Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc

Chương 8:




Tại một nơi khuất bên cạnh đài phun nước trong đình viện, một hắc sắc trường phát đông phương nam nhân có chút vô lực ngã ngồi xuống đất bên cạnh bờ ao. Chau mày, hắn có chút chật vật thở hổn hển, thủy trì tản ra hồng quang mông lung trước sau vẫn không thể che giấu được sắc mặt vô cùng tái nhợt của hắn.
Từ lúc rời khỏi yến hội đến giờ, bất quá mới chỉ có mười phút, nhưng vết thương nguyên lai đau đến tê dại đột nhiên lại trở nên đau đến như bị cắn xé, thậm chí mơ hồ còn có cảm giác như toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị thiêu đốt…
Xem ra độc tính không phải nhẹ…
Nam nhân bất đắc dĩ cười cười, cúi đầu muốn kiểm tra vết thương của mình, thế nhưng thân thể vì cơn đau mà run rẩy cũng dần không kiểm soát được nữa.
Bất tri bất giác, nam nhân ngồi dưới đất hơi ngẩng đầu lên, song nhãn nguyên bản sắc lạnh lại có chút trống rỗng nhìn lên bầu trời… Phảng phất như đang nghĩ đến điều gì đó, nhưng cũng tựa hồ như không nghĩ gì cả, chỉ là lẳng lặng ngồi yên như vậy.
Rõ ràng không có bất luận biểu tình nào, nhưng lại khiến người khác khi thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một nỗi cay đắng khó hiểu.
“Ngươi quả nhiên bị thương…” Một thanh âm ôn hòa mà từ tính nhẹ nhàng truyền đến, Ngạo Triết Thiên nhất thời có chút kinh ngạc mà quay đầu nhìn, rồi lại bất giác có chút thất thần.
Nam nhân đưa lưng về phía ánh trăng tản ra quang mang mông lung thần bí, mái tóc dài tuyết bạch phảng phất như mỗi sợi đều ẩn chứa sinh mệnh, nhẹ nhàng phi dương, khuôn mặt mi nhãn như họa càng trở nên mỹ lệ đến không giống một người phàm tục, thanh lệ cùng mê hoặc không nói thành lời.
Rồi lại khiến hắn có một loại cảm giác quen thuộc.
“Để ta xem vết thương của ngươi.” Bạch phát nam tử ưu nhã tiến đến gần hắn, nhưng lại thấy Ngạo Triết Thiên lắc đầu.
Không cần, không quan hệ đến ngươi.
Cặp nhãn hắc sắc băng lãnh tựa như nói ra ý tứ như vậy. Sau đó, hắn có chút cật lực đứng lên, xem chừng muốn ly khai.
Không biết bản thân Ngạo Triết Thiên có phát giác ra không, có những lần… Khi hắn tận lực, lại chỉ khiến bản thân tiến gần đến cái chết hơn. Thật giống như những điều hắn đã nghĩ về sự tồn tại của mình, chỉ là dư thừa.
Có thể chỉ là hành động của tiềm thức, tuy rằng không đến mức tự sát, nhưng về bản chất cũng đồng dạng như vậy, duy chỉ có một điểm bất đồng, sống như vậy, kỳ thực chỉ càng thêm khổ cực mà thôi…
“Người đều đề phòng như thế này với bất cứ người nào sao?” Nam tử mỹ lệ nhẹ nhàng cười thành tiếng, song nhãn lam bích nhìn Ngạo Triết Thiên càng thêm ôn nhu đến phảng phất như mặt nước êm đềm… Làm cho người khác có loại ảo giác như được hắn sủng ái, đương nhiên, Ngạo Triết Thiên hoàn toàn không có nghĩ như vậy.
Hắn không cần bất cứ kẻ nào quan tâm, thậm chí là can thiệp.
Hắn lúc này, chỉ thầm nghĩ muốn ly khai. Nhưng đáng tiếc chính là… Thân thể hắn so với hắn nghĩ còn yếu nhược hơn nhiều, vừa mới đứng lên muốn bước đi, lại bị cơn đau đớn kịch liệt rút kiệt toàn bộ khí lực, cả người không thể chống đỡ được nữa mà lảo đảo ngã về phía trước, thẳng đến khi bị một đôi tay hữu lực thuận thế kéo vào trong lòng, nhất thời, trong mũi tràn ngập mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng trên thân bạch phát nam nhân… Một cỗ hương như có như không… Mùi sữa…

Trong đầu nhất thời hiện lên diện mạo của một thiếu niên…
Một mái tóc dài tuyết bạch… khí chất lãnh ngạo…
“Thân thể đã thành như vậy rồi sao?” Thấy Ngạo Triết Thiên ngay cả đứng còn không vững, nam tử có chút bất đắc dĩ cười cười, sau đó thừa dịp hắn không thể phản ứng lại, một bàn tay đỡ lấy thắt lưng hắn, một bàn tay thì nhẹ nhàng kéo áo hắn xuống.
Theo y phục chậm rãi rơi xuống, nam nhân chỉ mặc duy nhất một kiện áo đơn rất nhanh liền lộ ra nửa thân trên, thân thể trưởng thành tựa như một dã thú không chút vết tích nào cứ vậy hiện ra, mà ngay bên dưới cạnh sườn thắt lưng hắn, xuyên qua mấy sợi tóc dài đen tuyền lại thấy ẩn hiện trên thước da một chú văn đồ án đỏ như máu, như một con nhện gian ác mà dữ tợn bám lấy trên thước da màu mật ong. Theo hô hấp của hắn mà rung động.
Ngón tay thon dài tựa như bạch ngọc bất giác xoa lên đồ án bên thắt lưng, thế nhưng cổ tay lại bị chế trụ lại mãnh liệt.
Giương mắt lên đối lại nhãn thần băng lãnh mà sắc lẹm của trường phát nam nhân, tựa như con sói cô độc cao ngạo trong đêm tối, bản chất hoang dã không cho bất cứ ai xâm phạm, khiến kẻ khác bất giác thất thần.
“Ngươi cần trị liệu.” Bạch phát nam tử hơi nheo mắt lại ôn hòa nói, tay lại càng dùng thêm lực kéo đai lưng của đối phương xuống, lộ ra đồ án hoàn chỉnh cũng miệng vết thương trên xương hông.
“…” Mà hành động của hắn hiển nhiên là khiến Ngạo Triết Thiên quần áo bất chỉnh cảm thấy tức giận đến khó chịu vô cùng. Dù sao hắn hiện tại đối với đụng chạm của nam nhân tựa hồ như đã trở thành ám ảnh, mà thân thể lúc này còn vì độc tố mà không thể động đậy.
“Tiểu tử kia xuống tay thật độc ác…” Hầu như không để tâm đến chống cự vô lực của Ngạo Triết Thiên, ngón tay thon dài mà ôn nhuận của bạch phát nam tử tinh tế xoa lấy hồng sắc đồ án tà ác kia… Không biết vì sao, đồ án rõ ràng xấu xí như vậy, ở trên thắt lưng của nam nhân lại có chút hoặc nhân…
“Ngân châm đâm vào trong cơ thể ngươi gọi là Vĩnh Ngục, khi xâm nhập vào sẽ khiến nội tạng của ngươi bị mục thối trong nửa giờ, sau đó thối rữa ra toàn thân mà chết. Thế nhưng Vĩnh Ngục tàn khốc không phải là ở điểm đấy, vì trên thực tế thương tổn thực sự mà nó gây ra cho ngươi không phải là ở thân thể, mà là linh hồn ngươi, sau khi thân thể ngươi thối rữa mà chết đi… Linh hồn của ngươi sẽ vĩnh viễn bị đốt cháy trong thống khổ… Vĩnh viễn không được giải thoát, cũng không ai có thể cứu được ngươi…” Lúc nói những lời này, đôi môi duyên dáng ôn nhuận của bạch phát nam tử như có như không lướt qua vành tai của hắc phát nam nhân, “Ngươi cùng Tuyệt Dạ có ân oán gì? Khiến hắn không tiếc dùng thứ này đối phó với ngươi? Phải biết rằng, Vĩnh Ngục rất quý hiếm.”
“…” Ngạo Triết Thiên vì độc tố mà ý thức có chút mơ hồ, nhưng vẫn cố nghiêng đầu qua tránh đụng chạm từ bạch phát nam tử, song nhãn khẽ buông xuống không có chút tâm tình nào.
“Ngươi tựa hồ đối với chuyện sống chết không mấy hứng thú…” Nam tử cúi người đem Ngạo Triết Thiên ôn nhu đặt nằm xuống trên lớp y phục của thả xuống đất. Sau đó lại thuận thế bắt đầu đưa tay chạm lên người hắn, chăm chú nhìn, trong ánh mắt đã không còn chút tiếu ý: “Ta thấy trong mắt ngươi… Nước mắt dường như không thể chảy ra được…”
Đã không còn có thể chảy ra nữa…
Nước mắt từ lâu đã khô cạn…
“Có đúng hay không trên thế giới này, tất cả đều chỉ mang lại cảm giác trống rỗng cho ngươi? Có đúng hay không ở đây… Đã từng rất đau đớn? Lúc đó… Có người ở bên cạnh ngươi không?” Tay hắn, xoa lên ngực Ngạo Triết Thiên, nhưng lại cảm giác thấy da thịt của hắn thật lạnh, ngay cả trái tim hắn cũng lạnh, chỉ là, máy móc đập theo tự nhiên mà thôi.
Không có ý nghĩa gì cả.
“Không có ai đúng không…” Song nhãn băng lam sắc kia, dường như là nhìn thấu hết thảy mọi việc…
“Nhất là người mà ngươi quan tâm nhất… Hắn lúc đó… Nhất định không ở bên cạnh ngươi, đúng không? Thế nhưng, cho dù là như thế… Cho tới bây giờ, ngươi vẫn không thể buông hắn ra hoàn toàn… Cũng bởi vì không buông tay ra được, vậy nên, vết thương vẫn luôn đau đớn như vậy…” Song nhãn băng lãnh của Ngạo Triết Thiên cũng vì câu nói này mà hơi giật mình, cuối cùng lại đưa mắt nhìn nam tử ở trên thân thể mình.
“Ngươi nghĩ chết là cách giải thoát tốt nhất? Bởi vì có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ đi. Vui sướng, thương tâm, tuyệt vọng, tất cả đều vứt bỏ hết… Thế nhưng, ngươi thực sự… Muốn buông tay thật sao?” Thanh âm của hắn, rất thấp, rất ôn nhu… Phảng phất như có thể vuốt lên miệng vết thương không thể lành vết trong trái tim con người…
Trên thế giới này, thực sự không có ai khiến cho ngươi lưu luyến sao?
Nghe được người kia hỏi mình như vậy, trong đầu Ngạo Triết Thiên, nhất thời hiện ra một thân ảnh cường kiện với mái tóc đỏ dài như máu, những mảnh ký ức rời rạc xuất hiện, không phải hình ảnh của một trăm năm sau, mà là hình ảnh Vong Dạ ôm mình vào lòng chìm vào giấc ngủ…
Kỳ thực lúc đó, hắn thỉnh thoảng cũng tỉnh giấc vài lần…
Chỉ là nhìn thấy khuôn mặt an tĩnh của Vong Dạ… Còn có cái ôm ấm áp…
Hắn không muốn tỉnh lại…
“Ta giúp ngươi trị liệu.” Phảng phất như biết Ngạo Triết Thiên có chút chuyển biến dù chỉ rất nhỏ, bạch phát nam tử lại tiếp tục cười ôn nhu, “Thả lỏng thân thể… Sau đó… Nghe theo chỉ thị của ta.”
Thanh âm của nam nhân…
Tựa như đến từ một nơi rất xa…
Làm cho người nghe không khỏi có chút mê thất…
Sau đó, Ngạo Triết Thiên chỉ cảm thấy những sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng lướt qua trên da mình, trên thắt lưng tựa hồ như có hơi thở phả qua, tiếp đó, một vật gì đó mềm mại mà ướt át liếm lấy miệng vết thương của hắn.
“Ô…” Động tác tuy rất ôn nhu, thế nhưng lại khiến hắc phát nam nhân phi thường thống khổ, đôi mày kiếm nhăn lại, hắn có chút không chịu được muốn thối lui, lại bị nam nhân chế trụ thắt lưng không cho nhúc nhích, chỉ có thể vô lực để mái tóc đen dài mất trật tự trải xuống nền đất.
Hắn cảm thấy trong cơ thể như có vật gì đó bị bắt lại quyết liệt…
Bạch phát nam tử hơi nhắm mắt lại, một tay chế trụ thắt lưng ẩm thấp mồ hôi của Ngạo Triết Thiên, một tay chống đỡ thân thể mình, cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi hồng nhạt mà mềm mại, tựa như đang đối với tình nhân mà nhẹ nhàng liếm lên hồng sắc đồ án…
Không biết qua bao lâu…
Chỉ biết, hắc phát nam nhân nằm trên mặt đất có cảm giác phảng phất như vừa trải qua một thế kỷ…
Độc tố, đã khiến cả người hắn tê liệt…
Đột nhiên, một cơn đau sắc nhọn mà băng lãnh truyền qua da hắn, cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện bạch phát nam tử đang dần nhấc người lên, trên đôi môi ưu mỹ, còn ngậm một cây ngân châm lục sắc… Phảng phất như một cây trâm được tạo thành bởi ánh sáng kỳ ảo…
Tiếp đó, nhìn xuyên qua mấy sợi tóc dài rủ xuống trước trán, song nhãn lam sắc với hàng mi dày chậm rãi mở ra, giương mắt mỉm cười nhìn về phía hắn… Nụ cười tựa như nắng ấm có thể khiến một dòng sông băng tan chảy, ôn nhu đến khiến lòng người mê mẩn… Làm cho người đối diện trong nháy mắt phảng phất như quên cả hô hấp…
Thẳng đến khi bị hắn dùng miệng lấp đầy đôi môi…
Thẳng đến khi mùi thơm ngát của vị sữa trên người đối phương ùa đến mới khiến nam nhân trong nháy mắt thanh tỉnh lại được, hắn nghĩ muốn đẩy nam tử ra, thì đối phương đã hơi ly khai khỏi đôi môi mình một chút, thanh âm mềm nhẹ, có chút ái muội khàn khàn: “Đem linh thể của Vĩnh Ngục nuốt xuống…” Tiếp đó, lại một lần nữa lấp kín đôi môi…
Ngay sau đó, Ngạo Triết Thiên cảm thấy bên trong miệng mình như có một nguồn năng lượng tràn vào…
Hắn biết đối phương đang giúp hắn trị liệu… Tuy nhiên phương pháp có điểm làm hắn không thoải mái…
Trị liệu, cũng không có nghĩa là đối phương có thể đưa đầu lưỡi vào trong miệng mình…
Vì vậy không chút khách khí mà cố sức cắn một cái…
Thẳng đến khi bạch phát nam tử có chút đau đớn mà kêu khẽ một tiếng, lúc này mới lui thân thể ra, cười cười xin lỗi hắn. Mà đồng thời, linh thể Vĩnh Ngục đã được bạch phát nam tử tinh lọc qua cũng trong nháy mắt đi vào trong thân thể Ngạo Triết Thiên…
Một cảm giác ấm áp theo cổ hòn truyền tới trái tim.
“Hiện tại, ngươi có thể cảm giác rõ ràng được nó đang ở trong cơ thể ngươi đúng không… Như vậy, thả lỏng thân thể xuống… Còn có linh thức… Đừng nghĩ đến điều gì… Dùng toàn tâm cảm thụ năng lượng trong cơ thể ngươi… Nó là một loại hình thái của Vĩnh Ngục, tuy rằng chỉ là một bộ phận, thế nhưng cũng đã được ta tinh lọc qua… Việc ngươi cần làm hiện tại… Là theo chỉ thị của ta… Đem độc tố trong cơ thể trung hòa cùng nó…” Nam tử đỡ thân thể hư nhuyễn của Ngạo Triết Thiên ngồi dậy, tựa vào trong lòng hắn, đồng thời những ngón tay bạch tích mang theo một năng lượng nhu hòa xoa nhẹ lên ***g ngực xích lõa của hắn… Cùng Vĩnh Ngục trong cơ thể hắn phối hợp với nhau…
“…” Từ từ nhắm hai mắt lại, Ngạo Triết Thiên tận lực thả lỏng cơ thể, hơi thở gấp gáp nhưng khe khẽ nhẹ nhàng… Tuy rằng hắn không thích người khác đụng chạm vào cơ thể mình, nhưng không thể không thừa nhận là bàn tay mang theo năng lượng tinh lọc đã khiến cho thân thể đau đớn của hắn phi thường thoải mái…
Có loại ảo giác như đau đớn không ngừng được vỗ về xoa dịu…
Hắn cảm giác được trong cơ thể mình, một cỗ năng lượng xa lạ đang không ngừng hấp thu lấy độc khí âm lãnh xung quanh… Đồng thời theo bàn tay của bạch phát nam tử từ tốn di chuyển, hướng dần về phía bụng mình…
Mặt khác ở sâu bên trong cơ thể Ngạo Triết Thiên…
Có một thứ gì đó đã từng bị chôn sâu trong quá khứ…
Tựa như một cỗ năng lượng hôi sắc đã chết… Đang bị năng lượng tà ác của Vĩnh Ngục chí độc cùng quang minh năng lượng tinh khiết của bạch phát nam tử đánh thức dậy… Bắt đầu có chút lưu động vi diệu… Chỉ là lưu động vẫn còn quá nhỏ… Hay nói đúng hơn, chủ nhân của nó còn không biết làm thế làm để khống chế nó… Vậy nên… Ngay cả bản thân Ngạo Triết Thiên cũng chưa phát hiện ra cỗ năng lượng kỳ dị này…
“Ngươi làm rất tốt… Hảo… Cứ tiếp tục như vậy… Khống chế nó…” Đôi môi nam tử dán tại bên tai Ngạo Triết Thiên hơi mỉm cười, ngón tay thon dài ái muội mà mềm nhẹ xoa đến thắt lưng kiên cường dẻo dai mà thật căng chặt của đối phương, cũng không gián đoạn lưu chuyển năng lượng…
Qua chừng hai mươi phút…
Độc tố trong thân thể Ngạo Triết Thiên cơ bản đã trung hòa… Cơn đau đớn cùng đồ án màu ám hồng cũng theo đó tiêu thất… Mở mắt ra, Ngạo Triết Thiên đã thanh tỉnh cảm giác được đối phương hình như rất mệt mỏi mà tựa đầu lên bờ vai hắn, ngay cả hô hấp cũng có chút yếu ớt.
Theo bản năng quay đầu lại, thấy sắc mặt vô cùng tái nhợt của nam tử cùng khóe miệng còn vương lại chút máu đen… Hai mắt nhắm… Là bộ dạng rất suy yếu.
Mà bộ dạng này… Cũng bởi vì trị liệu cho một kẻ không quen biết như mình…
Trong lòng có chút cảm giác quái dị…
Tựa hồ cảm giác được Ngạo Triết Thiên đang nhìn mình, nam tử chậm rãi mở mắt ra nhìn hắn, sau đó ôn nhu cười cười: “Xin lỗi… Để ngươi thấy bộ dạng chật vật này… Minh giới đúng là rất không thích hợp để sử dụng quang minh trị liệu ma pháp…”
Tại đại lục này, các ma pháp sư được chia thành nhiều cấp bậc.
Sơ cấp ma pháp sư, Trung cấp ma pháp sư, Cao cấp ma pháp sư, Ma đạo sư, Đại ma đạo sư, Áo thuật sư, Thần thuật sư, mỗi một cấp bậc đầu có một ngưỡng cửa không thể vượt qua, sức mạnh càng cao thì càng trở nên hùng mạnh, ví dụ như, một Đại ma đạo sư có thể dễ dàng phá hủy một quân đội quốc gia trong khi cần có ít nhất năm Ma đạo sư để làm được việc đó… Mà sức mạnh của Thần thuật sư đã tiến đến rất gần với Thần… Nói đến sức mạnh thì không thể hình dung ra được. Mà bạch phát nam tử lại thuộc về thế giới cực đỉnh đấy, là Thần thuật sư duy nhất trên đại lục được phát hiện ra…
Thế nhưng… Thần thuật sư đôi lúc vẫn có chỗ thua kém Áo thuật sư… Đó chính là ma pháp trị liệu… Sở trường của Thần thuật sư trước giờ đều là đều là những ma pháp mang tính chất công kích với quy mô cực lớn và lực sát thương rất mạnh…
Thần thuật sư lợi hại như vậy, không phải vì ma pháp của bản thân họ mạnh mẽ đến thế nào, mà là ở năng lực lĩnh ngộ ma pháp cùng năng lực câu thông với những ma pháp nguyên tố xung quanh…
Nhưng tại nơi Minh giới không có đến một tia quang minh nguyên tố, lại dùng đến thuật chữa trị cao cấp không phải là sở trường… Hiển nhiên là khiến vị Thần thuật sư trẻ tuổi có chút khó khăn..
Huống hồ, thứ mà hắn đối phó lại chính là ám khí Vĩnh Ngục chí âm chí độc, đồng thời… Lại dùng phương pháp tuy nhanh nhất nhưng cũng chính là hao tốn ma lực nhất…
Nhìn một giọt mồ hôi tinh tế lăn trên khuôn mặt đối phương cùng vết máu nơi khóe miệng, Ngạo Triết Thiên xoay người, cầm lấy y phục mình giúp hắn nhẹ nhàng lau đi, có chút áy náy nhìn hắn…
Thành thật mà nói, hắn không hiểu vì sao đối phương lại cứu hắn…
Thế nhưng, ở trong lòng hắn, chính là vẫn có chút cảm kích…
“Ta chỉ là nhìn ngươi rất thuận mắt… Vậy nên… Cứ xem như ta nhiều chuyện đi.” Hơi nghiêng đầu qua, bạch phát nam tử tựa như hiểu rất rõ nghi hoặc của Ngạo Triết Thiên mà vỗ nhẹ lên vai hắn, song nhãn lam sắc nhẹ nhàng nheo lại. Khuôn mặt cho dù cực kỳ suy yếu nhưng đồng thời cũng rất mỹ lệ có chút yêu hoặc…

Xem ta thuận mắt?
Ngạo Triết Thiên nhẹ nhàng giương mi lên, đối với lời hắn nói một phân cũng không tin được.
“Vị tinh linh bằng hữu của ngươi tựa hồ sẽ gặp phải phiền phức… Ngươi không đi tìm nàng sao?” Bạch phát nam nhân chỉ cười cười, có chút thiện ý nhắc nhở.
“…” Đột ngột đứng lên, Ngạo Triết Thiên cấp tốc phân tích tính cách của Tuyệt Dạ cùng chuyện vừa mới xảy ra, nhất thời cũng ý thức được rất rõ hắn sẽ không chịu để yên như vậy. Thế nhưng người này thoạt nhìn vẫn còn rất suy yếu… Bất giác, Ngạo Triết Thiên nhìn về phía bạch phát nam tử vẫn còn đang ngồi bên dưới.
“Ta nghỉ ngơi một chút là được rồi, ngươi trước cứ đi tìm nàng đi.” Đối phương cười cười lờ đi.
Gật đầu với hắn, Ngạo Triết Thiên không chút do dự nào mà lập tức xoay người, chạy thẳng đến chỗ Liên Đế Na…
Lại không biết, hắn sẽ trông thấy một hình ảnh vô cùng tàn nhẫn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.