Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc

Chương 3:




“Ngươi chắc chắn người khác sẽ không thấy ngươi chứ?” Khi sắp bước vào tiểu trấn, Ngạo Triết Thiên thấp giọng hỏi tiểu sơn linh trong lòng mình.
Hắn không cho rằng mang theo một hài tử không những tóc trắng lại còn biết bay lại là một chuyện bình thường, huống hồ hắn lại còn hắc phát hắc nhãn.
“Trên thế giới này ngoại trừ chủ nhân ra, không ai có thể nhìn thấy ta, cũng không ai có thể nghe ta nói cả.” Dụi dụi đầu vào ***g ngực ấm áp, tiểu sơn linh biểu tình cực kỳ biếng nhác mà thỏa mãn.
Trầm mặc mất nửa ngày, Ngạo Triết Thiên thản nhiên nói một câu rất bình thường, nhưng lại khiến cho tiểu sơn linh phải ngây người: “Tiểu Hàn, ta sau này đều cùng ngươi nói chuyện.” Hàn Hàn là tên hắn đặt cho sơn linh này, tuy rằng tên này đặt cho một sơn linh đã trên một vạn năm tuổi có hơi buồn cười, thế nhưng hắn lại thấy rất hợp với đối phương.
Cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, ngây ngốc nhìn chủ nhân… Gật đầu… Sau đó lại vội vã vùi đầu vào trong ***g ngực của hắn, không nói lời nào nữa, mãi thẳng đến khi Ngạo Triết Thiên cảm thấy chút gì đó vừa ấm áp lại hơi ướt ướt xuyên qua y phục truyền đến, cảm thấy có phần nhu hòa.
Vỗ vỗ tiểu hài tử trong lòng, Ngạo Triết Thiên tiếp tục đi vào trấn nhỏ.
Hai người không khỏi có chút ngây người trước tiểu trấn thoạt nhìn vô cùng yên bình và ưu nhã như một bức tranh trước mắt. Nhưng điều khiến Ngạo Triết Thiên chú ý tới không phải là khung cảnh mộc mạc trang nhã của tiểu trấn, mà là cư dân trong trấn, có hơn phân nửa là những người có màu mắt từ xám đến đen, mà trên khuôn mặt họ là rất ung dung khoan thai. Người nào người nấy đều mỉm cười thân mật, cùng nhau bắt chuyện, những câu chuyện về sinh hoạt đời thường vô cùng nhàn nhã, tình cảnh như vậy, so với những tiểu trấn ở Châu Âu tại thế kỷ hai mươi ở thế giới của mình không mấy sai khác.
Lẽ nào tiểu trấn này lại không bị giai cấp thống trị nắm đầu? Nơi đây cho dù là hắc phát hắc nhãn, cũng sẽ không bị coi là trời sinh ra đã thành nô lệ?
Tiểu sơn linh lại nhanh chóng bị khung cảnh náo nhiệt trong trấn hấp dẫn, hiếu kỳ không ngừng nhìn xung quanh… Nhất là khi hắn trông thấy có người có một người bán những chiếc bánh mì nóng hổi đi ngang qua, thì lại càng thêm hưng phấn mà bấu lấy vạt áo của Ngạo Triết Thiên, la hét lên muốn ăn.
Bước trên con đường nhỏ phủ đầy đá cuội, Ngạo Triết Thiên mặt không biến sắc, bình tĩnh đánh giá xung quanh, cố gắng tìm kiếm nơi có thể mua được mấy thứ mình cần, thẳng đến khi có một đại thúc bán hoa quả gọi lại: “Hắc, tiểu La Nhĩ Bắc, ngươi sao lại quay về nhanh vậy? Ha ha! Tìm được ác ma của ngươi chưa?”
“…” Này là có ý tứ gì? Ngạo Triết Thiên bình tĩnh quay đầu lại nhìn hắn, hơi nhíu mày lại.
“Ai. đều không phải đại thúc ta nói gì ngươi, ngươi cả ngày si mê mấy loại chuyện hắc ám như vậy, cũng không phải việc gì tốt a…” Lắc đầu đầy thương tiếc, đại thúc kia thoạt nhìn thấy hòa ái dễ gần nhưng lại lải nhải đủ thứ tiếp tục nói: “Việc ngươi nên làm là tìm một tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp mà thành thân, sau đó sinh ra mấy tiểu hài tử mũm mĩm, đó mới là điều hạnh phúc nhất, đừng đi ra ngoài tìm… cái gì mà… Ám ma hắc ám… Bọn họ không phải là những người dễ trêu chọc, cho dù ngươi rất sùng kính bọn họ… Bởi vì nghe nói tính tình của bọn họ rất tàn bạo a… Chỉ cần làm không tốt là liền đem ngươi đi giết liền… Cái này là rất không đáng a… Hắc, tiểu La Nhĩ Bắc, ngươi còn nghe ta nói chứ? Ngươi hôm nay rất kỳ quái a… Cư nhiên lại không phản bác ta?”
Nguyên lai là nhận nhầm người, theo ý tứ của đại thúc này, thì ở tiểu trấn này có một nam tử rất giống hắn, đồng thời còn rất mê muội với những sự vật hắc ám, nhất là ác ma. Nam tử này xem chừng đã xem ác ma như thần thánh mà sùng bái hết mức… Ngạo Triết Thiên đối với chuyện này cũng không nói được gì.
Sự tàn khốc cùng mùi máu tanh của ác ma, hắn xem như đã lĩnh giáo qua, đối với người có thể sùng bái được loại quái vật này, hắn chỉ có thể thở dài. Trong lòng không khỏi thầm cầu khẩn thay cho nam tử này đừng gặp phải ác ma thực sự…
“Cảm tạ lời khuyên của ngươi.” Gật đầu, Ngạo Triết Thiên không giải thích gì thêm nữa mà xoay người bỏ đi.
“Ai… Tiểu tử anh tuấn như vậy a… Thật đáng tiếc…” Tiếp tục lắc đầu thở dài, đại thúc vốn có ý muốn đem nữ nhi nhà mình ra giới thiệu sờ sờ mũi vài cái, thẳng đến khi người bạn già đến bên cạnh vỗ vai hắn mấy cái, nhỏ giọng thần bí hỏi hắn.
“Lão đầu tử, người có hay không thấy tiểu La Nhĩ Bắc đột nhiên trưởng thành không ít… Thoạt nhìn không giống mười chín tuổi…”
“A? Ta không nghĩ tới nga…”
“Đi chết đi, ngươi đúng là lão đầu tử mắt mù …”
“Phải không đấy, ban nãy ta còn nhìn thấy ngươi… Ha ha…”
“Ai nha, ngươi thật đáng ghét…”
“Chủ nhân, tiểu La Nhĩ Bắc là ai a?” Tiểu sơn linh không hiểu được chuyện gì vừa xảy ra liền hiếu kỳ hỏi.
“Bọn họ nhận nhầm người.” Đem mấy vật phẩm vừa mua được bỏ vào trong túi, Ngạo Triết Thiên hồi tưởng lại phản ứng của lão bản nương vừa mới gặp trong cửa tiệm khi nãy, có chút bất đắc dĩ. Đối phương cũng nhầm hắn thành một người khác, một bên khuyên bảo hắn đừng ra ngoài tìm ác ma nữa, bên kia lại vô cùng bất ngờ khi thấy hắn xuất ra kim tệ. Đồng thời cũng rất khổ sở nói rằng không có tiền thối lại. Vậy nên hắn nói không cần phải thối lại, chỉ mong đối phương không đả động gì về những đồng kim tệ này với người khác.
Mấy cái chuyện phiền phức ít được chút nào hay chút đấy.
Thấy cũng đã mua đủ mấy vật phẩm cần thiết rồi, Ngạo Triết Thiên đang định quay trở lại thì phải phát hiện tiểu sơn linh đột nhiên giật lấy y phục hắn, miệng la hét cái gì hình như có ngươi giống hắn, quay đầu nhìn theo hướng tay đối phương chỉ, ngây người.
Bên kia con đường, một nam tử thân thân hắc sắc trường y cũng đang kinh ngạc nhìn hắn, khuôn mặt hắn trông vừa xa lạ nhưng cũng lại có chút quen thuộc.
Một nam tử có tướng mạo giống hắn y chang, nhưng thoạt nhìn qua thì trông trẻ hơn và tuấn mỹ hơn, những đường nét tinh xảo trên khuôn mặt thiếu niên thể hiện rõ một ngạo khí đặc biệt. Đối phương nheo mắt nhìn hắn hồi lâu, sau đó liền bước qua, phẫn nộ vừa chỉ vào mặt hắn vừa lớn tiếng chất vấn: “Ngươi là ai? Vì sao lại lại giả trang thành ta?”
Thanh niên này hẳn là người mà đại thúc bán hoa quả kia khi nãy nhắc đến, tiểu La Nhĩ Bắc.
“Ta không nhàn rỗi làm việc đấy.” Xem ra đối phương có chút chứng bệnh hoang tưởng, Ngạo Triết Thiên mặc kệ hắn mà xoay người muốn đi qua, thế nhưng lại bị nam tử kia ngăn cản lại.
“Hanh! Còn muốn chạy!? Nói mau, khuôn mặt này ngươi làm sao mà có! Mục đích của ngươi là gì!?” Thanh niên kia lớn tiếng gào thét, khiến người dân trong trấn chú ý tới mà dừng lại xem, người nào người nấy nhìn thấy hai con người trước mắt gần như giống nhau y hệt đều không dấu được sự kinh ngạc, khắp nơi chỉ trỏ bàn tán.
“Khuôn mặt ta ai có mắt nhìn cũng đều thấy rõ trời sinh ra là như thế.” Ngạo Triết Thiên có phần cảm thấy hơi khó chịu, cái người này sao lại phiền phức như thế? Đối với những loại thanh niên đang trưởng thành bốc đồng như vậy, hắn từ trước đến nay không có chút hảo cảm nào.
“Ta không tin!” Tiểu La Nhĩ Bắc nói rồi thân thủ rất nhanh liền vươn tới muốn chụp lấy mặt đối phương, song nhãn Ngạo Triết Thiên nhất thời trở nên băng lãnh, trở tay một cái liền bắt lấy bả vai đối phương xoay lại, thanh niên nhất thời rống lên thảm thiết.
“Đau quá! A ~~! Buông tay ra! Ngươi dám vũ nhục đến tín đồ của Ma thần đại nhân! Người tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!!! … A!!!” Tiểu La Nhĩ Bắc đau tới mồ hôi lạnh ứa ra, cố gắng vừa giãy dụa vừa chửi bới. Nhưng hắn càng cố giãy dụa, Ngạo Triết Thiên càng xoay mạnh tay hơn, cuối cùng người thanh niên kia không thể nói được một câu nào nữa, chỉ có thể há mồm thở hồng hộc… Mấy người xung quanh muốn đến giúp, nhưng từ trên người Ngạo Triết Thiên lại tỏa ra một khí chất băng lãnh khiến cho bọn họ cảm thấy rất sợ hãi, rõ ràng là hai khuôn mặt giống hệt nhau, vì sao mà cảm giác về khí thế của hai người lại khác nhau đến vậy?
“Nga? Ngươi tìm được Ma thần đại nhân của ngươi chưa?” Buông tay hắn ra, Ngạo Triết Thiên diện vô biểu tình hỏi.
“Sẽ tìm được! Ngươi cứ chờ đấy!” Cuối cùng cũng được giải thoát, tiểu La Nhĩ Bắc xoa xoa lấy bả vai đau kinh khủng của mình, song nhãn phẫn hận nhìn đối phương, sau đó liền rời đi nhanh chóng. Hắn hôm nay ở bên ngoài vô tình tìm được một quyển sách đã bị thất truyền từ rất lâu, một cuốn sách ma pháp có thể triệu hồi ác ma, bên trong ghi chép không ít những trận pháp triệu hồi sinh vật hắc ám, trong đó có cả phép triệu hồi ác ma cao cấp!
Ma thần đại nhân nhất định sẽ không để tín đồ trung thành của hắn bị khuất nhục vô cớ như vậy! Nam nhân vô lễ kia nhất định phải lãnh tội chết!
“Chủ nhân… Người kia cũng là Ám linh thể a…” Tiểu sơn linh bay ở bên cạnh, vừa nhìn thân ảnh đang dần chạy xa vừa nói.
“Ám linh thể?” Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt như có như không, ngữ khí của hắn vẫn bình ổn như cũ: “Hắn đối với ác ma là tự mình chuốc lấy phiền toái. Đi thôi… Việc của người khác không quan hệ đến ta.”
“Â.” Ngoan ngoãn gật đầu, tiểu sơn linh đảo đến bay một vòng rồi ngồi xuống bên vai Ngạo Triết Thiên, rất chăm chú quan sát khuôn mặt nam tính của đối phương, cái nhìn chòng chọc khiến Ngạo Triết Thiên có điểm không thoải mái, vừa đi vừa nhíu mày hỏi: “Làm sao? Mặt ta có nở hoa à?”
“Chủ nhân… Thật kỳ quái a…”
“Ân?”
“Người vừa nãy… với người có khuôn mặt giống nhau như đúc, thế nhưng ta một điểm cũng không thích…”
“Nga.” Ý tứ của tiểu sơn linh này không phải là cũng không thích khuôn mặt của mình đi.
“Thế nhưng khuôn mặt của chủ nhân, ta lần nào thấy cũng rất muốn cường hôn…”
“…” Không thèm chấp… Cái đầu của tiểu quỷ này chắc bị kẹt não rồi.
Sau đấy nhãn thần tiểu sơn linh nhìn chăm chăm vào Ngạo Triết Thiên càng lúc càng tối lại dần… Nhất là khi nhìn vào đôi môi của đối phương, song nhãn càng thêm bị mê hoặc. Trong lòng thầm nghĩ nếu như mình không bị tiêu thất quá nhiều năng lực như vậy… Có thể biến thành một hình thể nam tính thì thật là tốt a… Như vậy hắn có thể…
A a a a… Không thể a… Thật xấu hổ…
Thế nhưng cũng rất đáng mong chờ a…
Ngấm ngầm a…
“… Ngươi có thể dời tầm mắt sang chỗ khác được không?” Không thể chịu nổi nữa, Ngạo Triết Thiên đưa tay đẩy hắn ra.
“… Người ta muốn nhìn chủ nhân mà…” Làm nũng.
Đột nhiên… Một tiếng long ngâm uy thế mơ hồ từ trên trời cao truyền xuống, tiếng long ngâm sang sảng cực quen thuộc, vừa nghe đã liền biết đó chính là của ngân sắc cự long của Phỉ, chết tiệt! Ngạo Triết Thiên lập tức xoay người chạy vào trong một khách điểm gần đấy.
Cấp cho lão *** trưởng béo phì mấy kim tệ khiến lão nhanh chóng hiểu ý mà giả bộ như cái gì cũng chưa thấy, Ngạo Triết Thiên vốn định kiếm một gian phòng mà trốn tạm, thì đột nhiên lại nghe thấy người dân bên ngoài kinh hô, hứng khởi kêu lên cái gì mà ngân sắc cự long hạ giáng, là vinh hạnh này nọ. Trong lòng lập tức chùng xuống, nam nhân càng cảm thấy có điểm không ổn, sau khi hỏi vị trí cửa sau ở đâu liền vội vã bỏ chạy.
Vốn tưởng rằng đối phương chỉ bay ngang qua thôi, không nghĩ cư nhiên lại đáp xuống nơi này!
Tuyệt đối không thể để hắn bắt được. Tuyệt đối không thể.
Thế nhưng đồng thời hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, vạn nhất bị bắt được, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra nơi Minh vương đang ẩn nấp.
Sau khi đi qua mấy hành lang, liền nghe được lão bản nương của khách *** hưng phấn kêu to cái gì mà khách quý lâm môn, toàn bộ khách *** nhất thời xôn xao náo loạn cả lên. Không cần nghĩ cũng biết đối phương đã vào đến đây rồi, trong lòng rối loạn vô cùng, hắn không suy nghĩ gì mà lập tức mở cánh cửa gần đấy nhất chạy vào trốn.
Nhanh chóng đóng cửa lại, Ngạo Triết Thiên nhắm chặt hai mắt thở hổn hển.
Lẽ nào đối phương đã phát hiện ra mình? Không giống như vậy, với tính cách của Phỉ thì hẳn đã trực tiếp cho rồng phá hủy luôn cái khách *** này đi bắt hắn bằng được, chứ sao có thể nhã nhặn đi vào ở trọ như vậy… Xem ra chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi…
Bình tĩnh…
Không việc gì cả…
Không phải Minh vương còn đang chờ mình băng thuốc sao…
Nhất định phải trở lại… Chờ đến buổi tối hắn đi nghỉ ngơi rồi có thể trốn đi…
Ngạo Triết Thiên có chút tỉnh táo trở lại, nhưng lại không phát hiện ra sau lưng mình có đôi tay hắc ám đang tiến lại gần, thẳng đến khi hắn bị vây nhốt lại trông ***g ngực đối phương, thống khổ cùng tuyệt vọng đột ngột kéo tới bao trùm lấy hắn.
“Ngạo Triết Thiên… ta cuối cùng cũng bắt được ngươi…” Ma âm u ám, âm trầm mà mê hoặc như đến từ địa ngục vọng đến bên tai, một đôi tay thon dài mà hữu lực ôm chặt lấy thắt lưng hắn, khí tức ác ma đè nặng lên khiến hắn không thể trốn chạy.
Hủy Tạp!!!
Không…
“Sẽ không để ngươi chạy thoát nữa…” Ác ma bao phủ bởi một tầng sương mù hắc ám nói nhỏ, ma tức hắc ám không ngừng xâm chiếm lấy thân thể run rẩy thống khổ của nam nhân. Song nhãn kim sắc phủ đầy một loại si mê tột cùng.
“Ô…” Ngạo Triết Thiên bị áp chế trên cửa, áp lực khiến mồ hôi lạnh túa ra không ngừng… Thống khổ không chịu được mà ngẩng đầu nhìn về phía ác ma, sương mù tản đi, để lộ ra khuôn mặt tà mị mà mình sợ hãi và chán ghét nhất…
Tại sao…
Tại sao Hủy Tạp lại ở đây…
Khác với vẻ khát máu bình thường, song nhãn nhìn Ngạo Triết Thiên lại mang một vẻ mê say cùng ôn nhu, bàn tay băng lãnh mà tái nhợt ôn hòa vuốt ve lấy khuôn mặt trơn bóng của đối phương, cẩn thận tinh tế. Thế nhưng cho dù hắn có ôn nhu đến đâu, nam nhân bị hắn đụng chạm vào vẫn đau đớn đến cả người phát run như cũ, đôi môi vốn không mấy hồng nhuận nay màu sắc càng thêm tái nhợt, bướng bỉnh cắn chặt lấy, thoạt nhìn thương cảm vô cùng…
“Vì sao lại muốn chạy trốn…” Hủy Tạp âm nhu hỏi, bên tay vẫn vuốt ve lấy khuôn mặt nam nhân như cũ, sau đó lại theo bên vành tai mà trượt xuống cái cổ đang dần nóng lên, hưởng thụ từng chút một khuôn mặt tuấn tú đang cố gắng chịu đựng thống khổ của nam nhân, mặc dù hắn cảm thấy như vậy cũng có chút đau lòng.
“…” Khước từ trả lời cái câu hỏi vô nghĩa này của Hủy Tạp, hắn cúi đầu thở hổn hển, khó chịu nhắm chặt hai mắt lại.
Thân là Ám linh thể, bất luận là đụng chạm gì của ác ma cũng đều khiến hắn đau đớn thống khổ như bị cắn xé nát vụn, hắn nguyên bản vốn đã suy nhược từ trước, nay đối với đụng chạm như vậy càng không thể chịu đựng được, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã gục.
“Thật đáng thương a… Có đau đớn lắm không…” Thế nhưng cái tên đầu sỏ gây nên chuyện này lại ôn nhu thăm hỏi, bàn tay ôm lấy thắt lưng hắn tăng thêm vài phần lực. Hắn thích cảm giác ôm đối phương vào lòng, nhất là khi người trong lòng bất lực run rẩy, một loại cảm giác thỏa mãn khoái lạc sẽ lan tỏa ra khắp thân thể hắn.
“Ngươi bỏ trốn có phải hay không vì rất đau…” Tự mình trả lời mình, hắn kề sát vào khuôn mặt tái nhợt của đối phương, tinh tế hưởng thụ lấy cái khí tức đặc trưng của Ngạo Triết Thiên. Mà cùng lúc đấy Ngạo Triết Thiên cũng ngửi được mùi rượu trên người đối phương, ác ma này uống say rồi?
“Hắc hắc… Ta sẽ không làm ngươi đau nữa, còn thể sủng ngươi hơn bất cứ kẻ nào, như vậy ngươi cũng phải… ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta…” Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lười nhác, Hủy Tạp bị rượu làm cho say khướt nay thoạt nhìn lại tà mị và lãnh diễm đến dị thường, đôi môi hồng nhuận tỏa ra chút hương rượu nhàn nhạt, nhưng lại bật ra mấy lời nói ác độc: “Thế nhưng nếu như ngươi bỏ trốn lần nữa… Ta… Sẽ chặt đứt hai chân ngươi… Mỗi ngày đều dùng dây xích trói ngươi lại… Khiến ngươi trở thành cẩu của ta… Để ta cưỡi… Ha hả…”
Người này đúng là thần kinh…
Nói xong, ác ma liền thu lại ma khí trên thân mình, nâng cằm Ngạo Triết Thiên lên mà hôn lấy. Đồng thời cũng ôn nhu nói, thanh âm nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy được: “Ta… Rất nhớ ngươi…”
“Ô…” Đâu đớn trên người quả thực có tiêu thất hơn phân nửa, thế nhưng không có nghĩa là Ngạo Triết Thiên chịu được hành động như vậy.
Hơn nữa hắn hận người này. Loại khuất nhục này, hắn chưa từng quên.
Thế nhưng hắn lại nhếch khóe miệng lên, cũng không chống cự lại nụ hôn của ác ma nữa, để đối phương tham làm tùy ý liếm cắn bên trong miệng mình, thậm chí còn đáp lại một chút, Ngạo Triết Thiên như vậy lại càng khiến Hủy Tạp thêm điên cuồng. Kim sắc song nhãn nhất thời tối sầm lại, hắn càng thêm cuồng loạn hôn lấy nam nhân phương đông này, đồng thời cũng buông tay đối phương ra, chuyển dần qua xé y phục của người kia xuống… Hắn đối với sự đáp lại này của nam nhân, cao hứng đến muốn phát điên.
Thẳng đến khi một tiểu đao vô thanh vô tức trong nháy mắt đâm thẳng vào tim hắn…
Hủy Tạp kinh ngạc nhìn chủy thủ đâm xuyên vào ngực mình, máu không ngừng tuôn ra… Ngay cả bàn tay nắm chặt lấy thanh chủy thủ cũng nhiễm một tầng sắc đỏ. Ngạo Triết Thiên y phục không chỉnh, diện vô biểu tình nhìn ác ma, khuôn mặt băng lãnh như vừa làm một chút việc nhỏ không đáng kể đến.
Ám ma trừng lớn hai mắt như không thể tin được việc gì đang diễn ra, gắt gao nhìn đối phương.
Phẫn nộ… Một cơn phẫn nộ điên cuồng dâng lên trong lòng hắn, gần như bao trùm lên toàn bộ lý trí của hắn.
Một loại cảm giác bị phản bội khiến thâm tâm hắn trở nên lạnh lẽo.
Men say, cũng tiêu thất hơn phân nửa…
“Ngươi cho là… Loại đao này có thể giết được ta sao…” Từng câu từng chữ đều nghiến chặt răng bật ra, sát ý nồng đậm vây quanh lấy Ngạo Triết Thiên. Sau đó, hắn nắm lấy thanh chủy thủ trực tiếp rút ra, một luồng sương mù hắc ám dày đặc theo miệng vết thương tràn ra. chỉ trong chốc lát, vết thương sâu hoắm kia khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“Mặc kệ có thể hay không, chung quy vẫn phải thử…” Hắn cười nhạt, kỳ thực với loại chủy thủ bình thường này hắn cũng không trông mong gì, nhưng cho dù chỉ là một phần nghìn hy vọng, hắn vẫn muốn thử một lần.
Nhưng đúng là đã thất bại…
Ác ma, quả nhiên mấy thứ kim loại bình thường như vậy không thể làm thương tổn được.
Trong lòng thầm thở dài… Lần này, hắn tin là mình chết chắc rồi.
“Tiểu Hàn… Phiền ngươi giúp ta chiếu cố hắn…” Không để ý tới nhãn thần điên cuồng của ác ma, hắn hướng tới tiểu sơn linh gấp đến độ nước mắt rơi lã chã bay bên cạnh mà phân phó.
Minh vương, thực xin lỗi, ta không thể chiếu cố ngươi được nữa…
“Ngươi đang nói chuyện với ai!?” Âm ngoan chất vấn.
“… Không liên quan đến ngươi.” Bình thản đáp lại.
“Nếu vậy thì để để xem ta với ngươi có quan hệ gì!!!” Cư nhiên dám nói không quan hệ gì đến hắn! Người này thật đáng chết!
Án ma phân nộ cực điểm liền đem hắn ném lên chiếc bàn bằng gỗ trắng bên kia, đầu bị đập xuống khiến Ngạo Triết Thiên một trận hoa mày chóng mặt, đau đớn kịch liệt khiến hắn nhất thời quên cả giãy dụa, thẳng đến khi y phục trên người bị đối phương kéo xuống trói lại hai tay sau lưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.