Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc

Chương 6:




Chiến đấu, không biết đã giằng co bao lâu, cõ lẽ là một giờ, cũng có thể là đã qua vài canh giờ, chỉ biết là bầu trời phía trên thành thị, đã bắt đầu vì hai cỗ năng lượng cực đại này mà khiến cho một phần không gian trở nên nứt ra méo mó.
Đột nhiên, hai nam nhân tựa như bị điện giật mà đứng bất động ngay giữa không trung, trong một giây nín thở hai mắt cũng đồng thời trừng lên, phảng phất như trong một thoáng qua, đã cảm giác được điều gì đó.
Ngay sau đó, hai người tựa hồ như rất ăn ý, thân ảnh trong nháy mắt bạo khởi hướng thẳng đến chỗ Ngạo Triết Thiên bay nhanh tới.
Bởi vì ngay vừa rồi, bọn họ cảm giác được có người đang xâm nhập vào kết giới bày xung quanh nam nhân, là một động tĩnh rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như không cảm giác được, thế nhưng cũng chính vì nguyên nhân như vậy, lại càng khiến hai người thêm bất an.
Kết giới bọn họ bày ra, có thể nói là an toàn nhất trên thế giới này, thậm chí có thể nói rằng, ngoại trừ bọn họ ra, không ai có khả năng phá hư được.
Trừ khi… Có một tính huống ngoài dự liệu phát sinh.
Nhưng khi bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới hiện trường, mới phát hiện ra, sự tình so với trong tưởng tượng của bọn họ thì còn khủng hoảng hơn nhiều…
Thậm chí kinh hoảng đến mức… Khiến bọn họ cảm giác như cả bầu trời đều sụp đổ ngay trước mắt…
Tẩm cung mới nãy còn ấm áp sạch sẽ, lúc này lại tựa như bị cuồng phong quét qua, chỉ còn lại là một đống hỗn độn. Cả căn phòng bị phá đến không còn thứ gì nguyên vẹn, tất cả đều tan tành đến thê thảm vô cùng.
Mà hắc phát nam nhân trước vẫn còn hảo hảo nằm trên giường, lúc này đã không còn thấy đâu nữa, thứ còn lại chính là…
Máu tươi đỏ rực đến chói mắt bắn tung tóe khắp căn phòng hoang tàn cùng với những mảnh y phục của nam nhân bị xé rách tả tơi.
Phảng phất như cảnh tượng trước mắt bọn họ, không phải là gian phòng trước đó, mà là đang ở nơi sâu nhất trong luyện ngục tàn bạo.
Không có bất luận sinh mệnh gì, chỉ có khí tức tử vong u linh tràn ngập khắp nơi.
Vong Dạ cùng Phỉ đứng bất động tại chỗ, con ngươi trong nháy mắt đã rút lại thành lỗ kim, một loại hàn ý khiến cả hô hấp cũng phải đình trệ nhất thời dấy lên, theo gan bàn chân họ rất nhanh lan tỏa ra khắp thân thể, bên cạnh thân thể đã lạnh lẽo, thì cả linh hồn cũng không chịu được mà tê cứng lại.
Trong khoảnh khắc đó, tim đột nhiên bất động.
“Không ———!!!!!!!!!!!!” Một tiếng gầm rống khủng khiếp tựa như của thú vương vang lên đánh vỡ bầu không khí cứng ngắc nặng nề. Trong khoảnh khắc, Vong Dạ song nhãn một mảnh huyết vụ hỗn độn, trạng thái cuồng hóa ngay lập tức hoàn thành.
Một khắc sau đó, thần niệm dùng để dò xét bất luận mọi động tĩnh nào từ dưới chân hắn mãnh liệt phóng ra chu vi bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đã bao phủ lấy toàn bộ đế quốc.
Đồng thời, vị vương giả sắc mặt tái nhợt bên kia cũng vội vàng xuất ra thần niệm thăm dò, chỉ khác là, thần niệm cùng vô số phẫn nộ này hướng thẳng lên bầu trời của đế quốc.
Thế nhưng khi bọn họ triệt để tìm kiếm xung quanh, đến ngay cả một con kiến hôi cũng không bỏ qua, kết quả thu về lại khiến bọn họ không thể chấp nhận được!
Không có!
Toàn bộ phạm vi thành thị mấy vạn lý, rốt cuộc lại hoàn toàn không có một chút tung tích của nam nhân!
Thậm chí, ngay cả một tia dị thường cũng không có!
Thật giống như nam nhân mới vừa rồi còn ngủ say trong cung điện, bỗng nhiên tiêu thất, chỉ để lại tiên huyết văng khắp gian phòng!
Trong một phạm vi cực lớn, lại liên tục dò cả trên lẫn dưới gần mười lần, dù cho hai người thần lực cường đại đến mấy cũng không tránh khỏi hoa mắt. Nhìn gian phòng ngập mùi máu tươi trước mắt, càng có cảm giác đau đớn như phảng phất có một thứ gì đó đâm sâu vào tận xương tủy, khiến bọn họ dù chỉ đứng yên thôi, thân thể cũng bất giác không tự chủ được mà bắt đầu run.
Hít một hơi thật sâu, Phỉ nhìn những vết máu lan tràn khắp phòng mà lặng người đi, hạ người ngồi xuống, đầu ngón tay hơi run run vươn ra, nhấp lấy một chút máu tươi phảng phất như vẫn còn có chút độ ấm, bất giác đưa đến bên khóe miệng nhẹ nhàng liếm, nhất thời, song nhãn nguyên bản còn có chút tia sáng ngay lập tức hóa thành một màu xám ngắt thâm trầm.
Trong nháy mắt cảm giác được trong lòng phảng phất như có thứ gì đó sụp đổ, giây tiếp theo thì lại thống khổ đến cùng cực.
“Là máu của hắn phải không…” Vong Dạ một thân đứng thẳng bên cạnh, song nhãn nhãn không có tiêu cự, thanh âm khàn khàn mơ hồ mang theo cảm giác tinh thần suy sụp như đang đối mặt với cái chết.
“…” Phỉ cũng không có trả lời, nhưng trầm mặc dị thường của hắn lại chính là lời tuyên thệ về một đáp án mà cả hai người đều không muốn đối mặt.
Thậm chí, bọn họ ngay cả tưởng tượng cũng không dám nghĩ đến tình trạng hiện tại của nam nhân, dù sao, không ai sau khi mất máu nhiều như vậy còn có thể bình an vô sự.
Trong lúc nhất thời, cả gian phòng chìm ngập trong một bầu không khí nặng nề tịch mịch, áp lực đến không thể thở nổi.
Nhưng không lâu sau đó, Vong Dạ tựa hồ như cũng lấy lại hồn phách, biểu tình có chút đờ đẫn giơ lên chiếc vòng đeo trên tay, nhìn thoáng qua một cái rồi bắt đầu thấp giọng niệm chú ngữ, hoàn toàn không có chút tâm tình nào.
Theo chú văn thâm ảo mà phức tạp, từng đạo lưu quang đỏ sậm như máu theo vòng tay thoát ra, dần dần ngưng kết lại thành sáu Minh Hồn Sử thân vận hắc sắc hoa bào, cung kính nửa quỳ trước mặt Vong Dạ, thân thể thon dài do hỏa diễm cấu thành giữa căn phòng hoang tàn lại tỏa ra thứ hồng quang âm trầm mờ ảo, nhất thời, nhiệt độ trong phòng giảm xuống kịch liệt, trong nháy mắt đã gần như muốn đóng băng.
“Chủ nhân tôn kính vĩ đại, xin hỏi người có gì phân phó?” Minh Hồn Sử đang quỳ gối trước mặt Vong Dạ dùng thanh âm chỉ có Vong Dạ mới có thể nghe được kính cẩn hỏi.
Đó là một loại âm lượng phi thường đặc biệt.
“Ta muốn các ngươi bằng bất cứ giá nào, cũng phải tìm được tung tích của người này!” Đem y phục nhiễm đầy tiên huyết của Ngạo Triết Thiên ném đến trước mặt sáu người bọn họ, Vong Dạ từ trên cao nhìn xuống, trên người tản ra một loại sát khí kinh hồn khiến cho bất cứ kẻ nào cảm thấy cũng bất giác sợ hãi từ tận đáy lòng.
“Tuân lệnh, đã rõ phân phó của chủ nhân.” Sáu Minh Hồn Sử tại Minh giới có địa vị cùng năng lực tương đối gần với Vong Dạ, sau khi không do dự tiếp nhận nhiệm vụ liền tiêu thất tại chỗ.
Lúc này, mặc dù bọn họ đang thống lĩnh đại quân chống lại bọn xâm lược có ý định thôn tính toàn bộ quốc thổ, cho dù có đang nắm ưu thế, nhưng bỏ đi giờ này, quả thực sẽ có thể dẫn tới thảm bại hoàn toàn.
Nhưng chỉ cần là mệnh lệnh của Vong Dạ, bọn họ sẽ không hề dị nghị gì mà tận lực hoàn thành. Về phần an nguy ở Minh giới, đối với bọn họ mà nói cũng chẳng là gì, bọn họ đi theo, là đi theo người này, chứ không phải đi theo một đế quốc.
Huống hồ, bọn họ cũng biết, vương mà bọn họ tôn kính theo hầu, kỳ thực đã sớm chán ghét đế quốc của mình.
Lúc này, Phỉ cùng đồng dạng gọi tới quân đội mạnh nhất của mình, bắt đầu truy tìm trên diện rộng tung tích của người kia, nhất thời, toàn bộ Minh giới cùng Bạch Đế quốc, đều bị náo loạn thành một đoàn.
Đến tột cùng là ai, có thể nhân lúc bọn họ sơ suất mà ngang nhiên vượt qua kết giới đem người cướp đi?
Và dùng phương thức gì có thể khiến cho thần niệm của bọn họ không thể bắt được dù chỉ là một chút tung tích hiếm hoi của đối phương?
Tuy rằng trong lòng cả hai đều là những cảm xúc suy nghĩ rất hỗn độn, nhưng điều tiên nhất mà bọn họ hiện tại muốn làm, chính là nỗ lực hết sức, trước khi sự tình phát sinh đến mức không thể cứu vãn được nữa, đoạt lại người mà nguyên bản là thuộc về bọn họ.
Đồng thời, bọn họ cũng tận lực khiến mình lúc nào cũng bận rộn hết mức có thể, có như vậy mới có thể giúp bản thân khỏi suy nghĩ dằn vặt lan man, đến mức thần kinh cũng phải suy nhược.
******
Bầu trời u ám, mưa phùn âm lãnh mông lung lặng lẽ rơi xuống.
Toàn bộ thần vực của Tinh linh, đều phảng phất như bị đè nặng xuống bởi một tầng ám lực, không chút sinh mệnh, hoàn toàn tuyệt vọng.
Chỉ là lúc này đây, còn hơn cả tĩnh mịch, là một màu xám ngắt không chút sinh khí cùng hi vọng, nặng nề đến mức ngay cả một tia sinh mệnh cuối cùng cũng dường như đã tiêu thất hết thảy.
Tại nơi cao nhất trên Tinh linh thụ, hai thân ảnh một hồng một bạch đứng sóng đôi đưa lưng về phía ánh sáng, không chút động tĩnh. Trước mắt, là những cỗ thi thể xám đen nằm la liệt, trong cái âm u lại toát lên cái hàn quang thanh lãnh. Trong trận pháp vây nhốt Tuyết Liệp đã sớm từ lâu không có một bóng người.
Một loại khí tức rung động, phảng phất như sắp phát cuồng tỏa ra, trong mắt, đã không còn phân biệt được đâu là con ngươi, đâu là tròng mắt, chỉ còn lại một mạt quang mang quỷ dị chớp động.
Đột nhiên, một tiếng cười nhẹ mà u ám bật ra, khàn khàn mà từ tính, nhưng giữa một không gian vắng vẻ như ở đây, lại mang theo một cảm giác kinh khủng khiến kẻ khác hồn kinh đảm chiến.
Vong Dạ híp mắt, nhẹ nhàng cười, sát khí hỗn loạn trong hai mắt cùng hỏa nộ tựa như một cơn cuồng phong không cách nào cưỡng chế đè xuống được.
“Tuyết Liệp… Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì sao trước đó không có chết…”
Tất cả sự việc trước mắt, đều đã nói rõ ràng cho bọn họ biết, Tuyết Liệp không biết đã dùng phương pháp gì, cuỗi cùng lại có thể thoát khỏi trận pháp của Vong Dạ, có lẽ là có liên quan đến mấy cỗ thi thể trên mặt đất, nhưng hắn đến tột cùng đã ly khai bằng cách nào, lúc này đã không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là… Hắn đã thoát ra, hơn nữa, còn nhân lúc bọn họ không để mắt tới mà đem Uế cướp đi.
Nói như vậy cũng nghĩa là, cơ hội sống sót của Uế, lúc này là cực kỳ thấp…
Sự thật này, khiến cho hy vọng của Vong Dạ cùng Phỉ triệt để rơi xuống nơi tận cùng, tâm tình ngược lại rơi vào trạng thái mà bất cứ lúc nào cũng có thể không khống chế được.
Dù sao, bọn họ so với bất luận kẻ nào đều biết rất rõ, Tuyết Liệp hận Uế biết chừng nào, thậm chí hận đến mức chỉ muốn đem hắn ra xé nát.
Chỉ là một tia lý trí còn sót lại nói cho bọn họ biết, hiện tại lo nghĩ ưu phiền không có bất luận tác dụng gì, trước khi chứng kiến kết quả tồi tệ nhất xảy ra, tất cả, đều có khả năng cứu vãn.
Vậy nên, hiện nay chỉ có đi tìm nam nhân, mới là việ cấp thiết cần làm trước tiên, cũng là việc quan trọng nhất.
Cho dù như vậy, hỏa nộ chôn sâu trong lòng mà vô pháp phát tiết ra ngoài khiến hai người như muốn điên cuồng, sát ý ngập trời không ngừng bốc lên, cuộn trào mãnh liệt, khiến cho bọn họ chỉ muốn hủy diệt toàn bộ những thứ chướng mắt.
Bọn họ song nhãn đỏ ngầu, trong lúc trở tay liền sinh ra vô số trớ chú hiểm độc, đem những hồn phách nguyên bản đang tự do của các tinh linh ở xung quanh đây cưỡng chế nhốt lại trong vùng đất xám ngắt này, khiến cho những linh hồn này vĩnh viễn bị dày vò trong luyện ngục thống khổ, vĩnh viễn không thể luân hồi!
Nhưng chừng đó vẫn không đủ!
Phẫn nộ cùng cực, hai người xé rách không gian, cường ép đem toàn bộ Tinh linh quốc phong ấn trong một chiều không gian dị dạng không có sinh mệnh, không có ánh dương quang.
Triệt để cắt bỏ mối gắn kết của tinh linh với đại lục này!
******
Đêm xuống, trăng tàn lẳng lặng treo mình giữa khoảng không đen tối.
Hai người, đi tìm mất nguyên cả ngày, hầu như đã tiêu hao hết tinh lực một lần nữa quay trở về ngọa thất vẫn tràn ngập trong tiên huyết. Phảng phất như đây là nơi chốn duy nhất mà bọn họ muốn quay về, cho dù, trong ngọa thất chỉ còn lại những vết máu đã sớm khô lại của nam nhân, nhưng cũng là vết tích cuối cùng mà nam nhân lưu lại.
Mà còn hơn cả nóng nảy vội vàng đến không thể khống chế được như lúc trước, hai người lúc này lại có vẻ trầm tĩnh dị thường.
Vong Dạ một thân lẳng lặng đứng giữa phòng, nhìn những vết máu, tựa như đã mất hồn, chậm rãi đi tới bên giường, tiếp đó, hắn vươn tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tấm trải giường nhiễm đầy máu tươi.
Diện vô biểu tình nhìn, tay lại bắt đầu run lên, rồi rất nhanh cật lực áp chế.
Sau đó, hắn lẳng lặng mặt không thay đổi đem tấm trải giường ôm vào trong lòng, chậm rãi hạ người, an tĩnh ngồi xuống sàn nhà bên cạnh giường, mà theo động tác của hắn, mái tóc đỏ dài chấm đất nhẹ nhàng theo những đường cong trên thể hắn mà ôm lấy toàn thân, phảng phất như, muốn đem cả người hắn ôm lại…
Gắt gao bao trụ hắn…
Mà Phỉ đứng một bên nhìn Vong Dạ an tĩnh dị thường như vậy, tựa hồ thở dài, khóe miệng nhẹ nhếch, dường như là an ủi Vong Dạ, nhưng cũng như là đang an ủi mình, ôn nhu nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, chúng ta dù gì vẫn còn hy vọng đúng không? ”
Nhưng nước mắt của hắn, so với lời hắn nói ra, còn nhanh hơn, lăn dài trên gò má…
Không một tiếng động, lặng lẽ rơi xuống, tựa như một viên ngọc lưu ly bị vỡ tan, trong khoảnh khắc rơi xuống liền phá thành vô vàn mảnh nhỏ.
Phỉ ngây người, cảm thấy được trên mặt mình có một xúc cảm lành lạnh rất nhỏ, mang theo một chút thương tâm chậm hòa nhập vào hồn phách.
Tay lướt qua… Phát hiện là nước mắt.
Nguyên lai hắn cũng có nước mắt.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Phỉ thả lỏng chính mình, để mặc cho nước mắt vô thanh rơi xuống…
Kỳ thực, ngay cả chính bản thân hắn cũng không tin, tin nam nhân kia còn sống…
Dù sao, Tuyết Liệp đối với người kia có bao nhiêu thù hận…
Hắn so với bất luận kẻ nào càng rõ ràng hơn…
******
Vong Dạ có một giấc mộng.
Cơn đau như ăn sâu vào tận xương tủy, mọi vật trước mắt, tựa hồ như đều là hiện thực.
Tất cả chỉ có một màu trắng toát lạnh lẽo, hơi lạnh như thâm nhập thẳng vào xương cốt, khiến cho ngay cả hít thở, cũng liền cảm giác thấy toàn bộ phế quản đều đau đớn kịch liệt.
Nam nhân kia, chỉ mặc duy nhất một kiện hắc y đơn bạc, chân trần, cô độc ngồi trong gió tuyết mông lung, trên người phủ đầy tuyết, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị vùi lấp…
Trên người còn mang theo vô vàn vết thương…
Người kia ngửa đầu lên, bộ dạng bi thương, song nhãn không có tiêu cự, khiến cho trái tim Vong Dạ trong nháy mắt trở nên đau đớn kịch liệt.
Nhưng dù thế nào cũng không thể tiến lại gần người kia, thậm chí, ngay cả giọng nói cũng tựa hồ như đã bị chặn lại, không thể bật ra dù chỉ là nửa điểm thanh âm.
Chỉ có thể đứng ở rất xa, mở mắt trừng trừng nhìn nam nhân kia mang theo một tiếu ý tự giễu cợt mà tăm tối, không rõ là mệt mỏi hay là giải thoát, chậm rãi ngã xuống nền tuyết lạnh…
Thật giống như nơi băng lãnh mà tĩnh mịch này, là nơi duy nhất hắn có thể quay về.
So với bất luận nơi nào trên thế gian này, bất luận cái ôm ấp của kẻ nào, đều càng thêm ấm áp…
Cuối cùng…
Vong Dạ nhìn thấy, nam nhân kia, hoàn toàn bị tuyết trắng che lấp đi, cũng không còn trông thấy bóng dáng nữa, thật giống như chưa từng tồn tại.
Tiêu thất ngay trước mặt hắn…
“!!!!!” Trong bóng tối, Vong Dạ sắc mặt tái nhợt mãnh liệt bừng tỉnh, trong lúc nhất thời, lại bị cảnh tượng trong giấc mộng làm cho cả kinh đến toàn thân đều toát ra mồ hôi lạnh. Trong lúc vô thố lo sợ không yên, ngón tay run kịch liệt dùng sức chộp tới trước ngực, lực đạo thật lớn cắm sâu vào da, nhưng cảm giác đau đớn như vậy, cũng không thể làm giảm dù chỉ một chút cơn đau đớn từng trận lại từng trận đâm vào trong lòng.
Thật giống như, trái tim, bị một ai đó móc ra!
Trống không, tất cả đều trống không!
“Làm sao vậy?” Bộ dạng dị thường của Vong Dạ khiến Phỉ đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ có chút ngạc nhiên hỏi. Vô thức muốn tiến lại gần, thế nhưng vô hình trung, lại bị sát khí cuồng loạn hoang dại trên người đối phương cưỡng chế bức cho đứng yên.
Vong Dạ cả người cứng đờ đứng ở trên giường, song nhãn hung quang dao động, tựa như đang kiềm nén cái gì đó, mơ hồ run rẩy. Mà quanh thân hắn, lại bốc lên một tầng ám hồng sắc chướng khí dày đặc, liên tục phóng xuất ra, tựa như hô hấp nặng nề của ma thần, mỗi một lần phả ra, lại khiến cho nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng cao.
Hắn không để ý đến Phỉ, mà xoay người hướng ra ngoài ban công bước qua. Nhưng chỗ hắn bước qua, đều phảng phất như bị một cỗ sức mạnh vô hình phá hủy, trong nháy mắt cháy đen thành một mảnh, theo vài tiếng lách tách vang lên, sàn nhà trơn bóng lấy hắn làm trung tâm không ngừng xuất hiện những vết tích nứt vỡ, thẳng đến khi hắn tiêu thất…
Hành động dị thường của đối phương khiến Phỉ mơ hồ có chút bất an, vô thức muốn đuổi theo.
“…” Lúc này mới giật mình, thân thể đột nhiên một trận suy nhược, khí lực tựa như trong nháy mắt bị rút đi toàn bộ khiến cho cả người ngã xuống.
Tiếp đó, chính là hắc ám vô tận…
******

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.