Lãnh Dịch Hạo lúc này đây không chỉ nắm lấy bàn tay của nàng mà đến cả cơ thể của nàng cũng ôm chặt hơn. Lông mày Úc Phi Tuyết khẽ nhíu lại, một lần nữa nhẹ nhàng nói:
“Không, Vương gia, là ta tự giả bệnh, không ngờ lại bị báo ứng như vậy, người đi nhanh đi, đừng giả bệnh nữa, bằng không cũng sẽ không có kết quả tốt ! Biết không ? Phải sống tốt, ta……ta……”
Úc Phi Tuyết “suy yếu” nói không ra lời.
Mặc dù Úc Phi Tuyết che giấu rất khá, nhưng Lãnh Dịch Hạo vẫn lập tức nghe ra, nha đầu kia đang rủa hắn!
Đúng là nha đầu to gan lớn mật, xem ra không giáo huấn nàng một chút không được!
Lãnh Dịch Hạo đột nhiên một tay đẩy Úc Phi Tuyết đến trước mặt, tình thâm ý thiết nói:
“Nương tử, ta muốn chứng minh với nàng, không có gì có thể chia cắt chúng ta!”
Khóe môi Lãnh Dịch Hạo cong lên mê hoặc, lúc Úc Phi Tuyết còn chưa kịp phản ứng, hắn bỗng nhiên cúi đầu, chuẩn xác ôm trọn lấy môi nàng.
Chuyện gì đang xảy ra đây ? Úc Phi Tuyết mờ mịt trợn mắt lên nhìn.
Khuôn mặt tuấn lãng của Lãnh Dịch Hạo phóng đại ngay trước mắt, hàng lông mi dài khẽ khép lại, khuôn mặt trong nháy mắt dường như trở nên dịu dàng lưu luyến.
Vẫn trợn mắt lên nhìn, trên môi truyền đến một cảm giác hưng phấn kỳ lạ làm cho máu toàn thân Úc Phi Tuyết giống như sục sôi trong nháy mắt. Không khí càng lúc càng loãng, gương mặt trước mắt cũng càng lúc càng mơ hồ, càng lúc càng mơ hồ. Bàn tay nhỏ bé của Úc Phi Tuyết gắt gao nắm chặt lấy vải lụa trong tay, càng nắm càng chặt……
Lãnh Dịch Hạo không khỏi khẽ cười ra tiếng, tiểu nha đầu này rất ngây ngô đáng yêu, nếu hắn cứ hôn như vậy thì liệu có phải nàng sẽ thật sự chết vì không thở được không ?
Còn nữa, nàng lo lắng như vậy làm cái gì ? Sắp xé rách quần áo của hắn rồi! Vốn dĩ sắc mặt đã không được tốt lắm, bây giờ lại sợ tới mức mặt mày tái nhợt, aizzz, làm cho hắn thực sự có chút……không đành lòng hôn tiếp !
Buồn cười quá !
Lãnh Dịch Hạo xoay người ngã xuống bên cạnh Úc Phi Tuyết, cười đến toàn thân run run, nếu không phải sợ sẽ chọc giận nha đầu bên cạnh thì hắn thật sự muốn cười phá lên thật to!
Không khí, không khí! Không khí sống ở đâu rồi ? Cuối cùng, Úc Phi Tuyết cũng tìm được hô hấp của mình.
Thở – sâu
Nóng quá nóng quá, hai má giống như bị thiêu đốt.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
Ý thức quay về, ít nhất nàng cũng hiểu rõ một việc — Lãnh Dịch Hạo đang cười nàng!
Mặc dù nàng không rõ vì sao hắn cười, nhưng ít nhất nàng biết, nụ cười của hắn chính là cười nhạo, giống như lúc nàng nói nàng không biết động phòng là gì.
Nếu không phải nghĩ đến Phong Vô Ngân nói đêm mai sẽ sắp xếp ổn thỏa tất cả, sau đó tới đón nàng, cùng nàng rời khỏi đây. Nếu không phải nghĩ đến, chỉ cần qua ngày mai, nàng sẽ được tự do. Bây giờ nàng rất muốn nhảy dựng lên, đánh cho cái tên nam nhân đáng ghét, đang cười đến run cả người kia một trận nên thân !