Cốc, cốc, cốc cốc. . . . . .
"Phu nhân, dưới lầu có người tìm ngài."
Cửa truyền đến tiếng tiểu nhị, Đường Thải Nhi mở cửa,
kỳ quái nói: "Có người tìm ta?"
Theo lý mà nói, không có ai biết nàng ở đây mới đúng
chứ, chẳng lẽ Lăng Dạ Tầm gặp chuyện gì ở bên ngoài? Quên mang bạc sao?
"Đúng vậy phu nhân, là một cô nương dung mạo
xinh đẹp, nói là bạn cũ của người."
Đường Thải Nhi cố gắng nhớ lại, cô nương xinh đẹp mình
biết thì đếm không xuể, chẳng lẽ mình từng tới đây phong lưu để lại tình trái (nợ tình) sao? Không đúng không đúng, lúc nãy tiểu nhị gọi nàng
là phu nhân, đương nhiên người khác cũng nhìn ra nàng là nữ tử, không có mấy
người biết mới đúng.
"Phu nhân, ngài phải xuống xem thử?"
Đường Thải Nhi gật đầu một cái: "Làm phiền dẫn
đường."
"Vâng, mời phu nhân."
Đường Thải Nhi theo tiểu nhị đi xuống lầu dưới, quả
thật nhìn thấy một nữ tử thanh tú động lòng người đang nhìn quanh thang lầu.
Hình như không nhận ra Đường Thải Nhi chính là người nàng muốn tìm.
"Cô nương, đây chính là người cô muốn tìm."
Nàng kia sửng sốt một chút, sau đó cười một tiếng, hạ
người cúi đầu: "Tiểu nữ ra mắt Bạch phu nhân."
"Bạch phu nhân?" Đường Thải Nhi đối với cách
xưng hô này cũng không giải thích được, "Chắc cô nương tìm nhầm người
rồi." Nói xong, liền muốn xoay người lại.
Nàng kia vội vàng ngăn lại: "Không sai, Đường
Thải Nhi chính là tục danh của phu nhân đúng không?"
Đường Thải Nhi dừng một chút, quay đầu lại:
"Đúng, ha ha, cô nương rốt cuộc tìm ta có chuyện gì?"
"Chủ nhân nhà ta chính là bạn cũ của cô nương,
vừa mới ở tiệm thuốc vô tình gặp được Bạch công tử, lại biết Bạch phu nhân cũng
ở Phượng Dương này. Chủ nhân nhà ta đã mời Bạch công tử qua, hiện tại đặc biệt
phái ta tới đón phu nhân.”
Đường Thải Nhi nheo mắt lại, bật cười: "Bạch công
tử? Phu quân ta đã tới đó?"
"Vâng, lúc này đang ở phủ đệ của chủ nhân chờ phu
nhân."
Đường Thải Nhi cười nhạt, che giấu vẻ sắc bén trong
mắt, "Chủ nhân của ngươi là người phương nào?"
"Phu nhân gặp sẽ biết."
Được, ta thật muốn nhìn xem, ngươi rốt cuộc là nhân
vật nào. Đường Thải Nhi ho khan hai tiếng, hơi thở xuôi xuôi: "Vậy xin cô
nương dẫn đường."
Lên xe ngựa, không được bao lâu, xe liền ngừng lại.
Vén rèm xe đi xuống, phát hiện đã đến khu rừng ở ngoại thành phía tây, một tòa
phủ đệ rất khác biệt, đứng ở trong rừng.
Đường Thải Nhi ngẩng đầu nhìn lên, trên tấm biển trước
cửa phủ đệ viết bốn chữ Khải* tinh xảo “Vu Tinh Tiểu Trúc”.
(chữ
Khải: Một trong những cách viết chữ Hán cơ bản gồm các cách sau : Triện, Khải,
Lệ, Hành, Thảo, Giáp Cốt,Chung ̣̣Đỉnh Văn)
Người biết Lăng Dạ Tầm từng mang họ Bạch không nhiều
lắm, mà biết mình là nương tử của hắn càng ít hơn. Với lại, lúc này Lăng Dạ Tầm
đã sớm mất đi trí nhớ ban đầu, lại có người gọi hắn là “Bạch công tử”, Vậy lại
càng hoang đường**.
(**Nguyên
bản là: Thiên phương dạ đàm_Ngàn lẻ một đêm_天方夜谈: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác
lác không thực.)
Cho nên, nơi này được thiết lập vì nàng. Chủ nhân bày
bố, cũng chỉ là viện cớ mời nàng tới đây mà thôi.
Hơn nữa, ý uy hiếp, mơ hồ có thể thấy được.
Người này muốn hại Lăng Dạ Tầm, trước tiên phải bước
qua cửa của Đường Thải Nhi nàng rồi nói tiếp.
Cúi đầu ho khan hai cái, tùy cho gió lạnh thổi vào
người, nhưng cũng không đáng ngại. Dù sao độc hành trên giang hồ hai năm, đã
sớm quên hai chữ khác người nghĩa là gì.
Cất bước đi vào Vu Tinh Tiểu Trúc, kiến trúc nơi này
dường như không phức tạp lắm, xung quanh là tường, tiếp theo là hoa viên, sau
mấy chục bước liền đến trung tâm Tiểu Trúc, dưới chân là con đường rải đá dẫn
đến phòng khách, sáu cánh cửa gỗ rộng mở.
Đường Thải Nhi quay đầu nhìn lại, nữ tử mới vừa đi
theo đã không thấy nữa.
"Đang đùa cái gì vậy? A, khụ khụ, khụ khụ
khụ." Ho hai cái, hít hít mũi, theo con đường rải đá đi tới phòng khách.
Phòng khách được thiết kế vô cùng khác biệt, trên mặt
đất trong sảnh, đặt một cái bàn thấp, trên bàn thấp đang đun một bầu rượu
trong, mùi rượu khắp nơi. Đường Thải Nhi ghé đầu nhìn bầu rượu một chút, nhắm
mắt ngửi ngửi, cảm thấy nấu rượu vào một ngày mùa thu thật là phong nhã.
"Chủ nhân ở đâu? Nếu phí tâm mời ta tới đây, tại
sao lúc này lại không ra gặp mặt?" Đường Thải Nhi ngồi thẳng lưng, cao
giọng nói.
Một bên cửa được nhấc lên, hé ra gương mặt quen thuộc
xuất hiện trước mắt Đường Thải Nhi.
Đường Thải Nhi kinh hãi, hít vào một hơi chỉ vào người
vừa tới nói: "Tần phu nhân? !"
Mỹ nhân trước mắt không phải ai khác chính là Tần Ly,
người mà lúc trước mình đã cứu một mạng, cũng chính là phu nhân hiện giờ của
minh chủ. Chẳng qua là, Tần Ly tính nết dịu dàng, cho tới bây giờ đều bị Hình
Dận kim ốc tàng kiều (nhà vàng cất người đẹp), sao
hôm nay nàng ấy lại tới Phượng Dương, còn đưa nàng lừa vào Vu Tinh Tiểu Trúc
này?
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Ly nhìn Đường Thải Nhi với vẻ
xấu hổ, cười nhạt: "Đường công tử, xin thứ cho Tần Ly mạo muội, lừa công
tử tới đây."
Tần Ly vẫn gọi mình là công tử, vừa nói đã bước tới
trước bàn thấp, nói: "Công tử mời ngồi."
Đường Thải Nhi chậm rãi ngồi xuống, trong đầu toàn là
nghi vấn: "Tần phu nhân, ngươi rốt cuộc là vì sao. . . . . ."
"Công tử xin nếm thử chút rượu, là Dận đặc biệt
mang từ Hồn châu đến đây cho ta."
Đường Thải Nhi dừng một chút, nhận lấy chén rượu, uống
cạn một hớp, phát hiện rượu trong ấm áp, cũng không phải mùi rượu, một hớp đã
thấy cánh môi có mùi thơm mát: "Rượu ngon."
Tần Ly cười một tiếng, lại rót đầy rượu vào chén sứ
màu trắng.
"Sao phu nhân biết ta ở Phượng Dương? Vì sao lại
kêu ta tới đây?"
"Ta cũng không biết, hôm trước lên đường từ Hồn châu
muốn đến Tam thành thăm tỷ muội, không ngờ trên đường gặp mưa to liền dừng lại
ở Phượng Dương. Không nghĩ tới, thấy Bạch công tử vội vàng ôm ngươi đang hôn mê
bất tỉnh vào khách điếm. Mới biết, hai người cũng tới nơi này."
Đường Thải Nhi cau mày, thầm nghĩ có chỗ nào không
đúng, lại nhất thời không phát hiện ra được bất kỳ manh mối nào.
"Phu nhân tìm ta là vì. . . . . ."
"Ôn chuyện." Tần Ly cúi đầu, hạ mí mắt, nhìn
bầu rượu đang chậm rãi sôi, dáng vẻ có chút ngây ngô hiền lành, sau đó nàng ta
ngẩng đầu lên, mang theo ý cười trong mắt: "Thuận tiện đưa ngươi một phần
lễ vật, báo đáp ân cứu mạng của ngươi."
Đường Thải Nhi bật cười lắc đầu: "Ân cứu mạng,
Hình minh chủ đã trả đủ rồi. Tần phu nhân không cần. . . . . ." Trong nháy
mắt cơ thể Đường Thải Nhi cứng đờ, chén rượu trên tay loáng một cái đã rơi
xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.
Vẻ mặt của Tần Ly vẫn bình thản như cũ, đôi mắt nhìn
Đường Thải Nhi từ trên xuống dưới, giọng nói êm dịu, lại giống như quỷ mị:
"Phần lễ này, ngươi có thích không?"
Đường Thải Nhi lập tức vịn bàn đứng dậy, thở hổn hển,
ngón tay giơ lên, ngân châm rễ cây bắn hướng Tần Ly, lại thấy thân thể đối
phương nhanh nhẹn lóe lên, ngân châm hung hăng ghim vào trên cây cột sau lưng
nàng.
"Ngươi không phải Tần Ly." Cơ thể Đường Thải
Nhi có chút đong đưa, cảm giác khô nóng truyền khắp toàn thân. Trên người vốn
đã nóng, lúc này càng như tắm trong biển lửa.
Tần Ly cười một tiếng, gật đầu: "Đúng vậy nha,
ta là ai không quan trọng, khiến ngươi uống hết chén rượu kia, là được."
“Uổng công ta xưng là độc y, không ngờ, không nếm ra
trong rượu có độc." Cơ thể Đường Thải Nhi mềm nhũn, lui về phía sau mấy
bước, tựa vào cây cột sau lưng, đứng thẳng lên.
Tần Ly cười yếu ớt, vẫn ngồi yên trước bàn thấp, thần
sắc tự nhiên tiếp tục hâm rượu: "Y thuật của ngươi, ta từ trước đến giờ
hiểu rõ, nếu bàn về bối phận, ngươi phải gọi ta một tiếng sư tỷ mới đúng.”
Đường Thải Nhi nghe mơ mơ màng màng: "Rốt cuộc
ngươi là ai. . . . . ."
"Bây giờ vẫn chưa phải lúc." Nàng ta tiếp
tục cười, sau đó nâng hai tay lên, vỗ mấy tiếng thanh thúy. Năm tên nam quan
yêu mị từ sau sảnh đi ra, bên ngoài mỗi người khoác một áo dài mỏng màu đen cợt
nhả. Đôi mắt quyến rũ nhìn về phía Đường Thải Nhi, dược lực đang từ từ phát tác
không cách chống đỡ, giống như đang nhìn một con cừu non đáng thương.
Đường Thải Nhi cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay hung
hăng nắm chắc cây cột: "Đừng tới đây, đừng. . . . . ."
Tần Ly cười quyến rũ: "Thải Nhi muội muội cần gì
chống đỡ khổ sở như vậy, người tỷ tỷ chọn cho muội đều là cực phẩm, khỏi cần
Vương gia kém cỏi nhà muội nữa, sao không buông thả thử xem? Cá nước thân mật,
là lẽ thường tình."
Khi nói chuyện, năm nam tử kia đã đưa tay lướt nhẹ qua
gò má và cơ thể của Đường Thải Nhi.
Từng cảm giác tê dại, làm nàng không cách nào kiềm chế
tiếng kêu rên, cắn chặt môi dưới. Đã sớm không còn khí lực để lấy ám khí tẩm
độc, tay tiến vào ngực trong lấy thuốc, liền bị một gã nam tử ghìm chặt cổ tay,
hung hăng kéo đến đỉnh đầu, cố định ở trên cây cột.
"Buông ta ra. . . . . ." Đường Thải Nhi gầm
nhẹ, chính lúc này lại không có chút lực nào để mở miệng nói. Đã có người bắt
đầu hôn phần cổ của nàng, có người lại kéo vạt áo trước ngực nàng.
Lòng nàng tràn đầy tức giận, dùng hết toàn bộ khí lực,
hung hăng đẩy toàn bộ đám người xung quanh ra. Lấy một cây đao nhỏ từ trong ống
tay áo, đặt lên trên cổ mình.
Năm nam tử nhìn về phía Tần Ly, đợi nàng ta ra lệnh.
Đường Thải Nhi thở hổn hển, tay run rẩy nắm đoản đao
để ở cổ mình, một dòng máu theo đao chảy xuống: "Rốt cuộc ngươi là ai, vì
sao lại làm như vậy với ta? ! !"
Tần Ly giả ánh mắt lạnh như băng, uống cạn chén rượu,
lạnh nhạt nói: "Ta vốn không có ý định đối với ngươi như thế này, càng
không định giết ngươi. Chẳng qua, hiện tại ngươi là chướng ngại . . . . .
."
Đường Thải Nhi cắn răng, xoay người chạy ra ngoài. Năm
nam tử vừa muốn đuổi theo, lại bị Tần Ly giả gọi lại, nàng cười nói: "Thải
Nhi muội muội, nam tử bên ngoài không được dịu dàng như những người này của ta
đâu." Thấy Đường Thải Nhi không quay đầu lại, cũng chỉ cười cười tiếp tục
ngồi xuống.
Liếc nhìn mấy nam nhân đứng ở đó, khoát tay áo:
"Thôi lui xuống đi, không còn chuyện của các ngươi."
Mấy người cung kính cúi người lĩnh mệnh, chậm rãi lui
ra ngoài.
Tần Ly giả cười nhạt, giơ tay lên kéo mặt nạ da trên
mặt xuống, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ. Đôi mắt như nước liếc nhìn hướng Đường
Thải Nhi biến mất, cười yếu ớt tự nói: “Thải Nhi muội muội, lần này, ta còn có
tình người. Lần sau, nếu ngươi còn ngán đường ta nữa, thì đừng trách ta vô
tình." Ánh mắt lạnh như băng, tay vừa dùng lực, chén sứ trong lòng bàn
tay “Bụp” nát thành phấn.
Đường Thải Nhi vừa đi vừa thở gấp, cước bộ như nhũn
ra, dùng hết toàn lực mới ra khỏi Vu Tinh Tiểu Trúc. Đầu óc bắt đầu ngơ ngẩn,
cơ thể theo bản năng đang muốn tìm nam nhân để đòi hỏi.
Thân thể máy móc đi về phía trước, cuối cùng hai chân
mềm nhũn, liền ngã nhào dưới một gốc cây khô.
Bùn đất dưới chân vì mưa to vừa tạnh mà có chút nhão,
nàng té lên, không khí lạnh lẽo xâm nhập vào, nhưng không cách nào diệt trừ cảm
giác khô nóng trong cơ thể nàng.
Thoáng nhìn người trước mắt một cái, Đường Thải Nhi
nhìn ra hắn là nam tử, lý trí đã sớm không còn nữa, một phát liền bắt trúng
người, đoản đao trong tay đặt trên cổ họng của đối phương, thấp giọng ra lệnh:
"Cởi quần áo."
"A, phu nhân quả thật gấp gáp."
Thân thể Đường Thải Nhi chấn động, cặp mắt lúc này mới
thấy rõ người bị mình uy hiếp không phải ai khác, chính là phu quân trên danh
nghĩa của mình, Lăng Dạ Tầm.
Nàng dùng đao đặt trên cổ họng Lăng Dạ Tầm, thở hổn
hển, không biết buông vật sắc bén cầm trong tay xuống. Lăng Dạ Tầm liếc mắt
nhìn đoản đao, phía trên loáng thoáng còn có vết máu, cau mày nhìn lại cổ Đường
Thải Nhi, một vết máu rõ ràng có thể thấy được. Giơ tay lên bắt được cổ tay
Đường Thải Nhi khẽ dùng sức, đoản đao kia liền rơi xuống mặt đất.
"Ngươi bị hạ dược sao?"
"Phải” Cả người Đường Thải Nhi run rẩy, nắm chặt
áo Lăng Dạ Tầm.
Nàng không muốn, không muốn để Lăng Dạ Tầm cứu nàng
vào lúc này. Thời cơ không đúng, cái gì cũng không đúng.
Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng thân thể đã dán vào
người Lăng Dạ Tầm, bàn tay vuốt ve gương mặt hắn, thân thể nóng bỏng, phả hơi
nóng ra.
Lăng Dạ Tầm cau mày, cúi đầu nhìn Đường Thải Nhi nói:
"Độc này, ngươi không giải được?"
Đường Thải Nhi cái gì cũng không nghe lọt, ôm cổ hắn,
ngẩng đầu liền ngậm ở môi của hắn, tùy ý mút đến thỏa thích.