Tiểu trấn nguyên bản tịch mịch mà yên lặng, lúc này giống như bị bão tố quét qua, giữa đống đổ nát hoang tàn tuyệt không tìm thấy được một mảnh lành lặn. Sóng xung kích từ khí lưu cuồng loạn phá hủy hết thảy mọi thứ, vô số khe rãnh bị đấu khí chẻ ra giăng khắp nơi, ngang dọc rạch trên mặt đất.
Trên đường lớn đã bị phá hủy đến hầu như không còn gì. Phỉ một gối quỳ trên mặt đất, trên người phủ đầy những vết thương đang không ngừng chảy máu.
Thân thể hắn run lên, thoạt nhìn vô cùng suy yếu, theo tiếng thở gấp không thể áp chế, vài đạo tiên huyết ám kim sắc theo khóe miệng xanh xao chảy xuống. Mà bàn tay đầy vết trầy xước, lúc này đang vững vàng nắm lấy cây ma trượng chống trên mặt đất, tựa hồ như muốn mượn lực chống đỡ để gượng đứng dậy, nhưng dù gắng gượng dốc toàn lực đến đâu cũng chỉ thể nhấc được người lên một chút rồi lại ngã xuống.
Nếu tỉ mỉ quan sát, sẽ liền phát hiện ra chân trái của hắn, kỳ thực đã gần như bị cắt đứt, miệng vết thương dữ tợn mơ hồ còn thấy rõ được cốt nhục, e là dù làm cách nào cũng không thể gượng nổi nữa.
Mà đứng đối diện cách hắn không xa, lại chính là hồng phát nam nhân hỗn thân toàn máu đang lẳng lặng đứng.
Tuy rằng vết thương đầy người phảng phất như dữ tợn vô cùng, thế nhưng con người lại mang theo cái sắc lạnh rợn người.
Trường kiếm trong tay hắn, mũi kiếm hướng đất, chậm rãi, từng bước một tiêu sái tiến gần đến Phỉ.
Hắn đi rất chậm, mỗi bước đều chậm rãi, thế nhưng cứ từng bước từng bước đi như vậy, lại khiến kẻ khác run sợ không dám ngước nhìn.
Kiếm trên tay cùng với hắn, như đã hợp thành một thể, tựa như một thanh kiếm hàn lãnh sắc bén, chậm rãi tới gần.
Tầng mây đen bao trùm lấy bầu trời cuối cùng lại vô thanh tản ra, ánh trăng bạc rơi xuống phủ một dải ngân quang mông lung lên những sợi tóc đỏ rực phi dương của hắn, rầm rĩ cuồng loạn, tựa như ma thần bất khả chiến bại.
Phỉ miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhìn người kia từng bước tới gần hắn, khàn giọng nói: “Vong Dạ, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng…”
Cặp mâu tử sương lạnh tỏa ra lam quang bức người, thanh âm băng lãnh tựa như mũi kiếm đâm vào nhân tâm: “Lệ của ngươi, từng vì ai mà rơi xuống? Kiếm của ngươi, từng vì ai mà xuất ra?”
Thế nhưng lời nói của Phỉ, hồng phát nam nhân tựa hồ như chẳng để lọt chữ nào vào tai, vẫn như cũ bước, ma viêm trên thân kiếm thoáng cái bùng cháy lên, sát khí dâng trào.
Lúc này, Phỉ lại cúi đầu, miệng cười nhạt một tiếng, đạm là vậy, nhưng cũng nặng nề là vậy, còn có một loại áy náy.
Trong khoảnh khắc này, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình như vậy, vô dụng.
Dù đã dốc hết toàn lực ra, nhưng vẫn không thể phá bỏ được phong ấn, trái lại còn kích động lấy bản năng khát máu của đối phương.
Phế vật, e rằng cũng chả hơn được…
“Ha hả, xem ra ngươi cái gì cũng đều không cảm nhận được nữa…” Dừng một chút, Phỉ cười lạnh, máu tươi vương bên khóe miệng chói mắt dị thường: “Nếu như vậy, ngươi cứ giết ta đi! Chết cũng không đáng gì, trong địa ngục thì hắn vĩnh viễn thuộc về ta. Mà ngươi, cứ ở cùng với Tinh Linh Hoàng của ngươi là được rồi!”
“…”
“A, đã biến thành như vậy rồi sao?” Đột nhiên, bầu trời đêm nguyên bản tối mịt mù bỗng trở nên sáng rực như ban ngày, Quang Minh thần tóc vàng rực rỡ hiện ra giữa không trung, song nhãn quan sát hai người bên dưới lộ ra một tia hứng thú.
Trong lòng hắn, còn vững vàng ôm lấy một nam nhân, một hôi phát nam nhân đã không còn chút ý thức nào.
“…” Phỉ kinh ngạc nhìn Quang Minh thần lơ lửng trên cao, bản năng bỗng cảm giác thấy rùng mình. Giây tiếp theo, động tác của đối phương khiến máu toàn thân hắn trong nháy mắt đông cứng lại.
“Như vậy, cái người này cũng không còn giá trị cứu chữa gì nữa…” Thanh âm Quang Minh thần rất ôn nhu, tựa như nhịp thơ dịu dàng nào đó, gợi cảm mà trầm thấp, thế nhưng tiếu ý của hắn, theo cánh tay dần nâng lên duỗi thẳng, trở nên băng lãnh không gì sánh được.
“Không!” Phỉ thê lương rống lên một tiếng, thân thể giống như bị điện giật mà vội vàng bật đứng dậy, thế nhưng hắn đã không còn chút sức lực nào nữa, nặng nề ngã xuống đất, chân bị cắt đoạn còn đang chảy máu không ngừng.
Khắc sau đó, cũng không đợi Phỉ đứng lên, hai tay Quang Minh thần đã buông ra, sau đó… Nam nhân rơi.
Hô hấp của Phỉ như vỡ vụn ra.
…
Trong nháy mắt, thanh âm xung quanh dường như đột nhiên tiêu thất, vắng vẻ tịch mịch, ngay cả thời gian, cũng trôi chậm đến bất khả tư nghị, Phỉ cảm giác thấy bản thân như muốn hét lên, thế nhưng lại không có bất luận thanh âm nào —
Thân thể hắn muốn bất chấp hết thảy mọi thứ mà lết đến tiếp lấy đối phương, nhưng khoảng cách lại quá xa, mặc cho hắn dùng hết mọi sức lực, vẫn như cũ vô pháp tới gần —
Chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn, người kia ở nơi mà hắn vô pháp lết đến được, lẳng lặng rơi.
Mà người thả hắn xuống, cư nhiên lại tiêu thất giữa không trung,
…
…
…
Ngay khi Phỉ đau thương kinh hoảng đến muốn nghẹt thở, một đôi tay, đã vững vàng tiếp lấy Ngạo Triết Thiên.
Dùng một loại động tác không thể tưởng tượng nổi, cường ngạch mà ôn nhu, đem hắn gắt gao ôm vào trong lòng. Đồng thời, thanh trường kiếm toàn thân vẫn còn bốc lên ma viêm vì sự vô thức của chủ nhân, rơi xuống mặt đất, bất mãn kêu lên một tiếng.
“Vong Dạ…?” Phỉ sau khi hít thật sâu một hơi, cái tên này mới chậm rãi bật ra, biểu tình trên mặt phức tạp không nói thành lời.
Hắn… Hắn cuối cùng lại tiếp lấy người kia…
Này nghĩa là sao?
Vong Dạ đứng ở đằng xa tựa hồ như cũng sững sờ, thân thể cứng đờ thoạt nhìn có chút không biết phải làm gì, đối với hành động vô thức của chính mình, càng cảm thấy không thể lý giải nổi. Những sợi tóc đỏ rực mới này còn cuồng rĩ phiêu dương, lúc này cũng thuận theo tự nhiên mà buông xuống, là một bộ dạng hoàn toàn vô hại.
“…” Đem nam nhân trong lòng điều chỉnh lại một chút, Vong Dạ mày kiếm nhăn lại thành một đoàn, song nhãn thế nhưng một khắc cũng chưa từng ly khai khỏi nam nhân trong lòng.
Bộ dạng tàn tạ mà an tĩnh dị thường của đối phương, không rõ vì sao, lại khiến trái tim hắn bắt đầu không chế không được mà đau đớn tột cùng.
Rất kỳ quái…
Hắn không thích cái loại cảm giác không thể khống chế này.
“Dạ! Giết hắn!” Đột nhiên, thanh âm sắc lạnh của Tuyết Liệp từ đằng xa khẩn thiết vọng tới.
Mà bạch sắc cự long, lúc này tạm thời đã bị hắn vây khốn ở một nơi nào đó, phẫn nộ kêu gào vang khắp trời đất.
Nhưng Vong Dạ lại giống như không nghe thấy bất cứ mấy lời nôn nóng nào của hắn, vẫn như cũ chăm chú nhìn đoản phát nam nhân không có chút ý thức nào nằm trong lòng mình, nghi hoặc, tựa hồ như đang tự hỏi gì đó.
“…” Thấy Vong Dạ như vậy, Tuyết Liệp đang vội vàng chạy đến cũng nhịn không được, bất an trong lòng bắt đầu không ngừng dấy lên.
Loại bất an này kỳ thực vẫn luôn tồn tại, cho dù hắn thừa dịp lúc Vong Dạ cực kỳ suy yếu mà dùng trận pháp ràng buộc tâm trí hắn, cho dù là loại trận pháp này đến bây giờ không ai có thể phá giải nổi, thế nhưng cái cảm giác mông lung như bị treo lơ lửng giữa không trung này thủy chung vẫn tồn tại.
Chỉ là giờ khắc này, tình cảnh trước mắt, khiến bất an dấy lên vô hạn.
Không, hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào phá hỏng hạnh phúc của hắn!
Nghĩ đến đây, đầu ngón tay thon dài của Tuyết Liệp xuất ra lục quang mang ẩn mật mà ác độc đến cực điểm, mà hắn lúc này, chỉ cách Vong Dạ chưa đến hai thước. Gần như tự nhiên vô cùng, tình thế giống đang chạy vội đến, đầu ngón tay chuyển động thành một đường vòng cung ưu mỹ, hướng thẳng đến vị trí trái tim Ngạo Triết Thiên mà hạ xuống.
Hắn muốn trước khi Vong Dạ có phản ứng gì, giết chết nhân loại kia!
“Phốc!”
Nhất thời, huyết vụ đầy trời.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức ngay cả Phỉ cũng không theo kịp. Chỉ thấy Tuyết Liệp lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận Vong Dạ, sau đó, giữa hai người đột nhiên phun ra một đạo sương huyết…
Động tác của Tuyết Liệp rất nhanh!
Thế nhưng động tác của Vong Dạ, so với hắn còn nhanh hơn! Nhanh đến kinh khủng!
Gần như ngay trong khoảnh khắc Tuyết Liệp hướng Ngạo Triết Thiên đâm xuống, hắn đã đem người ném lên cao, đồng thời, tay phải xuất ra một đạo hồng mang cực kỳ sắc bén chém về hướng Tuyết Liệp! Giây tiếp theo, sương máu từ cổ đối phương phun mạnh ra, người cũng theo đấu khí đột nhiên bùng phát lên thổi bay về phía sau!
Nặng nề ngã xuống mặt đất.
Mà Vong Dạ, một lần nữa vững vàng tiếp được Ngạo Triết Thiên rơi xuống.
“…” Tuyết Liệp thất thần nhìn Vong Dạ, dù thế nào cũng không thể tin được, khuôn mặt kịch liệp co quắp, tràn ngập một loại đau đớn thê thảm cùng tuyệt vọng khiến kẻ khác không đành lòng nhìn thấy.
Hắn muốn hỏi tại sao… Thế nhưng thanh quản đã bị cắt đứt, chỉ thấy máu không ngừng phun ra, nửa chữ cũng không thể nói được, thậm chí, trên miệng vết thương vẫn còn hỏa diễm đỏ hồng đến quỷ dị đang thiêu đốt.
Miệng không ngừng đóng mở, bản năng muốn hô hấp, nhưng mỗi một lần hắn hấp khí, lại có nhiều máu hơn trào ra, theo khóe miệng không ngừng chảy xuống.
Bộ dạng cả người đẫm máu tươi cùng với khuôn mặt vặn vẹo, khiến hắn thoạt nhìn, đặc biệt hung hiểm, cũng đặc biệt — thê lương.
Hắn không có bất luận phòng bị gì khi tiếp cận Vong Dạ.
Tuyết Liệp đột nhiên nở nụ cười, không có cách nào hô hấp, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười. Cũng vì vậy, máu chảy ra càng dữ dội.
Thế nào lại nghĩ đến phòng bị… Người này rõ ràng đã luôn bảo hộ hắn, đã từng nói sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn…
Cho dù chỉ là do trận pháp ràng buộc…
Ha hả… Bộ dạng hắn không chút do dự chém thương mình, so với một trăm năm trước không hề thay đổi.
Vẫn vô tình như vậy, vẫn tàn độc như vậy.
Làm cho ngay cả đau đớn, cũng không biết phải đau thế nào.
Nguyên lai, tất cả chưa từng thay đổi, dùng hết mọi phương pháp, hao hết tâm huyết, kể cả lợi dụng khi hắn cực kỳ suy yếu mà dùng trận pháp khống chế tâm trí hắn, nhưng kết quả vẫn không hề thay đổi.
Chưa bao giờ nhận thức được rõ ràng như giờ khắc này, dù mình hao tổn tâm tư đến nhường nào, cũng vô pháp nhận được tình cảm của đối phương.
Cũng chưa bao giờ thanh tỉnh để ý thức được rõ ràng như giờ khắc này, vai trò của mình.
Phụ diễn.
Một kẻ phụ diễn mà mọi người ai ai cũng chán ghét…
Vong Dạ đứng tại chỗ kinh lăng nhìn Tuyết Liệp bị chính tay mình cắt đứt yết hầu, song nhãn run lên nhè nhẹ, tựa hồ như tình cảnh trước mắt cũng trừng kích đến hắn rất lớn.
Hắn không biết vì sao mình lại xuất thủ, hơn nữa, lại trực tiếp dùng U Minh chi hỏa hạ tử thủ.
Một loại hỏa diễm thiêu đốt tận sâu linh hồn mà chỉ hắn mới đạt được.
Ngọn phệ hồn hỏa diễm vĩnh viễn không bao giờ tắt, cũng vô pháp chữa trị. [ Phệ: cắn -> phệ hồn: cắn xé linh hồn ]
Vì sao lại như vậy!? Hắn không phải là yêu thương người này sao? Hận ý cường liệt đến vô pháp áp chế kia, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra!?
『Sai! Sai rồi! Phải giết nam nhân trong lòng!』
Trong đầu hắn như có một thanh âm rống gào lên! Là mệnh lệnh!
『Không! Cút cho ta!』
Một thanh âm khác, dường như chính là thanh âm của hắn, không chút kém thế, rống giận.
Hai cỗ năng lượng, nhất hôi nhất hồng, ở trong cơ thể hắn điên cuồng dây dưa.
Một cỗ năng lượng là đến từ thượng cổ ma pháp trận, bởi vì Tuyết Liệp sắp chết khiến cho bị tổn hại; một cỗ năng lượng là đến từ nơi thật sâu trong linh hồn Vong Dạ, gào thét điên loạn muốn thoát khỏi phong ấn, tự mình ý thức.
Cứ như vậy, hai cỗ năng lượng trừng đột cắn xé nhau trong cơ thể hắn.
Nhất thời, Vong Dạ tựa như cũng không thể chịu nổi được cỗ trùng kích này, rống lên một tiếng thê lương, thân thể bộc phát ra mấy đạo đấu khí cuồng bạo, đem mặt đất xung quanh liên tiếp một đạo lại một đạo rạch thành khe rãnh chằng chịt.
Loại thanh âm này, tựa như một con cuồng thú bị hung hăng cắt da cắt thịt, phẫn nộ mà thống khổ, chấn động đến ngay cả lỗ tai người cũng mơ hồ phát đau.
Tuyết Liệp nhìn Vong Dạ đang mạnh mẽ phá bỏ phong ấn, không khỏi nhăn mi lại thống khổ, trong lòng ngổn ngang trăm loại tư vị.
Bởi vì chỉ có hắn biết, kết cục của việc cưỡng chế giải trừ phong ấn, đó là cái chết.
Vong Dạ rất mạnh, cho dù là kẻ cường giả thần cấp, e rằng cũng khó có thể cùng hắn phân tranh cao thấp, thế nhưng phong ấn, đã tiến nhập dung hòa vào linh hồn, cũng trở thành một thể.
Nếu muốn giải trừ, nhất định sẽ trực tiếp hủy đi linh hồn, mà Vong Dạ cho dù mạnh đến mức nào, chẳng lẽ sau khi hủy đi linh hồn của chính mình còn có thể bình an vô sự?
Hiển nhiên là không có khả năng mà cũng cực kỳ hoang đường.
Bằng không, loại trận pháp thượng cổ thao túng linh hồn này, sao có thể xưng là phong ấn vô pháp phá giải, vô pháp nghịch chuyển?
Bất quá… Bản thân Tuyết Liệp biến, có một phương pháp có thể kết thúc được loại thoa túng này. Mà loại phương pháp này, cũng chỉ có bản thân mình mới có thể thực hiện được.
Nghĩ… Tuyết Liệp đột nhiên trở nên bình tĩnh dị thường, cho dù, hắn vẫn còn đang chảy máu không ngừng, cho dù, hắn ngay cả hô hấp cũng làm không được.
Sau nhìn nhìn Vong Dạ thật sâu, Tinh Linh Hoàng một thân ô huyết, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Một giọt lệ trong suốt, vô thanh theo khóe mắt chảy xuống…
Mang theo hận thù của hắn…
Cùng với tình yêu…
Hắn tuy rằng không thể hô hấp được nữa, đôi môi thế nhưng lại đang niệm một loại chú ngữ viễn cổ, một loại chú ngữ mà Tinh linh tộc mọi người ai ai cũng biết, nhưng không ai dám sử dụng.
Chú ngữ tự mình triệt để hủy diệt chính mình.
Tinh linh, là sinh mệnh được sinh ra bởi thiên nhiên, cũng với hết thảy tự nhiên, đều có liên hệ rất chặt chẽ. Mà sinh ra là Tinh Linh Hoàng, nếu như không phải tự nhiên hoán đại, trên thế giới này, không ai có thể chân chính thực sự giết chết hắn.
Bởi vì, hắn với tự nhiên là cùng tồn tại.
Cho dù là bị hủy hoại đến đâu, chỉ cần là còn một đường sinh cơ, hắn liền có thể tái sinh.
Trừ phi, hắn chọn cách, tự hủy diệt chính mình…
Vứt bỏ linh hồn, rời xa luân hồi…
Theo chú ngữ hoàn thành, thân thể của Tinh Linh Hoàng bắt đầu bị thiêu đốt, ngay cả từng sợi tóc phi dương, đều bị một ngọn đạm tử sắc yêu dị hỏa diễm quấn lấy, trong bóng đêm thoạt nhìn lại thê diễm đặc biệt.
Hắn không có mở mắt, cũng không có động tác gì nữa, chỉ là hơi ngẩng đầu lên, bình tình giống như đang chờ đợi điều gì đó…
Phảng phất như giờ khắc này đây, trên thế giới này, chỉ còn lại một mình hắn, không còn bất luận kẻ nào nữa…
Cũng chỉ có mình hắn biết, thân thể mình lúc này, đau đến cỡ nào, thống khổ đến cỡ nào,
Bắt đầu từ ngón tay, hỏa diễm hừng hực bắt đầu không ngừng quấn lấy thân thể hắn. Máu của hắn, da thịt hắn, gần như là trong chớp mắt, biến thành vô số bụi sáng mà mắt thường không thể cảm nhận được, tiêu thất tán loạn giữa không trung…
Mà theo thân thể hắn dần tiêu thất, linh hồn dần hủy diệt… Lạc ấn đã dung hòa thật sâu trong linh hồn Vong Dạ, cũng từng chút một tự nhiên tiêu thất.
Chỉ có bản thân người hạ phong ấn tự mình hủy mình, mới có thể khiến phong ấn chân chính bị phá giải, ngược lại, nếu là bị người khác sát hại, như vậy, linh hồn lạc ấn sẽ vẫn tồn tại như cũ, vĩnh viễn không thể giải.
…
…
…
Vong Dạ, ta trả ngươi tự do, cũng phóng thích cho chính mình…
Ta không oán ngươi… Mà ta oán chính bản thân mình, oán vì đã không thể học được cách buông tay…
Nhưng ngươi biết không… Tinh linh một khi đã yêu thương, thì chính là cho đến lúc chết, vĩnh viễn cũng không bao giờ thay đổi… Đây, cũng là bản năng của ta, cho dù ta… Dốc hết toàn lực ra, cũng vô pháp thay đổi sự thực này…
Tại giờ khắc cuối cùng này, Tinh Linh chi Hoàng, kẻ đã từng đứng trên đỉnh thế giới, chung quy vẫn là không thể cam lòng làm thương tổn đến nam nhân mà mình yêu thật nhiều, mà cũng hận thật nhiều…
Đê tiện cũng tốt, buồn cười cũng tốt, hắn cũng chỉ là không muốn nhìn thấy đối phương vong mạng, vậy nên, tình nguyện đem mũi đao kia, đâm vào trái tim mình.
Một đao đoạt mạng…
Cho dù đối phương, mới đây không lâu còn tự tay cắt đứt yết hầu mình.
Phỉ nhìn Tuyết Liệp đằng xa đang từ từ tiêu thất, khẽ thở dài.
Theo tình trạng biến hóa thay đổi của Tuyết Liệp cùng Vong Dạ, không khó để có thể thấy được, Tuyết Liệp tại thời khắc cuối cùng, đã lựa chọn tự hủy chính mình, chỉ để cứu một người ngay cả một cái liếc mắt chân chính đến mình cũng chưa từng…
Loại kết cục này, thật thích hợp với hắn…
Sau đó, hắn cùng Hủy Tạp và Hủy Nguyệt mới tới cách đó không lâu, đều dời ánh mắt qua nhìn Vong Dạ lúc này đã trở nên bình tĩnh.
Giữa đất đai vỡ nát tan hoang, hồng phát vương giả tuy rằng vẫn còn đang thở dốc, nhưng đã không còn cuồng bạo như trước, song nhãn đỏ sậm cũng dần trở nên trong suốt, chậm rãi rời xuống nhìn nam nhân trong lòng mình, người mà cho dù khi nãy trong trạng thái cuồng bạo vô cùng, thủy chung vẫn vững vàng ôm lấy.
Mà ánh mắt hắn, khi chạm đến những dấu vết ngược ngân bán ẩn dưới lớp y phục của người kia, hung hăng run rẩy.
“…” Trong lúc nhất thời, ký ức tựa như thủy triều dâng trào, nhìn người trong lòng mình, phảng phất như đã qua cả nghìn năm. Vô số những xúc cảm mơ hồ cùng vướng mắc đều quy lại một chỗ, đến cuối cùng lại không biết là dạng tâm tình thế nào.
Lúc này, một thanh âm ôn nhuận từ trên bầu trời vọng xuống: “Ha hả, xem ra mọi người đã đến đông đủ.. Như vậy, có muốn bắt đầu cứu người không?”
Giương mắt nhìn qua, Quang Minh thần rõ ràng khi nãy đã tiêu thất không biết từ khi nào đã xuất hiện trở lại giữa không trung, khóe miệng hơi nhếch lên mang theo tiếu ý hoặc nhân.
******