Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Lãnh Sơn ngửi được mùi thịt. Cậu bật dậy, hai tay sờ soạng khắp người. Sờ thật lâu, xem như là hoàn chỉnh, không thấy thiếu tay chân, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Tưởng Đại Lôi bẻ một cành cây ở bụi cây gần đấy, rồi nướng trên bãi cát ngoài xe. Nhìn thấy cảnh này, hắn cười khổ: “Anh sẽ không ăn em đâu, Sơn.”
“Đây là thịt bọn kền kền ăn thừa để lại. Anh nhìn thấy nên khiêng về đây.” Hắn đột nhiên nở nụ cười, thực vui vẻ, “Chúng ta có thịt để ăn đấy Sơn. Chúng ta sẽ không bị chết đói. Chúng ta cũng có một ít nước, giờ lại có thêm thịt. Chúng ta có thể rời khỏi sa mạc này rồi.” Đôi mắt hắn bị làn khói đen bốc lên làm cho ướt đẫm nước mắt.
Lãnh Sơn ngẩn người ngồi, một lúc lâu sau mới vỗ tay cười: “Đại Lôi, thật sao? Chúng ta có ăn rồi. Chúng ta được cứu rồi.” Cậu cảm thấy hy vọng đang vẫy gọi bọn họ ở phía trước không xa.
Lãnh Sơn ăn như lang thôn hổ yết. Thịt nướng không có muối, chẳng có mùi vị gì, hệt như nhai mùn cưa. Trên thực tế, nó có mùi vị hay không không quan trọng, Lãnh Sơn đã mất đi vị giác từ lâu rồi. Trong những ngày tháng khó khăn nhất, cậu thậm chí còn cảm thấy cơ quan trên người chỉ còn lại một con dạ dày, không có tứ chi, không có cơ thể, không có lưỡi. Con dạ dày kia phiên giang đảo hải – sông cuộn biển gầm lăn lộn, càng ngày càng lớn.
Tưởng Đại Lôi nheo mắt lại, một đám mây màu trà áp vào chân trời, trong nháy mắt biến mất. . Truyện Bách Hợp
Lãnh Sơn nói: “Đại Lôi, anh không ăn à?”
Tưởng Đại Lôi cười cười: “Anh vừa mới ăn rồi, em không cần phải chừa lại. Thức ăn còn rất nhiều, anh khiêng hết về mà…” Hắn vội vàng che miệng lại. Lúc mở ra, trong lòng bàn tay đã có một búng máu đen sì. Hắn đè tay lên lồng ngực, bên trong có tạp âm. Một cước đêm qua của Lãnh Sơn thật rất dã man.
Tưởng Đại Lôi mấy ngày nay luôn buồn ngủ, ban ngày lái xe cũng ngủ gật. Từng lớp vết bầm tím trên đùi, tất cả đều là bị tay nhéo mà thành. Hắn biết chính mình không thể ngủ. Ngủ say rồi, sẽ không có ai đánh thức Lãnh Sơn nữa.
Sa mạc không ngừng đi lùi. Hắn lái xe qua những tảng đá, lái xe qua những bụi cây, lái xe qua những cây gỗ chết, lái xe qua tàn tích của bức tường thành cổ. Lái xe qua mặt trời mọc, lái xe qua mặt trời lặn.
Nửa đêm, Lãnh Sơn bị một loạt tiếng ồn đánh thức. Cậu ngồi dậy, áp tai vào cửa kính xe. Lầm rầm, lầm rầm, còn có cả tiếng ai đang cười nữa. Là Tưởng Đại Lôi, hắn đang vừa cười vừa lớn tiếng hát vang – hắn hát: Trong mưa gió, nỗi đau này không là gì, hãy lau khô nước mắt, đừng nên hỏi tại sao…
Lãnh Sơn mở cửa xe, một làn hơi ẩm phả vào mặt, và những hạt mưa cực lớn rơi xuống mặt cậu. Cậu dùng tay che đầu, kêu lên: “Đại Lôi! Đại Lôi! Anh ở đâu? Anh đang làm gì vậy?” Lời nói của cậu nhanh chóng bị tiếng mưa át đi.
Đột nhiên có một đôi tay duỗi ra, ôm chặt quanh eo cậu. Tưởng Đại Lôi ghé vào lỗ tai cậu, nói to: “Sơn ơi! Em nhìn này, em nhìn này! Trời mưa! Đây là cơn mưa hiếm có trên sa mạc. Đây là điềm lành, chúng ta có hy vọng, chúng ta được cứu rồi! Em xem, em xem, hôm nay chúng ta tìm được thức ăn, bây giờ trời lại còn đang mưa. Đây là ông trời đang nói cho chúng ta rằng chúng ta nhất định sẽ có thể rời khỏi đây, nhất định sẽ có thể sống sót rời khỏi đây!”
Lãnh Sơn khóc, cậu chưa bao giờ khóc mà thấy thoải mái như vậy. Mấy ngày nay cậu cứ khóc, nước mắt gần như đã rơi cạn. Giờ mưa lại mang đến cho cậu những giọt nước mắt tươi mới, những giọt nước mắt hạnh phúc và cả những giọt nước mắt hi vọng. Cậu ôm chặt lấy cổ Tưởng Đại Lôi. Tưởng Đại Lôi cũng ôm lấy cậu, để hai chân cậu thoát khỏi bùn lầy mà bay lên không trung xoay vòng. Cậu còn nhớ trước đây, Tưởng Đại Lôi vẫn luôn thích ôm cậu xoay vòng như vậy. Ở trên sân bắn trống trải, ở sâu trong rừng rậm kín đáo, ở dưới bầu trời đầy sao xanh thẫm… Một tiếng sấm nổ vang, cậu thấy mình mơ màng, thấy mình như thể đang bay.