Ở Rể

Chương 28: Thánh chỉ giáng lâm (1)




“Rầm!”, tiếng cửa bị đạp mở vang lên, dọa Tiêu Tịnh hét lớn.
“Tiểu mỹ nữ, ta tới rồi”, Hà Khải Minh với vẻ mặt dữ tợn xoa hai tay vào nhau: “Trốn đi đâu chứ? Mau ra đây, cùng phu quân về nhà nào.
“Hà Khải Minh, ngươi dám?”, Tiêu Lâm gầm lên. Nếu không phải đang bị nám, sáu người ghìm chặt thì hắn sao có thể để Hà Khải Minh vào nhà được chứ.
Hà Khải Minh đi vào trong tìm kiếm. Hôm nay hắn ta không đưa được em gái của Tiêu Hình đi thì hắn không phải họ Hà. Cái gì mà đính hôn chứ, hắn thích cô gái này, tối nay mà được động phòng hoa chúc thì còn gì bằng.
“Hu hu…”, Tiêu Tịnh nhìn Hà Khải Minh bước lại gần mà tái mặt, nước mắt rơi như mưa.
Tề thất thiếu biết Tiêu Hình sẽ không gom được một trăm lượng nên hắn ta đã quyết tâm tìm Tiêu Tịnh, như vậy có thể bán được một cái giá cao hơn. Hai người gầm lên trong nhà họ Tiêu và đập đồ đạc khiến bà Tiêu sợ thót tim.
Căn phòng không lớn, nhìn là thấy ngay.
Hà Khải Minh nheo mắt cúỉ người, nhìn chăm
chăm vào Tiêu Tịnh đang trốn ở một góc: “Ra đây nào, anh trai cô không bảo vệ nổi cô đâu, cô còn mong hắn cứu được cô sao? Bổn công tử ở đây, làm thiếp của ta, cô sẽ được ăn sung mặc sướng, tốt hơn ở nhà họ Tiêu nhiều. Ta không nỡ nhìn một cô gái xỉnh đẹp thế này lại phải chịu khổ. Nếu cô nhớ mẹ thì có thể để mẹ cô tới Hà phủ làm trưởng công, cũng có thể miếng ăn”.
Tiêu Tịnh mắt rưng rưng, co cụm trong lòng bà Tiêu và hét lớn: “Mẹ, con không đi…”
“Hà Khởi Minh, ngươi dám?”, Tiêu Lâm gào lớn, cố gắng giãy ra nhưng vô ích.
Hà Khải Minh hừ giọng lạnh lùng và không buồn quan tâm. Hắn ta nói với Tê thất thiếu: “Cô ta là người của ta, người đừng động vào. Nhà họ Tiêu nợ bạc, ngươi bán bà già cũng được một ít”
“Có lý”, Tê thất thiếu gật đầu. Hắn ta không thể cướp người của Tần phủ được, chỉ có thể làm thế này thôi.
Hà Khải Minh đắc ý nói: “Vậy thì aỉ bắt người của người đó đi”.
Nói xong Hà Khải Minh xắn tay áo: “Tiểu mỹ nữ, về nhà thôi”.
Tiêu Lâm tức giận nói: “Người đường đường là công tử mà cướp người. Một thế gia như Tần phủ lại để cho ngươi làm như vậy sao? Ngươi không sợ Tần lão tướng quân biết được thì phanh năm xẻ bảy ngươi ra à?”, Tiêu Lâm cố gắng kéo dài thời gian, chỉ cần thành tích kỳ thỉ Hương công bố thì aỉ dám động tới mẹ và em gái hắn nữa?
Hà Khải Minh do dự. Di mẫu thì đã quen với hắn, còn di trượng thì lúc này cũng mặt hằm hằm. Lần trước trêu nha hoàn đã khiến hắn ta suýt nữa bị đánh chết rồi.
Thế nhưng người đẹp đang ở ngay trước mặt. Dượng thì vẫn còn đang đánh trận bên ngoài, đợi khi gạo đã nấu thành cơm thì cha cũng chẳng làm gì được hắn ta nữa.
Hà Khải Minh nhổ nước bọt, ra vẻ chẳng sợ gì: “Bớt lấy lão tướng quân ra dọa ta đỉ. Một thằng rể hèn như ngươi mà dám so với ta sao? Ta đang làm chuyện tốt, cứu nhà họ Tiêu các ngươi đấy. Em gái ngươi theo ta, cả đời được sung sướng, di trượng nhất định sẽ đồng ý thôi”.
Nói xong hắn nheo mắt nhìn Tiêu Tịnh: “Đừng sợ, ta sẽ dịu dàng, nhẹ nhàng thôi”.
Tiêu Lâm định giãy ra nhưng vẫn bị ghì chặt vào tường.
“Thánh chỉ tới”, lúc này có tiếng chiêng gõ vang lên, còn có một người đang cất cao giọng: “Thánh chỉ tới, nhận thánh chỉ”.
Hà Khải Minh và Tê thất thiếu giật mình. Lẽ nào là họ nghe nhầm, một nơi nghèo xơ xác thế này mà lại có thánh chỉ tới được sao?
Mã công công vội đi vào, chân đầy bùn nhưng ông ta mặc kệ, cứ thế lao vào trong sân. Nhà họ Tiêu ở một nơi xa xôi hẻo lánh, thật sự là khó tìm. Mã công công vừa đi vừa phải hỏi đường.
Tiếng chiêng chống vang khắp trời. Mã công công tới, tiếng pháo cũng nổ đì đoàng. Vài người trong cung đi sau Mã công công, họ bưng đồ trên tay, tất cả đều được phủ vải đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.