Nương Tử, Thỉnh Chỉ Giáo Nhiều Hơn

Chương 3:




Yến ước oanh kỳ,
Não phương tình thiên tại,
Thúy thâm hồng khích,
Mạc mạc hương trần cách,
Phí thập lý, loạn ti tùng địch.
Chu Mật - Khúc du xuân
Nhiêu Dật Phong chưa bao giờ theo đuổi nữ nhân, cho nên thành thật mà nói, hắn thực sự không biết phải làm sao theo đuổi. Bất quá hắn có miệng, có tai, có mắt, còn có bản năng nam nhi, cho nên hắn có thể nói, có thể nghe, có thể quan sát, còn có thể dùng trực giác phán đoán.
Mà trực giác đầu tiên của hắn chính là, mỹ nam kế mà dùng trên người nữ nhân kia chỉ là biến mình thành một xuẩn nam, cho nên… Khục khục! Mỹ nam kế có thể ưu tiên ném mạnh qua một bên hóng mát được rồi.
Tiếp tục xem? Nhìn nữ nhân kia rất hay ăn mặc trang nhã, còn trong nhà? Bày biện đơn thuần lại giản dị, có thể thấy nữ nhân kia không phải loại hình ái mộ hư vinh. Hơn nữa, trừ khi có việc, bằng không nàng tuyệt đối rất ít khi nào rởi khỏi Mai lâm nửa bước, cho nên nữ nhân kia cũng không thích chơi đùa náo nhiệt.
Chậc chậc! Cái này không được, cái kia không được, nữ nhân kia thật đúng là phiền phức nha!
Được rồi! Biết người biết ta, trăm trận trăm tháng, nếu như nghĩ cái gì cũng không chắc chắn được, vậy trước tiên để hắn đi dò xét tình hình quân địch đi, sau đó trở lại mới tính bước tiếp theo phải tiến hành thế nào, dù sao tất cả đều chỉ mới bắt đầu, bằng không chỉ dựa vào một mình hắn ngồi đây nghĩ cho nát óc, cũng không có bất kỳ kết quả tốt đẹp nào từ trên trời rơi xuống đập bể đầu ngón chân hắn đâu?
Bởi thế, khi vừa mới bắt đầu, hắn thật sự chỉ đi tìm Cơ Hương Ngương đơn thuần uống trà nói chuyện phiếm, ngay cả điểm tâm cũng không có mà ăn, hơn nữa đại bộ phận đều là hắn tự nói tự nghe, bởi vì nàng dường như cũng không thích nói chuyện phiếm lắm, hắn thậm chí còn hoài nghi rốt cuộc nàng có đang nghe hắn nói hay không; đương nhiên, cũng có thể là nàng căn bản không muốn nói chuyện phiếm với hắn, cho nên hắn mỗi lần chú ý thấy Cơ Hương Ngưng lộ ra vẻ không thể chịu đựng được nữa, hắn lại cáo từ bỏ đi.
Bất quá, mỗi khi Cơ Hương Ngưng không thể chịu đựng được cũng không trực tiếp biểu lộ ra mặt, chỉ là bằng những động tác nhỏ như, nàng sẽ đi lật sách vở, một động tác vô cùng đơn giản, với hàm nghĩa cũng vô cùng đơn giản – ngươi đang quấy rối thời gian ta xem sách! Loại động tác nhỏ này thông thường sẽ xuất hiện không bao lâu sau khi hắn uống hết một ấm trà, nói cách khác, nàng nhiều lắm chỉ có thể chịu đựng hắn trong thời gian uống một ấm trà thôi.
Thật là đáng bi ai mà!
Thế nhưng, hắn chính là rất có kiên trì mỗi buổi sáng liền chạy đến tìm nàng uống một ấm trà, ít nhất, trà ở Mai lâm chính là Mai Tâm trà mà ở bên ngoài tuyệt đối không thể nào uống được.
Cứ như vậy cho đến một ngày nào đó của hơn một tháng sau –
“Tướng công biết chơi cờ không?” Cơ Hương Ngưng đột nhiên hỏi.
“A? Biết a! Muốn đánh cờ sao?”
“Ừ! Đánh một ván đi!”
“Tốt! Vậy… Bảo Hổ Ngọc ngâm thêm một ấm trà tới đây, được chứ?”
Vì vậy, hai người bắt đầu bày thế trận, lúc Hổ Ngọc ngâm xong một ấm trà đem vào, đã đến hồi tiến công chém giết. Một lúc lâu sau, khi hắn vừa đi một nước nào đó, Cơ Hương Ngưng đột nhiên thật sâu liếc hắn một cái.
“Kỳ nghệ của tướng công rất không tệ.”
Nhiêu Dật Phong nhếch miệng cười, “Cũng không có gì, trước đây sư phụ rất hay tìm ta chơi cờ, nói là muốn tôi luyện đức tính nhẫn nại của ta, kết quả là cứ tiếp tục như vậy, dường như không chỉ rèn luyện được tính nhẫn nại, mà cả kỳ nghệ cũng theo đó tăng lên. Bất quá, phu nhân nói vậy thật là khiến người ta hổ thẹn, kỳ nghệ của phu nhân mới xứng là cao thủ chân chính.”
Không để ý tới những lời khách sáo của hắn, Cơ Hương Ngưng một bên đặt xuống một quân cờ, một bên hỏi, “Sư phụ tướng công là?”
Nhiêu Dật Phong thoáng dừng một chút, “Ắc! Là… là lão sư dạy ta đọc sách.”
Không quên chú ý đến vẻ do dự của hắn, Cơ Hương Ngưng vừa liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng không nói gì thêm. Hôm nay, bọn họ đã chơi liên tiếp mấy bàn, cũng là lần đầu Nhiêu Dật Phong có cơ hội ở lại Mai lâm dùng cơm trưa. Nhưng bữa trưa qua không được bao lâu, tuy rằng Cơ Hương Ngưng chưa có biểu hiện gì là không thể chịu đựng được, nhưng Nhiêu Dật Phong chính là rất thông minh cáo từ.
Dục tốc bất đạt, thấy tốt thì thu.
Hổ Ngọc chú ý tới sau khi Nhiêu Dật Phong rời đi, Cơ Hương Ngưng chính là có chút suy tư dõi theo con đường mòn đến Mai lâm, nàng nhịn không được hiếu kỳ hỏi, “Cô gia kỳ nghệ thật sự tốt đến vậy sao?”
Ở bên cạnh Cơ Hương Ngưng nhiều năm như vậy, nàng đương nhiên hiểu rõ Cơ Hương Ngưng tại sao đột nhiên lại muốn cùng Nhiêu Dật Phong đánh cờ, rất đơn giản, cũng chỉ vì bị hắn quấn lấy đến mức không thể chịu đựng nổi, cho nên muốn hắn thua thê thảm mấy bàn, sau đó tự thấy xấu hổ thối lui, tốt nhất là từ nay về sau trốn luôn trong nhà đóng cửa kiểm điểm, vĩnh viễn đừng bao giờ ra nữa.
Thế nhưng, ngay cả nàng cũng nhìn ra được, Nhiêu Dật Phong đúng là thua, nhưng thua không thảm, thậm chí chỉ kém chút xíu.
“Ừ! Kỳ nghệ của hắn thật sự nằm ngoài dự đoán của ta, chính là cùng đại sư huynh ngang ngửa! Không ngờ kẻ nhìn giống như thất học rỗi nghề như hắn, lại có kỳ nghệ cao minh như vậy. Bất quá, đây không phải chuyện ta lưu ý, mà là…” Cơ Hương Ngưng thần sắc bình tĩnh, ngữ khí có chút chần chờ.
“Mỗi người đề có phong cách chơi cờ khác nhau, cho tới nay, chỉ cần cùng đối phương đánh một, hai bàn, ta tương đối có thể nắm bắt được đặc tính của đối phương, duy chỉ có tướng công, ta cùng hắn đánh bốn, năm bàn, cũng không chạm được nội tâm của hắn, hơn nữa còn có loại cảm giác vô lực bao quanh.”
“Thế nhưng tiểu thư đều thắng mà!” Người thắng sau cùng mới là người thắng thật sự chứ?
Cơ Hương Ngưng trầm mặc một hồi, sau đó cười khổ, “Chính là vấn đề này, đến cuối cùng, ta cũng không xác định được hắn thật sự bại dưới tay ta, hai là hắn cố tình để bại dưới tay ta.”
“Không phải chứ?” Hổ Ngọc vẻ mặt ngoài ý muốn, “Trong thiên hạ, ngoại trừ lão gia ra, còn có ai có thể thắng được tiểu thư ngài?”
“Cho nên ta mới rất muốn biết sư phụ hắn là ai?”
“Cô gia không phải đã nói rồi sao? Chính là lão sư dạy hắn đọc sách, Hổ Ngọc đi thăm dò chẳng phải biết hay sao.”
Cơ Hương Ngưng lại trầm mặc một lát, “Ngươi đi tra đi! Bất quá, ta có linh cảm, người ngươi tra được sẽ không phải đáp án ta cần.”
“Hổ Ngọc không hiểu.” Hổ Ngọc hoang mang nói.
Cơ Hương Ngưng mỉm cười, “Ngươi không cần phải hiểu.” Sau đó mới đổi chủ đề, “Chuyện lần trước bảo ngươi tra sao rồi? Có kết quả không? Hơn một tháng rồi, chẳng lẽ cần lâu như vậy?”
“Đã tra ra, cô gia nói toàn bộ đều là thật,” Hổ Ngọc rất không tình nguyện, sắc mặt không thành nguyện, ánh mắt càng không tình nguyện, “Tuy rằng nữ nhân của cô gia xác thực rất nhiều, nhưng đều chỉ là kết bạn khắp nơi đùa giỡn mà thôi, cho dù đối phương có chủ động yêu thương nhưng nhớ, cô gia cũng không tùy ý vượt qua ranh giới sau cùng. Thành thật mà nói, Hổ Ngọc càng tra càng thấy cô gia phong lưu dường như chỉ là cố ý làm cho người khác xem, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa…” Hổ Ngọc do dự, “Tiểu thư không phải bảo Hổ Ngọc tỉ mỉ điều tra sao? Cho nên Hổ Ngọc thăm dò phi thường rõ ràng, kết quả phát hiện cô gia có chút điểm thần bí, thần bí đến ngay cả Hổ Ngọc muốn dùng mọi biện pháp điều tra cũng không ra được đáp án xác thực”
“Sao?” Cơ Hương Ngưng hai mắt chăm chú, “Nói xem.”
“Vâng…” Hổ Ngọc trầm ngâm, “Ví dụ như nói, cô gia hằng năm đều rời khỏi kinh thành đến hai, ba lần…”
“Ta biết a! Trước đây ngươi có nói qua với ta rồi, cô gia cùng bằng hữu cùng nhau đi các nơi du ngoạn, không phải sao?”
“Không phải, tiểu thư.” Hổ Ngọc thần tình bỗng trở nên nghiêm túc, “Cô gia chưa từng cùng bất cứ kẻ nào cùng nhau xuất kinh, cái kia đều là do hắn nói, thực tế, hắn đều đơn độc rời khỏi kinh thành một mình, hơn nữa, sau khi rời khỏi kinh thành chưa đầy ba mươi dặm, sẽ không thấy được hành tung của hắn, nói cách khác, không ai biết hắn rốt cuộc đã đi đâu, hay làm cái gì, chỉ biết là hắn thật sự xuất kinh, chỉ tra được đến vậy.”
Cơ Hương Ngưng hơi giật mình, lập tức nhíu mày, “Như vậy sao… Ừ… Ngươi còn tra được gì nữa?”
“Cô gia luôn luôn xuất kinh một mình, trở về cũng một mình, duy chỉ có bốn năm trước, hắn dẫn cả nhà người ta quay về, chính là cả nhà đại tổng quản Nhiêu phủ hiện nay. Tiểu thư, ngài cũng biết đại tổng quản Nhiêu phủ hiện này – Trịnh Toàn Lộc trước đây có thân phận gì không?”
“Thân phận gì?”
“Xuyển Thiểm Địa Giới đầu lĩnh, nhất hào độc hành đại đạo Thiết Đảm Thần Thối, bất quá, hắn tuy mang danh đại đạo, nhưng chưa từng đả thương ai, hơn nữa còn chỉ cướp của gian thương, quy củ của hắn sẽ không đi đụng chạm kẻ khác.”
Cơ Hương Ngưng hai tròng mắt thoáng mở to, “Là hắn? Hắn không phải đã chết rồi sao? Ngay cả quan phủ bên kia đều hủy bỏ bản án của hắn rồi?”
“Kia chỉ là đồn đại, tiểu thư, hơn nữa…” Hổ Ngọc gật đầu, “Xem ra, là tin đồn do cô gia cố tình truyền ra, mục đích là để Thiết Đảm Thần Thối thoát ly giang hồ.”
Cơ Hương Ngưng tim đập mạnh một cái, “Vậy là… Tướng công cũng rất có thể là người trong võ lâm?”
“Cái đó cũng không nhất định, bất quá…” Hổ Ngọc đột nhiên hưng phấn, “Chúng ta có thể thử xem sao, tiểu thư.”
Cơ Hương Ngưng lại nhíu mày, “Thử thế nào?”
“Giao cho Hổ Ngọc, tiểu thư,” Hổ Ngọc như đã có dự tính vỗ ngực một cái, “Chỉ cần tiểu thư ngài nói một tiếng, Hổ Ngọc trong vòng hai ba lần có thể đem nội tình của cô gia móc ra cho ngài xem.”
Cơ Hương Ngưng suy nghĩ một chút, “Được, bất quá phải có chừng mực, đừng hơi quá đáng.”
“Vâng, vâng, vâng!” Bên môi bỗng xẹt qua một ý cười giả dối, Hổ Ngọc đáp lời, “Hổ Ngọc sẽ không “rất” quá đáng.” Chỉ có chút quá đáng thôi!
***
Xem ra đúng là một ngày xúi quẩy!
Nhiêu Dật Phong thầm nghĩ, sáng sớm, từ khi bắt đầu tới Mai lâm, hắn lại chịu nạn không ngừng, đại họa giáng xuống đầu liên tục, nếu như tính toán kỹ một chút, xem ra tai nạn cả đời gộp lại cũng không bằng được tất cả tai nạn của ngày hôm nay.
Khi hắn còn mang tâm trạng vui vẻ của ngày hôm qua lần thứ hai trở lại Mai lâm, kết quả là, ngay cả ghế cũng chưa ngồi vững được, trước tiên đã bị một chung trà nóng hổi đổ lên người, hại hắn suýt chút “xong đời”, mà Hổ Ngọc khi nói mấy tiếng xin lỗi kia dường như có chút hả hê, đến lúc thay một bộ bào sam mới lại khiến hắn nhịn không được hoài nghi, Mai lâm tại sao lại có nhiều trang phục nam nhân như vậy?
Đảo mắt một cái, lại có một hộp đựng quân cờ đen vô duyên vô cớ rớt bể trên chân hắn, đại khái đau nhức đến hai, ba ngày là việc không thể nào tránh khỏi; tiếp theo, ngay cả đi nhà xí cũng không cẩn thận giẫm lên không khí mà rơi vào hố phân khiến cả người dính đầy phân bẩn, mà kỳ quái nhất chính là, cư nhiên lập tức có một chậu nước nóng chờ hắn tẩy rửa, hơn nữa lần này, hắn không chỉ thay một bộ quần áo khác, mà cả hài cũng đổi mới luôn.
Mai lâm rốt cuộc tại sao lại có nhiều xiêm y nam nhân đến như vậy?
Ôm trong lòng nghi hoặc càng lúc càng sâu, Nhiêu Dật Phong tiếp tục vấp chân ngã thêm lần nữa, máu mũi chảy đầy bồn; đến khi thò đầu nhìn phong cảnh một lát, đầu cư nhiên lại bị mái ngói “thừa cơ đúng dịp”rớt xuống khiến hắn đầu óc quay cuồng; Hổ Ngọc còn gọi hắn trèo lên cây mai giúp nàng lấy con diều bị kẹt, Nhiêu Dật Phong ngẩng đầu nhìn lên nửa ngày, mới diện vô biểu tình nói rằng, hắn sẽ mua lại cho nàng một con khác tốt hơn.
Sau cùng, một tảng đá lớn từ trên trời bay tới không chỉ khiến phần eo của hắn bầm thành một mảnh, hơn nữa còn khiến hắn máu mũi hắn lần thứ hai chảy ra bồi dưỡng đất mẹ. Hắn bắt đầu hoài nghi, có phải giờ của hắn đã tới rồi, đầu trâu mặt ngựa nói không chừng đang canh giữ bên người hắn, đợi đúng canh giờ liền dẫn hắn xuống địa phủ báo danh?
Tiếp theo, ngay lúc hắn “không cẩn thận” bị một cái chén vỡ cắt đứt tay rồi, tất cả tai nạn đột nhiên không hiểu vì sao biến mất.
Nhiêu Dật Phong bao quát nhìn mái tóc đen đang cúi đầu chuyên chú băng bó vết thương trên tay hắn.
“Phu nhân.”
“Sao?”
“Có thể thỉnh phu nhân chỉ giáo một vấn đề không?”
“Tướng công xin cứ hỏi.”
Nhiêu Dật Phong chần chờ một lát, lại kéo kéo bào sam trên người, “Những y phục này là…”
Cơ Hương Ngưng liếc mắt nhìn y phục trên người hắn, lập tức nhớ tới công việc của nàng, không nói gì.
Thế nhưng Hổ Ngọc lại lẩm bẩm, “Còn nói nữa! Đây đều là tiểu thư đích thân vì cô gia làm a, hơn nữa còn là làm trọn bộ!” Ngữ khí nàng lộ ra vẻ bất mãn sâu sắc, “Hằng năm cứ đến sinh nhật của cô gia, tiểu thư đều đích thân vì cô gia may một bộ, sau đó đưa đến Nhiêu phủ, thế nhưng…” Nàng dẩu dẩu cái môi nhỏ nhắn, “Lần nào cũng bị trả về!”
Không cần phải hỏi, Nhiêu Dật Phong lập tức biết được đây là kiệt tác do ai làm, ngoại trừ nữ nhân chỉ biết diễn kịch kia, còn ai có thể làm loại sự tình này nữa?
“Xin lỗi,” Nhiêu Dật Phong áy náy nói, “Ta cái gì cũng không biết.”
“Tướng công không cần để tâm.” Cơ Hương Ngưng buông tay hắn ra, thản nhiên nói, “Thiếp thân chỉ là tận chút tâm ý, tướng công cũng không thiếu thiếp thân bộ quần áo này, mặc hay không không quan trọng.”
Tuy rằng biết rõ nàng nói chính là sự thật, tất cả chỉ là biểu hiện theo lễ mà thôi, nhưng Nhiêu Dật Phong nghe qua rất không thoải mái, dường như bất luận hắn có làm thế nào, nàng đều không để ý, cũng không kích động gì được tới nàng, bởi vì nàng căn bản không quan tâm tới hắn.
“Nàng thực sự chán ghét ta đến thế sao?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Cơ Hương Ngưng trầm mặc một lát, sau đó đứng dậy rót một chén trà cho hắn.
“Thiếp thân cũng không chán ghét tướng công, nhưng…” Nàng xoay người đến trước thư án mở ra tờ giấy vẽ, Hổ Ngọc bức lên phía trước mài mực, “Thiếp thân cho rằng tướng công tựa hồ không hiểu làm sao quý trọng nhân sinh, đương nhiên, tướng công có hết mọi thứ, đến mức tướng công không phải đắn đo suy xét đến bất cứ việc gì, nhưng tướng công đã có điều kiện hơn người như vậy, lại đi lãng phí cuôc sống của bản thân mình, những thứ có thể làm nhưng lại không làm, thật khiến thiếp thân không thể vì tướng công dao động.”
Nhiêu Dật Phong không đáp lời, cho đến khi Cơ Hương Ngưng cầm lấy bút lông vẽ một bức tranh, hắn mới ở sau lưng nàng nhẹ nhàng nói, “Còn phu nhân thì sao? Nàng cũng chẳng phải là có điều kiện hơn người, nhưng lại trốn tránh hồng trần ẩn cư nơi đây, vậy thì tính là gì?”
Xuống tay múa bút liên tục, Cơ Hương Ngưng nhàn nhạt đáp, “Có thể tướng công không tin, nhưng thiếp thân chỉ là nửa ẩn cư ở đây, chứ không trốn tránh những chuyện mình có thể làm, những chuyện mình nên làm.”
Lần thứ hai lặng lẽ một chút, Nhiêu Dật đột nhiên mở ra một trang giấy vẽ khác, sau đó trước sự kinh ngạc của Cơ Hương Ngưng, nhấc bút nhanh chóng tiêu sái vẽ một bức tranh, sau đó lập tức chấp tay cáo biệt.
Nhìn theo bóng lưng dần dần khuất hẳn, Hổ Ngọc lẩm bẩm, “Cô gia căn bản không biết võ sao!” Kỳ thực, vừa nhìn dáng dấp của Nhiêu Dật Phong, ngay từ đầu nàng đã đoán ra là hắn không biết võ, chỉ là muốn thừa cơ giở trò một chút, ai bảo hắn ngày nào cũng tới phiền tiểu thư, không chỉnh hắn thật phải xin lỗi bản thân mình!
“Vậy sao?” Cơ Hương Ngưng không yên tâm đáp khẽ, thế nhưng hai mắt lại chăm chú nhìn vào bức tranh của Nhiêu Dật Phong, trong lòng chấn động vô cùng.
Bút pháp trên bức tranh kia cứng cáp có hồn, một bức tranh “Lương Hồng Ngọc giống trống kháng Kim” (1) khí thế phi phàm, bất luận là người hay cảnh, đều mang theo màu sắc dũng cảm cường liệt, tình ý dạt dào sục sôi không bị cản trở, khí thế bi tráng ngạo nghễ bất khuất thấy chết không sờn.
Kia là Hàn Thế Trung cầm giáo, kia là Lương Hồng Ngọc giống trống, kia là tướng sĩ đợi công thành, đều giống như đang ẩn náu trong một tầng sương mù mờ ảo, phảng phất như bọn họ đều đang hiện ra ngay trước mắt, sống động như thật đến mức bất cứ ai nhìn thấy bức họa này đều sẽ hít thở không thông, cảm thấy kinh sợ, phảng phất đâu đây là tiếng trống “tùng tùng”, còn có tiếng ca hát du dương hùng tráng –
Vạn lý trường giang, đào bất tẫn tráng hoài thu sắc, mạn thuyết tần cung hán trướng, dao thai ngân khuyết, trường kiếm ỷ thiên phân vụ ngoại, bảo quang quải nhật yên trần trắc! Hướng tinh thần phách tụ chỉnh kiền khôn, tiêu tức hiết. Long hổ khiếu, phượng vân khấp, thiên cổ hận, bằng hoài thuyết. Đối sơn hà cảnh cảnh, lệ triêm khâm huyết. Biện thủy dạ xuy khương quản địch, loan hưng bộ lão liêu dương ác. Bả thóa hồ kích toái, vấn thiềm thừ, viên hà khuyết? (2)
Cơ Hương Ngưng vui sướng vuốt vẽ những dòng chữ cuồng thảo (3) rồng bay phượng múa, thiết họa ngân câu, cho dù là nàng, cũng không vẽ được bức tranh sất viện phong vân, khí thế nuốt chửng nhật nguyệt thế này; đại sư huynh đúng là có thể, nhưng không được bất tận như vậy.
Đại sư huynh ổn trọng, nhưng bức tranh này lại phóng đãng, phóng đãng đến người khác không sao bắt được!
Không thể phủ nhận rằng, bất luận là tranh hay chữ, đều không giống với Nhiêu Dật Phong, nếu như không phải nhìn tận mắt nhìn thấy hắn viết, nàng tuyệt đối sẽ không tin rằng đây là chữ của hắn. Cho dù bây giờ, nàng vẫn như cũ không thể tưởng tượng được một kẻ bề ngoài nhã nhặn tuấn tú giống như một vị cô nương, cá tính lại thiếu đứng đắn không nghiêm chỉnh, hơn nữa chỉ biết suốt ngày phóng túng như hắn, lại có trái tim hào hùng phóng khoáng vậy.
“Lẽ nào… đây mới thật là hắn sao?” Nàng lẩm bẩm, “Là ta trông mặt bắt hình dong nhìn nhầm? Là ta quên mất đạo lý lời đồn không thể tin tưởng? Là ta… quá mức kiêu ngạo rồi sao?”
“Tiểu thư, ngài làm sao vậy? Giống như đờ ra! Ngài… Oa ~ đây… là tranh cô gia vẽ?” Hổ Ngọc kinh ngạc hô to, mỗi lần Cơ Hương Ngưng vẽ tranh, nàng đều lén ngủ gà ngủ gật, nên nàng căn bản không chú ý tới Nhiêu Dật Phong đã vẽ cái gì, cho đến lúc này, “Hắn cư nhiên vẽ được thứ này? Thật sự là… Thật sự là…”
“Khiến người khó tin?” Cơ Hương Ngưng nhẹ giọng hỏi, có thể nghe ra kia đúng là ý kiến của nàng.
Thành thật gật đầu, “Chính là em biết tranh do tiểu thư vẽ sẽ không có vẻ hào hùng như vậy, cho nên, chắc là cô gia vẽ rồi.” Hổ Ngọc luận sự nói, “Không ngờ rằng cô gia cũng có chút tài năng nha!”
Cơ Hương Ngưng im lặng một lát.
“Hổ Ngọc.”
“Tiểu thư?”
“Ngày mai chuẩn bị một bình rượu mai thấm, ta muốn cùng tướng công uống mấy chén.”
“Kể cả dùng cơm trưa?”
“Đúng vậy.”
“Đã biết, tiểu thư! Em sẽ đi chuẩn bị vài món thích hợp.”
Vì vậy, chỉ vì tiện tay vẽ một bức tranh, rốt cuộc đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của Cơ Hương Ngưng với Nhiêu Dật Phong, nàng muốn biết Nhiêu Dật Phong có thật là phóng khoáng như vậy, cũng muốn biết Nhiêu Dật Phong đến tột cùng có nội tâm thế nào.
Hơn nưa, hai ngày trước Hổ Ngọc từng nhắc tới, Nhiêu Dật Phong cũng có chỗ thần bí không thể cho ai biết, lúc đó nàng đã cảm thấy kỳ quái rồi, nhưng cũng không phải “không biết không được”, nhưng bây giờ, nàng thật sự muốn biết. Nàng có dự cảm, chỉ cần moi ra được chỗ thần bí của hắn, sẽ có thể biết hắn rốt cuộc có tính cách ra sao, nội tâm thế nào.
Bất quá, thu được kết quả thế này là ngoài dự kiến của Nhiêu Dật Phong, bởi vì dụng ý khi hắn vẽ bức tranh đó, không phải là khiến thê tử hứng thú với mình, mà đơn thuần chỉ là thông qua bức tranh nói với nàng, nếu như nàng nguyện ý cùng hắn làm một đôi phu thê phu xướng phụ tùy, như vậy, bấy luận nàng muốn hắn làm gì, hắn đều có thể làm được.
Nhưng hắn vẽ thì vẽ, cũng không dám thật sự trông mông xa vời là Cơ Hương Ngưng vừa nhìn liền ngã vào lòng hắn, thậm chí còn lo lắng việc hắn quá mức tỏ rõ thái độ sẽ khiến nàng bị hù chạy, dù sao, nàng vốn dĩ cũng không muốn có trượng phu, hơn nữa, nàng thoạt nhìn vẫn không thể nào thưởng thức hắn, không chừng là sau này gặp mặt, nàng còn có thể sẽ đứng xa hắn bảy thước, cái đó hắn không muốn hối hận chết đâu!
Ai! Nữ nhân xem trọng hắn rất nhiều, nhưng tại sao nữ nhân hắn xem trọng lại khó khăn như vậy?
Có người nói, càng là lúc tâm tình không vui, càng dễ gặp phải chuyện không may, Nhiêu Dật Phong nghĩ cái loại thuyết pháp này thật là hợp với tình huống của hắn.
Kiên trì chờ đợi hơn một tháng, vất vả lắm mới vào được tới Mai lâm ăn cơm, lúc này rất có thể chì vì nhất thời xúc động vẽ một bức tranh mà khiến cho “củi kiếm ba năm mất trong một giờ”, hắn lo lắng đến hầu như cả đêm không ngủ, mới sáng sớm muốn xuất môn lại đụng phải người mà hắn không muốn đụng nhất.
Vậy còn chưa đủ xui sao?
Hắn hôm nay có phải tốt hơn là không nên xuất môn, thủ ở nhà đếm màn thầu cho tương đối an toàn?
“Gia!”
Nhìn người kia đang gọi hắn lại, Nhiêu Dật Phong nhịn không được đầu tiên hít một ngụm khí lạnh cho nàng xem.
“Lại có chuyện gì?”
“Gia,” Thu Hải Đường thở hồng hộc đuổi theo, “Mấy ngày nay, ngài luôn luôn sáng sớm là không thấy bóng dáng, rốt cuộc là ngài đi đâu?”
“Ta cũng đâu phải cả ngày không thấy bóng dáng, đến tối hay qua giờ ngọ đều trở về mà? Thế nào,” Nhiêu Dật Phong hừ lạnh, “Ở trong phủ quản cái này cái kia còn chưa đủ, bây giờ muốn quản đến trên đầu ta sao?”
Run run một trận, Thu Hải Đường vội vã nói, “Không phải a! Gia, là có chuyện tìm ngài lại không tìm được!”
“Bớt nói nhảm cho ta, đến chiều không phải ta đều ở nhà sao?” Nhiêu Dật Phong không nhịn được tiếp tục đi về phía cửa lớn, “Rốt cuộc là có chuyện gì, nói nhanh!”
“Gia…” Thu Hải Đường lặng lẽ dò xét sắc mặt Nhiêu Dật Phong, “Thiếp là muốn… Nếu như ngài không nói một tiếng, lão quản gia sẽ không cho Đỗ Quyên đến chủ ốc hầu hạ ngài dùng bữa, cho nên có thể…”
“Không thể!”Nhiêu Dật Phong bỗng nhiên dừng lại, cũng xoay người trừng mắt nhìn nàng, “Nàng rốt cuộc đã đủ hay chưa? Ta không cần muội muội nàng hầu hạ, nghe không hiểu sao? Nàng thực sự phiền chết người ta đó biết không? Nàng trước đây rốt cuộc chạy đi đâu rồi?”
Thu Hải Đường ủy khuất cắn môi, “Là gia ngài bất hòa với Hải Đường trước mà! Đơn giản chỉ vì Hải Đường trước sau không thể vì gia sinh hài tử, nên gia không muốn Hải Đường, chuyện này có thể trách Hải Đường sao? Nói không chừng qua hai năm nữa, Hải Đường có thể sinh hài tử cho gia, thế nhưng gia ngài…”
“Câm miệng!” Nhiêu Dật Phong ánh mắt phút chốc bỗng dưng chuyển lạnh, “Nàng rốt cuộc có thể sinh hài tử hay không nàng tự mình hiểu rõ, hơn nữa, nàng càng hiểu rõ ta sẽ không vì loại chuyện này mà bất hòa với nàng, không phải sao? Truy đến tận nguồn tận gốc rốt cuộc là vì nguyên nhân gì nàng toàn bộ đều hiểu rõ, cho nên, bớt theo ta nói những thứ vô nghĩa này, ta còn giữ nàng ở trong phủ đã là hết tình hết nghĩa, nàng tốt nhất đừng nên ép ta đuổi nàng ra ngoài, hiểu không?”
Thu Hải Đường chấn động, nhưng nàng vẫn là ngang bướng ngẩng đầu lên hùng biện, “Hải Đường không hiểu a! Hải Đường rốt cuộc đã làm gì khiến gia ngài mất hứng? nếu như gia vì những lời đồn vô căn cứ mà gán tội cho Hải Đường, vậy Hải Đường không phục!”
“Vô căn cứ?” Nhiêu Dật Phong cười nhạt, “Nàng có muốn ta nói nàng biết, nhi tử nàng đang ở đâu không?”
Vừa nghe xong, Thu Hải Đường không khỏi thần tình biến đổi, “Gia, ngài…”
“Còn nữa, nàng có muốn ta nói nàng biết, nàng đã sai ai sát hạ bà đỡn không?”
Thu Hải Đường run rẩy lùi lại hai bước, xanh mặt, khiếp sợ vạn phần, “Gia…”
Nhiêu Dật Phong khinh miệt hừ một tiếng, “Cho nên, nàng tốt nhất là biết quy củ một cdhuts, tuy rằng ta đã thay nàng bồi thường một khoản tiền lớn cho người nhà bà đỡ, nhưng đây đã lên đến giới hạn rồi, nàng nếu như lại đi sai một bước, đừng trách ta trở mặt vô tình!” Dứt lời, hắn quay đầu đi.
Thu Hải Đường chỉ có thể ngơ ngác đứng im tại chỗ, hé ra khuôn mặt trắng bệch, chỉ có ánh mắt sau một hồi kinh sợ, lại bắt đầu dao động…
***
Càng tới gần Mai lâm, tâm trạng Nhiêu Dật Phong càng cảm thấy bất an, còn chưa bước ra khỏi cửa đã bị nữ la sát cản đường, ra khỏi cửa xong ngựa lại khập khiễng, sau khi ra khỏi thành rồi, bầu trời cư nhiên bắt đầu nổi lên sấm chớp.
Thật là, lão Thiên gia đang đến xem náo nhiệt đây!
Được rồi! Hắn đã biết, nói chung, ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không quá vui mừng? Hừ! Tối đa chỉ là vào không được Mai lâm thôi mà! Có gì đặc biệt đâu, ngày mai trở lại là được!
Còn nếu ngày mai vẫn vào không được?
Vậy thì ngày kia trở lại! Ngày kia nếu vào không được nữa, còn có ngày kỉa ngày kìa, nói chung, cho dù bị quét đánh ra, hắn cũng không đầu hàng! (TN: huynh đệ, cái này gọi là mặt dày nhé *vỗ vai*)
Vì vậy, hắn mang theo đồng da cốt thiết, chuẩn bị nghênh tiếp với khiêu chiến lớn nhất đời mình. Nhưng không ngờ rằng, khi hắn trong lòng tràn đầy thấp thỏm lo âu bước tới Mai viên, lập tức nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Cơ Hương Ngưng, ngay cả Hổ Ngọc chưa bao giờ cho hắn nhã sắc cũng cười hì hì nghênh tiếp, hại hắn nhất thời toàn thân da gà đều nổi lên điểm danh, suýt nữa hắn tưởng rằng mình đang nằm mộng!
Hắn nhanh chóng nhéo mặt, nhéo tay, nhéo đùi, nhéo mông, nhéo hông, đến khi toàn thân đều bị nhéo đến bầm tím, hắn rốt cuộc mới có thể xác định mình không phải là đang nằm mộng! Thế nhưng… Tại sao lại như vậy?
Nàng không phải thật sựu muốn ngã vào lòng hắn chứ?
“Cái này…” Nhiêu Dật Phong giật mình một bàn trà hồ mai tâm cùng điểm tâm xung quanh, “Ta có thể ăn sao?” Hóa ra hôm nay cũng có điểm tâm à… không phải muốn độc chết hắn chứ?
Hổ Ngọc phụt cười một tiếng, “Đương nhiên có thể a! Kia vốn là tiểu thư chuẩn bị cho cô gia ngài ăn mà! Bất quá…” Nàng dò xét nhìn Cơ Hương Ngưng, “Tiểu thư chúng ta thích bức họa của ngài lắm nha, ngài nếu như có thể vì tiểu thư vẽ thêm mấy bức, Hổ Ngọc sẽ vì ngài chuẩn bị thêm chút điểm tâm, thế nào, cô gia?”
“Sao” Nhiêu Dật Phong có chút dở khóc dở cười, “A! Có thể có thể, thế nhưng ta rất ít khi nào vẽ tranh, hôm qua chỉ là tiện tay vẽ xấu, phu nhân thực sự thích sao?”
Hóa ra điểm tâm là muốn cho bức tranh của hắn ăn! Nhưng mà như vậy chẳng phải là có chút kỳ quái? Nàng không phải hẳn nên tự động ngã vào lòng hắn, nếu không thì thẳng thắn quét hắn ra ngoài, như vậy mới đúng chứ?
Cơ Hương Ngưng gật đầu, “Còn có chữ, thiếp thân vẫn luôn kiêu ngạo vì chữ viết của mình, nhưng hôm qua vừa thấy chữ của tướng công, thiếp thân không khỏi cảm thấy hổ thẹn.”
“Còn có chữ?” Nhiêu Dật Phong càng không biết nên khóc hay cười, “Nhưng… Chính là ta thật sự rất ít khi nào vẽ tranh, cũng ít khi viết chữ! Đương nhiên cũng có một khoảng thời gian học! Nhưng lại bị sư phụ mắng chửi không ít! Nhưng bất quá cũng chỉ là ba, bốn năm, sao có thể vẽ ra bức tranh gì đẹp, viết ra chữ nào hay chứ?”
“Tướng công càng làm thiếp thân thẹn chết rồi!”
“Sao?”Hắn lại làm gì nữa?”
“Thiếp thân từ nhỏ đã tập viết chữ vẽ tranh, đến nay cũng được mười lăm năm rồi, nhưng lại thua tướng công ba, bốn năm thành tựu, thiếp thân thật sự thấy mình nên tỉnh lại.”
“Á?”Như vậy cũng là hắn sai?!
“Thỉnh tướng công thành thật nói cho thiếp thân biết, ván cờ của ngày hôm trước, có phải tướng công thật sự bại bởi thiếp thân không?”
Cả chuyện hồi mấy trăm năm trước cũng đem ra tính toán? “A… Ắc… Đương nhiên là thật.” Nữ nhân thật sự quá hẹp hòi a!
“Tướng công…”
“Phu nhân?” Hắn làm sao lại thấy giọng nói mình run run như vậy?
“Thiếp thân hận nhất là người ta gạt mình!”
“A… Khục khục… Thế này… Đại khái là nửa phần đi! Nửa phần là nàng thắng, nửa phần là ta nhường nàng, như vậy được không?” Cò kè trả giá? Hắn mua được cái gì?
“Đa tạ tướng công, thiếp thân hiểu rõ.”
Nhiêu Dật Phong đột nhiên cảm thấy cái loại tình hình hắn tự nói tự nghe trước đây mới tương đối an toàn, tương đối dễ sống, còn loại giống như bây giờ, hắn làm sao cảm thấy cái loại tình huống này rất khó khăn q!
“Kia.. Ta vẽ tranh a!” Nói rồi, Nhiêu Dật Phong nhanh chóng đứng lên bước tới thư án, có chút giống như chạy nạn.
“Tướng công không uống trà?”
“Không cần, vẽ tranh trước đi!” Khát hay không không quan trọng, trước tiên để hắn thở chút đi! “Muốn vẽ cái gì?”Nhiêu Dật Phong cầm bút lông hỏi.
“Thỉnh tướng công tùy ý.”
“Tùy ý a?” Viết lên hai chữ lớn “Tùy ý” không biết được hay không?
Không được! Như vậy quá giả tạo rồi, hay là…
Tranh vẽ còn chưa xong, Hổ Ngọc bắt đầu che miệng cười không ngớt, cho đến khi nét bút cuối cùng kết thúc, Hổ Ngọc đã sớm xoay người ôm bụng cười to, ngay cả Cơ Hương Ngưng cũng khó chịu cười không dứt.
Nhiêu Dật Phong buông bút, rất buồn cười chớp mắt, “Thế nào? Tranh ta vẽ đã đủ tùy ý chưa, được không?”
Cơ Hương Ngưng muốn nói cái gì, rồi lại không dám mở miệng, bởi vì nàng sợ nếu như mở miệng liền sẽ cười ra thành tiếng, không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm bức họa, ra sức chớp mắt.
Bức họa kia thực sự rất đơn giản, trong tranh chỉ có ba người bọn họ, hơn nữa còn là tư thái mới vừa rồi, một người đang vẽ tranh, một người đang cười lớn, còn một người mím môi cười trộm, mà trong bức tranh kia, lại viết hai chữ Khải (4) lớn – Tùy ý!
Tuy nhiên, dù chỉ là một tác phẩm khôi hài, nhưng vẫn như cũ có thể thấy kỹ thuật vẽ của Nhiêu Dật Phong sâu cạn thế nào, bút pháp hắn sinh động, đường cong mạnh mẽ lưu loát, vạt áo tung bay, cử chỉ sống động, khí thế hùng hồn, nhưng lại có một phong thái hào hiệp không kềm chế nổi.
Thấy các nàng hài lòng, Nhiêu Dật Phong tựa hồ cũng rất sung sướng, “Ta thấy bây giờ có thể uống trà rồi.” Nói xong, hắn thản nhiên quay lại uống trà, cũng ăn một khối điểm tâm, “Ư… Ư… Hổ Ngọc, trù nghệ của ngươi không tệ nha!”
Hổ Ngọc một bên chà lau nước mắt, nói “Đừng khen ta, cô gia, tay nghề của tiểu thư mới là giỏi! Hổ Ngọc thậm chí không được ba phần.”
“A! Vậy hả?” Hai mắt chuyển tới bên người Cơ Hương Ngưng, Nhiêu Dật Phong lại đưa một khối điểm tâm vào miệng, “Như vậy, phu nhân, nếu như vi phu lại vẽ thêm bức tranh nữa, phu nhân có thể tình nguyện xuống bếp cho vi phu nếm thử tay nghề của phu nhân?”
Cơ Hương Ngưng mím môi nở nụ cười, “Tướng công lúc này lại muốn vẽ cái gì?”
Nhiêu Dật Phong cười không nói, trước khi đứng dậy còn lấy một khối điểm tâm, miệng đầy bánh hoa hồng trở lại trước thư án, trước tiên là chà chà tay lên người, sau đó lại nhấc bút lên thấm mực…
Lúc này hắn chính là vẽ hoa mai, có nở rộ, có đợi ngày nở hoa, đón gió đung đưa, tư thế thướt tha mềm mại, có nhiều đóa tự nhiên thanh tịnh, có nhiều đó linh hoạt kỳ ảo thanh nhã, bất luận là tạo hình, dụng bút, vận mực, đều thoát khỏi vẽ ràng buộc thông thường, bút ý thẳng thắn, màu mực lúc đậm lúc nhạt, cảnh ý đạt đến cảnh giới thanh kỳ thoát tục bên ngoài.
Phấn tường đê, mai hoa chiếu nhãn, y nhiên cựu phong vị.
Lộ ngân khinh chuế, nghi tịnh tẩy duyên hoa, vô hạn giai lệ.
Khứ niên thắng thực tằng cô ỷ, băng bàn cộng yến hỉ.
Canh khả tích, tuyết trung cao thổ, hương câu huân tố bị.
Kim niên đối hoa tối thông thông, tương phùng tự hữu hận, y y sầu tụy.
Ngâm vọng cửu, thanh đài thượng, toàn khán phi trụy.
Tương tương kiến thúy viên tiến tửu, nhân chính tại không giang yên lãng lý.
Đãn mộng tưởng, nhất chi tiêu sái, hoàng hôn tà chiếu thủy. (5)
Vì vậy, cái mỉm cười bỗng dưng biến mất, Cơ Hương Ngưng tâm thần mê hoặc!
Lần thứ hai, nàng vui mừng vuốt ve những dòng chữ như mây trôi nước chảy, hiên ngang phiêu nhã như vậy, uyển chuyển hàm xúc nhưng kính dật như vật, tình truyền thần túng lại siêu dật ung dung như vậy, tự tại mà toát ra bất tận ý vận đạm mạt sái dật như vậy.
Hắn rốt cuộc là dạng người gì? Tại sao khiến kẻ khắc bắt không được, chạm không được như vậy?
Cơ Hương Ngưng hoang mang, ngay cả Hổ Ngọc cũng động dung không ngớt.
“Sao vậy, phu nhân, tranh ta vẽ không ổn sao? Ai! Sớm nói qua ta không rất rành tranh mà! Phu nhân nàng tạm chấp nhận đi!” Nhiêu Dật Phong than thở.
Cơ Hương Ngưng vẫn như cũ không nói một lời ngưng mắt nhìn bức tranh, nhìn như ngây dại.
Hổ Ngọc lại hoang mang hỏi, “Cô gia, ngài… tại sao ba bức họa lại khác nhau như vậy?”
“Sao? Có à?” Nhiêu Dật Phong kinh ngạc ngắm bức tranh một chút, “Sao ta không cảm thấy?”
“Không cảm thấy?” Hổ Ngọc dùng ánh mắt nhìn một kẻ ngốc liếc trộm Nhiêu Dật Phong, chỉ thiếu chưa buột miệng mắng thôi, “Rõ ràng là quá khác nhau, cô gia sao lại không cảm thấy được?”
“Ta thực sự không cảm thấy mà!”Nhiêu Dật Phong cười khổ, “Ta chỉ là dựa theo phương pháp vẽ tranh sư phụ dạy, mà sư phụ dạy ta chỉ có một loại phương pháp, cho nên, ta không thấy có gì không giống nha!”
Cơ Hương Ngưng đột nhiên dời mắt, chăm chú nhìn Nhiêu Dật Phong, “Tướng công, lệnh sư dạy ngài thế nào?”
Nhiêu Dật Phong nhún nhún vai, “Người nói! Không vẽ những gì ngươi nhìn thấy, bởi vì đó là chết, muốn vẽ hãy vẽ lòng ngươi, đó mới là sống, kể cả viết chữ cũng vậy.”
Toàn thân đột nhiên chấn động, “Vẽ tâm, viết tâm?” Cơ Hương Ngưng lẩm bẩm, “Nếu vậy, tướng công, ba bức họa kia đều là lòng của ngài?”
“Có lẽ là vậy!” Nhiêu Dật Phong không nắm chắc nói, “Ta nói rồi, ta không phải rất hiểu, không giống phu nhân nàng luyện tập nhiều năm như vậy, bất luận bút pháp, sâu cạn, cảm nhận, sống động, ý cảnh, chuyển cảnh, bối cảnh, đều không phải loại công phu mèo ba chân như ta có thể làm được, cho nên…”
“Đừng nói nữa!” Cơ Hương Ngưng đột nhiên có điểm kích động thốt ra.
Bút pháp dù có tốt, chuyển cảnh dù có lợi hại, sâu cạn vận dụng có thành thạo thì thế nào đây? Quá chú trọng muốn đem ý cảnh trong lòng tỉ mỉ miêu tả, nhưng trái lại càng làm tranh thêm nông cạn, chưa đạt tới sự tùy ý lại không quan tâm như hắn, nhưng càng có thể dễ dàng, huy sái ra một trái tim tự do tự tại?
Hóa ra người nông cạn chính là nàng, chứ không phải hắn!
Cơ Hương Ngưng than nhẹ.
Nhiêu Dật Phong có chút không biết làm sao, “Phu nhân?” Nàng sao lại kích động thở dài như vậy? Hắn có nói gì sai sao?
Cơ Hương Ngưng hít sâu một hơi, sau đó liếc mắt nhìn hắn một cái, “Tướng công, thỉnh ngài trước tiên ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, có muốn cái gì thì bảo Hổ Ngọc hầu hạ ngài, thiếp thân xuống bếp vì tướng công làm vài món.”
“Sao?” Nhiêu Dật Phong nhất thời kinh ngạc, “Phu nhân, nàng thật sự… Thật sự muốn xuống bếp vì ta?” Hắn bất quá chỉ mấy câu chút thôi mà.
Cơ Hương Ngưng mỉm cười, “Phải, thiếp thân còn muốn cùng tướng công uống vài chung.”
“Cô gia, cái đó chính là mai thấm do tiểu thư chúng ta đích thân ủ đó,” Hổ Ngọc đột nhiên đưa vào miệng, “Trên đời này không có mấy người uống được đâu!”
Nhiêu Dật Phong thụ sủng nhược khinh, “Thật… Thật sao? Vậy… Ta uống nhiều hơn hai chén được chứ!”
“Chỉ cần tướng công thích, cứ uống cho tận hứng.” Nói xong, Cơ Hương Ngưng liền tạm lui về.
“Thay đổi lớn quá nha!” Nhiêu Dật Phong gãi gãi đầu, có chút mơ hồ cười nói, “Ta vẽ tranh không phải tốt vậy chứ?”
“Cô gia, tiểu như chúng ta chính là chưa từng cất giấu tranh của bất cứ ai, nhưng bức ngài vẽ hôm qua chính là một…” Hổ Ngọc đứng lặng bên thư án cẩn thận nâng bức ‘Vịnh mai’, “Tiểu thư không phải chỉ nhìn, mà còn nhìn đến ngây dại, rồi lại đặc biệt sai Hổ Ngọc đi đi dán khuông, cũng nghìn căn vạn dặn nói tuyệt đối không được làm dơ, làm hỏng, giống như là bảo bối!”
“Là vậy sao?” Nhiêu Dật Phong ngượng ngùng ho khan một tiếng, “Thật xấu hổ, tuy rằng bị cha nương ép đi thi tú tài cử nhân, đối ta đối với những thứ cầm kỳ thi họa này thật sự không có hứng thú, có thể được phu nhân tán thưởng, thật là đáng xấu hổ! Đáng xấu hổ!”
Mộđôi mắt to tròn đột nhiên nhìn tới, “Thế nhưng ngài thực sự kỳ nghệ cao minh, vẽ tranh viết chữ lại càng khỏi phải nói, vậy kỳ nghệ thì sao? Cô gia.” Hổ Ngọc chậm rãi hỏi.
Nhiêu Dật Phong nhíu mày “Sao ngươi lại nghĩ ta biết đánh đàn?”
“Ngài không biết á?” Hổ Ngọc phản vấn, lập tức trước khi Nhiêu Dật Phong kịp phủ nhận bỏ thêm một câu, “Đừng quên tiểu thư hận nhất người ta gạt ngài.”
Nhiêu Dật Phong há miệng ngẩn ngơ, “A… Kia…Kia…” Hắn than nhẹ, “Ta biết, được rồi chứ? Bất quá, đừng nên bảo ta đàn, ít nhất là trước khi hoa mai héo đừng nên bảo ta đàn.”
Hổ Ngọc hiếu kỳ nghiêng đầu, “Tại sao?”
Nhiêu Dật Phong cười khổ, “Bởi vì ta sẽ đắc ý.”
“Tại sao?”
Nhiêu Dật Phong lắc đầu, không nói.
Hổ Ngọc quan sát hắn nửa ngày, đột nhiên hỏi, “Cô gia, ngài biết võ không?”
Nhiêu Dật Phong nghe vậy không khỏi ngẩn ra, “Sao? Sao ngươi lại cho rằng ta biết võ?”
“Vị đại tổng quản của quý phủ…” Hổ Ngọc ánh mắt sắc nhọn nhìn Nhiêu Dật Phong, “Là người trong võ lâm.”
“Vậy thì sao?” Nhiêu Dật Phong tựa hồ hoang mang, “Bởi vì lão là người trong võ lâm, nên ta mới đưa lão hồi phủ đó chứ!”
Lần này đến phiên Hổ Ngọc ngẩn người ra, “Tại sao?”
Nhiêu Dật Phong trợn trắng mắt, “Ta van ngươi! Có nhà phú hộ nào khộng thỉnh một hộ viện bảo tiên hay gì gì đó đó không? Có lão, ta sẽ không cần thỉnh hộ viện bảo tiêu nào khác?”
Nói cũng phải, lấy đạo chế đạo là quá hợp rồi!
“Kia…” Hổ Ngọc bí ẩn đảo mắt, lại đổi đề tài, “Cô gia, ngài hằng năm đều xuất kinh là để làm gì?”
Nhiêu Dật Phong nhún nhún vai, “Còn để làm gì, đương nhiên là tìm bằng hữu chơi a!”
Hổ Ngọc lập tức truy vấn, “Bằng hữu ở đâu? Tên gì?”
Hai hàng lông mi khẽ nhíu, “Chi vậy? Có phải muốn ta đem tám đời tổ tông ra kể với ngươi luôn không?” Nhiêu Dật Phong trào phúng nói, “Hay ta là nhi tử của ngươi, nên xuất môn phải báo cáo lại.”
Hổ Ngọc ngẩn ngơ, vội cười ha hả, “Không có gì Hiếu kỳ thôi mà! Hắc hắc, tùy tiện hỏi, tùy tiện hỏi thôi!”
Nhiêu Dật Phong lại trợn mắt, sau đó đứng dậy đến trước thư án, “Giúp ta mài mực!”
“Sao, a!” Hổ Ngọc nghiêng người đem mực tán đều ra, “Cô gia, lại muốn vẽ tranh à?”
“Không sai.” Đem bức “Vịnh mai” cuốn lại để sang một bên, Nhiêu Dật Phong lại mở một tờ giấy vỡ khác, sau đó cần bút thấm vào nghiêng mực.
“Lần này là vẽ cái gì?”
“Người ngươi thân thuộc nhất.”
“Ắc?”
“Ngốc, là tiểu thư nhà ngươi đó!”
————
(1)Lương Hồng Ngọc kích trống kháng Kim:
Thời Tống Cao Tông, nước Kim đột ngột dẫn theo ba mươi vạn quân Kim, một đường đốt, giết, cướp, thẳng đến kinh khẩu.
Thủ vệ kinh khẩu lúc đó là Nam Tống danh tướng Hàn Thế Trung cùng phu nhân là Lương Hồng Ngọc. Một người dũng mãnh thiện chiến, một người túc trí đa mưu.
Hôm đó, Lương Hồng Ngọc cùng Hàn Thế Trung đến Kim Sơn xem địa thế. Khi đó, Kim Sơn còn đang ở giữa sông. Hai Người đứng trên đỉnh núi, nhìn Trường Giang cuồn cuộn.
Hàn Thế Trung nhìn Giang Nam phía đông một mảnh trắng xóa, nói, “Phu nhân, nàng xem mặt sông này rộng như vậy, địch đông ta ít, rất khó bảo vệ. Theo ý ta, chi bằng đem nhân mã rút đến vùng hạ lưu, chờ tướng sĩ tăng lên, tiếp tục đánh cũng không muộn!”
Lương Hồng Ngọc dường như dự liệu trước chỉ vào lau sậy một mảnh xanh tốt ở phía tây, nói “Tướng quân, chàng xem lau sậy ở bờ sông này, mênh mông bát ngát, không phải là địa lợi có thể cho chúng ta dùng trí được sao? Chúng ta nếu trước tiên phục binh trong lau sậy, sau đó dụ hắn tiến vào, có thể đánh cho hắn trở tay không kịp! Chẳng hay tôn ý thế nào?”
Hàn Thế Trung nghe xong, lòng đầy kinh hỉ, suy nghĩ một lát, nói, “Tốt! Ta đây đi dụ địch!”
“Còn thiếp ở ngay trên đỉnh núi kích trống trợ uy cho tướng quân!”
“Đánh cho hắn một trận chân chân giả giả!”
“Đanh cho hắn một trận thực thực hư hư!”
Hai người hợp kế đã định, lập tức đem nhân mã mai phục thỏa đáng.
Hàn Thế trung thống lĩnh chiến thuyền, lúc qua châu khẩu cắm đầy thủy trại. Lúc này, gió sông Trường Giang trận trận thổi tới, Soái cờ “Hàn” trong gió lay động.
Bên này vừa bày xong trận thế, bên kia thám tử hồi báo, “Quân Kim đột ngột mang binh vượt qua hồng giang khẩu.”
Hàn Thế Trung đứng trên thuyền lâu, nhìn về phía tây bên sông. Chỉ thấy từ hướng Nam Kinh, loáng thoáng có một đội thuyền đông nghịt. Đó chính là năm trăm chiến thuyền do Ngột Thuật thống lĩnh. Một đoàn thuyền, diễu võ dương oai, xuôi dòng đi tới. Chiến thuyền càng lúc càng gần. Lương Hồng Ngọc đứng trên đỉnh Kim Sơn, nhìn thấy rõ ràng. Nàng tư thế oai hùng hiên ngang, bỗng nhiên kích trống trận. Hàn Thế trung đứng trên mặt thuyền nghe được một hồi trống: “Tùng! Tùng Tùng! Tùng tùng tùng tùng…” Lập tức chỉ huy thủy quân, giăng buồm nghênh địch. Nhất thời trên sông ánh đao sáng rõ, tiếng chém giết rung trời, hai bên giao chiến ác liệt.
Một hồi sau, Lương Hồng Ngọc đứng trên đỉnh Kim Sơn, lại giống lên một hồi trống: “Tùng tùng! Tùng tùng! Tùng tùng! Tùng tùng tùng tùng tùng…” Tiếng trống vang lên như sấm. Hàn Thế Trung nghe trống, chỉ huy chiến thuyền, biến thành đội hình chữ nhân (人), vừa đánh vừa lui, trong nháy mắt đã ẩn thân vào bụi lau sậy.
Quân Kim vừa nhìn thấy, miếng mồi ngon đến miệng, sao có thể bo qua! Vội vã mang theo quân Kim ở phía sau, chăm chú đuổi kịp.
Lương Hồng Ngọc đứng trên đỉnh Kim Sơn, nhìn thấy quân Kim trúng kế, liền giống ba hồi trống: “Tùng tùng tùng! Tùng Tùng Tùng! Tùng Tùng tùng! Tùng tùng tùng tùng…” Theo tiếng rống kinh thiên động địa, chỉ thấy trong lau sậy đã mai phục tốt chiến thuyền, dường như tiễn đã rời cung, “ Vèo vèo” bay tới. Lương Hồng Ngọc bình thường thập phần chú trọng thao luyện thủy quân. Tống quân mỗi người đều quen với thủy tính, có thể tiến sâu vào nước, dùng đục đục thủng đáy thuyền quân Kim, có dùng thuyền cản địch, dùng hỏa tiễn, pháo, … Đánh cho sương mù hừng hực, hỏa quang tận rời. Đám quân Kim đều bị hỏa tiễn bắn bị thương, cũng bị pháo nổ chết, nếu không phải bị thương chết thì cũng bị đao chém chết. Nếu không chết mà nhảy xuống sông Trường Giang, cũng bị nước sông rửa trôi đến bán sống bán chết.
Quân Kim tử thương hơn phân nữa. Kim Ngột Thuật ngồi trên chiến thuyền đặc chế, nhìn thấy tình thế không ổn lập tức rút lui. Lương Hồng Ngọc thấy hắn cưỡi thuyền chạy mất, lập tức giống trống. Hàn Thế Trung theo tiếng trống, chỉ huy chiến thuyền truy kích. Chiến thuyền Tống binh dường như có mắt, Kim Ngột Thuật chạy đến đông, Hàn Thế Trung đuổi đến đông, Kim Ngột Thuật chạy đến tây, Hàn Thế Trung đuổi đến tây. Đuổi đến Kim Ngột Thuật vừa nghe thấy tiếng trống, đã sợ đến mất hồn mất vía.
Lương Hồng Ngọc giống trống đánh Kim Sơn, trên mặt sông tiếng trống hòa với tiếng sóng, giống như sấm sét. Tống quân sĩ khí đại chấn, càng đánh càng hăng, cho đến khi Kim Ngột Thuật bao vây trong lau sậy, bảy bảy bốn mươi chín ngày, suýt chút bắt sống được hắn. Cho đến bây giờ, mọi người đứng trên đỉnh Kim Sơn, còn có thể nghe thấy tiếng trống vang lên “Tùng tùng tùng”!
(2)Là lời hát Hàn Thế Trung hát lên lúc đánh đuổi quân Kim.
(3)Chữ Thảo: (thảo thư) là thư thể được viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng. Có chữ Hán khi viết bình thường theo lối chữ khải thì phải viết rất nhiều nét nhưng với thảo thư thì có thể viết bằng một nét. Nhiều chữ có thể viết liên miên nối tiếp nhau chỉ bằng một nét, thí dụ như cuồng thảo (狂草) (chữ thảo viết điên cuồng) của Hoài Tố (懷素, khoảng 730-780)
Vào khoảng giữa thế kỷ 2 và 4, nghệ thuật viết chữ được mệnh danh là thư pháp đã trở thành một bộ môn nghệ thuật tao nhã cao siêu của tao nhân mặc khách; một người điêu luyện về thư pháp thường được đánh giá là người trí thức có học vấn cao. Trong thời này, Vương Hi Chi (303-361), một đại quan và một đại thư gia, đã được người đời tôn là «Thảo thánh» (草聖). (trích từ wiki)
(4)Chữ Khải: (khải thư hay chính thư 正書) là cải biên từ chữ lệ và bắt đầu phổ biến vào thế kỷ III cn. Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.(trích wiki)
(5) Bài Hoa Phạm Mai Vịnh của Chu Bang Ngạn.
Nguyên tác:
粉墙低,梅花照眼,依然旧风味。
露痕轻缀。
疑净洗铅华,无限佳丽。
去年胜赏曾孤倚,冰盘共燕喜。
更可惜,雪中高土,香篝熏素被。
今年对花最匆匆,相逢似有恨,依依愁悴。
吟望久,青苔上,旋看飞坠。
相将见,脆圆荐酒,人正在,空江烟浪里。
但梦想,一枝潇洒,黄昏斜照水。
[TN: Up nguyên tác, còn dịch thơ + dịch nghĩa thì ta tìm ko đc :-s]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.