Nương Tử, Thỉnh Chỉ Giáo Nhiều Hơn

Chương 1:




Duyên cớ
Khứ niên yến tử thiên nhai,
Kim niên yến tử thùy gia?
Tam nguyệt hưu thính dạ vũ,
Như kim bất thị thôi hoa —
Trương Viêm – Thanh Bình Nhạc
Đây là một khối lệnh bài bằng gỗ, bề dày khoảng bằng một ngón cái, dài khoảng ba gan tay, một mặt có khắc đầu lâu khô màu đỏ tươi như máu, mặt còn lại điêu khắc một đĩnh kim nguyên bảo, khối lệnh bài đó, đen đến quỷ dị, vàng đến óng ánh, đỏ đến khiến người ta kinh hãi.
Nó còn có một cái tên rất nghiêm chỉnh: Phán Quan Hịch.
Mà người sở hữu nó cũng có một cái tên rất đứng đắn: Ma Diện Phán Quan.
Thế nhưng trên thực tế, Ma Diện Phán Quan chính là tội phạm quan trọng nhất được mười ba ti, một trăm bốn mươi phủ phát lệnh truy nã, đeo trên người tiền án giết hơn năm trăm mạng người cùng gần hai trăm vụ án cướp bóc; là tội phạm số một được nha môn quan phủ muốn cấp tốc bắt về truy án.
Thế nhưng, trong vòng bốn mươi năm qua, bất luận quan phủ có điều động bao nhiêu danh bộ, thần bộ, thiết bộ, đại tiểu bộ đầu truy bắt, muốn đem Ma Diện Phán Quan bắt về quy án, đều chỉ là tốn công vô ích, nửa điểm manh mối cũng không điều tra ra được, bởi vì nơi mà Ma Diện Phán Quan xuất hiện khi nam khi bắc, lúc đông lúc tây, xuất quỷ nhập thần, xoay đầu đã là không thấy tung tích, khiến cho những cao thủ truy đuổi này vô cùng mệt mọi, biết bao nhiêu lần trượt tay.
Cho dù có bày ra thiên la địa võng, cũng bắt không được nửa con ruồi con muỗi, tối đa chỉ có thể thấy được chiếc mặt nạ quỷ dị kia của hắn, nghe được tiếng cười đắc ý của hắn, sau đó là lập tức chết đi, chỉ có khi dưới tình huống may mắn, mới ăn xong hết bụi của hắn.
Quan phủ thậm chí còn từng mấy lần bỏ qua sỉ diện nhờ người trong giang hồ hỗ trợ, nhưng kết quả vẫn là không được chút thu hoạch, ngay cả hắn diện mạo thế nào, tuổi tác bao nhiêu, họ gì tên gì đều không ai biết cả, cho dù bắt được, cũng không biết mình có bắt đúng người hay không.
Ma Diện Phán Quan có thể nói là nhân vật thần bí nhất trong chốn võ lâm!
Bất quá, khối Phán quan hịch đại diện cho việc đòi tiền hay đòi mạng kia đã hai mươi năm không còn xuất hiện nữa, không biết là Ma Diện Phán Quan đã bị bắt về quy án? Hay là sớm đã…
Chết rồi?
***

Dương hoa điểm điểm thị xuân tâm tâm,
Thế phong tiền, vạn hoa xuy lệ.
Diêu sầm thốn bích, hữu thùy thức, triêu lai thanh khí?
Tự trầm ngâm, thậm lưu quang khinh trịch,
Phồn hoa như thử!
Trương Viêm – Tây Tử Trang Mạn.
Nam Triều Tạ? Thơ viết: “Giang Nam giai lệ địa, Kim Lăng đế vương đô.” (1)
Đế vương đô này phía bắc thì gần Trường Giang, phía nam được bao quanh bởi núi non trùng điệp, cảnh sắc tráng lệ xinh đẹp tuyệt trần, sơn thủy thành lâm càng tôn lên vẽ đẹp của Nam Kinh; mùa xuân có thể du ngoạn “ngưu thủ yên lam” (2), hạ có thể thưởng thức “chung phụ tình vân” (3), thu có thể giẫm lên “tê hà thắng cảnh” (4), đông có thể quan sát “thạch thành tễ tuyết” (5), xem thấy được một trong các danh lam thắng cảnh ở Nam Kinh.
Mà trong vòng mười dặm Tần Hoài (6), lục triều kim phấn (7), văn vận hưng thịnh, hiệu buôn phồn hoa, có lịch sử văn hóa lâu đời lại may mắn được tự nhiên ưu ái, tập trung quan cảnh nhân văn, càng khiến cho sông nước Nam Kinh có thêm một vẻ đẹp đặc biệt, tình tiết bên trong lịch sử văn hóa lâu đời ấy, khiến người suy ngẫm.
Thời Tam quốc, Thục tướng Gia Cát Lượng từng nhìn Nam Kinh mà tán thán viết rằng: “Chung sơn long bàn, thạch đầu hổ cứ, chân nãi đế vương chi đô dã.” (8) Có thể thấy Nam Kinh vừa đẹp lại vừa hiểm yếu thế nào.
Đông giao Chung sơn uốn lượn như rồng, sườn tây còn có Thanh Lương sơn hùng dũng như hổ, Trường Giang khí thế bàng chuyên chảy từ tây sang đông vắt ngang qua thành trì, lại có nghìn khoảnh hậu hồ, vẻ thanh tú của trăm dặm Tần Hoài, có núi cao, có nước sâu, có bình nguyên, ba loại công trình thiên nhiên đó, hợp chung một chỗ, núi bị nước bao quanh ôm trọn, thảo nào Gia Cát Lượng khi bái kiến Tôn Quyền, đã ra sức khuyên nhủ Tôn Quyền nên dời thành đến Nam Kinh.
Thanh Lương Sơn, còn có tên khác là Thạch Đầu sơn, tục gọi là Quỷ Kiểm thành, cũng gọi là Thạch Thành sơn. Bởi vì Trường Giang chảy sát chân núi phía tây, nước sông không ngừng bào mòn, khiến sườn núi phía tây cơ hồ biến thành vách núi cao dựng đứng, bởi vì địa thế hiểm trở, nên các vị đế vương các đời đều đem nó làm lá chắn thủ vệ Nam Kinh.
Mà lúc này, ở nơi hổ cứ, cũng chính là vách núi cao dựng thẳng lại vô cùng hiểm trở ở Lâm Giang, có một tòa tiểu lâu u tĩnh đứng sững sững, mà xung quanh tiểu lâu đó, có vài bụi dây gai, mấy gốc nhã trúc, cũng tối đa hơn mười gốc hoa mai.
Hàng năm cứ vào cuối đông, trải qua khảo nghiệm chịu đựng gió tuyết giá lạnh, từng nụ hoa mai chờ được khai nhụy, cho đến tháng hai đầu xuân, khi đất trời còn chưa hoàn toàn sống lại, đàn mai đã phá tan giá lạnh mạnh mẽ nở hoa, đài xanh nụ hồng điểm xuyết đầy cành, cảnh sắc kiều diễm, hương lạnh xông vào mũi, thấm vào tận trong lòng.
Xen giữa hàng mai, có một con đường nhỏ lát đá trắng đầy hoa uốn lượn dẫn tới trước cửa lâu, tiểu lâu này dùng đá trắng xây thành, từ hành lang lầu hai buông xuống ba hàng dây mây xanh biếc, hành lang cong cong ở tầng dưới cùng được hàng rào hải đường, bích đào bao bọc, hạt sương đọng trên ô cửa sổ cùng với nước sơn tạo thành màu xanh nhợt nhạt, giấy hoa dán trên ô cửa sổ lại trắng tinh như tuyết, từ xa nhìn lại, thật giống như cảnh tiên ưu nhã.
Lúc này, đêm cũng đã khuya, ánh trăng nhàn nhạt tản ra ánh sáng thưa thớt, trong đêm đen vắng vẻ, đêm đông với mấy phần hương hoa mai, lồng đèn bạc lấp lánh chiếu xuống tuyết hợp với giấy ô cửa sổ màu trắng, nổi bật hai cái bóng đen vô cùng xinh đẹp, một ngồi, một đứng.
“Tam tiểu thư, ngài thực sự phải gả hay sao?” Một tiếng nói thanh thúy êm tai, lộ ra vẠkhông cam lòng.
“Cha nương đã thay ta ưng thuận việc hôn nhân này, ta sao có thể không gả đi chứ?” Lại một âm thanh hết sức ngọt ngào mềm mỏng, nhưng cũng nhàn nhạt như không thèm để tâm.
“Nhưng mà… Nhưng mà tên kia là công tử phóng đãng có tiếng đó!”
“Thật không? Hổ Ngọc.” Giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ, dường như chuyện đang nói không hề liên quan đến nàng. “Công tử hắn chính là nhi tử của Kim Lăng thủ phủ!” Nàng cúi đầu, tựa hồ như đang xem sách.
“Thì đã sao? Tiểu thư ngài còn ham thích gì cái thứ tục vật đó chứ!” Cái bóng đen đứng thẳng – Hổ Ngọc khinh miệt nói, “Hổ Ngọc đã sớm hỏi thăm qua, tên kia cậy thế gia đình có tiền, suốt ngày ăn chơi trác táng, không làm việc gì đàng hoàng, mỗi ngày không phải ăn no uống đủ, thì đi cá cược, xài tiền như nước, tán tài đồng tử cũng không được hào hùng như hắn. Hơn nữa bên người hắn nữ nhân thành đàn, có xếp hàng từ thành nam ra thành bắc e rằng cũng không đủ chỗ, người ta nói hắn phong lưu, em nói hắn hạ lưu!” Hơn nữa còn là hạ tam lưu!
“Kia cũng khó trách, ai bảo công tử hắn là Kim Lăng đệ nhất mỹ nam, cô nương đương nhiên có xu hướng tìm tới rồi, “ Bóng đen đang ngồi đọc sách – Tam tiểu thư phe phẩy một lọn tóc đen, “Hắn có điều kiện đó, người ta cũng là cam tâm tình nguyện, người bên ngoài cũng không cần bàn tán.”
“Nhưng mà tiểu thư, ngài sẽ gả cho hắn đó!” Hổ Ngọc kháng nghị, “Ngài cũng biết, cha hắn vốn dĩ là muốn bỏ qua hôn sự này, bởi vì bọn họ cho rằng lão gia cùng phu nhân đã qua đời trong chiến dịch bình loạn, cho nên tiểu thư biến thành cô nhi không nơi nương tựa, một cô nhi không người thân không tài sản thì làm sao xứng đôi với Nhiêu gia họ được chứ? Thế nên họ định tìm một danh môn khuê tú hay thiên kim thế gia thú làm tức phụ.”
“Lại không ngờ tên kia nói cái gì cũng không cần, tìm đủ mọi lý do thoái thác. Kết quả là kéo dài đến ngày hôm nay, cha nương hắn cuối cùng cũng phải đầu hàng, hỏi hắn muốn lấy ai làm vợ, ai biết hắn dĩ nhiên lại nói muốn lấy hoa khôi Di Thúy viện làm lão bà!” Nàng thở phì phì nói.
“À! Là vậy sao?” Tam tiểu thư mạn bất kinh tâm đáp, song song đó nhẹ nhàng lật Nhất Hiệt thư.
“Đúng vậy! Tam tiểu thư, thực sự là hơi quá đáng!” Hổ Ngọc căm giận nói, “Cha nương hắn sợ đến suýt chút ngã bệnh, nói Nhiêu gia làm sao có thể lấy một kỹ nữ làm tức phụ!”
“Nói cách khác, Nhiêu gia từ danh dự đến tiếng tăm đều rất lớn, không thể lấy một hoa khôi vào cửa.”
“Thì vậy đó! Cha nương hắn không thể làm gì khác hơn là đem ngài, cũng là vị hôn thê được định ước từ nhỏ với hắn ra, nói cái gì Nhiêu gia không thể hủy hôn được! Hơn nữa hôn sự này cũng không thể tiếp tục kéo dài được lâu hay đại loại là vậy.”
“Cho nên hắn chấp nhận rồi?”
“Làm gì có!” Hổ Ngọc càng lúc càng phát hỏa, “Tên kia cư nhiên nói là không được, nghe nói bọn họ còn cãi nhau mấy lần! Lần cuối cùng tên kia rốt cuộc đưa ra điều kiện, trừ phi cũng phải cho hoa khôi cửa, bằng không ai hắn cũng không cưới!”
Tam tiểu thư cười khẽ, “Nhiêu bá phụ nhất định rất tức giận.”
“Tam tiểu thư, ngài thế nào còn cười được chứ!” Hổ Ngọc không biết nên khóc hay nên cười, “Cha hắn đáp ứng rồi nha! Nói chỉ cần tên kia có thể thú ngài vào cửa, hắn có thể thu hoa khôi kia vào thị tẩm…”
“Thật sao? Tốt quá!”
“Ắc?” Hổ Ngọc nhất thời ngây người ra, “Tốt… tốt quá?”
“Đúng vậy! Nếu vậy hắn sẽ không tới phiền ta rồi.” (TN: Ặc, motive này gặp hoài nha =)))
“Á?”
Tam tiểu thư buông sách, “Kỳ thực ta cũng không muốn gả đi, thế nhưng cha nương nhất định muốn ta gả cho hắn, may là hắn đã có nữ nhân mình yêu thích, nếu như vậy, chẳng phải vừa vặn hắn có thể sống những ngày phong lưu của hắn, ta có thể qua những ngày bình thường sinh hoạt của ta, hai bên không can thiệp lẫn nhau, như vậy không phải rất tốt hay sao?”
“Là vậy a? Tam tiểu thư ngài nghĩ vậy sao?” Hổ Ngọc không cho là đúng nói, “Nếu như hắn nhìn thấy tiểu thư ngài…”
“Ta sẽ khiến hắn ngay cả liếc mắt nhìn ta cũng không muốn!” Tam tiểu thư kiên quyết nói.
Hổ Ngọc không khỏi nhíu mày, “Nhưng mà, tiểu thư,” nàng muốn nói lại thôi, liếc mắt nhìn tam tiểu thư, “Hổ Ngọc thật sự không hiểu…”
“Nói đi!”
Lại do dự một hồi, Hổ Ngọc mới chậm rãi nói, “Lão gia phu nhân tại sao muốn tiểu thư thực hiện hôn sự này? Bọn họ… bọn họ không phải loại người này a!”
Tam tiểu thư trầm mặc một lát, “Cha nương nói họ thiếu ân tình của người ta.”
“Thiếu Nhiêu gia?”
“Không phải.”
“Không phải? Vậy là thiếu ai?”
“Cha nương không có nói, chỉ là nói đến khi ta gả qua rồi sẽ biết.”
“Nhưng mà…” Hổ Ngọc lại hung hăng nổi lên cái miệng nhỏ nhắn, “Coi như là lão gia phu nhân thật sự thiếu nợ người ta đi, nhưng cũng không thể đem hạnh phúc, chung thân đại sự của tiểu thư ra trả người ta a!”
“Không, nương nói với ta rồi, chỉ cần ta nói nguyện ý, Nhiêu công tử sẽ là một trượng phu tốt.”
Hổ Ngọc lập tức khinh miệt hừ một tiếng, “Mới là lạ!”
“Bất luận thế nào, nếu Nhiêu công tử đã có người hắn yêu, như vậy ta có gả qua cũng không có chuyện gì,” Tam tiểu thư bình tĩnh nói, “Chỉ cần có thể duy trì cuộc sống vốn có của mình, đây cũng không hẳn không phải là biện pháp tốt để cự tuyệt những kẻ theo đuổi.”
“Cũng phải!” Hổ Ngọc bất đắc dĩ nói, “Chỉ là hoàng thượng lại nhiều lần khuyên bảo tiểu thư ủy tân làm sủng phi của hắn, Hổ Ngọc mỗi lần nghĩ đều thấy rất phiền, chưa kể đến những kẻ khác trong cung… Nhưng mà, tiểu thư, như vậy thực sự có ổn không.”
“Nhất cử lưỡng tiện, một lần làm suốt đời nhàn nhã, tại sao không ổn?” Tam tiểu thư hỏi.
Hổ Ngọc không nói gì.
Được rồi! Phải đi rồi, đi trốn đi!
Vì vậy, hai tháng sau –
Kim Lăng thủ phủ, cũng là một trong hai đại phú hoài toàn quốc – Nhiêu đại viên ngoại, đã qua tuổi bốn mươi rồi mới bắt đầu ép nhi tử cưới vợ sinh con, bằng không gia tài đồ s٠như vậy để lại cho ai hưởng?
Ngày ngày nhi tử tuy rằng đào hoa hưng thịnh, nhưng có chết cũng không chịu lấy lão bà, vì vậy, Nhiêu đại viên ngoại phải vắt cạn óc, dốc hết tâm huyết, gian khổ đủ mùi, trải qua nghìn tổn trăm khó, vất vả lắm cuối cùng mới khiến nhi tử chịu lấy tức phụ về, nghĩ rằng, đại khái không cần bao lâu nữa là có thể được ôm tôn tử?
Không ngờ rằng đêm tân hôn, Nhiêu công tử vừa mới giở khăn trùm đầu của tân nương lên, liền giật mình lui về sau ba bước, thuận thế đụng vào bầu rượu liên tử thang trên bàn, nhìn bộ dạng của hắn, giống như muốn lập tức ngất xỉu.
“Ngươi…Ngươi… Ngươi…”
“Thiếp thân Cơ Hương Ngưng, tướng công.”
Vừa nghe được giọng nói của nàng, Nhiêu công tử không khỏi sửng sốt một chút.
Giọng của nàng ngọt ngào mềm mỏng, phảng phất giống như âm thanh chỉ có ở trên trời, căn bản tương hề tương xứng với diện mạo của nàng! Thế nhưng, hắn cũng nhìn ra được, bộ dáng đáng sợ kia của nàng không phải kết quả của thụ thương hay hóa trang mà có, mà là tự nhiên đã thành, hắn bất giác có một loại tiếc hận.
“Nàng chính là Cơ Hương Ngưng?” Ừ! Đích xác có một mùi hương nhàn nhạt ngưng đọng không tan, mặc dù không nồng nặc, nhưng sâu và dài, có một loại ý nhị uy nhã khiến người khó quên.
Là mùi hương gì?
“Đúng vậy, tướng công.” Cơ Hương Ngưng nhẹ nhàng gật đầu. “Thỉnh tướng công mặc cứ việc đến chỗ Thu cô nương nghỉ tạm, thiếp thân sẽ không để ý.”
A! Đúng rồi, là hương hoa mai!
Nhiêu công tử thật sâu nhìn nàng một cái, “Nàng thực sự không thềm để ý?” Diện mạo nàng cho dù có xấu, nhưng trên người lại toát ra một loại khí chất tự nhiên cao nhã khiến người ta không thể chạm vào, hai mắt nàng tuy rằng thũng đến hầu như không nhìn thấy, nhưng trực giác mách bảo đôi mắt của nàng nhất định toát ra thần thái mà hắn chưa từng gặp qua.
Cơ Hương Ngưng từ từ tháo mũ phượng xuống, mái tóc đen mềm mại như thác xõa ra, từng lọn tóc toát ra mùi hương hoa mai khiến lòng người xao động kia tựa hồ càng lúc càng nồng.
Nhiêu công tử bất giác say sưa!
“Là không thèm để ý, trên thực tế…” Cơ Hương Ngưng nhàn nhạt nói, “Thiếp thân đã quen với cuộc sống một mình, tướng công nếu không trở lại quấy rầy, thiếp thân nhất định rất cảm kích.”
Quấy rầy?
Nhiêu công tử bỗng nhiên hoàn hồn, song song không thể tin được nhíu lông mày lại, “Nàng là nói… là nói, nếu ta một ngày nào đó ta tới tìm nàng, chính là quấy rầy nàng?” Biết bao nữ nhân cứ quấn quít lấy hắn, lưu luyến say mê hắn, còn nàng lại nói hắn không nên tới “quấy rầy” nàng!? (TN: Bớt tự cao chút đi huynh đệ =)))
Hắn có nghe nhầm hay không?
“Đúng vậy.” Cơ Hương Ngưng dường như không có việc gì đem mũ phượng đặt xuống bên người. “Nếu như thiếp thân đã tổn thương đến lòng tự trọng của tướng công, thiếp thân rất xin lỗi, nhưng đây là sự thật.”
Không phải là tổn thương tới lòng tự trọng của hắn đâu nha! Đây quả thực là vũ nhục nhất lớn nhất triều đại!
“Đương nhiên không phải rồi!” Trong miệng nói không, nhưng Nhiêu công tử sắc mặt hoàn toàn trái ngược. “Nàng nếu đã nói như vậy, sau này ta sẽ không tới tìm nàng nữa.” Trừ khi hắn chết!
“Thiếp thân đa tạ tướng công.”
“Không cần!”
Dứt lời, Nhiêu công tử vung tay áo, tức giận xoay người bỏ đi, nhưng Cơ Hương Ngưng trái lại nở một nụ cười.
Vào lúc này, một bóng đen chợt lóe, một người mặc trang phục hắc sắc dạ hành, dáng dấp như một cô nương nhanh nhẹn hoạt bát xuyên qua cửa sổ vào, đi tới trước đóng cửa lại, sau mới trở về trước mặt Cơ Hương Ngưng.
“Tam tiểu thư, thành rồi?”
“Đã thành, Hổ Ngọc, hắn sau này sẽ không tới tìm ta nữa.”
“Kia…” Hổ Ngọc nhìn khuôn mặt Cơ Hương Ngưng, vẻ mặt đau khổ, “Em van ngài, tam tiểu như, ngài như vậy… có thể khôi phục nguyên trạng được chưa?”
“Chưa.”
“Chưa?” Hổ Ngọc không hiểu gì cả nói với nàng, “Tiểu thư, ngài không phải là mang khuôn mặt này đến nghiện rồi chứ?”
Cơ Hương Ngưng nhẹ nhàng lay động trán, “Sau này còn phải để công công bà bà cùng những người trong phủ gặp qua, lúc đó ta có thể công khai đội khăn che mặt rồi.”
Hổ Ngọc không khỏi thở phào cười, “Bọn họ nhất định sẽ sợ hãi, nhưng cũng sẽ hối hận vô cùng.”
Cơ Hương Ngưng thản nhiên mỉm cười, “Có Thu cô nương vì Nhiêu gia bọn họ nối dõi tông đường chắc là đủ rồi.”
Hổ Ngọc nhăn mặt nhăn mũi, “Không chừng Nhiêu lão gia còn vội vã bắt tên kia nạp thiếp!”
“Kia cũng phải chịu thôi.” Cơ Hương Ngưng vẫn như trước không thèm để tâm, “Bất quá, ngươi cũng không nên tiếp tục gọi tên gia hỏa kia như vậy chứ?”
Hổ Ngọc bĩu môi, “Tốt thôi!” Nàng không cam tâm nói, “Sau này gọi hắn là cô gia là được rồi… À! Đúng rồi, sau này nếu đến lúc tam tiểu thư tiến cung hầu hoàng thượng thì tính sao bây giờ?”
“Không làm sao cả,” Cơ Hương Ngưng đứng dậy để Hổ Ngọc thay y phục cho mình, “Qua hai tháng, ta sẽ hướng công công bà bà yêu cầu họ cho trở về Thạch Thành sơn, ta nghĩ bọn họ sẽ không ai phản đối.”
Hổ Ngọc cười cười, “Nói cũng phải, em nghĩ bọn họ tám phần mười sẽ thấy tiểu thư làm mất mặt bọn họ, vẫn là trốn đi tốt hơn.”
Cơ Hương Ngưng tựa hồ rất thỏa mãn nhẹ nhàng thở ra một tiếng, “Như vậy sau này sẽ không ai tới quấy rầy ta nữa.”
Hổ Ngọc trừng mắt nhìn, “Ngoại trừ đại gia, nhị gia cùng tứ tiểu thư ra.”
Nhắc tới ba người kia, Cơ Hương Ngưng bỗng nhiên biến sắc.
“A! Tứ tiểu thư biết ta muốn thành thân sao?”
“Biết a!”
“Cũng biết ta muốn thành thân với ai à?”
“Biết luôn a!”
Hổ Ngọc mới bật thốt lên, Cơ Hương Ngưng nhất thời lộ ra vẻ hốt hoảng hiếm thấy.
“A! Trời ạ, nhanh lên, mau đi ngăn cản tứ tiểu thư!”
“Ngăn cả tứ tiểu thư cái gì á?”
“Ngăn cản tứ tiểu thư giết cô gia!”
Hổ Ngọc đầu tiên là sửng sốt, khuôn mặt cũng tiện đà biến sắc theo, “Đúng nha! Tứ tiểu thư nếu biết tam tiểu thư ngay đêm động phòng hoa chúc, tân lang cư nhiên ném tân nương chạy đến chỗ chỗ kia thị tẩm qua đêm, tứ tiểu thư nhất định sẽ…” Nàng cũng luống cuống, “Nhưng mà hiện nay phải đi đâu tìm tứ tiểu thư bây giờ?”
“Ngốc! Đến bên ngoài phòng ngủ của Thu cô nương đi!”
Hổ Ngọc vừa nghe, lập tức vội vội vàng vàng bay ra ngoài cửa sổ.
Cơ Hương Ngưng co người ngồi ở trên giường, vẻ mặt đau khổ.
“Mong là tới kịp!”
Không ngờ nàng cũng có ngày tính sai.
Tức phụ được Nhiêu gia oanh oanh liệt liệt thú vào cửa cư nhiên lại là sửu Vô Diệm, phu phụ Nhiêu đại viên ngoại dở khóc dở cười, hơn nữa còn hối hận không kịp. Vì vậy, khi tức phụ bàn đến chuyện trở về nơi ở ban đầu, Nhiêu đại viên ngoài không chỉ không ngăn cản, ngược lại còn vội vã thay nàng chuẩn bị cỗ kiệu.
Vừa đưa tức phụ xuất môn xong, xoay đầu một cáu, phu phụ hai người lại bắt đầu quất quít nhi tử đòi hắn lấy thiếp, Nhiêu công tự đương nhiên là kính tạ bất mẫn (9), vì vậy, Nhiêu gia lại bắt đầu triển khai chiến dịch thiếp thất công phòng.
Cứ như vậy mà qua được hai năm –
Tại mai lân Thạch Thành sơn, một thân ảnh như bay vụt tới, còn cấp bách chui vào mai lâm, đáp xuống trước tiểu lâu, người kia đúng là một cô nương xinh đẹp trong trang phục nha hoàn! Chỉ thấy nàng vội vã đi vào tiểu lâu, lại trực tiếp đi vào thư phòng, quả nhiên, người nàng đang tìm đang ngồi trong thư phòng đọc sách.
“Tiểu thư, tiểu thư, nghe nói nhị gia thành thân rồi, ngài có muốn đi nhìn một lát không?”
Nữ nhân đang ngồi trên trên tháp tượng bằng gấm, ngưng thần đọc sách đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, đúng là một vị cô nương đẹp đến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, đôi lông mày cong mảnh giống như trăng non lưỡi liềm, dưới cái mũi ngọc cao cao, còn có một đôi môi củ ấu đỏ thắm, nhất là làn thu thủy trong suốt kia, không chỉ là trong suốt thâm thúy, hơn nữa còn thanh khiết sáng sủa, mơ hồ lộ ra khí độ ung dung bất khả xâm phạm.
Đại cô nương mặc một thân áo trắng thanh lịch, ở vạt áo có thêu vài đóa hoa mai, mặc dù chỉ mới gần hai mươi mấy tuổi, lại có một loại trầm ổn thành thục của người trung niên, đoan trang nhã nhặn, lịch sự, lại cao nhã thoát tục, nàng đẹp đến tinh khiết, đẹp đến không mang theo chút mùi vị khói lửa nhân gian!
“Hổ Ngọc, ngươi nói nhị sư huynh thành thân rồi?” Đại cô nương – tam tiểu thư Cơ Hương Ngưng kinh ngạc hỏi, “Sao ta lại chưa từng nghe đại sư huynh nói qua?”
“Là Cung lão phu nhân lén lút an bài, nghe nói ngay cả nhị gia cũng rất ngoài ý muốn, còn giận dữ làm ầm lên nói không chịu bái đường!” Hổ Ngọc nhún nhún vai, “Bất quá, cuối cùng cũng là Cung lão phu nhân thắng, tiểu thư muốn đi gặp phu nhân của nhị gia một lần không?”
Cơ Hương Ngưng suy tư một lát, “Không được, cho dù là hoàng thượng thân chinh không có ở trong cung, sở dĩ không cần ta đi bồi giá (10), nhưng ta tốt nhất chính là ở trong cung trấn thủ, đề phòng người khác thừa cơ nổi lên dị tâm, huống chi, tháng này vốn đã đến phiên ta túc trực.”
“Thế nhưng chúng ta vừa mới trở về…”
“Kia cũng phải chịu thôi, nếu không thể theo hầu, cũng chỉ có thể tận lực khiến hoàng thượng không buồn không lo.”
“Vậy cũng đúng.” Hổ Ngọc gật đầu, tiện đà nhíu mày, muốn nói lại thôi, lát sau, mới chậm rãi mở miệng, “A! Tiểu thư, Hổ Ngọc nghe được một tin đồn, không biết có nên nói với tiểu thư không?” Thật sự là không muốn nói, thế nhưng không thể không nói, sau này nếu tiểu thư biết chuyện, kết quả có thể không được tốt đẹp cho lắm!
Cơ Hương Ngưng đem sách bỏ sang cáo bản nhỏ một bên, “Nói đi!”
“Cái kia…” Hổ Ngọc lại chần chờ một lát, “Nghe nói vị Thu cô nương kia trước khi vào Thúy Di viện đã từng sinh con một lần, bởi vì khó sinh, nên không thể tiếp tục sinh nữa, bởi vị, nàng theo cô gia hai năm vẫn không thể thay cô gia sinh nhi tử.”
“Nếu là lời đồn…” Cơ Hương Ngưng cau màu, “Ngươi đã tra qua chưa?”
Hổ Ngọc cúi đầu, không tình nguyện mở miệng, “Tra rồi.”
“Kết quả?”
“Quả nhiên là thật, là bà đỡ năm xưa từng đỡ đẻ cho Thu cô nương truyền ra. Nghe nói nửa năm trước bà mới biết Thu cô nương vào Nhiêu phủ, lúc đó lập tức chạy đi tìm Thu cô nương vơ vét tài sản, ai biết Thu cô nương không chỉ không cho một đồng, còn âm thầm phái người diệt trừ bà đỡ. Bất quả, kẻ hạ thủ không được chuyên nghiệp, để bà đỡ có cơ hội trước lúc lâm chung đem chuyện này nói ra. Đáng tiếc người nghe được không có chứng cứ, cho nên mới thẳng thắn kể hết mọi chuyện.”
Cơ Hương Ngưng trầm ngâm một lát.
“Cô gia biết không?”
Hổ Ngọc suy nghĩ một chút, “Em nghĩ cô gia hẳn đã nghe qua lời đồn này rồi! Tuy nhiên hắn cũng không có biểu hiện gì, bất quá, gần đây hắn rất ít qua đêm trong phủ.”
Cơ Hương Ngưng gật đầu, sau đó lại suy nghĩ một lát.
“Tối đó thành thân, ta đặc biệt chú ý tướng mạo của cô gia, số mệnh của hắn phải có ba người con, nhưng tính đi tính lại, phải qua ba năm sau mới có, ô… cô gia hắn vẫn không có ý định thú thiếp sao?”
“Em nào biết a!” Hổ Ngọc không nhịn được nói, “Em van ngài, tiểu thư ơi! Kia là chuyện nhà người ta, ngài quản nhiều như vậy làm gì á!” Cho dù Nhiêu gia bọn họ có tuyệt tử tuyệt tôn cũng không liên can gì các nàng chứ?
Cơ Hương Ngưng không cho là đúng lắc lắc tay, “Bất luận thế nào, nếu ta đã vào Nhiêu gia bọn họ, thì đây là trách nhiệm của ta. Nhất là khi công công bà bà một năm trước đến Điền Cảnh bị nhiễm ôn dịch qua đời, ta cũng không trở về phủ để làm tròn chức trách chủ mẫu Nhiêu phủ cũng đã là đại bất hiếu rồi, bất hiếu có ba điều, không có con là lớn nhất, chỉ vì điểm ấy ta nhất định phải kết thúc trách nhiệm tức phụ Nhiêu gia này.”
Hổ Ngọc rất khoa trương thở dài, “Được thôi! Thế nhưng tiểu thư ngài có thể l đây?”
“Ta đợi hắn thêm một năm nữa,” Cơ Hương Ngưng chậm rãi nói, “Nếu như hắn một năm sau vẫn chưa thú thiếp, ta sẽ tự mình thay hắn chọn vài vị cô nương gia thế trong sạch vì chồng sinh con, để hắn lấy làm thiếp hay thị tẩm cũng được, chỉ cần có thể nối dõi cho Nhiêu gia.”
Hổ Ngọc nhăn mặt nhăn mũi, lại tiếp tục thở dài, “Tùy ý ngài đi! Ngài vui vẻ là tốt rồi.”
Cơ Hương Ngưng cười cười, sau đó đứng dậy.
“Được rồi, mau thay ta chuẩn bị một chút đi! Lúc này tiến cung có thể nghỉ ngơi được một năm rưỡi.”
Khi Cơ Hương Ngưng mang theo Hổ Ngọc rời khỏi ranh giới Mai trúc, mới là tháng hai mai nở được mấy cành.
Thoáng chốc tháng chín lại đến, hoàng thượng thắng lợi trở về, so với dự tính sớm hơn một chút, Cơ Hương Ngưng rốt cuộc lại có thể trở về Mai trúc ở Thạch Thành sơn sống những ngày nhàn nhã ung dung tự tại, tuy rằng sau đó chưa đầy một tháng, nàng lại phải tiếp tục tiến cung.
Đây là ngày mười sáu sau khi các nàng trở lại Mai trúc, Cơ Hương Ngưng có chút suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trời mây đen xếp tầng, ép tới lòng người cũng có một loại thê lương lạnh lẽo u ám, khiến người ta bất tri bất giác tâm trạng cũng bắt đầu âu sầu theo.
Vừa nghe thấy Hổ Ngọc bưng trà tới, Cơ Hương Ngưng lập tức gọi nàng lại, “Hổ Ngọc.”
“Vâng, tiểu thư.”
“Cô gia vẫn chưa có ý muốn nạp thiếp sao?”
Lại nữa rồi! ”Dường như không có ý đó!” Được rồi! Đầu năm cuối năm cứ hỏi một lần, cũng đủ rồi chứ?
“Ừ! Như vậy lúc này ta lại vào cung, ngươi không cần đi theo ta nữa, giúp ta tìm vào vị cô nương xuất thân thuần khiết, dung mạo không được kém quá, bằng không cô gia nhìn sẽ thấy chướng mắt. Chờ ta ba tháng sau xuất cung, tiếp tục từ trong đó chọn lại mấy người cho thiếu gia nhìn, hi vọng hắn có thể vừa ý được một, hai người.”
Mặc dù không tình nguyện, nhưng Hổ Ngọc không thể không tuân theo, ai bảo Cơ Ngưng Hương là chủ tử của nàng chứ!
“Đã biết, tiểu thư.”
“Còn nữa,” Cơ Hương Ngưng thần tình có chút ngưng trọng, “Ta từng cảnh cáo nhị sư huynh, huynh ấy năm nay hai mươi sáu gặp phải tai nạn trên núi, Bắc hành tốt nhất là tránh xa nữ nhân, thế nhưng huynh ấy lại không chịu nghe ta, quả nhiên suýt chút mất mạng, Về phần sang năm lại càng nguy hiểm hơn, hai mươi bảy gặp phải trủng mộ, trủng mộ và thiên thương (11) của nhị sư huynh đều nhuốm một màu đen, sơn căn (12) u ám, nếu phải rời khỏi kinh thành nhất định có nguy hại cho tính mạng. Cho nên, ta muốn ngươi đi báo cho nhị gia một chút, thỉnh huynh ấy ba tám ngày không được đi ra ngoài, ta muốn thay huynh ấy làm một thuật cầu an, mong huynh ấy có thể bình an vượt qua tay nạn sang năm này.
Oa~ sao không nói sớm! Cái này mới thực sự quan trọng nè!
“Vâng, tiểu thư, Hổ Ngọc lập tức đi làm!”
Trời, chẳng biết khi nào lại tí tí tí tí những giọt mưa, tinh tế, rơi đến người trong lòng buồn bã, muộn phiền. Cơ Hương Ngưng đưa tay ra ngoài cửa sổ, mưa bụi bén nhọn đâm vào lòng bàn tay nàng, lạnh lùng; nàng nở một nụ cười, nhàn nhạt.
Cơ Hương Ngưng luôn luôn đạm bạc tự cao tự đại, trong cuộc sống ẩn cư của nàng, vẫn chỉ hai bình thản cùng tĩnh lặng, nàng không thích gặp gỡ người khác, cũng không muốn có ai tới phá vỡ sự yên lặng của nàng. Bởi vậy, ngoại trừ những người tương đối thân cận, cũng không mấy ai biết nàng xinh đẹp, tài học lại cao, trên thông thiên văn, dưới hiểu địa lý, tiếp xúc hơn trăm dân tộc, tam giáo cửu lưu (13) còn có cầm kỳ thi họa, nữ hồng nội trợ, nàng không có chỗ nào không thông, không có cái gì không tinh.
Nàng cũng không phải cố sức đi học, nhưng nàng lại biết, lại tinh thông.
Mà chuyện quan trọng nhất chính là, tuy rằng nàng trời sinh tam âm tuyệt mạch nên vô phương luyện võ, nhưng trái lại tinh thông kỳ môn độn giáp, đây là lý do tại sao một thiếu nữ tử hai tay trói gà không chặt lại có tư cách trở thành một trong kinh thành tứ đại cấm vệ.
Mà nàng an bài tứ đại cấm vệ ở tại tứ phương Nam Kinh, biến thành kỳ môn trận trấn thủ kinh kỳ, trong hoàng cung, nàng cũng thiết lập không ít Thái Ất cửu cung trận, hoàng đế trước khi có quyết định quan trọng gì, trước tiên nhất định phải hỏi qua ý kiến của nàng, nghe nàng trần thuật, hàng năm cứ tháng mười hai đến tháng 2 năm sau, nàng nhất định phải vào cung bồi giá.
Những thứ này kỳ thực chính là chuyện nàng ghét nhất.
Nhưng đây là vì quốc gia, vì bách tính làm việc, cho nên nàng vô phương chối từ, trừ việc đó ra, nàng đều hiếm khi chủ động can dự việc đời. Thế nhưng hôm nay, nàng không thể không tích cực quan tâm Nhiêu gia được, bởi vì nàng đã là vợ người ta, trách nhiệm làm vợ, nàng không thể không quan tâm tới.
Đây lại là một chuyên khiến người ta phiền chán.
Thế nhưng Cơ Hương Ngưng không ngờ, ngay khi nàng đang vì sự bình yên tĩnh lặng sau này mà khổ tâm thiết kế, lại có một kẻ không hiểu chuyện chưa được sự đồng ý của nàng mà “vì nàng suy nghĩ:, mượn cớ đi làm một việc nàng tuyệt đối sẽ phản đối, dễ dàng phá đi kế hoạch vốn có của nàng.
Kẻ đó chính là người phụ trách bảo hộ kinh thành, trực thuộc quân đội bảo vệ hoàng thượng – chỉ huy sứ Đông An Nam.
Biết quá nhiều thiên cơ sẽ làm tổn thọ của mình, cho nên, việc xem tướng mạo hoặc bói quẻ, mẫu thân Cơ Hương Ngưng chỉ truyền thụ cho nàng một chút căn bản mà thôi, càng nghiêm cấm nàng không thể tự mình nghiên cứu, bằng không lấy thông tuệ của nàng, không khé sẽ trở thành bán tiên.
Bất quá cũng bởi vì chuyện này, mới có nhiều việc nàng không thể dự tính được, cuối cùng tình huống ngoài kế hoạch cũng nảy sinh.
Đương lúc Cơ Hương Ngưng lệnh cho Hổ Ngọc vì trượng phu tuyển chọn thị thiếp hầu hạ, tại tửu lâu khí phách nhất Kim Lăng – Thiên Tuế lâu, lầu hai, Đông An Nam đang ngồi ở cách gian nhã phòng chờ người được hẹn.
Không bao lâu sau, đối phương rốt cuộc cũng xuất hiện, đồng thời vừa gặp mặt liền làm đại lễ với hắn.
“Nhiêu Dật Phong tham kiến chỉ huy sứ Đông đại nhân.”
“Không dám, Nhiêu công tử có thể thu xếp được chút thời giờ làm việc đến đây, Đông An Nam cảm kích vô cùng.” Nói xong, hắn liền nghiêm túc mời khách, trong lòng mặc dù không phục, nhưng cũng không khỏi tán thán.
Bất luận Nhiêu Dật Phong danh tiếng khác thế nào, nhưng cái danh hào “kinh thành đệ nhất mỹ nam” này không phải tuyệt không phải hư danh. Trước tiên không nhắc tới vóc người tiêu sái cao to của hắn, chỉ bằng dung nhan tuấn dật, nói là tuấn tú cũng có hơi hạ thấp thanh danh của hắn, mỗi một chỗ trên người hắn đều đẹp khiến người ta sợ hãi cảm thán, bất luận là đôi lông mày nghiêng nghiêng chạm tóc, đôi mắt trong suốt như trời quang sao lạnh, hay cáo mũi đoan tú thẳng tắp cùng đôi môi đỏ mọng hồng nhuận mê người, bất luận bên trong thế nào, nhưng chỉ cần ngoại hình của hắn, cũng mơ hồ lộ ra một loại khí chất cao nhã đẹp đẽ không thể dùng lời miêu tả.
Cho dù Đông An Nam thân là nam nhân cũng phải thừa nhận Nhiêu Dật Phong thật sự là đẹp đến chết!
Mà chuyện càng đáng giận hơn chính là, nếu như Nhiêu Dật Phong ngoại trừ bề ngoài so với cô nương gia còn đẹp hơn ra, còn có thể có một chút ẻo lả, hoặc nhát gan nhu nhược vân vân, kia hắn còn có thể có một khuôn mặt nhỏ nhắn một chút, nhưng đằng này Nhiêu Dật Phong không chỉ có đẹp, hơn nữa còn có khí tức cương dương không mất vẻ nam tính, trong nho nhã còn mang theo khí khái anh tuấn hào hiệp, thảo nào các tiểu thư vừa nhìn thấy hắn đã mất hồn, một tấm lòng từ đó về sau đều trao cho hắn.
Thực sự là một nam hồ tinh rất nặng a!
Đương nhiên, so sánh hai bên, Đông An Nam cũng tự biết mình tầm thường thế nào, mặc dù trong mắt người ngoài, hắn cũng được cho là một nhân vậy anh tuấn xuất sắc, nhưng phải là lúc không ở cùng với tên Nhiêu Dật Phong này, người ta mới có thể chú ý tới hắn, bằng không ai thèm liếc hắn một cái mới là lạ!
Bất quá trừ cái đó ra, Nhiêu Dật Phong không có bất cứ điểm nào so sánh được với hắn, thậm chí là thua hắn rất nhiều, cuối cùng cũng giữ lại cho hắn được chút tự tin, sở dĩ như thế hắn mới dám hẹn Nhiêu Dật Phong ra “đàm phán”.
Rượu quá ba tuần, nói chuyện phiếm một lát, Đông An Nam mới nhìn ra được Nhiêu Dật Phong đang hoang mang tại sao đường đường Thượng Thẳng Vệ Thân Quân chỉ huy sứ lại mời hắn đi uống rượu, bọn họ căn bản không quen biết nha! Nhưng hắn lại không trực tiếp hỏi, không thể làm gì khác hơn là một bụng nghi hoặc trò chuyện một chút với Đông An Nam, nhìn sắc mặt hắn dường như cũng nhanh muốn rối loạn rồi.
Vì vậy, Đông An Nam quyết định mau chóng nhập đề.
“Nhiêu công tử, nghe nói công tử thành thân đã được ba năm?”
Nhiêu Dật Phong tựa hồ hơi sửng sốt một chút, lập tức tỉ mỉ suy nghĩ, “Phải! Đích thực đã ba năm.” Chẳng biết thế nào, nhắc đến việc này, hắn đầu tiên lại nghĩ tới mùi hương hoa mai yếu ớt nhàn nhạt, phảng phất như mộng ảo kia.
Đông An Nam thoáng chần chờ một lát, chợt dứt khoát nói, “Thứ An Nam mạo muội, nghe nói Nhiêu công tử từ lúc thành thân, chưa từng cùng phu nhân đồng sàng cộng chẩm, hơn nữa còn chia hai nơi mà sống, là thật chứ?” Loại vấn đề này hỏi thận sự không hợp, nhưng cũng không thể không hỏi.
Quả nhiên, sắc mặt Nhiêu Dật Phong lập tức trầm xuống, “Đông đại nhân, ngài rốt cuộc muốn nói cái gì, sao không nói thẳng?” Người này không phải vừa vặn biết hắn bị thê tử đuổi ra khỏi cửa phòng chứ? Là ai giúp hắn tuyên truyền miễn phí tin này ra ngoài đây? (TN: Tuyên truyền miễn phí? Lời quá còn gì =)), khỏi mất phí quảng cáo =)))
“Được,” Đông An Nam mãnh liệt gật đầu, “Ý của An Nam chính là, nếu Nhiêu công tử cùng phu nhân vô ý, thỉnh Nhiêu công tử không nên ràng buộc nàng, mau chóng trả lại tự do cho nàng, An Nam ngày sau báo đáp.”
Trong thời gian một khắc, Nhiêu Dật Phong quả thực khiếp sợ không thốt nên lời, hắn có nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra cư nhiên có người hướng hắn đưa ra yêu cầu này, hơn nữa còn là một nam nhân.
Hắn muốn làm gì?
Nhiêu Dật Phong nhìn chằm chằm An Nam hồi lâu, sau đó ngửa ly uống một hơi cạn sạch, tiếp tục thô lỗ lau lau môi.
“Là chuyết kinh muốn ngài tới đề nghị với ta sao?” Ban đầu cản phu, bây giờ còn muốn hưu phu?
“Không, Nhiêu phu nhân khôngb iết, nàng chậm chí không biết ta hẹn công tử ra đây nói chuyện, là…” Đông An Nam do dự một hồi, “Là An Nam muốn có thể lấy nàng làm vợ, bất quá, chuyện đó ta cũng chưa nói qua với nàng, ta chỉ là mong muốn có thể giải quyết xong việc này rồi mới hướng nàng cầu hôn.”
Người này muốn thành hôn với thê tử của hắn?!
Có lộn hay không? Có loại người nào quang minh chính đại chạy tới trước mặt trượng phu người ta rồi nói, “Ta muốn lão bà ngươi, phiền ngươi nhường lại giùm”? Tên kia biến hắn thành cái gì rồi? Là rùa hay vương bát? Chẳng lẽ trên trán hắn có viết hai chữ “Đồ xấu” sao?
Nhiêu Dật Phong không thể tin được trừng mắt nhìn An Nam nửa ngày, rồi lại xoa xoa mũi, xong rồi lại nhìn tới hắn, cuối cùng tự mình châm rượu uống cạn ba ly, rồi lại chậm rãi nói, “Việc này chờ ta nói lại với chuyết kinh, sau đó sẽ cho Đông đại nhân đáp án, được chứ?”
Không cự tuyệt cũng không đồng ý!
Đông An Nam lập tức mặt mày rạng rõ nâng chén rượu lên kính Nhiêu Dật Phong, “Nhiêu công tử quả nhiên là người hào sảng, An Nam xin tạ ơn trước.”
Ê ê, tạ ơn cũng không cần sớm dữ vậy chứ? Hắn còn chưa đáp ứng mà!
Bất quá, nếu Hương Ngưng nói thật sự muốn rời khỏi hắn, hắn cũng không ép buộc nàng, thế nhưng, trong lòng hắn thật sự rất khó chịu, thê tử hắn tại sao dĩ nhiên lại chướng mắt hắn mà đi coi trọng một kẻ vũ phu? Chẳng lẽ bởi vì tư cách của Đông An Nam?
Hắn cũng không cho là thế, cho nên, hắn trước tiên đi nói chuyện với nàng, tiếp theo…
Sau hẵng tính!
Vì vậy, ngay chiều hôm đó, Nhiêu Dật Phong lại hướng Nhiêu phủ tổng quản hỏi chỗ ở của phu nhân, sau đó liền trực tiếp đi tìm thê tử mà sau đêm tân hôn hắn chưa gặp lại lần nào, chuẩn bị vứt bỏ đi quá khứ không thoải mái, hai bên ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.
Bất quá, hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, rõ ràng xa xa nhìn lại bất quá thấy chính là hơn mười gốc mai vây lấy một tiểu lâu lịch sự tao nhã, tại sao vừa tới gần, tiểu lâu đã không thấy tăm hơi? Hơn nữa, hắn đi vòng quanh giữa những gốc mai hơn nửa canh giờ, nhưng làm sao cũng không đi ra được, giống như hắn đã không cẩn thận bước vào một đại sa mạc rộng lớn, mênh mông bát ngát lại thâm thúy vô biên.
Hắn có phải trước tiên nên mang theo đủ nước cùng thức ăn mới phải?
Hay là búa? (TN: Chặt phứt mấy cây mai đó đi này à =))?)
Lại nửa canh giờ nữa trôi qua, ngay lúc hắn nhịn không được chuẩn bị chặt ngã mấy gốc mai này thì, hắn ngạc nhiên phát hiện thứ hắn thấy căn bản không phải là cây mai, rõ ràng là gần ngay trước mặt, nhưng tay hắn lại xuyên qua được gốc cây, hắn không khỏi bị một trận lạnh run, toàn thân nổi da gà lui về sau hai bước, lập tức bừng tỉnh đại ngộc.
Kỳ môn độn giáp thuật!
Tuy rằng hắn không hiểu, nhưng từng nghe người ác nói qua, quả thật là kỳ diệu không gì sánh được! Bất quá…
Thê tử hắn tại sao lại biết thứ kỳ thuật này?
Trầm ngâm một lát hắn rốt cuộc quyết định nhắm mắt đi thẳng vào, chỉ cần không bị ảo thuật xung quanh mê hoặc, sớm muộn gì cũng sẽ ra khỏi mai thụ trận này?
Vì vậy, hắn liền nhắm mắt thẳng tiến lên phía trước, đi được một lúc lại mở mắt ra xem, nếu chưa rời trận, thì cứ tiếp tục nhắm mắt đi. Như vậy vài lần, khi hắn vừa trợn mắt, trước mắt quả nhiên rộng mở trong sáng, hắn không khỏi mừng rỡ, lập tức cười khổ không ngớt. (TN: Sặc, kỳ môn độn giáp thuật mà nhắm mắt có thể phá kiều này thì… =)))
Hắn đã tới lối vào mai lâm rồi!
Đứng tại chỗ choáng váng một lát, hắn mới chậm rãi xoay người trở về, dự định ngày mai chuẩn bị đầy đủ dụng cụ mới quay lại đây tiếp tục trường kỳ kháng chiến.
Lúc đầu thê tử hắn muốn hắn đừng quấy nhiễu nàng, hiện tại cư nhiên ngay cả mặt mũi cũng không có hắn thấy? (TN: À, không phải phá được trận mà là ra khỏi trận, *vỗ đầu*, bạn ngồi edit một lát nên điên rồi =)))
Hừ! Hắn cũng không tin cái tà thuật này!
————
(1) Có lẽ là trong bài Nhập Triều Khúc (入朝曲) của Tạ Thiểu (谢朓)(TN: sở dĩ ta nói “có lẽ” là vì trong bản gốc không phải “đế vương đô” mà là “đế vương châu”.
Nhập Triều Khúc
Giang nam giai lệ địa, kim lăng đế vương châu .
Uy dĩ đái lục thủy , điều đệ khởi chu lâu.
Phi manh giáp trì đạo, thùy dương ấm ngự câu.
Ngưng già dực cao cái, điệp cổ tống hoa chu.
Hiến nạp vân thai biểu, công danh lương khả thu.
Câu thơ đầu “Giang Nam giai lệ địa, Kim Lăng đế vương đô” nghĩa là “Giang Nam phong cảnh đẹp, Kim Lăng là kinh đô đế vương”, dùng Giang Nam so với Kim Lăng, nếu Giang Nam nổi tiếng phong cảnh đẹp thì Kim Lăng bao đời là kinh đô của đế vương (Từ thời Đông Tấn, Lưu Tống đều chọn Kim Lăng làm thủ đô). Nói tóm lại, Kim Lăng là một nơi có điều kiện tốt để làm kinh đô.
[TN: Hiện không tìm đc bản dịch thơ của bài này L.]
(2) Ngưu thủ yên lam (牛首烟岚): Một trong 48 Cảnh đẹp Nam Kinh, Ngưu Thủ sơn cổ xưa gọi là Thiên Khuyết sơn (núi cung điện trời), tục xưng là Ngưu Đầu sơn, núi cao 248thước, do Ngưu Thủ sơn, Tổ Đường sơn, Đông Tây Thiên Mạc lãnh, Ẩn Long sơn, và rất nhiều gò núi cao thấy khác tạo thành.
(3) Chung phụ tình vân (钟阜晴云): Một trong 48 thắng cảnh ở Nam Kinh, bắt đầu khởi công từ thời Vạn Lịch (niên hiệu của vua Thần Tông thời Minh, TQ) – Minh triều, trải qua mấy thế kỷ mới hoàn tất, dần dận được bình chọn là cảnh trí nổi tiếng ở Nam Kinh. Với hơn hai mươi cảnh được tuyển chọn là Chung Sơn, Ngưu Thủ sơn, Mai Hoa sơn, Yển Tử ki, Linh Cốc tự, Phượng Hoàng đài, Đào Diệp đò, Vũ Bồn hoa, Phương Sơn, Lạc Tinh gò, Hiến Hoa nham, Mạc Sầu hồ, Thanh Lương tự, Hổ động, Trường Kiền phố, Đông Sơn, Dã thành, Tê Hà Tự, Thanh Khê, Đạt Ma động.
(4) Tê hà thắng cảnh(栖霞胜景): Một trong 48 thắng cảnh Nam Kinh [Ngoài ra ta không tìm thấy bất kỳ tư liệu nào về nó nữa (_ _”)
(5) Thạch thành tễ tuyết (石城霁雪): Nam Kinh 48 thắng cảnh [Cũng như Tê Hà Thắng Cảnh, không tìm đc tư liệu cụ thể (_ _”)
(6) Tần Hoài: là một quận ở Nam Kinh, tỉnh Giang Tô (TN: Đoạn này toàn liên quan tới Nam Kinh ‘ ‘ )
(7) Lục triều kim phấn: Trong đó lục triều bao gồm Ngô, Đông Tấn, Tống, Tề, Lương, Trần). Lục triều kim phấn: Ý chỉ cảnh tượng phố phường xa hoa của lục triều.
(8) Chung sơn long bàn, thạch đầu hổ cứ, chân nãi đế vương chi đô dã: Rồng lượn Chung sơn, hổ cỔhạch đầu sơn, thật sự là kinh đô đế vương. (Thạch Đầu sơn là tên khác của Thanh Lương sơn.)
(9) Kính tạ bất mẫn: từ chối vì năng lực quá kém.
(10) Bồi giá: hầu vua.
(11) Trủng Mộ, Thiên Thương: thuộc tử vi. [TN: Ta chỉ tìm được Thiên Thương, còn Trủng Mộ không thấy T_T] Thiên Thương -> click here]
(12) Sơn căn: vị trí giữa và dưới hai chân mày một chút.
(13) Tam giáo cửu lưu: Tam giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Ðạo giáo.
Cửu lưu: 9 học phái lớn thời Chiến quốc là : Nho gia, Ðạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia.
——
Ngoài ra, ở chương này chúng ta có 2 bài thơ, 1 là “Thanh Bình Nhạc”, 2 là Tây Tử Trang Mạn, nhưng rất tiếc, ta chỉ tìm được Thanh Bình Nhạc, mọi người thông cảm.
Thanh bình nhạc (清平樂)
Trương Viêm (張炎)
Nguyên tác:
采芳人杳,
頓覺游情少。
客裏看春多草草,
總被詩愁分了。
去年燕子天涯,
今年燕子誰家。
三月休聽夜雨,
如今不是慛花。
Phiên âm:
Thái phương nhân diểu,
Đốn giác du tình thiểu.
Khách lý khán xuân đa thảo thảo,
Tổng bị thi sầu phân liễu.
Khứ niên yến tử thiên nhai,
Kim niên yến tử thuỳ gia.
Tam nguyệt hưu thính dạ vũ,
Như kim bất thị thôi hoa.
Khách tầm phương bặt
Cảm thấy du tình lạt
Đất khách thưởng xuân thường lớt phớt
Thảy bị thi sầu chưa bớt
Năm qua yến bặt phương trời
Năm nay yến đậu nhà ai
Xuân cuối đừng nghe mưa tối
Thôi hoa đã quá thì rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.