Ở Rể

Chương 2: Huynh trưởng,




Đại Ngụy khai quốc mới được 40 năm, vương triều còn non trẻ, chính quyền chưa ổn định mà đã trải qua ba đời hoàng đế.
Hoàng đế còn ít tuổi, vừa mới lớn nên quyền hành rơi vào tay hoàng thúc Ngụy Giam Quốc.
Hoàng đế một lòng muốn củng cố hoàng quyền. Để đối phó với Ngụy Giam Quốc bèn mở cuộc tuyển chọn, từ ba năm một lần đổi thành mỗi năm một lần, chọn các đệ tử hàn môn làm quan, hình thành nên một thế hệ mới.
Tiêu Hình trước khi chết định tham gia vào việc tuyển chọn mỗi năm một lần.
Làm con rể vốn không phải là ý của hắn. Một người đàn ông không bao giờ muốn sống lệ thuộc, cũng không muốn dựa vào hơi của người khác để sống cuộc đời vinh hoa.
Tiêu Hình khổ sở học hành mười năm là để có thể tiến quan. Tới khi đó, còn ai dám khinh thường hắn nữa? Dù là nhà họ Tần cũng không dám chỉ trỏ này nọ.
Thế nhưng Tiêu Hình trình độ bình thường, ba năm liên tiếp đều bị rớt. Đồng cảm với ý chí tiến thủ của Tiêu Hình, và cùng là đàn ông nên Tiêu Lâm hiểu được nỗi khổ của Tiêu Hình.
Giờ hắn đã chiếm cơ thể của Tiêu Hình và thành thân với Tần Phượng Uyển thì hắn sẽ nghĩ cách để thoát khỏi thân phận ở rể, thoát khỏi tình cảnh hiện tại.
Cuộc thi Hương chính là con đường của hắn. Cuộc thi Hương không những khó mà rất khó. Thế nhưng Tiêu Lâm làm việc nhiều năm trong bảo tàng, hắn biết được những lý luận và những gì trong đề thi. Viện bảo tàng thậm chí còn thu thập những đáp án thi trạng nguyên của các triều đại trước nên Tiêu Lâm nắm rất rõ.
Hắn nắm rõ tới chín phần các đề thi hương, thi hội, thi điện…Tiêu Lâm đã có suy nghĩ và dự định như thế, hắn bèn dựa vào cửa ngủ một giấc.
Buổi sáng, Tiêu Lâm dậy sớm với cơ thể nhức mỏi. Hắn định quay về nhà họ Tiêu một chuyến. Gã chăn ngựa chặn hắn lại, cất cao giọng: “Cô gia đi đâu vậy? Không có sự cho phép của nhà họ Tần thì không được đi đâu hết”.
Nhà họ Tần hà khắc thì cũng thôi lại còn huênh hoang bá đạo nữa.
“Ta về nhà họ Tiêu, tránh ra”.
“Không được, không được đi”, gã chăn ngựa chau mày, đưa tay ra chặn.
Thật không ngờ một gã sai vặt của Tần phủ mà cũng dám ức hiếp hắn.
“Tránh ra”, Tiêu Lâm là đàn ông, ai có thể chặn được hắn chứ? Hắn đẩy gã kia qua một bên.
Gã sai vặt ngạc nhiên, cô gia mà dám chống lại ý của nhà họ Tần sao?
Tiêu Lâm nghênh ngang phất tay bước đi và lắc đầu cười lạnh lùng: “Dù có rất nhiều người khinh thường ta thì ta vẫn cứ ra đi, ngạo nghễ ngẩng đầu cười, ta là người tự do”.
“Đúng là hết thuốc chữa”, gã sai vặt trừng mắt nhưng lại không dám chặn hắn lại. Dù sao cô gia cũng là chủ, chỉ là đại tiểu thư bị gả cho kẻ này thì đúng là chịu nhiều thiệt thòi quá.
Tiêu Lâm sửa thơ của Lý Bạch, cười cả nhà họ Tần trên dưới đều khinh một chàng rể ngốc như hắn.
Hắn cười sảng khoái, tiếng cười mơ hồ vang khắp các tầng lầu.
Mấy câu ca của hắn bị Tần Phượng Uyển nghe thấy, nàng kéo dây cương: “A Hương đi xem xem, là ai ở bên ngoài?”
Nha hoàn A Hương chưa thấy tiểu thư để ý tới ai như vậy bèn chạy ra ngoài xem rồi nói: “Tiểu thư, không có ai cả”.
Nhân tài phải như thế nào thì mới có thể ngâm được vần thơ như vậy chứ? Trình độ thơ ca của các huynh đệ trong nhà, Tần Phượng Uyển là người biết rõ. Bọn họ không thể viết ra được những câu từ như vậy. Chắc chắn là người ngoài rồi.
Tần Phượng Uyển thất thần, cứ suy nghĩ mãi không thôi về hai câu thơ: “A Hương, ngươi đi thăm dò xem hôm nay có ai tới Tần phủ không. Nhất định phải tìm ra người đó”.
Tiêu Lâm vừa ra khỏi Tần phủ đã tới ngay tiệm cầm đồ. Nhà họ Tiêu quá nghèo, thứ duy nhất có giá trị là trang phục hôn lễ. Bộ trang phục này là lúc ông cụ nhà họ Tiêu còn sống đã làm cho hắn. Đây là thứ có giá trị cuối cùng của nhà họ Tiêu. Lúc khó khăn bọn họ cũng chưa từng có ý định này.
Hắn cầm tới tiện cầm đồ, cảm thấy đau khổ lắm nhưng vẫn đổi lấy được một khoản bạc cắc tương đương một trăm nghìn tệ. Hắn cầm số bạc, việc đầu tiên làm là mua bút, nghiên mực và nến cùng một gói kẹo.
Sau đó hắn lượn lờ ở kinh thành, dựa vào trí nhớ, hắn nhớ ra nhà họ Tiêu nằm ở bên cạnh Trúc Lâm về phía bên ngoài. Nhà của Tiêu Hình là nhà tranh, không hề có ngói, hè nóng đông lạnh, gió mưa đều luồn được cả vào trong nhưng rất gọn gàng.
“Huynh trưởng”, Tiêu Lâm vừa tới của thì một cô bé đã nhào tới. Đó chính là em gái của Tiêu Hình – Tiêu Tịnh.
Bà Tiêu nhìn thấy con trai trở về thì vừa mừng vừa buồn. Mừng vì con trai đã lập gia đình. Buồn vì nếu con trai được tiếp đón ở nhà họ Tần thì sao lại về một mình thế này? Tiểu thư nhà họ Tần đâu?
“Tịnh Nhi, kẹo mà muội thích ăn này. Nào”, Tiêu Lâm ôm thấy cơ thể gầy gò của cô bé, thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài khiến cô bé không cao bằng một đứa trẻ lên tám.
“Cảm ơn huynh trưởng”, Tiêu Tịnh nhận lấy kéo, chớp mắt hỏi: “Huynh lấy tiền ở đâu vậy?”
“Trẻ con không cần quan tâm”, Tiêu Lâm đưa hết số bạc còn lại cho bà Tiêu: “Mẹ, tiền này mẹ cầm lấy, khám bệnh uống thuốc đừng để chậm trễ”.
Bà Tiêu bị bệnh từ lâu, cứ mỗi khi gió đông về là đau ngực, thở khó khăn, đau tới mức lăn lộn cả ra đất. Giờ thu đã qua, sắp tới lúc phát bệnh, nếu còn không đi khám thì lại phải bặm môi mà chịu đựng thôi.
Vì vậy Tiêu Lâm mới phải bán đi đồ cưới. Hắn làm vậy chắc chắn sẽ có kẻ cười, nhưng thể diện có lớn tới đâu cũng không quan trọng bằng bệnh của mẹ.
Tiêu Tịnh rưng rưng nước mắt: “Huynh trưởng, tối qua mẹ đau quá cứ kêu suốt, muốn đi khám đại phu nhưng lại không có tiền, muội sợ, nên định đi tìm huynh nhưng mẹ nói, hôm qua là đại hôn của huynh không được nói những chuyện không may mắn”.
Tối qua Tiêu Hình chết, mẹ con có sự kết nối nên bà Tiêu mới đau như thế.
Tiêu Lâm rưng rưng, ôm lấy em gái và mẹ: "Mẹ, con nhất định sẽ tìm đại phu giỏi nhất trong thiên hạ. Mẹ yên tâm, sau này chúng ta nhất định sẽ đủ tiền xem bệnh, ăn thịt, muốn gì có đó".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.