Ngày hôm sau lúc trời đã sắp sang trưa, Úc Phi Tuyết mới từ trong mộng đẹp tỉnh lại. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, Úc Phi Tuyết thoải mái ưỡn người một cái.
Ý, cái gì vậy ? Còn đang dũi vào đầu nàng.
Úc Phi Tuyết nghiêng đầu nhìn, một chú lợn con trắng bóng đang thở phì phì nằm bên cạnh nàng.
“Ahhhh….”
Một tiếng thét chói tai từ trong phong truyền ra, trong phòng bên cạnh, Lãnh Dịch Hạo vui vẻ ra mặt.
Lãnh Dịch Tiêu tò mò nhìn Lãnh Dịch Hạo, mắt Lãnh Dịch Hạo đang nhìn về một nơi rất xa cười tươi rói.
Lãnh Dịch Tiêu không nhịn được quơ quơ tay trước mặt Lãnh Dịch Hạo:
“Hồi hồn nào hồi hồn nào, huynh à, huynh đã cười cả một cái buổi sáng rồi đấy.”
Đôi mắt Lãnh Dịch Hạo quay về đây, lạnh buốt dừng lại trên người Lãnh Dịch Tiêu, Lãnh Dịch Tiêu hất hất tay:
“Tiếp tục đi, tiếp tục đi!”
“Lãnh Dịch Hạo –” – Úc Phi Tuyết tóc chưa chải mặt chưa rửa, vội vàng tới trước mặt Lãnh Dịch Hạo chất vấn tội trạng. Ở đây, trừ hắn ra còn ai dám làm việc này nữa!
Lãnh Dịch Hạo thay đổi vẻ mặt lạnh lùng trước đó, cười tủm tỉm nhìn Úc Phi Tuyết đang tiến nhanh đến.
“Vương phi, chào buổi sáng!” – hôm nay tinh thần Lãnh Dịch Hạo cực kỳ thoải mái, tâm tình cũng vô cùng tốt.
Lãnh Dịch Tiêu vừa uống trà xong suýt chút nữa thì nuốt luôn cả cổ họng mình, ngũ ca gọi cô nàng xấu xí này là gì ? Vương phi? Hắn có nghe nhầm không đấy ?
“Chào cái đầu ngươi ấy! Sao ngươi lại thả một con heo lên giường của ta!” – viêc này mà truyền ra ngoài thì nàng còn có mặt mũi nào mà đi gặp người khác đây ? Ngủ với heo, không phải nàng cũng biến thành heo mẹ sao ?
Heo ? Thả một con heo lên giường của cô nàng xấu xí này ? Lãnh Dịch Tiêu ngạc nhiên quay sang nhìn Lãnh Dịch Hạo, có thể sao ? Ngũ ca lúc nào cũng lanh lùng của hắn lại làm chuyện nhàm chán như vậy sao ?
“Heo nào ?” – Lãnh Dịch Hạo tỏ vẻ không hiểu.
“Ngươi không phải giả bộ! Trừ ngươi ra còn ai làm cái việc này nữa !” – coi nàng là đồ ngốc sao ?
Lãnh Dịch Tiêu quay đầu nhìn Úc Phi Tuyết, rồi lại quay đầu nhìn Lãnh Dịch Hạo – có thể lắm! Xem ra cái sự bất bình thường của Ngũ ca không phải bắt đầu từ hôm nay mà là từ đêm qua rồi.
“À à…” – Lãnh Dịch Hạo gian ác bấm ngón tay, tỏ vẻ như đã hiểu ra mọi chuyện.
“Ta biết nàng nói cái gì rồi, nghe quản gia nói ngày hôm qua nàng uống rượu say, lúc trở về, trên lưng còn vác một cái bao lớn, hay là – nàng uống nhiều quá, tự cõng heo về nhà ?”
“Có ngươi mới đi cõng heo về!” – kể cả là say rượu, cũng không thể làm một việc ngu ngốc như vậy được !
“Vậy ta hỏi nàng, có phải ngày hôm qua nàng đi uống rượu đúng không ?”
“Đúng!” –hợp tình hợp lý, uống rượu thì có tội chắc ?
“Sau đó uống say ?”
“Ngươi quản được ta chắc ?” – Ta cao hứng!
“Nàng có nhớ sau khi về phủ, từ cửa phủ đến phòng nàng, trên đường đi có đụng phải ai không ?” –mỗi câu Lãnh Dịch Hạo nói ra lại làm Úc Phi Tuyết giật mình một cái.
“Sao ta phải nhớ mấy cái đấy !” – Úc Phi Tuyết quát.
“Nàng đương nhiên không nhớ rõ. Ngày hôm qua nàng uống say như chết, dĩ nhiên sẽ không nhớ rõ chuyện gì xảy ra. Cho nên, dựa vào thị lực của nàng sau khi uống say, cõng một con heo về cũng không có gì đáng ngạc nhiên.” – Lãnh Dịch Hạo tâm tình rất tốt phân tích cho nàng nghe.
Lời hắn nói cũng có căn cứ, lúc đầu thì coi hắn là cây cột, sau đó lại coi hắn là cái gối, suýt chút nữa thì coi hắn là điểm tâm mà đánh chén, nữ nhân này sau khi say tuyệt đối có thể không phân biệt được đen trắng đúng sai, chỉ hươu bảo ngựa !
“Ngươi……” – Úc Phi Tuyết tức đến phát điên nhưng lại cười rất tươi, cười đến mức làm cho Lãnh Dịch Tiêu đứng bên cạnh xem kịch phải dựng tóc gáy, thật đáng sợ thật khủng khiếp thật khó coi !