vậy ăn vào chắc chắn mùi vị không tệ."
(1) cá cẩm lý: cá koi
Khóe miệng Vĩnh An đế co lại một chút, cười trêu chọc: "Thiện phòng thiếu cá cho nàng ăn à?"
Khương Mạn nhỏ giọng giải thích: "Tuy thiện phòng không thiếu cá cho thần thiếp ăn, chỉ là thần thiếp cảm thấy ăn cá mình tự nuôi và cá thiện phòng mua từ bên ngoài mùi vị sẽ không giống nhau."
"Lúc nhỏ thần thiếp có nuôi một con thỏ, mỗi ngày thần thiếp đều cho cho nó ăn, tắm cho nó, nuôi được khoảng nửa năm thì có một ngày không biết làm sao con thỏ đó lại chạy tới phòng bếp, đầu bếp mới tới không biết đó là thỏ ta nuôi, nhìn nó lại mập mập, còn tưởng là mua để ăn, liền trực tiếp giết nó luôn."
"Chờ đến lúc thần thiếp biết, con thỏ đã biến thành một mâm thức ăn mang lên bàn thần thiếp, lúc ấy thiếp vừa khóc vừa gắp một miếng thịt thỏ ăn, nhưng sau khi ăn xong một miếng liền ngừng khíc ngay lập tức, thịt thỏ kia ăn rất ngon."
Vĩnh An đế nghe xong cười không ngừng, "Ái phi, nàng thật là quá dễ thương."
Khương Mạn cũng cười, "Cho nên từ đó về sau, thần thiếp cảm thấy có lẽ thứ mình nuôi ăn sẽ có mùi vị tốt hơn."