Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 11: Giao dịch




“Ngươi muốn nói chuyện với ta?” – Úc Phi Tuyết nhìn Lãnh Dịch Hạo không biết đầu óc bị hỏng ở đâu, nói chuyện với hắn thì có gì hay ?
“Nàng không phải là con gái của Úc Thừa tướng.” – Lãnh Dịch Hạo nhàn nhã nghịch ngón tay.
“Ngươi cũng không phải Lãnh Vương gia gì đó!” – Úc Phi Tuyết cũng không mơ hồ, nàng dám giả xấu là cũng nghĩ đến đường lui rồi. Cho rằng nàng ngốc như vậy sao ?
Lãnh Dịch Hạo nhíu mày, đôi mắt hẹp mày dài chăm chú nhìn, thú vị.
“Ta là Lãnh Vương gia.”
“Bên ngoài đồn đại, Lãnh Vương gia bệnh tật yếu đuối, hai mắt mù lòa, hơn nữa xấu xí không chịu được. Ngươi ? Hừ !” – Úc Phi Tuyết nhếch mép, ý tứ rất rõ ràng: không hề giống chút nào !
“Đó là lời đồn đại.” – Lãnh Dịch Hạo vừa nói dứt lời, đã biết mình bị trúng bẫy. Bởi vì vấn đề kế tiếp mà Úc Phi Tuyết nói đến sẽ là –
“Vậy ngươi dựa vào cái gì mà nói ta không phải nữ nhi của Thừa tướng ?”
Quả nhiên là vậy ! Lúc này, Lãnh Dịch Hạo sẽ không ngu ngốc mà trả lời nàng rằng: Bởi vì bên ngoài đồn đại nữ nhi của Úc Thừa tướng đều rất đẹp, mà nàng thì không.
Lãnh Dịch Hạo thích thú nhìn mặt Úc Phi Tuyết, đây là khuôn mặt trái xoan điển hình, một vẻ đẹp phôi thai. Ngũ quan thoạt nhìn cũng có vẻ rất đoan chính, chẳng qua trên mặt không có gì rực rỡ, rất giống bị suy dinh dưỡng dài hạn [lời tg: nếu tại thời điểm đó có từ ‘suy dinh dưỡng’], thứ sát phong cảnh nhất là trên khuôn mặt nàng có một nếp da gấp đáng sợ và nếp nhăn thô thiển không đồng nhất.
Nếu –
Lãnh Dịch Hạo từ từ đứng dậy, từng bước từng bước gần Úc Phi Tuyết. Bước chân của hắn chậm rãi mà ổn định.
“Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?” – Úc Phi Tuyết trừng mắt, Lãnh Dịch Hạo đến gần một bước, nàng liền lui về phía sau một bước.
Mặc dù nàng thừa nhận này tên nam nhân này bộ dạng rất đẹp, nhưng như vậy không có nghĩa là nàng sẽ thích hắn.
Mặc dù nàng là phi tử của hắn, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ thuận theo hắn.
Mặc dù bây giờ nàng có chạy đằng trời, nhưng như vậy không có nghĩa là nàng sẽ để chp hắn bắt nạt nàng!
Tâm trí còn đang bay rất xa, Úc Phi Tuyết đột nhiên cảm giác phía sau đã là tường. Vì thế, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, đôi mắt trầm xuống, sẵn sàng khai chiến.
“Đừng nhúc nhích.” – Lãnh Dịch Hạo đột nhiên mở miệng.
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng mờ ám, còn mang theo một chút khàn khàn.
Úc Phi Tuyết đột nhiên ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ. Đây không phải mùi mà bình thường nàng vẫn thấy ở trên người tất cả nam nhân. Mùi hương này rất trong sạch, rất tinh khiết, còn có một khí phách điềm đạm, hơi thở nho nhã. Loại cảm giác này rất thoải mái, rất giống với……
Tâm Úc Phi Tuyết bỗng nhiên chấn động, ngây ngốc nhìn bàn tay Lãnh Dịch Hạo tới gần.
Tay Lãnh Dịch Hạo chậm rãi tiến sát khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, khẽ vuốt nhẹ lên lớp da gấp của nàng. Trong đôi mắt dài lóe lên một tia sắc bén.
“Chúng ta làm một cuộc giao dịch.”
“…… A?” – cho đến khi Lãnh Dịch Hạo xoay người ngồi vào vị trí cũ, Úc Phi Tuyết mới như người ở trong mộng tỉnh dậy.
“Chúng ta hãy làm một cuộc giao dịch, ta nghĩ đây là một cuộc giao dịch đều có lợi cho cả hai chúng ta.” – giọng Lãnh Dịch Hạo nhẹ như gió tháng tư.
“Giao dịch gì ?” – Úc Phi Tuyết hít sâu, nhanh chóng xóa bỏ những hỗn loạn trong lòng. Vương gia này rất gian ác, nàng vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.