Chú văn trầm thấp mà thâm ảo theo đôi môi hé mở không nhanh không chậm từ từ niệm ra, Vong Dạ cười lạnh một tiếng, giương tay phải lên hướng về phía Ngạo Triết Thiên, theo nhiệt độ lên cao kịch liệt, ma pháp nguyên tố ám hồng tựa như hỏa diễm không ngừng ngưng tụ nơi lòng bàn tay hắn, trong khoảnh khắc hóa thành một đường cong lưu sướng trong tay nam nhân, một trường kiếm có hình dáng vô cùng rầm rĩ khí thế lại kiêu ngạo.
Thân kiếm màu đỏ sẫm như được đốt cháy bởi tử sắc hỏa diễm, đây là do những hạt ánh sáng của hơn mười vạn ma pháp trận siêu nhỏ cấu tạo thành, mà mỗi một khỏa hạt ánh sáng này đều là sát trận trí mạng.
Đây chính là phối kiếm của Minh vương — Huyết Liệt.
Lồng ngực Ngạo Triết Thiên nhất thời nhói lên.
Trước kia… Vong Dạ đã từng cầm thanh kiếm này…
Vì hắn mà chống cự lại mọi công kích, khiến cho nơi mà bọn họ lưu lại… Vương đầy máu tươi của địch nhân…
Chỉ là đã từng mà thôi…
“Xuất ra toàn bộ thực lực của ngươi, để chúng ta có thể hảo hảo đánh một hồi…” Đối diện, thanh âm trầm thấp của Vong Dạ vang lên có một loại khàn khàn mê hoặc.
Trên thực tế, hắn hiện tại đang ở trạng thái cực kỳ hưng phấn.
Bởi vì thực lực của gã nhân loại trước mắt ngay cả hắn cũng vô pháp nắm được… Mà cùng một người như vậy quyết đấu… Thật sự khiến hắn hưng phấn tới độ đầu ngón tay cũng run lên.
Huống hồ, kẻ có thực lực như vậy lại là cái người này, cái kẻ lạnh lùng đến ngay cả hắn cũng không thể nhìn thấu được nội tâm. Tuy rằng hắn cũng không biết vì sao gã nhân loại này đột nhiên lại có loại năng lực như vậy, nhưng, đó không phải điều trọng yếu.
Quan trọng là… Chinh phục một con mồi có thực lực như vậy, sẽ làm hắn vui sướng đến không gì sánh được.
Thực sự muốn nhìn một chút, cái biểu tình thống khổ xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng kia khi bị hắn đánh bại…
Nhất định, sẽ rất đẹp…
Song nhãn lạnh lùng nhìn Vong Dạ như muốn đem người kia cắn nuốt, Ngạo Triết Thiên mái tóc dài đen như trời đêm từ tốn mà phi dương rầm rĩ cuồng loạn, thân thể đứng lặng trong không trung phảng phất như một ngọn thương cương cứng mà băng lãnh, một loại hôi sắc khí tức vô cùng thần bí bay vờn quanh thân hắn, đồng thời cũng không ngừng hấp thụ những nguyên tố không biết tên ở xung quanh…
Thân thể hắn… Phảng phất như trời sinh đã biết cách vận dụng ma pháp này, lúc này, tinh thần lực của hắn chính là đang rất lưu loát cùng ma pháp nguyên tố xung quanh trao đổi, giơ tay lên, hai thanh trường kiếm do lưu quang cấu thành một lần nữa bay trở về tay hắn, nhắm mắt lại, trường kiếm trong tay tại không trung vẽ lên một đồ án mà không riêng gì Vong Dạ, ngay cả bạch phát nam tử cùng Tinh Linh Hoàng cũng không biết đến…
Một loại đồ án của Trung Quốc viễn cổ lưu truyền đến tận thời nay… Thái cực bát quái, lúc này, đồ án chứa đầy những loại viễn cổ văn tự mà chỉ những quốc gia phương Đông mới có chính là đang không ngừng xoay tròn.
Tiếp đó, đồ án huyền diệu từ một phân thành hai, quang mang giữa không trung tựa như nước chảy lúc nhanh lúc chậm dần dần biến hóa, một khắc sau, ngay khi Ngạo Triết Thiên mở mắt ra, một tiếng long ngâm uy mãnh mà trầm thấp vang lên thấu tận trời cao. Ở phía trên người triệu hoán, một cự long phương Đông toàn thân vảy ánh thất sắc kỳ ảo xuất hiện ngay giữa bầu trời, thân thể bán trong suốt dài đến mấy chục thước… Trong không trung nhẹ nhàng đong đưa cái đuôi thật lớn, long nhãn kim sắc trước luôn gắt gao quan sát Vong Dạ, một loại uy nghiêm không nói nên lời theo người nó tự nhiên phát ra.
“Thú vị đấy…” Nhìn cự long trước mắt, Vong Dạ một lần nữa càng trở nên hưng phấn mà liếm khóe môi mình, tử sắc hỏa diễm của Huyết Liệt trong tay nhất thời bùng lên dữ dội, ngay cả những sợi tóc dài đỏ như máu của hắn cũng đồng dạng kiêu ngạo phất dương, vũ động tựa như yêu ma.
Theo một mệnh lệnh vô thanh, cự long phía trên Ngạo Triết Thiên lần thứ hai gầm lên một tiếng, thân thể liền như một đạo quang mang chói mắt mà dũng mãnh phóng thẳng đến chỗ Vong Dạ, xung khí lực cường đại đến khiến những Minh vệ ở xa xa cũng không chống đỡ nổi mà bị hất văng lên khỏi mặt đất, ngay cả thần trí cũng đồng thời bị trùng kích, một ngụm máu tươi cứ vậy thẳng tuột phun ra.
Cười lạnh một tiếng, hồng phát vương giả cũng mang theo một đạo ám hồng quang mang phóng thẳng tới hướng cự long, sát ý ngập trời khiến bất cứ kẻ nào cũng phải sợ hãi.
“Oanh long –” một tiếng nổ cực lớn, trong thời khắc vương giả cùng cự long giáp sát, từ chính giữa nhất thời như đầu đạn hạt nhân bạo tạc bùng nổ, ánh sáng cường liệt khiến cho hết thảy mọi người đều cảm thấy hai mắt nóng rực đến đau nhức, tiếp đó, toàn độ đất trời một trận chấn động điên cuồng mãnh liệt, dư âm của cơn bạo tạc trong nháy mắt liền phá hủy toàn bộ kiến trúc trong phạm vi vài trăm thước.
Trong nhất thời toàn bộ kiến trúc thần điện ở tứ phía đều thành loạn thạch văng tứ tung, bụi cát bay ngập trời, ngoại trừ mấy kiến trúc trọng yếu được gia tăng củng cố thêm mấy tầng pháp trận phòng ngự ra, những kiến trúc khác cùng với các Minh vệ không quá cường hãn, đều lần lượt bị trùng kích quét qua thành tro bụi.
Mà ở trong một kiến trúc cách hai người đó không xa, bụi bặm dần tán đi, Tinh Linh Hoàng cùng bạch phát nam tử không chút thương tích nào đứng yên tại chỗ, bọn họ từ lúc Vong Dạ hướng thẳng về phía cự long, trong nháy mắt đã liền dựng lên ma pháp phòng ngự, mà Huyết Đóa cùng hôi tinh linh ngay từ đầu đã đứng rất gần bọn họ tự nhiên cũng đồng dạng bình yên vô sự.
Bốn người đều rất quan tâm mà chăm chú nhìn lên trận chiến kịch liệt trên bầu trời… Chỉ có điểm duy nhất bất đồng là biểu tình cực nhỏ hiện lên trên khuôn mặt mỗi người.
Huyết Đóa cùng hôi tinh linh thì là vẻ mặt lo lắng, rất sợ nhân loại kia có thương tổn gì, mà bạch phát nam tử vẫn duy trì tiếu ý tao nhã như cũ, hai mắt mỉm cười nhìn hai thân ảnh đang giằng co giữa không trung, tựa như tất cả đều nằm trong dự liệu của mình. Mà trong đó phản ứng quái dị nhất chính là Tinh Linh Hoàng Tuyết Liệp…
Trên khuôn mặt mỹ lệ xanh một trận lại trắng một trận, thân thể cũng run lên liên tục, dường như hắn đang nhìn thấy một chuyện mà hắn không thể tin được. nếu như tỉ mỉ quan sát, còn phát hiện ra trong ánh mắt ngoại trừ khiếp sợ, còn có một loại hận ý cường liệt.
Không thể… Vì sao…
Vì sao nhân loại kia… Lại có năng lực của mình!?
Năng lực kia rõ ràng là thuộc về hắn! Vì sao lại ở trên người kẻ kia!?
Có chuyện này bản thân Tuyết Liệp cũng không biết, khi hắn giá đáo xuống thế giới này, Uế, lúc này vẫn còn là một đứa trẻ bị vứt bỏ trong khu rừng kia, trong lúc ánh trăng biến dị, nhờ cơ duyên xảo hợp mà hấp thụ một phần năng lượng nguyên bản vốn thuộc về Tinh Linh Hoàng, năng lượng vượt trội hơn hết thảy mọi ma pháp nguyên tố, năng lượng bổn nguyên nguyên thủy nhất — cũng chính là những hôi sắc khí tức thoát ly khỏi ánh trăng khi đó.
Mà cũng bởi vì thiếu mất những tia năng lượng vô cùng quan trọng nhất này, khiến cho linh thể trời sinh của Tinh Linh Hoàng trở nên thiếu hụt, tu vi thủy chung không thể đạt được đến cảnh giới cao nhất, đồng thời cũng để xảy ra sự việc Vong Dạ có thể đơn giản đánh bại hắn như vậy.
Đương nhiên, hắn lúc trước cũng không biết rõ được nguyên nhân cụ thể, chỉ biết trong cơ thể mình có một loại năng lượng thủy chung không thể phát động ra được, cũng không ngờ đến rằng cỗ năng lượng đó từ sớm đã truyền qua cơ thể một người khác.
Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt trắng nõn của Tuyết Liệp từng đợt lại từng đợt mây đen kéo tới, cả người thoạt nhìn âm trầm mà quỷ dị.
Thứ thuộc về hắn! Hắn tự nhiên sẽ phải đoạt lại! Vô luận là dùng biện pháp gì!
Mà ngay khi bạch phát nam tử dường như cảm nhận được gì đó mà quay đầu lại nhìn về phía hắn, Tuyết Liệp đã khôi phục lại biểu tình băng lãnh bình thường, tựa như biểu tình âm ngoan vừa nãy chưa bao giờ xuất hiện trên mặt.
“…” Hơi nhếch khóe miệng lên một chút, bạch phát nam tử hơi nheo mắt lại, thoạt nhìn ý vị thâm trường.
Mà ở trên không trung, sương mù dày đặc do ma pháp oanh tạc theo gió tiêu tán, mơ hồ có thể nhìn thấy hai thân ảnh một hồng một hắc phân biệt đứng ở hai bên đầu một lỗ hổng lớn khoét trên mặt đất.
Một tia máu tươi chảy xuống theo khóe miệng, Vong Dạ sắc mặt có chút tái nhợt cười nhạt một tiếng, nhãn thần nhìn về phía Ngạo Triết Thiên lại càng thêm lạnh lẽo, càng thêm hưng phấn như khi nhìn thấy một con mồi, dù sao, nam nhân kia cho tới lúc này là người duy nhất có thể khiến hắn bị thương. Đồng dạng, Ngạo Triết Thiên diện vô biểu tình đứng bên kia cũng vì trình độ bất đồng mà bị thương, tuy rằng cũng chưa đến nỗi bị thổ huyết.
Hai người nhìn nhau một trận, đột nhiên quanh thân một lần nữa phát ra khí thế rầm rĩ cuồng loạn, trong nhất thời nguyên tố hỗn loạn lấy hai người phân biệt làm trung tâm, hình thành hai đạo vòng xoáy cự đại liên tục bài xích lẫn nhau, theo thời gian chậm rãi trôi qua, những nguyên tố nguyên bản hỗn độn thành một khối cũng bắt đầu tách dần ra, chậm rãi biến hóa thành hai đạo một hôi một hồng tách biệt độc lập, những sợi tóc dài của Ngạo Triết Thiên cùng Vong Dạ theo vòng xoáy khí lưu mà không ngừng phi dương cuồng loạn trong không trung, thần tình lạnh lùng nghiêm nghị tựa như những ma thần trên chiến trường khiến cho kẻ khác phải run sợ.
Giây tiếp theo đó, hai thân ảnh trong nháy mắt liền tiêu thất tại chỗ, khi một lần nữa xuất hiện trong ánh mắt mọi người, đã đều giương lên vũ khí kịch chiến va chạm với nhau, thanh âm trong trẻo truyền đến, thân ảnh hai người một lần nữa lại tiêu thất, tốc độ nhanh đến mức tàn ảnh của bọn họ cũng không thể nắm bắt được.
Thắng bại… Trong một khoảng thời gian ngắn thì không thể quyết định được.
Nhưng theo thời gian trôi qua, có một người trong đó lại càng lúc càng trở nên nôn nóng.
Ngạo Triết Thiên đôi mày kiếm ẩn dưới hàng tóc mai khẽ chau lại, song nhãn u lam cũng không còn băng lãnh mà bình tĩnh nữa.
Hồng phát nam nhân đang theo mình đối chiến đây, tuy rằng toàn thân sát khí cuồng vọng, nhưng hết lần này đến lần khác đều né những nơi trọng yếu của hắn mà công kích, đối phương cho rằng hắn không nhìn ra sao? Mỗi một đao phong của đối phương chém về phía mình, luôn luôn cực khéo chệch khỏi quỹ đạo, tránh nơi hiểm yếu trí mạng, nói người này đang cùng mình đánh chiến một trận sống còn… Không bằng nói đối phương đang hưởng thụ lạc thú cùng mình chiến đấu…
Người kia rốt cuộc muốn làm gì!!!
Ta vừa rồi mới giết con hắn a!!!
Vì sao người này lúc nào cũng như vậy, luôn luôn đối với mình có chút gì đó rất nhỏ hạ thủ lưu tình, dù chỉ một điểm như thế thôi, nhưng lại khiến hắn nhịn không được mà có suy nghĩ rằng mình có phải hay không thực sự là đặc biệt.
Hắn căn bản không cần a… Cái loại đối đãi đặc biệt này một lần là đủ rồi… Hoàn toàn đủ rồi!
Mà Vong Dạ vẫn đang chú ý nhất cử nhất động của Ngạo Triết Thiên tự nhiên cũng cảm thấy được điểm dị thường của đối phương. Hắn dường như thấy chiếc mặt nạ băng lãnh của người kia khẽ nứt ra một đường nhỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy nội tâm thầm kín bao lâu nay vẫn luôn không cho kẻ khác nhìn trộm…
Nơi đó, tựa hồ như đang che giấu một loại đau xót cùng cực chôn sâu ở bên trong…
Trong một khắc, hồng phát vương giả cảm thấy ***g ngực mình như bị ai đó siết lại, không khỏi hồi tưởng lại tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy nhân loại kia.
Trên chiến trường hỗn loạn, người kia cứ lẳng lặng đứng trên cây như vậy, tựa như một người không thuộc về thế giới này, dùng đôi mắt đen sâu như bóng đêm bất tận của mình, xuyên qua tầng tầng lớp lớp chiến loạn mà nhìn hắn, không giống như những người khác sợ hãi, cũng không có kính nể, mà là bình tĩnh dị thường, mơ hồ mang theo bi ai mà ngay cả hắn cũng không thể nói thành lời.
Phảng phất… Tựa như hắn đã từng cùng người kia có một đoạn cố sự không muốn cho người khác biết…
Mà kết cục của cố sự kia… Là bi kịch…
Nhưng hắn lại chưa hề gặp qua nhân loại này, càng không thể lý giải được đau thương mơ hồ tản ra từ song nhãn kia, nhưng lại không thể không để tâm đến…
Vậy nên, ngay lúc đó hắn liền trực tiếp đem cả gã nhân loại này cùng Tinh Linh Hoàng cướp đi, nhưng rồi, đến cuối cùng lại không còn nhìn thấy một tia xúc cảm thực sự nào nữa trong thần tình của nhân loại này, nếu có, thì cũng chỉ là một mạt băng lãnh đến nỗi ngay cả hắn cũng phải hoài nghi, đằng sau chiếc mặt nạ lãnh đạm kia, đối phương có còn có cảm xúc hay không.
Hôm nay, hắn lại một lần nữa thấy được tình cảm ngày đó vốn luôn ẩn giấu đằng sau mặt nạ này…
Vì vậy, vương giả liền làm một hành động mà ngay cả chính hắn cũng không thể lý giải được quyết định này, ngay khi một kiếm sắc bén của Ngạo Triết Thiên phóng tới hắn, hắn quyết định không tránh né, mặc cho lợi khí mang theo quang mang trực tiếp đâm xuyên qua mình.
Tiên huyết nhất thời nhuốm đỏ ánh mắt của Ngạo Triết Thiên, khi một kiếm này đâm xuyên vào cơ thể người kia, tất cả phảng phất như đều tĩnh lặng đến kỳ dị… Không có đến một thanh âm… Huyết châu bán trong suốt tản ra hồng mang nhàn nhạt vẽ lên không trung, dường như cả không gian đều bị đóng băng lại, Ngạo Triết Thiên nhìn thấy máu cùng mái tóc đỏ dài của người kia cực chậm rãi lướt qua song nhãn mình, mỗi một giây đều khắc vào thật sâu trong trí nhớ, thẳng đến khi Vong Dạ cả người bị hắn đánh rơi xuống mặt đất, hắn đều như không thể phản ứng lại nhiều được.
Mà Tinh Linh Hoàng vẫn luôn đứng bên nhìn muốn xông lên phía trước, lại bị bạch phát nam tử ngăn cản lại, ý bảo hắn đừng xen vào.
“…” Đè nén xuống tiếng thở dốc có phần nặng nề, Ngạo Triết Thiên nhìn Vong Dạ chậm rãi rơi xuống bên cạnh mình, song nhãn u lam một lần nữa chuyển lại thành hắc sắc, nhưng lại khiến cho sự run rẩy của yêu đồng hiện ra rõ ràng hơn, càng tôn thêm cái tái nhợt nhợt dị dạng trên khuôn mặt tuấn tú.
Nhất là khi hắn nhìn thấy thân ảnh với mái tóc hồng rũ loạn bán nằm trên mặt đất, máu tươi đỏ rực không ngừng từ miệng vết thương chảy ra… Nhất thời ***g ngực phảng phất như bị ai đó hung hăng bóp nát… Đau đến cùng cực.
Trước đó, hắn sở dĩ cùng Vong Dạ trực tiếp giao tranh, cũng không phải là vì mục đích gì rõ ràng, tất cả chỉ để phát tiết những tâm tình nặng nề trong lòng, nặng đến mức khiến hắn ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Từ cái ngày mưa rơi đó, vẫn luôn… Đè nén cảm xúc như vậy…
Mà người trước mắt này, không hoài nghi gì là vật trút giận tốt nhất…
Nhưng đối phương vừa rồi, lại cố ý không tránh né, nhượng một kiếm của hắn trực tiếp đâm xuyên qua thân thể… Này là toan tính cái gì?
“Ngươi… Đang tính toán điều gì?” Đôi môi đạm sắc của Ngạo Triết Thiên khẽ run lên, thanh âm mang theo kiềm nén khàn khàn mà cực kỳ chật vật theo cổ họng hắn bật ra, tựa như mỗi một chữ đều khứa vào yết hầu hắn, mang theo máu truyền ra…
Vong Dạ yêu đồng khuất dưới những sợi tóc dài đỏ tươi như máu có chút ngây ra nhìn Ngạo Triết Thiên, thẳng đến khi đối phương quỳ trên mặt đất nắm lấy vạt áo hắn, song nhãn tràn đầy đau xót nhìn thẳng vào hắn: “Cố ý để ta… Đâm xuống… Ngươi áy náy sao?” Nói đến những lời này, ngay cả Ngạo Triết Thiên cũng cảm thấy thật buồn cười, hiểu được chính mình buồn cười, nhưng hắn lại không có cách nào kiềm chế được xung động để mình tiếp tục nói hết.
“Nếu như ngươi thực sự cảm thấy… Áy náy… Vậy vì sao ngay từ lúc đầu lại đùa giỡn ta? Vì ta rơi lệ… Vì ta thụ thương… Thậm chí vì ta mà bất chấp cái chết… Khiến ta tự cho là mình đã chiếm được… Ái tình quý giá nhất trên thế giới này… Nhưng ở những giờ khắc cuối cùng lại nói cho ta biết… Tất cả đều là giả!? Ngươi có biết hay không… Kỳ thực, ngươi so với bất luận kẻ nào trong bọn họ đều tàn nhẫn hơn cả!” Đôi bàn tay nắm lấy tóc cùng áo Vong Dạ, lạnh lẽo là vậy, nhưng cũng lại rất run rẩy…
Những lời này…
Thật lâu từ trước đến nay, vẫn luôn là những lời mà hắn muốn hỏi…
Nhưng… Cuối cùng vẫn là không có cơ hội…
Mà nhìn Ngạo Triết Thiên như vậy, ngay cả vương giả đối với huyết thống của mình lạnh nhạt, cũng không khỏi có chút vô thố…
…
“… Ngay lúc đầu… Ngươi thế nào lại nhận nhầm người…” Câu nói này… Mang theo tiếng khóc thầm mà ngay cả Ngạo Triết Thiên cũng không thể khống chế được, khiến cho người khác có một loại cảm giác chua xót cùng bi ai không nói nên lời.
Khi hắn rốt cuộc cũng chịu nhìn thẳng vào tình cảm của mình, đồng thời cũng lấy hết những gì hắn có để đổi lấy một bông hoa cứu mạng người kia, nhưng lại phát hiện ra tất cả đều chỉ là ảo giác, người mà mình vẫn một mực cho rằng sẽ luôn ở bên cạnh, kỳ thực lại là kẻ không thể giữ ở bên nhất…
Đối phương chỉ là nhận nhầm người mà thôi…
Mà bản thân hắn… Kỳ thực đối với người kia mà nói cũng chẳng là cái gì cả…
“Ngươi đang nói cái gì… Ta thế nào một chữ nghe cũng không hiểu…” Vong Dạ song nhãn hồng sắc lần đầu tiên xuất hiện một tia mờ mịt, tuy rằng là hắn cố ý để bị thụ thương dẫn đến kết quả hiện tại… Nhưng thế nào cũng không ngờ tới người này cư nhiên lại phản ứng như vậy…
Hơn nữa, khi đối phương nghe hắn hỏi như vậy… Cư nhiên lại nở nụ cười…
Nhưng hắn lại không hề cảm thấy… Người kia đang thực sự cười…
Cũng không biết, một người khi nở nụ cười như vậy… Lại có thể chua xót đến thế…
Ngạo Triết Thiên nhẹ nhàng lắc đầu… Song nhãn mỉm cười những lại ảm đạm đến đáng sợ.
Đối phương đương nhiên nghe không hiểu mình đang nói gì… Bởi vì thứ hắn dùng là tiếng Trung, loại ngôn ngữ tại thế giới này trơ trọi đến hầu như bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu thất, bởi vì có đủ tư cách để nghe những lời này, nhất định không phải là Vong Dạ hiện tại…
Mà hắn lúc này lại nói ra với đối phương, đơn giản… Chỉ là không có cơ hội để nói với người kia nữa…
Có lẽ người kia vào một ngày nào đó ở một trăm năm sau sẽ nhớ đến những câu nói nực cười này… Ha hả… Ai biết được… Mà kỳ thực cũng không có ý nghĩa gì cả, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ý nghĩa.
“Đừng cười…” Vong Dạ cực không hài lòng mà nhăn mày, trong lòng cũng không hiểu vì sao mà càng trở nên nôn nóng. “Ngươi vừa rồi rốt cuộc là nói cái gì? Vì sao cố ý dùng loại ngôn ngữ này?”
Hắn hình như có loại ảo giác…
Cái người ngay cả đầu ngón tay cũng đều đang run rẩy này, phảng phất như cả người đều là những vết thương vô hình đang chảy máu…
Mà những vết thương đầy người… Thật giống như là bị chính tay hắn đâm chọc vào… Khiến ***g ngực hắn không khỏi một trận nhói lên, ngay cả tay hắn, cũng không tự chủ được mà muốn vươn ra ôm lấy thắt lưng người kia, kéo vào trong lòng ôm ấp…
“Ách!!!” Đột nhiên, Vong Dạ cả người chấn động mãnh liệt tựa như bị điện giật, huyết sắc yêu đồng trong nháy mắt hóa thành một màu thâm tử sắc [ màu tím đậm ] cực sâu không đáy.