Ở Rể

Chương 116: Các vị công tử




Hắn ta gom mười mấy vò rượu này phải mất mấy ngày.
Hương rượu lan tỏa, con cháu thế gia đều thèm nhỏ dãi. 'Tần Nam nuốt nước bọt, nói: “Tỷ phu, rượu này đúng là không tệ, còn ngon hơn rượu trước kia ta từng uống. Tỷ tỷ cũng nói rượu này là rượu ngon nhất tỷ ấy từng uống”.
Lúc nhắc tới Tân Phượng Uyển, Tân Nam vô cùng thận trọng. Tiêu Lâm thản nhiên, không có biểu cảm gì: “Ồ, thế à”.
Thấy hắn không nổi giận, Tân Nam tiến đến gần hơn: “Tiếc là rượu này bán chạy quá, khó mua được một vò, không ngờ hôm nay lại có thể uống được ở đây, chúng ta đúng là may mắn".
“Lúc nấy cậu còn nói là không được đến đây, bây giờ lại cảm thấy may mắn”, Tiêu Lâm mở một vò rượu, rót cho Tân Nam một ly.
“Rượu ngon vào miệng, mỹ nhân vào lòng, chết cũng đáng!”, Tân Nam cười ha ha, vẻ mặt của kẻ ăn chơi.
Một vò rượu có thể khiến cổ nhân nói ra lời cam tâm chịu chết, đây là ma lực thế nào?
Đợi tửu lâu của Tiêu Lâm ra đời, chẳng phải món nướng và lẩu sẽ khiến bọn họ cam tâm tình nguyện chết một cách triệt để hay sao?
Tiêu Lâm cười thầm trong lòng, vẻ mặt không hề thay đổi. Hắn đang gom tiền vốn chuẩn bị, chẳng mấy chốc sẽ có thể mở tửu lâu. Hôm nay đến Minh Nguyệt Lâu, thứ nhất là để đến quan sát một phen, không đến còn ổn, đến rồi thì lòng tin càng tăng cao!
Đệ nhất tửu lâu có trình độ này, còn không băng tay nghề của ông chú mở sạp nhỏ bên đường ở thời hiện đại.
Mặc dù mọi người ăn cùng bàn, nhưng rõ ràng chia làm hai phe. Một phe vây lấy Dương Chư nịnh nọt, chỉ có hai huynh đệ Tân gia và Ngụy Thanh ngồi quanh Tiêu Lâm.
Thấy tâm trạng Tiêu Lâm rất tốt, Tân Nam uống rượu, hỏi: “Tỷ phu, khi nào thì về Tân phủ ở?”.
Tiêu Lâm coi như không nghe thấy, ôm mỹ nữ vào lòng, khiến mỹ nữ cười khúc khích.
Trước kia Tân Nam khoác lác răng Tiêu Lâm ở trước mặt Tần đại tiểu thư gọi dạ bảo vâng, không dám nói nửa chữ. Tỷ tỷ bảo hắn đứng, hắn không dám ngồi. Nếu Tiêu Lâm nhìn người phụ nữ khác sẽ bị dùng gia pháp ngay!
Bây giờ Tiêu Lâm ôm mỹ nữ, miệng ngọt ngào như mật, tình chàng ý thiếp, sắc mặt của Tân Nam và Tần Bắc thay đổi liên tục. Tiêu Lâm làm vậy cũng không có gì không thỏa đáng, chỉ làm mất mặt Tân Phượng Uyển trước mặt mọi người.
Cổ nhân có câu, vàng không có nguyên chất, người không có ai hoàn hảo.
Trên thực tế, nếu một người biểu hiện quá hoàn hảo, người khác sẽ không tiếp cận, tín nhiệm hẳn, hơn nữa sẽ cảm thấy người này tâm tư thâm trầm.
Nếu Tiêu Lâm lúc nào cũng nghiêm chỉnh, đám người này sẽ tìm nhược điểm thật sự của hắn mà công kích. Thay vì vậy chi bằng chủ động tạo ra nhược điểm khiến bọn họ nghĩ rằng hẳn là kẻ trác táng.
Cứ vậy thì không những kéo gần quan hệ, mà còn có thể che giấu bản thân.
Huống hồ đàn ông ham mê sắc đẹp, Tiêu Lâm giả vờ cũng vô cùng tự nhiên. Những cô gái xinh đẹp này so với Tân Phượng Uyển thì thua xa, nhưng cũng đủ nhìn.

Những cô gái phục vụ ở quán karaoke thời hiện đại còn nóng bỏng hơn những mỹ nhân này nhiều, có thể làm người khác ngứa ngáy trong lòng giống như yêu tinh. Phong tục Đại Ngụy không cởi mở như ở thế kỷ hai mươi mốt. Những cô gái ở tửu lâu Đại Ngụy có bạo dạn hơn nữa cũng chỉ dám để lộ cánh tay và bụng, đùa một chút còn đỏ mặt.
Tiêu Lâm nhiệt tình với mỹ nhân như vậy, Dương Chư cười lớn, bàn tay mập mạp đập bàn, hùa với những người khác chế. giễu hẳn chưa trải nghiệm nhiều: “Hóa ra Tiêu giải nguyên thích kiểu này, những mỹ nhân này chưa là gì cả. Chưởng quỹ, gọi Minh Nguyệt cô nương ra đi”.
Chưởng quỹ luôn thỏa mãn yêu cầu của Dương Chư lại khó xử nói: “Dương công tử, hôm nay Minh Nguyệt cô nương không có thời gian”.
Ngụy Thanh phe phẩy quạt, miệng mỉm cười: “Chưởng quỹ, ông không nể mặt Dương công tử sao?”.
Dương Chư hừ một tiếng, con mắt khi tức giận vẫn nhỏ như vậy. Tiêu Lâm nhịn cười, chuyên tâm ôm mỹ nhân uống. rượu.
Chưởng quỹ nghe vậy sắc mặt trắng bệch, nói: “Công tử nói quá rồi, tiểu nhân không thể đắc tội với người đó!”.
“Còn có người mà Dương công tử không thể đắc tội? Mau gọi Minh Nguyệt cô nương đến đây!”, một người con cháu thế gia khác quát lên. Cha của Dương Chư là người đứng đầu Cửu khanh, lên trên nữa là Thừa tướng, Khai quốc Đại tướng quân và Hoàng đế, trừ mấy người đó ra còn ai không thể đắc tội?
Chưởng quỹ kiên trì nói: thểi”.
Các vị công tử, thật sự không
Tiêu Lâm cười khẽ, trông như thản nhiên, nhưng thật ra vô cùng mỉa mai.
Đám người Dương Chư hơi lúng túng, lần đầu mời một người nghèo như Tiêu Lâm đi ăn, còn chưa bắt đầu làm khó hắn, sao có thể mất mặt trước hắn được?
Dương Chư đập bàn quát lên: “Hôm nay ta muốn gặp Minh Nguyệt! Gọi nàng ta ra đây! Mau ra đây!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.