Omega Gả Vào Nhà Giàu

Chương 42: Rõ ràng là rất thích được cậu sờ mà...




Sau khi quay lại khu thập tam, Yến Trình bỏ ra thời gian một ngày rưỡi làm hậu kỳ video. Khi cậu gửi video lên mục thi đấu, chỉ còn lại có 7 tiếng là hết giờ.
Chạng vạng, hoàng hôn buông xuống.
Yến Trình tắt màn hình, mới đứng dậy mắt đã tối đi, người đứng không vững.
Cậu giơ tay sờ trán, phát hiện mình sốt nhẹ, xuống nhà rót cốc nước nóng, vừa uống vừa mở Weibo ra.
Một tuần không đăng bài, bình luận mỗi ngày đều giảm bớt. Cậu mở mười mấy bình luận tăng thêm hôm nay, tiện tay ôm tiểu Bạch đang cọ bên chân, đi đến ghế sofa ngồi chụp bức ảnh chung.
Làm việc liên tục mấy ngày, sắc mặt Yến Trình tái nhợt, người trông không có sức sống gì.
Cậu chụp được mấy tấm ảnh mà nhìn không hài lòng, đành mở filter ra chụp ảnh, sau đó chọn vài tấm ảnh trông cũng được. Cậu đăng lên Weibo, thuận tiện nói cho dân mạng biết video của cậu đã được đăng tải, hy vọng người ủng hộ cậu sẽ cho một vote. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Yến Trình chưa từng kêu gọi vote, chỉ có lần này, cậu chuẩn bị kỹ lưỡng gần một tuần, lại dính dáng đến công nghiệp quân sự khoa học kỹ thuật của nhà họ Tiêu, cậu thận trọng hơn, hy vọng có kết quả tốt.
Chưa đến năm phút đồng hồ Weibo đã có vài bình luận mới.
[ Người mất tích đã quay về rồi, sao anh gầy đi nhiều thế, phải chú ý nghỉ ngơi nha! ]
[ Streamer và mèo nhà ẻm đáng yêu quá, đi vote cho video đây! ]
[ Gầy đến mức cằm cũng nhọn! Fan mẹ đau lòng. ]
Yến Trình theo bản năng sờ mặt của mình, nghe thấy tiếng động dưới nhà, cậu xuyên qua ban công thấy người đàn ông xuống xe.
Trời đang mưa bụi, cậu kéo cửa kính lên, xuống phòng khách thấy Tiêu Tấn đã mở cửa đi vào.
"Tiêu Tấn." Yến Trình mừng rỡ, "Anh về rồi, mấy ngày không được gặp anh."
Cậu xoay quanh hắn hai vòng như mèo, tiểu Bạch sau cậu cũng rập khuôn xoay hai vòng theo, như mèo to và mèo nhỏ.
Lòng Tiêu Tấn đột nhiên nảy sinh ảo giác đáng yêu quỷ dị. Trước khi hắn vào cửa lướt thấy ảnh trên Weibo của Yến Trình, tiện tay ấn like rồi cất máy truyền tin vào túi.
Sau khi Yến Trình về nhà là cậu trốn vào phòng biên tập video, Tiêu Tấn thấy cậu tràn đầy nhiệt tình nên không quấy rầy, cho tới hôm nay hai người mới có cơ hội cùng ngồi xuống ngắm nghía nhau cẩn thận.
Yến Trình đúng là gầy đi trông thấy, mấy ngày ngắn ngủi, vì quay video mà cậu gầy đi rõ rệt, bởi vì thiếu ngủ nên mắt còn hơi thâm.
Tiêu Tấn nhăn mày kiếm lại, không phải giận mà là phản ứng sau khi thấy Yến Trình gầy đi, phản ứng chính hắn cũng không ý thức được.
Tiểu Bạch nhảy ra khỏi lòng Yến Trình, meow mấy tiếng với cậu. Cậu đứng dậy, nhìn Tiêu Tấn nói: "Em đi cho nó ăn, lát nữa chuẩn bị bữa tối, anh muốn ăn gì?"
Yến Trình vừa ngáp vừa vào phòng mèo, nghe thấy bước chân sau lưng, cậu quay đầu, Tiêu Tấn bỗng nhiên vươn tay, lòng bàn tay dán lên trán cậu không nhúc nhích.
Cậu chớp chớp mắt, lực chú ý dồn lên động tác của Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn nói: "Hơi nóng, đo nhiệt độ chưa?"
Yến Trình kéo tay hắn xuống, nắm chặt tay không nỡ buông, chỉ túm mấy ngón tay thon dài, nói: "Vừa nãy em uống nước nóng rồi, buổi tối xem sao."
Sắc mặt Tiêu Tấn nghiêm túc, Yến Trình nhìn, bật cười.
Cậu cố ý đứng cao chút, người kề sát Tiêu Tấn, nghiêm túc ngẩng đầu hỏi: "Anh lo cho em ạ?"
Tiêu Tấn nhíu mày chặt hơn: "Em đang ốm."
Yến Trình đảo mắt một vòng, đôi mắt màu nâu nhạt dịu dàng giảo hoạt không mất sự đẹp đẽ: "Là người ai cũng bị ốm." lại hỏi, "Vậy anh có muốn chiều bệnh nhân không?"
Tiêu Tấn: "..."
Yến Trình đứng gần hắn nói chuyện, hơi thở nóng hầm hập phun bên môi Tiêu Tấn: "Có không có không?"
Giờ khắc này Yến Trình có hơi cố tình gây sự vì ốm mà ra, bởi vì bị sốt nên hai gò má và tai cậu hơi đỏ lên, đôi mắt mơ hồ hơi nước ướt át, hơi thở phun ra vừa nóng vừa ướt.
Tiêu Tấn nghĩ đứa nhỏ bị sốt ngốc nghếch rồi, mà rất đáng yêu.
Lòng bao dung của hắn rất lớn, ít nhất trước mắt không có gì không thể đáp ứng.
"Có."
Gần như hắn vừa nói dứt lời, Yến Trình đã vòng hai tay lên cổ hắn như chơi xấu, trán kề sát bờ vai hắn, quả thực còn quấn người hơn tiểu Bạch.
Yến Trình sốt, nghĩ linh tinh cái gì cũng nói ra.
"Tiêu Tấn, em đăng video rồi, anh muốn xem không?"
"Mấy ngày nay em nửa tỉnh nửa mơ, lo làm không tốt."
"Không muốn ăn cơm."
"Không muốn uống thuốc, muốn ngủ."
Yến Trình vươn tay, ngay cả chân cũng kiễng lên, dùng ngón tay nhéo tai Tiêu Tấn, rồi từ từ chuyển đến mặt hắn, nhéo.
Tiêu Tấn bị nhéo mặt: "..."
Yến Trình nói: "Anh cười chút coi?"
Cậu bắt đầu nhéo, Tiêu Tấn căng mặt, tùy ý cho cậu xoa nắn lung tung.
"Cười một cái, cười một cái đi mà."
Cậu bóp mặt Tiêu Tấn hơi biến dạng, sắc mặt người đàn ông bị bóp mặt lại nghiêm túc.
Tiêu Tấn không thể làm gì, đành nắm chặt ngón tay cậu: "Đi ăn cơm đã, lát nữa uống thuốc ngủ một giấc."
Yến Trình bĩu môi: "Không ăn."
AI đã nấu xong bữa tối, lúc Tiêu Tấn quay đầu Yến Trình đã không còn ở phòng khách nữa.
Hắn gọi cậu ra ăn cơm, tìm một vòng phòng khách cũng không nhìn thấy bóng dáng cậu đâu. Vì vậy hắn lên nhà tìm người, cậu đóng cửa phòng ngủ, thậm chí còn khóa cửa.
Tiêu Tấn: "..."
Trẻ con bị ốm tính tình kỳ cục quả nhiên khiến người ta đau đầu. Tiêu Tấn làm việc quyết định quyết sách đến là quyết đoán, mà lúc đối phó với tính tình đột nhiên xuất hiện của Yến Trình cũng bó tay toàn tập.
Tiêu Tấn vào phòng khác tìm chìa khóa dự phòng, mở cửa quả nhiên thấy người vùi đầu ngủ say trên giường. Yến Trình nhắm nghiền hai mắt, có vẻ đã ngủ say.
Phòng hơi tối, Tiêu Tấn chậm rãi vén chăn lên. Yến Trình vùi mặt trong chăn ngộp đến đỏ bừng, nhắm mắt lại, môi mím lại lạnh lẽo, lộ ra một cái lúm đồng tiền nhỏ ở má phải.
"Trình Trình."
Yến Trình không nhúc nhích.
Một lát sau, cậu như là bừng tỉnh, đột nhiên mở mắt, dùng ánh mắt mơ màng nhìn Tiêu Tấn, lại nhắm mắt lại.
Tiêu Tấn sờ trán cậu, tìm được nhiệt kế trong ngăn kéo, ba mươi tám độ, vẫn sốt.
Hắn vào phòng gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, nửa tiếng sau bác sĩ đến truyền nước cho Yến Trình.
Nguyên nhân Yến Trình ốm là mệt nhọc quá độ, cần nghỉ ngơi nhiều, chú ý dinh dưỡng, gần đây trời lạnh, tốt nhất là giảm bớt tần suất ra ngoài, điều dưỡng một quãng thời gian.
Lúc truyền nước xong đã là một tiếng sau, Tiêu Tấn xuống nhà múc một bát cháo còn nóng. Yến Trình ngủ mơ màng vẫn còn ý thức ăn, Tiêu Tấn bón một miếng, cậu nuốt một miếng. Thỉnh thoảng chảy ra một chút, Tiêu Tấn dùng khăn giấy kiên nhẫn lau khô, bón cháo cho Yến Trình xong, hắn tiếp tục dùng khăn lau mồ hôi cho cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Yến Trình trong mơ thấy nóng muốn thò tay và chân ra khỏi chăn, Tiêu Tấn tóm lại để vào, xác định cậu không thò ra nữa, lại vùi đầu xử lý công việc.
Hai người chơi trò này không biết mệt, Yến Trình bị ốm còn giãy giụa nhiều hơn ngày thường, mới mười phút không nhìn, cậu lại lộn xộn cần Tiêu Tấn chỉnh đốn.
Đêm khuya, Yến Trình tỉnh vì cơn mắc tiểu, tầm mắt mông lung. Cậu lảo đảo muốn xuống giường, một đôi tay đã ôm lấy cậu.
"Đi đâu?"
Yến Trình híp mắt chưa thấy rõ người, mồm miệng không rõ mở miệng: "Đi vệ..."
Tiêu Tấn ôm lấy cậu đặt trước bồn cầu: "Được không?"
Yến Trình lung tung gật đầu, người vẫn mềm nhũn, thiếu chút nữa thoát lực ngã xuống bồn cầu.
Năm ngày liền cậu không ngủ đủ, ngày hôm nay ngả đầu là ngủ, hoàn toàn rơi vào trạng thái không mở mắt nổi.
Tiêu Tấn thở dài, nâng Yến Trình dậy cho cậu đứng tựa vào mình, một tay ôm cậu, một tay cởi quần ngủ.
Làm xong, chỉ thiếu bước cuối cùng. Hắn định hỏi Yến Trình có tự tiểu được không, nhìn cậu rũ hai tay xuống hai bên, tám phần là vẫn ngủ, mà cậu cũng muốn đi tiểu thật.
Vì vậy hắn dùng tay "xi tè", lại thấy vi diệu...
Hắn hơi thất thần.
Tiêu Tấn chăm sóc Yến Trình từ việc lớn đến việc nhỏ, sau đó giúp cậu rửa tay, ngay cả đánh răng rửa mặt cũng làm hết.
Yến Trình được hầu hạ thoải mái, sạch sẽ sung sướng nằm vào giường, ngủ chẳng có chút phiền muộn nào. Tiêu Tấn cúi đầu nhìn cậu, không biết sao có người ngủ sâu được như vậy, chạm kiểu gì cũng không tỉnh.
Sau nửa đêm Yến Trình tỉnh mấy lần, cậu ngủ sâu, mà không yên, mỗi lần có dấu hiệu tỉnh lại, nghe thấy giọng người bên cạnh, cậu mê man híp mắt, mơ hồ nhìn thấy người ở bên cạnh là Tiêu Tấn mới tiếp tục ngủ.
Tiêu Tấn thu hồi văn kiện, nằm xuống bên cạnh Yến Trình, lần đầu tiên có cảm giác mất ngủ.
Yến Trình ngủ bên cạnh hắn, hơi thở lúc sâu lúc nông. Bởi vì bị sốt nên hơi thở của cậu rất nóng, đặc biệt là lúc cậu tới gần dán sát vào hắn, hơi thở nóng bỏng phun vào cổ hắn, nóng mà ngứa. Hắn không nhúc nhích, để mặc cậu nằm sát mình như thế.
Hai người mỗi người một bên giường, Yến Trình ngủ không yên, cho dù ngủ mơ màng vẫn muốn chui vào chăn của Tiêu Tấn. Hắn không cho cậu chui vào, cậu lại đổi cách đá văng chăn mình ra. Cuối cùng Tiêu Tấn đành ôm Yến Trình vào trong lòng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trời đã sáng, ánh sáng le lói ngoài cửa sổ, Tiêu Tấn không dậy, tay vẫn luôn giữ tư thế ôm người trong ngực.
Tiêu Tấn nhắm mắt dưỡng thần, sau một lát người trong ngực tỉnh, hơi cọ quậy.
Lần này Yến Trình ngủ tỉnh lại thật, vốn vẫn hơi choáng, nhìn thấy gương mặt anh tuấn trước mặt lại càng hoang mang.
Sao, sao cậu ôm chặt Tiêu Tấn ngủ thế?
Yến Trình nỗ lực dịch ra chút, mới phát hiện tư thế và động tác của mình quá bá đạo...
Hơn nữa, sao tay cậu không nghe lời, sờ vào trong áo ngủ của Tiêu Tấn thế hả?
Lòng bàn tay cậu nóng ran, bắp thịt rắn chắc làm cho cậu không nỡ buông tay.
Yến Trình nhắm mắt, nỗ lực giục mình tiếp tục ngủ, muốn sờ mó thêm chút nữa.
Tiêu Tấn đã dậy lúc tay Yến Trình bắt đầu sờ soạng lung tung xoa chỗ này một cái, sờ chỗ kia một cái.
"... Trình Trình."
Yến Trình hoảng hồn dạ một tiếng, mở mắt, ánh mắt Tiêu Tấn cho thấy rõ ràng là hắn đã thấy hết.
Bị bắt quả tang, Yến Trình chột dạ, thu tay nhìn sắc mặt Tiêu Tấn, đổi khách làm chủ nghĩ linh tinh lẩm bẩm: "Vừa nãy sao anh không nói..."
Sờ cũng sờ rồi, dậy rồi không nói rõ ràng là rất thích được cậu sờ mà...
Yến Trình lặng lẽ tiếp tục thò tay vào.
Tiêu Tấn: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Sếp Tiêu đỡ chym làm tốt lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.