Ở Rể

Chương 69: Đây là lễ khai giảng của Văn giáo dụ!




Tiếng hô của Văn giáo dụ vang như chuông đồng, hòa cùng tiếng trống mạnh mẽ vang lên dồn dập lại càng tăng thêm sức mạnh, xúc cảm mãnh liệt mênh mông, chấn động lòng người!
Tiếng trống tùng tùng và thần thái nghiêm trang của Văn giáo dụ khiến con cháu quyền quý trong Thanh Viên đều bị chấn động bàng hoàng!
Đây là lễ khai giảng của Văn giáo dụ!
Đây là lời kính dâng mà tiên đế và bệ hạ đều đã từng nghet
Hiện giờ, người như bọn họ ấy thế mà lại dựa hơi nhờ phúc của một cô gia, mới được nghe lời kính dâng chấn động lòng người như vậy!
Hôm qua, Tống Thiên Vấn chết vì hắn, hôm nay Tiêu Lâm có tài đức gì mà lại được Văn giáo dụ ưu ái như vậy! Trở thành học trò của Văn giáo dụ!
Con cháu quyền quý đều nghe tin đồn về Tiêu Lâm nhưng không hề để ý, một cái Giải Nguyên nho nhỏ mà thôi, sao xứng để lọt vào vòng quyền quý như bọn họ được?
Bọn họ vênh váo tự đắc với Tiêu Lâm, thấy mà như không, lại hoàn toàn không thể ngờ rằng có ngày hôm nay, Tiêu Lâm tự dưng nhảy đến trước mặt bọn họ, còn được nhập học vào Thanh Viên trước bao nhiêu con mắt dõi theo!
Nói không ghen ghét là giả, người trong Thanh Viên có ai là không biết uy danh của Văn giáo dụ? Bọn họ ở Thanh Viên luôn cố gảng hiếu học tiến tới, chỉ mong được Văn giáo dụ nhìn thấy tư chất của mình mà được cất nhắc làm học trò của ông ta.
Đây có thể bất cứ ai trong số con cháu quyền quý, nhưng tuyệt đối không thể là Tiêu Lâm!
Các con cháu quyền quý tự xưng là hào phóng rộng lượng hơn đám dân đen phố phường, mà giờ đây bọn họ đang đỏ cả mắt như sắp rỉ máu tới nơi, mặt ngoài vẫn mỉm cười thể hiện quân tử khiêm nhường, vẻ mặt chúc mừng, ai cũng cầm cây quạt phe phẩy làm bộ bình tĩnh, khí độ cao khiết, sợ bị người khác nhìn ra họ đang ghen ghét cô gia của Tần phủ.
“Nhìn đi, đây là tỷ phu của ta! Thấy không, phong độ dữ chưa!” Tân Nam phấn khích không thôi, trước kia cậu ta còn ngại Tiêu Lâm làm mất mặt nhà họ Tần, giờ thì lại sốt sảng muốn nói cho tất cả mọi người đều biết đây là cô gia của Tân phủ, đây chính là người đầu tiên của Tân phủ được làm học trò của Văn giáo dụt
Hôm qua Tần Nam đã lựa chọn đứng về phía Tiêu Lâm nên đã trở mặt thành thù với đám người Chu Hành, ánh mắt bọn họ nhìn Tân Nam hôm nay không hề có ý tốt.
“Tần Tam công tử, cả đám chúng ta đều nhớ rõ, trước kia đệ vô cùng coi khinh cô gia nhà đệ, hôm nay đệ lại...” Người lên tiếng chính là Đào Văn Liễu, lúc trước ở bục ngâm thơ gã và Chu Hành kẻ xướng người hoạ, ở Thanh Viên gã và Chu Hành cũng như hình với bóng, ngày hôm qua quan hệ giữa gã và Tân Nam cũng không tệ lắm, hôm nay đã trở mặt đấu đá, cố ý ăn nói lấp lửng, tỏ vẻ trào phúng và coi khinh hết sức.
“Thì làm sao, nay đã khác xưa! Ta sửa không được à?” Tân Nam đã chuẩn bị trước, khinh thường nhìn lại. Đào Văn Liễu còn là tài tử Giang Nam cơ đấy, bụng dạ hẹp hòi!
“À” Đào Văn Liễu phe phẩy cây quạt phành phạch phành phạch: “Không phải không được, chỉ là phẩm đức của Tân tam như vậy, quả nhiên là người một nhà với người nào đó.”
“Huynh nói ta nịnh nọt, đội trên đạp dưới?” Tân Nam nạt nộ, ai mà không biết hôm qua Tiêu Lâm được bệ hạ ban lư hương, những người này điên cuồng đố ky, ra ngoài nói sau lưng rằng Tiêu Lâm chỉ biết theo đuổi danh lợi, nói hắn không. có tí cao khiết nào của văn nhân, nịnh nọt, khiến người buồn nôn.
Đào Văn Liễu trừng cậu ta một cái, không đáp lại lời Tân Nam mà chỉ tỏ vẻ cực kỳ chán ghét. Có Chu thị chống lưng, con cháu quyền quý từ trước đến nay không coi Tân Nam ra gì, con nhà võ biền, không nói được câu nào ra vẻ văn hoa, chỉ rặt mỗi quân công cũng chẳng có tương lai gì!
Tân Nam cứng họng, đám con cháu thế gia đắc ý không thôi, cứ như thể vừa giày xéo danh dự của nhà họ Tần và Tiêu Lâm vậy. Bọn họ nghị luận sôi nổi, lời ăn tiếng nói đều là khinh thường.
“Được Văn giáo dụ nhận làm học trò thì sao chứ, tầm mắt hạn hẹp, chung quy cũng không làm nên nghiệp lớn được.”
“Chà, lời này không đúng, sao có thể nói Tiêu giải nguyên của chúng ta không có chí hướng chứ? Nghe nói Tiêu Lâm nghèo khó, chỉ mong được một ngày ba bữa ấm no, đều nói dân coi cái ăn bằng trời, đây là kiểu chí hướng gì vậy? Là chí hướng to bằng trời đấy!”
Lời này vừa nói ra, mọi người ôm bụng cười cười to: “Ha hat” “Các ngươi!” Tân Nam ăn nói vụng về, liên tục bị chế nhạo. nhưng lại không biết cãi lại như thế nào, cậu ta tức giậm chân, Tân Bắc âm thầm lắc đầu, tình hình không ổn, không thể để xảy ra xung đột. Cậu ta lôi kéo Tân Nam tránh xa những người này, Tân Nam đảo trắng mắt, cậu ta chẳng thèm đứng chung với đám người này đâu, miễn bị lây bệnh hẹp hòi!
Tiêu Lâm thoáng nhìn qua khóe mắt, chỉ cảm thấy nhạt nhẽo. Đám người cổ đại này thật nực cười, dăm ba câu hời hợt thế này thì nghĩ làm gì được hắn? Nếu nói đến chuyện cãi tay đôi thì bọn họ còn kém xa đám anh hùng bàn phím thời hiện đại.
Anh hùng bàn phím mắng chửi người thì ít nhất không biết xấu hổ, mồm miệng tía lia cực kỳ khắc nghiệt, Tiêu Lâm giỏi ăn nói đối đáp, có thể đại chiến 300 hiệp với bọn họ mà không thua.
Đám người cổ này thích làm bộ thanh cao, lại muốn thể diện, đã ghen thắt cả ruột lại rồi. Cãi nhau với những người này còn chẳng sướng bằng cãi với đám anh hùng bàn phím!
Đánh trống xong Văn giáo dụ lại lẳng lặng trịnh trọng đưa dùi trống cho Tiêu Lâm, Tiêu Lâm đánh trống tuyên thệ xong thì lễ nhập học chính thức hoàn thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.