Đại kết cục
Phong Vô Ngân khẽ chớp đôi mắt màu nâu nhạt, hắn bất ngờ giơ kiếm đâm thẳng về phía Lãnh Dịch Hạo, Lãnh Dịch Hạo xoay người đỡ trường kiếm. Bóng dáng hai người trong trận đấu lướt nhanh đến chóng mặt.
"Đừng đánh nhau!" Úc Phi Tuyết định xông lên phía trước nhưng lại bị Lãnh Dịch Tiêu trốn ở sau điện kéo lại.
"Đừng qua đó!"
"Ngươi đúng la đồ nhát gan! Tránh ra!" Úc Phi Tuyết vung tay đẩy Lãnh Dịch Tiêu ra.
"Này, không phải là ta nhát gan, ta phải nuôi dưỡng vợ trẻ con thơ, lỡ ta xảy ra chuyện gì, ngươi có đi chăm sóc bọn họ không?" Lãnh Dịch Tiêu liếc nhìn Úc Phi Tuyết, hắn đã hứa nhất định sẽ trở về bình an. Vì vậy, hắn không thể để mình xảy ra chuyện gì được. Hắn đã hiểu ra nhiều chuyện nên chỉ trốn tránh để xem trò vui, nếu không phải vì bây giờ tình hình bị mất kiểm soát, hắn đã không chạy đến đây rồi.
Úc Phi Tuyết lười đôi co với hắn, nàng đẩy Lãnh Dịch Tiêu ra xa rồi vội vàng xông lên phía trước.
Lãnh Dịch Khánh đưa tay định kéo nàng lại nhưng cũng chỉ kịp chạm nhẹ vào góc áo nàng.
"Dừng tay!" Cuối cùng Úc Phi Tuyết cũng tìm được một khoảng trống, chen vào giữa hai người.
Nàng không muốn nhìn thấy cảnh hai người bọn họ ra tay tàn sát nhau.
Phong Vô Ngân thấy đường kiếm sắp đâm vào Úc Phi Tuyết, trong lòng vô cùng hoảng sợ, cũng may là dừng tay kịp nhưng hắn lại bị kiếm khí ép đẩy lui vài bước.
Lãnh Dịch Hạo cũng không khác, nhưng lần này hắn thu kiếm nhanh hơn Phong Vô Ngân một chút, sau khi bị đẩy lùi, hắn lập tức tiến lên kéo Úc Phi Tuyết ra sau lưng mình.
"Nha đầu."
Mùi hương của nàng thật dễ chịu! Trong lòng Lãnh Dịch Hạo chợt nhẹ nhõm. Nha đầu, nàng có biết là ta nhớ nàng nhiều lắm không!
Úc Phi Tuyết chẳng hề động lòng, nàng đưa tay cố gắng đẩy Lãnh Dịch Hạo cách xa mình vài bước.
Đánh là thương, mắng là yêu... Lãnh Dịch Hạo nghĩ như vậy nên cười vô cùng rạng rỡ.
"Tuyết Nhi, theo ta đi."Ánh mắt Phong Vô Ngân Phong không còn vẻ lạnh nhạt như trước, mà chứa đầy vẻ lưu luyến không muốn rời.
Hắn biết, nếu bây giờ hắn chấp nhận buông tay, hắn vĩnh viễn không còn cơ hội chạm đến bàn tay nhỏ bé ấy nữa.
"Ta sẽ không đi theo người."
"Ta không muốn nàng b, nhưng nàng cũng thấy đó, ta không còn đường để lui nữa rồi. "
"Người có."
"Tuyết Nhi..."
"Tiểu sư phụ, ta biết người sẽ không làm hại ta. Ta cũng hiểu rõ tâm tình của người. Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn người làm chuyện điên rồ này."
"Nếu nàng hiểu tâm tình của ta, vậy vì sao ..."
"Bởi vì ta không thể để cho đứa bé trong bụng ta sinh ra là một đứa trẻ không có cha." Trong lòng Úc Phi Tuyết rất hiểu rõ, nói về võ công, Phong Vô Ngân giỏi hơn Lãnh Dịch Hạo nhiều.
Chỉ một câu nói của Úc Phi Tuyết lại làm tất cả mọi người tròn mắt ngỡ ngàng. Người vui mừng nhất, không ai khác ngoài Lãnh Dịch Hạo: "Nha đầu, nàng vừa nói cái gì?"
"Không liên quan đến ngươi, tránh ra!" Úc Phi Tuyết hất móng vuốt sói đang bám vào người mình, nhưng Lãnh Dịch Hạo lại bước đến ôm nàng chặt hơn.
"Sao có thể như thế được! Ngày hôm qua chúng ta còn quấn quýt bên nhau không rời, nếu nàng đã quên thì để ta nhắc cho nàng nhớ, trâm cài đầu của nàng vẫn còn ở trên giường của chúng ta. Vương phi, nàng hãy thừa nhận đi." Giờ đây Lãnh Dịch Hạo cực kỳ hưng phấn. Cuối cùng tiểu nha đầu của hắn cũng đã trở về, còn dẫn theo một bé gái (cũng có thể là một bé trai), hắn cũng được sống lại rồi.
Lời nói của Lãnh Dịch Hạo lại một lần nữa khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó sững sờ.
"Con nghe thấy chưa? Trong lúc con đang cận kề ranh giới giữa sự sống và cái chết, nữ nhân mà con yêu lại cùng một nam nhân khác chàng chàng thiếp thiếp. Khánh Nhi, con mau tỉnh lại đi." Thái hậu lạnh lùng nhìn Úc Phi Tuyết, rồi chậm rãi nói với Lãnh Dịch Khánh ở bên cạnh.
Khuôn mặt tái nhợt của Lãnh Dịch Khánh càng thêm ảm đạm, cơ thể cao lớn khẽ run lên trong làn gió đêm, cuối cùng cũng cố cầm cự được.
"Nàng... Nàng đã có conhắn?" Giọng Phong Vô Ngân nghèn nghẹn.
"Tiểu sư phụ, ta sẽ không để hắn làm hại người, nhưng, cũng không để người làm hại hắn." Úc Phi Tuyết rút ra một con dao nhỏ được dấu sẵn trong người, đặt lên trên cổ mình.
"Ta không đành lòng nhìn hai người chém giết nhau, nếu như nhất định phải có người chết mới có thể chấm dứt được chuyện này, ta tình nguyện làm người ấy." Úc Phi Tuyết dí dao sát vào cổ họng, trường kiếm trong tay Phong Vô Ngân khẽ run. Cuối cùng, hắn chậm rãi buông tay xuống.
"Vực chủ!" Đoàn người phía sau Phong Vô Ngân phía sau hoảng sợ.
Phong Vô Ngân giơ tay lên, hét lớn một tiếng: "Lui binh!"
"Vực chủ!" Cứ như vậy mà lui binh sao? Đã đánh đến hoàng cung, gặp được hoàng đế, kế hoạch cũng sắp hoàn thành sao có thể lui binh được?
"Mười vạn binh lính của Lãnh Dịch Hạo đã vây kín nơi này, nội ứng ngoại hợp, chúng ta bị thua là chắc chắn. Cho dù chúng ta giết được hoàng đế, chúng ta cũng không thoát ra khỏi chỗ này. Lãnh Dịch Hạo, ngươi thắng rồi." Trong chớp mắt, Phong Vô Ngân đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước, nhưng Úc Phi Tuyết có thể thấy rõ, đằng sau vẻ lạnh lùng ấy là một tâm hồn đang hỗn loạn vì bị tổn thương.
Xin lỗi, tiểu sư phụ.
Đám người của Thần Vực quay mặt nhìn nhau, không nói một lời.
"Truyền khẩu lệnh của Vực chủ ta, mọi người theo hướng bắc rời khỏi hoàng cung, quay về biên quan, từ nay về sau không có bất kỳ quan hệ gì với triều đình. Lãnh Dịch Hạo, nếu ngươi không chăm sóc tốt cho Tuyết Nhi, Thần Vực ta dù phải dốc hết sức lực cũng sẽ quyết sống chết với ngươi!"
Phong Vô Ngân lưu luyến nhìn Úc Phi Tuyết một lần cuối rồi dẫn đám người của Thần Vực biến mất trong màn đêm.
"Các ngươi còn ngây người ra làm gì? Còn không đuổi theo?!" Thái hậu với suy nghĩ diệt cỏ phải diệt tận gốc, lớn tiếng quát đám quân lính đang đứng cạnh mình, "Còn các ngươi, lập tức bắt Lãnh Dịch Hạo"
"Không cần." Lãnh Dịch Khánh mở miệng, "Bọn họ đều đã tự động rời khỏi đây, mẫu hậu còn muốn thấy máu chảy thành sông sao?" Lãnh Dịch Khánh lớn tiếng quát.
"Hoàng nhi! Sao con không chịu tỉnh táo một chút! Con thử nghĩ xem, vì sao mười vạn đại quân chỉ nghe lệnh của Lãnh Dịch Hạo! Lãnh Dịch Hạo đã sớm biết có người mưu phản, nó có nói cho con biết không? Nó không muốn bàn bạc với con, tự mình quyết định mọi chuyện, nắm hết binh quyền, rõ ràng là nó muốn mưu phản! Bây giờ con không bắt nó, sau này muốn bắt cũng không kịp nữa rồi!"
"Nếu như A Hạo muốn làm phản, đệ ấy đã sớm ra tay, sao còn ở chỗ này bảo vệ mọi người?" Lãnh Dịch Khánh thản nhiên nhìn Lãnh Dịch Hạo, trong ánh mắt tràn đầy tin tưởng.
"Đó là vì nó đang đóng kịch!" Thái hậu vẫn cố chấp, bà không tin Lãnh Dịch Hạo sẽ giúp bọn họ.
"Năm ngày trước, khi A Hạo rời kinh, đệ ấy đã sắp xếp chu đáo mọi việc. Nếu như đệ ấy muốn làm phản, đệ ấy không cần đợi đến bây giờ. Người không chịu tỉnh táo chính là mẫu hậu!" Lãnh Dịch Khánh giận dữ quay sang thái hậu:
"Là người có tật giật mình, cho rằng tất cả mọi người đều có tính toán giống mình. A Hạo tự mình quyết định, không bàn bạc với trẫm vì đệ ấy biết, khi chúng ta nắm binh quyền trong tay, người đầu tiên làm hại hắn chính là người. Đệ ấy làm như vậy chỉ để bảo vệ mình thôi!"
"Người đừng tưởng rằng trẫm không biết là người cố ý sắp xếp Yên Chi ở bên cạnh A Tiêu. Người dùng kế ép đệ ấy bán Tiêu Dao phủ, khiến đệ ấy không có gì để tranh ngôi vị hoàng đế với trẫm! Người ép A Tiêu phải ra khỏi thành ... tất cả đều là âm mưu của người!"
Thái hậu vừa thẹn vừa giận, lệ rơi đầy mặt: "Ai gia làm như vậy không phải đầu là vì con sao? A Khánh..."
Đúng lúc này, thân thể Lãnh Dịch Khánh lại run rẩy, chuẩn bị gục xuống.
"Hoàng thượng!" Mọi người hoảng sợ, Lãnh Dịch Tiêu, đưa tay đỡ Lãnh Dịch Khánh, Úc Phi Tuyết và Lãnh Dịch Hạo cũng vội chạy đến đỡ lấy thân thể caoLãnh Dịch Khánh, thái hậu sợ hãi, mặt mày tái nhợt.
"Khánh Nhi, Khánh Nhi, con thấy trong người thế nào?"
"Ta không sao." Không ai chú ý tới, Lãnh Dịch Khánh xưng là ta, mà không xưng là trẫm.
"A Hạo, A Tiêu, hai người đúng là huynh đệ tốt của ta!" Lãnh Dịch Khánh vươn tay, Lãnh Dịch Hạo và Lãnh Dịch Tiêu cùng đưa tay nắm tay của hắn, ba huynh đệ nhìn nhau cười, bao nhiêu băn khoăn đều theo gió bay đi mất.
Trong lúc mọi người dồn sự chú ý vào Lãnh Dịch Khánh, một bóng đen đứng trong bóng tối cười rất dữ tợn, lẳng lặng giương cung nhắm thẳng vào lưng Úc Phi Tuyết.
Úc Phi Tuyết, dựa vào cái gì mà ngươi được mọi người yêu mến? Còn ta, vì sao cho dù ta nỗ lực đến mấy cũng không có được, trong khi ngươi lại dễ dàng có được mọi thứ?
Lãnh Dịch Hạo không cần ta, đứa bé cũng không còn, ta còn sống trên đời này chỉ vì một mục đích duy nhất, giết chết ngươi!
Ngọc Điệp trong lòng đầy ganh ghét, ả lẳng lặng kéo căng dây cung.
Trong trời đêm chợt lóe lên một ánh sáng, Lãnh Dịch Khánh thấy được. Lãnh Dịch Tiêu cũng thấy được. Tuy Lãnh Dịch Hạo đưa lưng về phía Ngọc Điệp, hắn không thấy, nhưng cũng cảm giác được.
Ngay lúc mũi tên bắn đến, Lãnh Dịch Hạo bỗng đưa tay bắt được. Từ phía sau,... một mũi tên khác cũng vừa bay đến.
Thì ra là song tiễn!
Thấy mũi tên sắp chạm vào Úc Phi Tuyết, Lãnh Dịch Khánh hét lớn một tiếng, đẩy Úc Phi Tuyết ra, bắt lấy mũi tên, rồi dùng hết sức lực, vung tay lên.
Mũi tên cắm thẳng vào tim Ngọc Điệp. Cùng lúc đó, nhiều mũi tên khác cũng được bắn đến. Thương thay cho Ngọc Điệp, cuối cùng phải chết dưới những mũi tên hỗn loạn.
Trước khi tắt thở, ả cố gắng đưa mắt nhìn về phía Lãnh Dịch Hạo. Rất may cho ả, những mũi tên đó không phải do Lãnh Dịch Hạo bắn. Nhưng đến lúc chết ả vẫn không hiểu, vì sao thứ ả muốn lại khó có được như vậy, quá khó như vậy.
"Hoàng thượng!" Lại vang lên một tiếng hét, Lãnh Dịch Khánh đã hôn mê bất tỉnh.
***
Ngày thứ hai, cả nước đau thương vì hoàng đế băng hà.
Trước khi tân hoàng băng hà, chỉ kịp trăn trối lại hai việc.
Việc thứ nhất, đem Tiêu Dao phủ trả lại cho Lãnh Dịch Tiêu. Mời tiểu vương gia quay về kinh thành.
Việc thứ hai, vì Lãnh Dịch Khánh không có con nối dõi, nên đem ngôi vị truyền lại cho Thuận Vương gia Lãnh Dịch Hạo.
Sau khi đại lễ mừng Lãnh Dịch Hạo lên ngôi kết thúc, trong hoàng cung lại khôi phục sự yên lặng như trước. Trên phố khuya không người, ba nam tử cưỡi ngựa nói lời từ biệt nhau trong gió đêm.
"Đại ca, thật ra huynh không cần phải làm như vậy." Lãnh Dịch Hạo nhìn Lãnh Dịch Khánh, nói một cách nghiêm túc. Bằng cách giả chết lừa thiên hạ, đại ca đã thuận lợi đem ngôi vị hoàng đế giao lại cho hắn.
Lãnh Dịch Khánh lắc đầu: "Từ trước đến giờ ta vẫn không thích làm hoàng đế. Lúc trước ta quay về kinh thành nhận ngôi vị hoàng đế cũng chỉ vì Tiểu Tuyết. Tần Thế Viễn nói rất đúng, ta chỉ có lòng trị quốc chứ không có tài trị quốc."
"Tần Thế Viễn?"
"Đúng vậy, ta đã nhiều lần phái người đi tìm hắn, cũng đã từng gặp mặt hắn. Nhưng hắn nói, ta chỉ có lòng trị quốc chứ không có tài trị quốc. Nói về lòng trị quốc, ta không bằng tiên đế. Nói về tài trị quốc, ta cũng không bằng đệ. Ta không có số làm vua, vì vậy đệ đừng níu kéo ta."
Lãnh Dịch Hạo và Lãnh Dịch Tiêu đều lặng yên, không biết phải nói sao.
Tần Thế Viễn là một người làm ăn buôn bán, hắn hiểu rõ thời thế, biết nắm bắt thời cơ, dường như việc buôn bán, kinh doanh là bản năng mà hắn sẵn có. Dù nhìn từ góc độ nào, người ta cũng phải công nhận Tần Thế Viễn là một nhân tài của đất nước.
"Thật ra, nếu không được Tần gia ủng hộ về mặt của cải, mười vạn đại quân của đệ không thể trốn ở ngoài thành tốt như vậy đúng không?" Giọng nói của Lãnh Dịch Khánh vẫn đầy sự thản nhiên.
Việc lo ăn uống, dù là ột người hay ười vạn đại quân, đều là một vấn đề rất lớn, người buôn bán lương thực trong kinh thành không thể đem lương thực ra khỏi thành, có thể thấy được, số lương thực cung cấp cho quân lính ... được vận chuyển đến từ vùng khác.
Muốn vận chuyển nhiều lương thực như vậy mà không để kinh thành hay biết, cần phải có rất nhiều tiền bạc cũng như công sức của bao người, ngoài Tần Thế Viễn, không ai có thể làm được điều này.
Lãnh Dịch Hạo gật đầu: "Đúng vậy."
"Có một chuyện ta vẫn không hiểu, Úc thừa tướng đã niêm phong tất cả các cửa hàng của Tần gia, sao Tần Thế Viễn vẫn có tiền để giải quyết mọi việc?"
"Từ lúc Tần Thế Viễn vào kinh thành đã sắp xếp xong xuôi mọi việc, đem tài sản của Tần gia chuyển đi. Những cửa hàng bị Úc thừa tướng niêm phong, đối với Tần gia mà nói, chỉ như con trâu mất đi một vài sợi lông, không hề tổn thương đến da thịt." Lãnh Dịch Hạo giải thích.
Cuối cùng Lãnh Dịch Khánh cũng hiểu, dù là tính toán hay là tìm cách giảỉ quyết vấn đề, ngay đến một người làm ăn buôn bán cũng giỏi hơn hắn nhiều. Đó cũng là thất bại của hắn.
"Đệ định xử lý Úc thừa tướng thế nào?" Lãnh Dịch Khánh hỏi. Lần này trong kinh thành thay đổi rất nhiều, Úc thừa tướng vẫn cáo ốm không xuất hiện, tuy không có lỗi nặng nhưng cũng chẳng có công lao gì. Đối với một nguyên lão đã trải qua ba triều đại như ông ta, thật sự hắn không biết dùng cách nào để giải quyết cho ổn thoả. Dù sao ông ta cũng là cha của Úc Phi Tuyết.
"Úc thừa tướng đã già rồi, để ông ta từ quan về nhà an dưỡng tuổi già là được." Lãnh Dịch Hạo đã sớm có quyết định. Từ trước đến giờ, hắn vẫn không ưÚc thừa tướng.
"Trời ạ, đại ca, nhị ca, hai người cứ toàn nói những chuyện đệ chẳng muốn nghe. Các huynh không thể nói chuyện gì mà đệ thích được sao?" Lãnh Dịch Tiêu nhịn không được, cắt ngang câu chuyện.
"Ta đem Tiêu Dao phủ trả lại cho đệ, đệ vẫn chưa vừa ý sao?" Lãnh Dịch Khánh đùa.
"Rất hài lòng! Nhưng mỗi lần đệ nghĩ đến Yên Chi là người do thái hậu phái đến ... trong lòng đệ có chút khó chịu! Rất khó chịu!" Lãnh Dịch Tiêu gãi gãi đầu.
"Nàng ấy là cô gái phong trần, vì đệ, nàng ấy đã vứt bỏ mọi thứ để cùng đệ sống một cuộc sống bình thường, lại còn có con với đệ. Nếu không vì yêu đệ, liệu có thể làm được những việc như vậy không? Đệ nên biết thế nào là đủ chứ!" Chỉ trong chớp mắt, Lãnh Dịch Khánh đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
"Ta muốn phiêu bạt nơi chân trời, cho đến bây giờ, hoàng cung không phải là nơi ta muốn nhớ đến. A Hạo à, mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi, xin đệ hãy đối xử tốt với mẫu thân của ta."
"Huynh cứ yên tâm."
"A Hạo, còn có một việc, ta vẫn luôn muốn hỏi đệ. Lúc tiên đế còn sống vẫn luôn đeo một ngọc bội khắc hình rồng. Bây giờ ngọc bội đó đang ở trong tay đệ, có đúng không?" Tiên đế từng nói, người có ngọc bội là người có được thiên hạ.
"Đúng vậy." Lãnh Dịch Hạo xác nhận.
Lúc này đây, Lãnh Dịch Khánh đã thua một cách tâm thâu khẩu phục. Trước lúc tiên đế qua đời, Lãnh Dịch Khánh đã từng thấy ngọc bội đó, nhưng lúc tiên đế gần mất, ngọc bội kia đã mất tăm. Lúc ấy, Lãnh Dịch Hạo còn chưa về kinh.
Có thể thấy được, tiên đế đã sớm đoán được ngày hôm nay. Vì vậy người mới có quyết định, lén để lại ngọc bội cho Lãnh Dịch Hạo.
Hắn phục thật rồi.
Từ bỏ thứ không thuộc về mình, hắn mới thật sự tìm được sự yên tĩnh trong t
Hắn tin tưởng, lựa chọn của hắn là chính xác.
...
Đã xa rồi ảo ảnh trần gian
Khó quên sao, nụ cười của nàng
Nhớ khi xưa nơi tiểu lầu
Đã qua bao mùa hoa nở
Kể từ đây....
Bất luận nhân gian tình không đậm
Chỉ nguyện bên nàng đến trọn đời
Đao quang kiếm ảnh, theo từng bước
Uống sao chẳng cạn, vài giọt tình
Nhiều năm sau...
Ước gì khi xưa chợt tỉnh mộng
Nụ cười vẫn đến trong mơ
Chuyện trong mộng ắt là hư ảo
Quay đầu hoàng hôn thật não nề.
***