Ô Dạ Đề

Chương 9:




Ngủ một giấc tỉnh lại, Giang Ngộ mặt không cảm xúc đứng dậy đi vào phòng tắm, tắm rửa nhân tiện giặt sạch khăn trải giường.
Biết được tâm ý của bản thân, nhưng đầu óc của cậu cũng không xúc động như thân thể, tắm rửa xong, cậu ngồi vào bàn học, tùy tay mở notebook ra, xé xuống một trang.
Đã biết cậu thích anh trai, vậy cậu nên dùng phương thức gì mới có thể có được anh trai mà bị từ chối?
Ba mẹ cậu mất sớm, Lâm Kiến Tịch xuất hiện khi cậu sợ hãi, anh sẽ ôn nhu dỗ dành cậu mỗi khi cậu tỉnh dậy sau cơn ác mộng, anh dẫn cậu đi theo chơi khắp nơi, sẽ xua đuổi những đứa trẻ đã bắt nạt cậu. Khi còn nhỏ Lâm Kiến Tịch trong mắt Giang Ngộ không chỉ là anh trai mà còn là anh hùng không gì không làm được.
Từ nhỏ đến lớn, ba chữ Lâm Kiến Tịch chiếm cứ 99% trọng lượng sinh mệnh của cậu, tinh tế viết lại hồi ức, mỗi một tờ đều có tên anh trai, anh quá quan trọng, còn quan trọng hơn chính bản thân cậu.
Cậu không dám dễ dàng chạm vào, mộng đẹp đến đâu cũng chỉ là mộng, mà ở hiện thực, Lâm Kiến Tịch nhăn mi một chút, cậu chỉ có thể lo sợ rút tay về.
Cậu không phải đứa trẻ có gia trưởng chống lưng thì có thể thẳng tiến không lùi hoặc dù ngã bao nhiêu lần cũng sẽ có người nâng dậy, cậu chỉ có một mình và một trái tim rung động, cậu đảm bảo khi cậu thi chạy với người khác anh trai nhất định sẽ cổ vũ cho cậu, nhưng nếu cậu ôm tình yêu chạy về phía anh trai, vậy cậu không cách nào bảo đảm phản ứng của Lâm Kiến Tịch.
Anh sẽ hốt hoảng chạy trốn, hay là sẽ đỡ lấy cậu như trước?
Cậu chỉ còn anh trai.
Cho nên cậu không dám đánh cược.
Giang Ngộ chậm rãi vò tớ giấy thành một cục tròn tròn, chỉ cảm thấy trái tim giống như tờ giấy sắp bị ném vào thùng rác này, cùng bị vò nát.
Chỉ là những gì cậu nghĩ trong lòng và phản ứng theo bản năng của cơ thể rốt cuộc là hai thứ hoàn toàn trái ngược nhau, cho dù trong đầu cậu ra lệnh cưỡng chế bản thân không được tới gần, nhưng khi Lâm Kiến Tịch xuất hiện, cậu vẫn không nhịn được muốn chạy đến bên cạnh anh, muốn nhìn thấy anh cười.
Cậu luôn cẩn thận như đi trên lớp băng mỏng, xem mỗi một lần đụng chạm cơ thể trong lúc vô tình là bữa tiệc linh đình, vừa khao khát vừa sợ hãi.
Cậu sợ bị Lâm Kiến Tịch nhìn ra khác thường, lại có chút hận anh hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn đối xử như thường với cậu.
Suy nghĩ mãi cậu cũng không hiểu chính mình rốt cuộc là muốn bị anh phát hiện hay là không muốn bị anh phát hiện.
Có lẽ trên mặt tình cảm là muốn, không có phần tình cảm nào mong muốn mình bị chôn vùi trong lòng vĩnh viễn, nhưng lý trí tàn nhẫn đã ngăn nó lại, khiến nó chỉ có thể đập không ngừng trong tim.
Kỳ thi vào cấp ba tuy không quan trọng bằng thi vào đại học, nhưng trong lòng phụ huynh chỉ cần là kỳ thi thì đều quan trọng.
Theo thống nhất của toàn thành phố lần này Lâm Kiến Tịch bị chỉ định đến một phòng thi của trường khác, khoảng cách xa nhà, trước ngày thi một ngày, Triệu Vân Khỉ và Lâm Trí Minh vốn đang đi công tác cũng vội vã trở về.
Lâm Kiến Tịch cảm động, đồng thời lại cảm thấy không cần thiết: “Thi lên lớp thôi mà, ba mẹ không cần trở về, hơn nữa hôm qua trời còn mưa, đi đường không an toàn.”
“Dù sao đó cũng là rào cản đầu tiên trong cuộc đời của con trai nhà mình, ba mẹ sao có thể không về.” Triệu Vân Khỉ treo cây dù nhỏ nước ở bên ngoài, cười nói: “Con chuẩn bị đến đâu rồi? Có thể thi được top một không?”
“Đơn giản.” Lâm Kiến Tịch dõng dạc nói: “Con có thể lấy về hạng nhất toàn trường.”
Lâm Trí Minh và Triệu Vân Khỉ cười to: “Được, chúng ta chờ tin tốt của con!”
Lâm Kiến Tịch là thật sự không cảm thấy khó, lại nói như thế nào cũng là kế thừa chỉ số thông minh của hai vị học bá là ba mẹ mình, nếu như bị một kỳ thi lên cấp làm khó, không cần ba mẹ nói, chính anh cũng phải cảm thấy hổ thẹn.
Thi hai ngày, anh vẫn luôn thả lỏng, thi xong, anh không trao đổi đáp án với các bạn học khác, ném cặp sách qua một bên, đi xuống nông thôn chơi cùng em trai.
Dòng suối nhỏ năm đó không biết khi nào đã bị đào thành một cái mương rất sâu, Lâm Kiến Tịch nhàm chán dạo quanh một vòng, lấy cần câu trong nhà ông nội, kéo Giang Ngộ qua con sông khác câu cá.
Con sông này thật sự là sông, mặt nước rộng lớn, nhìn không thấy đáy, nước sông dợn sóng chảy xuôi.
Nghe nói con sông này dẫn đến sông Trường Giang, lần đầu nghe nói chuyện này Lâm Kiến Tịch còn kính nể con sông có vẻ tồi tàn này trong chốc lát, nhưng suy ngẫm lại, tổ quốc không có một ngàn cũng có tám trăm con sông dẫn đến sông Trường Giang, dường như không cần thiết phải tôn kính một con sông như vậy.
Dù có tôn kính đến đâu, nó cũng sẽ không chủ động ném cá cho anh ăn.
Như đã nói, anh không thích chờ đợi, không thích đám đông, đồng thời cũng không thích chờ cá cắn câu, hơn nữa cá trong sông có lẽ đã bị câu vô số lần, một đám cá linh động, chỉ cần một động tĩnh nhỏ xíu đã chạy mất tiêu.
Thật là không ngờ một con cá trên sông cũng học được cách thực thi luật đánh bắt cá.
Nhưng không sao cả, cá không cắn câu, anh còn em trai có thể chọc.
“Em trai, em biết tại sao…”
Giang Ngộ cắt ngang lời anh: “Không biết, không muốn biết, không nghe.”
Lâm Kiến Tịch dừng một chút, cười: “Em sao vậy, anh còn chưa nói xong.”
Giang Ngộ liếc nhìn anh một cái: “Mỗi lần anh hỏi em ‘Em biết tại sao’, là em biết chắc không phải chuyện gì tốt.”
“To gan.” Lâm Kiến Tịch nói: “Ai cho ngươi tự tiện phỏng đoán lòng trẫm, câm miệng nghe ý chỉ của trẫm đây.”
Giang Ngộ cảm thấy gần đây anh bị bà nội cho xem phim cung đấu nhiều đến tẩu hỏa nhập ma rồi.
Nhưng cậu vẫn phối hợp, trả lời: “… Tuân lệnh.”
“Tốt.” Lâm Kiến Tịch vừa lòng: “Em biết tại sao mình không câu được cá không?”
Bởi vì anh ở bên cạnh em.
Cá sẽ không cắn câu, nhưng em sẽ cắn câu.
“Không biết.”
“Bởi vì con cá trở nên cứng ngắc, tự nhiên sẽ không cắn được lưỡi câu của em.”
Thần sắc của Giang Ngộ một lời khó nói hết: “… Anh à, lạnh quá.”
“Vậy làm sao bây giờ.” Lâm Kiến Tịch dựa vào phía sau cậu, ôm lấy cậu: “Lại đây, anh sưởi ấm cho em.”
Lúc này Giang Ngộ thật sự cứng ngắc.
Cậu không dám cử động dù chỉ một cử động nhỏ, hô hấp nhẹ lại, sợ trái tim sẽ không tự chủ được nhảy ra, nói cho cả thế giới biết điều cậu ấp ủ.
Nếu như bị anh trai nghe được tiếng tim đập kịch liệt của cậu, vậy anh sẽ biết cậu thích anh sao?
Khoảng cách quá gần, dù cẩn thận như thế nào cậu vẫn có thể ngửi được mùi hương quýt trên người Lâm Kiến Tịch.
Mùi hương này kể từ lúc mới gặp đến bây giờ, vẫn không thay đổi.
Nhàn nhạt, ngọt ngào, đã từng cùng cậu đi qua bao đêm thao thức.
“Em trai.” Lâm Kiến Tịch mở miệng, trái tim Giang Ngộ nảy lên, nhưng trên mặt cậu vẫn như thường: “Sao vậy?”
“Anh phát hiện, em thật sự trưởng thành.” Lâm Kiến Tịch thở dài, nói: “Khi còn nhỏ nhéo mặt em rất thích, mềm mại.”
Giang Ngộ: “… Vì sao ngữ khí của anh nghe như là cực kỳ đáng tiếc vậy?”
“Thật ra thì không sao cả.” Lâm Kiến Tịch buông cậu ra, đáng tiếc đến đúng lý hợp tình, không có nửa phần ngại ngùng: “Em không hiểu lòng cha mẹ của chúng ta.”
Có anh ở đây, câu đến ngày tháng năm nào cũng sẽ không có con cá ngu ngốc nào cắn câu, tới chạng vạng, Giang Ngộ bỏ câu cá, cẩn thận thu dọn công cụ, cùng Lâm Kiến Tịch về nhà ăn cơm.
Mặt trời lặn đằng xa còn nặng trĩu phía chân trời, bầu trời đỏ như lửa đốt, từng người từng người làm xong công việc trên đồng trở về nhà.
Ngôi làng hầu hết là nhà của mấy ông mấy bà, ít thanh niên ở đây, thậm chí trẻ con về chơi trong những ngày lễ cũng không thấy, nó yên tĩnh như một nơi vắng vẻ bị lãng quên.
“Nước trong ao đã đầy và mưa đã ngừng.” Lâm Kiến Tịch đi ở phía trước, bỗng nhiên hát: “Bùn bên bờ ruộng đầy cá chạch.”
Giọng hát của anh rất hay, đó là loại giọng trong trẻo, chỉ cần nghe là có thể cảm nhận được thanh xuân tươi đẹp, mà khi anh hát, giọng anh hơi trầm xuống, lộ ra vẻ dịu dàng khó có thể che giấu được: "Mỗi ngày em chờ anh, chờ anh bắt cá chạch. "
Hát xong một câu, anh xoay người, đi lùi về phía trước, chớp chớp mắt: “Câu tiếp theo tới lượt em, mau hát đi.”
Anh dường như bất kể khi nào cũng đều không quên tuyên truyền thân phận của mình, Giang Ngộ thở dài: “Anh trai lớn, được chưa…”
“Được.” Lâm Kiến Tịch cũng không cần cậu hát hết câu: “Lại kêu một lần.”
Giang Ngộ: “Anh.”
Lâm Kiến Tịch: “Không được chơi xấu, ca từ là hát như vậy sao?”
Rõ ràng chính anh cũng đang chơi xấu, nhưng giảng đạo lý với anh trai là giảng không thông, đây là điều mà Giang Ngộ đã học được khi còn rất nhỏ.
Ba chữ kia xem như đơn giản, yêu cầu bình thản mà nói ra… Hình như mặc kệ nói như thế nào, đều như là đang làm nũng.
Giang Ngộ nhắm mắt, không cảm xúc nói: “…. Anh trai lớn.”
“Haizzz.” Lâm Kiến Tịch lại vui vẻ: “Em trai thật ngoan.”
Anh khen thưởng ôm Giang Ngộ một cái, xoay người nhìn cửa nhà gần ngay trước mắt, chạy lên xông vào nhà: “Ông nội, bà nội, tụi con về rồi!”
Giang Ngộ phát hiện, anh trai rất thích bộ dáng làm nũng của mình.
Cậu không khỏi cau mày, do dự giữa việc dấn thân vào con đường bán manh không lối thoát hay là kiên định trở thành một người đàn ông mạnh mẽ rắn rỏi đáng tin cậy.
Theo quan điểm hiện tại, làm nũng có thể đổi lấy rất nhiều chỗ tốt, nhưng hiện tại anh trai không biết ý nghĩ của cậu, nếu là lợi dùng làm nũng đổi lấy cái ôm của anh, vậy chẳng phải cậu rất hạ lưu sao?
Giang Ngộ, mày không thể bởi vì trong tên có nước, mà thuận lý thành chương trở nên hạ lưu, mày phải nhịn xuống, phải nhịn xuống, không thể, tuyệt đối không thể.
Ông nội chắc đoán được hai người họ không câu được thứ gì, cơm chiều cố ý hầm một nồi cá, dùng để chiêu đãi hai đứa cháu phí công vất vả.
Người già ăn cá thì muốn uống rượu, ông lấy rượu Dương Mai trong nhà ra, thuận miệng hỏi: “Hai con muốn uống một ly không?”
Giang Ngộ vốn định từ chối, nghe thấy Lâm Kiến Tịch đồng ý, ma xui quỷ khiến cậu cũng gật đầu theo.
Ông nội rót cho mỗi người một chung rượu nhỏ, “Các con còn nhỏ nên không thể uống nhiều, uống một hớp nếm thử là được.”
“Dạ.” Hai người cùng lên tiếng, hai người cũng chưa từng uống rượu, không rõ tửu lượng của mình tới đâu nên không dám tùy tiện nếm thử, chỉ dùng chiếc đũa chấm một cái.
Nếm một chút, mùi rượu rất nhẹ, Lâm Kiến Tịch yên tâm, bưng chung rượu lên uống cạn: “Cũng không cay lắm, ông nội, cho con một chung nữa đi, con uống với ông.”
Giang Ngộ hoảng hốt cảm thấy trường hợp này quen quen, cẩn thận nghĩ kỹ, phát hiện mỗi lần Lâm Kiến Tịch tìm đường chết, anh đều sẽ nói như vậy.
Trước kia là lúc nhảy sông, hiện tại là uống rượu.
Cậu giữ chặt Lâm Kiến Tịch: “Anh, đừng uống nữa.”
“Yên tâm.” Lâm Kiến Tịch theo thói quen vỗ vỗ tay cậu.
“…”
Những lời này khiến cậu càng không thể yên tâm.
Quả nhiên, tới cuối cùng, anh lại uống quá nhiều.
Anh là loại người uống rượu sẽ không đỏ mặt, thoạt nhìn như còn bình tĩnh, nhưng khi hỏi anh chín nhân chín bằng mấy, anh có thể cười tươi mà đáp “Mười tám”.
(9 × 9 = 81)
Giang Ngộ nhận mệnh đỡ anh về phòng, canh chừng bên mép giường, sợ anh ban đêm khó chịu.
Lâm Kiến Tịch chui vào ổ chăn, tự động cuộn tròn thành một tư thế ngủ của đứa trẻ, bọc cả người kín mít chỉ lộ ra đôi mắt.
Anh nhắm mắt, giữa mày hơi hồng vì say, như tô son trên mặt anh.
Anh luôn đẹp trai, ở trong lòng Giang Ngộ, không có ai đẹp trai hơn anh.
Mà bộ dáng hiện tại của anh quá mê người, mê người đến mức khiến cậu không nhịn được muốn giấu anh đi.
“Anh ơi…” Giang Ngộ dựa vào mép giường, giọng cực nhẹ: “Thích anh.”
Em thích anh,
Anh có nghe thấy không?
/
W a t t p a d

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.